Sao mình dễ dàng tha thứ cho người khác, mà lại quá khắt khe với bản thân?
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 12/11/2025
Tối qua, cô bạn thân gọi cho bạn, giọng lạc đi vì hoảng hốt. Cậu ấy vừa làm hỏng một phần quan trọng trong dự án cá nhân mà cậu ấy đã dốc hết tâm huyết. Không một giây chần chừ, bạn trấn an: "Không sao đâu, ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm. Đây là bài học kinh nghiệm thôi mà. Nghỉ ngơi đi, rồi mình sẽ tìm cách giải quyết." Bạn nói những lời đó thật lòng, với tất cả sự cảm thông và tin tưởng vào người bạn của mình.
Sáng nay, bạn đến công ty và phát hiện mình đã gửi nhầm một email quan trọng. Một lỗi nhỏ, có thể sửa chữa được. Nhưng trong đầu bạn, một cơn bão bắt đầu nổi lên. "Trời ơi, sao mình có thể ngốc nghếch đến vậy?", "Mình thật vô dụng và thiếu chuyên nghiệp", "Mọi người sẽ nghĩ gì về mình đây?". Bạn chìm trong cảm giác tội lỗi, dằn vặt, và tự trách mình suốt cả ngày, thậm chí cả những ngày sau đó.
Bạn có thấy sự mâu thuẫn quen thuộc đến đau lòng này không? Tại sao chúng ta có thể dành cho người khác một đại dương của lòng vị tha, nhưng lại chỉ dành cho chính mình những giọt nước của sự bao dung, thậm chí là một sa mạc khô cằn của sự chỉ trích? Tại sao việc tha thứ cho bản thân lại khó khăn đến vậy, trong khi yêu bản thân là điều chúng ta luôn khao khát? Đó không phải là lỗi của bạn. Có những lý do tâm lý sâu xa đang vận hành bên trong chúng ta, và việc hiểu ra chúng chính là bước đầu tiên trên hành trình chữa lành.
Cuộc đối thoại không cân sức: Giọng nói cho người khác và giọng nói cho mình
Bên trong mỗi chúng ta tồn tại hai "luật sư" với hai phong cách bào chữa hoàn toàn trái ngược. Một người luôn tìm cách giảm nhẹ tội cho "thân chủ" là bạn bè, người thân. Người còn lại là một công tố viên hà khắc, luôn tìm mọi bằng chứng để kết tội chính bản thân bạn. Sự khác biệt này không phải ngẫu nhiên, nó được định hình bởi những áp lực vô hình và bản năng sâu thẳm của con người.
Bóc tách 'Tiếng Nói Phê Bình' bên trong bạn
Cái gọi là "tiếng nói phê bình bên trong" (inner critic) không tự nhiên sinh ra. Nó là một sản phẩm được nhào nặn từ nhiều yếu tố, giống như một bản ghi âm được phát đi phát lại trong tâm trí bạn từ khi còn rất nhỏ:
- Kỳ vọng từ gia đình và xã hội: "Con nhà người ta", những lời so sánh vô tình, những kỳ vọng về thành công mà chúng ta lớn lên cùng. Chúng ta học được rằng giá trị của bản thân gắn liền với thành tích, và sai lầm là một điều gì đó đáng xấu hổ, cần phải che giấu và tự trừng phạt.
- Chủ nghĩa hoàn hảo: Trong một thế giới luôn tôn vinh sự hoàn hảo, chúng ta dễ dàng rơi vào cái bẫy rằng mình phải giỏi ở mọi thứ. Mạng xã hội càng khuếch đại điều này, khi ai cũng dường như đang sống một cuộc đời rực rỡ. Tiếng nói phê bình thì thầm rằng: "Nếu mày không hoàn hảo, mày sẽ không được yêu thương và chấp nhận."
- Thiên kiến tiêu cực (Negativity Bias): Đây là một cơ chế sinh tồn của bộ não. Tổ tiên chúng ta cần phải ghi nhớ những mối nguy hiểm (một loại quả độc, một con thú dữ) để sống sót. Di sản đó khiến bộ não hiện đại của chúng ta có xu hướng "dán nhãn" và ghi nhớ những trải nghiệm tiêu cực, những lời chỉ trích, những thất bại mạnh mẽ hơn nhiều so với những thành công và lời khen. Một lời chê có thể ám ảnh bạn cả tuần, trong khi mười lời khen chỉ mang lại niềm vui trong chốc lát.
Vì những lý do này, tiếng nói phê bình trở thành một người bạn đồng hành quen thuộc, dù độc hại. Nó đội lốt sự "cầu tiến", "trách nhiệm" để khiến bạn tin rằng việc dằn vặt bản thân là cần thiết để trở nên tốt hơn. Nhưng thực chất, nó chỉ đang bào mòn sức khỏe tinh thần và khiến bạn mắc kẹt trong vòng lặp của sự tự ti.
Sợi dây kết nối vô hình: Vì sao lòng cảm thông lại dễ dàng tuôn chảy?
Ngược lại, khi đối diện với nỗi đau của người khác, một cơ chế hoàn toàn khác được kích hoạt. Lòng cảm thông (empathy) là một bản năng cốt lõi giúp con người xây dựng cộng đồng và tồn tại. Chúng ta dễ dàng đặt mình vào vị trí của họ vì:
- Góc nhìn khách quan: Khi nhìn vào vấn đề của người khác, chúng ta không bị cảm xúc cá nhân và cái tôi che mờ. Chúng ta có thể thấy toàn cảnh: sai lầm đó chỉ là một phần nhỏ trong con người tuyệt vời của họ, và nó không định nghĩa giá trị của họ.
- Bản năng bảo vệ và kết nối: An ủi một người bạn đang gặp khó khăn là cách chúng ta củng cố mối quan hệ. Chúng ta muốn họ biết rằng họ không đơn độc, rằng sai lầm không làm giảm đi tình cảm của chúng ta dành cho họ. Đây là nền tảng của sự gắn kết xã hội.
- Sự thấu hiểu chung về "làm người": Sâu thẳm bên trong, chúng ta biết rằng làm người nghĩa là không hoàn hảo. Ai cũng có lúc vấp ngã. Vì vậy, khi bạn của bạn thất bại, bạn nhìn thấy hình ảnh của một con người đang trải qua một phần tất yếu của cuộc sống, và bạn trao cho họ sự tử tế mà bạn tin rằng mọi người đều xứng đáng nhận được.
Trớ trêu thay, sự tử tế đó, sự thấu hiểu đó, chúng ta lại hiếm khi dành cho chính mình.
Lan, chiếc gương phản chiếu và lời nói dối chúng ta tự kể
Câu chuyện của Lan có lẽ sẽ quen thuộc với rất nhiều người trong chúng ta. Lan, một trưởng phòng marketing 30 tuổi, là mẫu hình "người bạn quốc dân". Ai có chuyện buồn cũng tìm đến Lan, vì cô luôn biết cách lắng nghe, đưa ra những lời khuyên chân thành và không bao giờ phán xét. Cô là điểm tựa tinh thần vững chắc cho cả nhóm bạn.
Một lời an ủi, hai tiêu chuẩn
Tuần trước, My - bạn thân của Lan - gọi điện khóc nức nở. Dự án kinh doanh thời trang online mà My ấp ủ bấy lâu đã thất bại. Lô hàng đầu tiên gặp vấn đề chất lượng, khách hàng phàn nàn, My mất một khoản tiền không nhỏ. Nghe xong, Lan liền nói: "My ơi, nghe tớ này. Đây là lần đầu cậu làm kinh doanh, sai sót là chuyện bình thường. Quan trọng là cậu đã dám làm, dám thử. Coi như đây là tiền 'học phí' để lần sau mình làm tốt hơn. Cậu không hề thất bại, cậu chỉ đang học hỏi thôi. Đừng tự trách mình nhé." Lan đã ở bên cạnh My, giúp cô phân tích sai lầm và lên kế hoạch cho những bước tiếp theo.
Hai ngày sau, tại công ty, Lan phụ trách một chiến dịch quảng cáo lớn. Do sơ suất, cô đã duyệt một bản thiết kế có một lỗi chính tả nhỏ nhưng khá ngớ ngẩn. Lỗi này nhanh chóng được phát hiện và sửa chữa trước khi lan rộng, không gây ra hậu quả tài chính nào. Nhưng với Lan, đó là một thảm họa.
Tối hôm đó, cô không thể ngủ được. Cuộc đối thoại nội tâm của cô diễn ra như sau:
"Sao mình có thể bất cẩn như vậy? Một cái lỗi ngớ ngẩn thế mà cũng không thấy."
"Mình là trưởng phòng mà làm việc thiếu chuyên nghiệp. Sếp và đồng nghiệp chắc chắn đang thất vọng về mình lắm."
"Mình đã phá hỏng cả chiến dịch. Mình không xứng đáng với vị trí này."
Cô tự dằn vặt mình suốt nhiều ngày, cảm giác xấu hổ và thất bại bủa vây. Lời an ủi đầy bao dung cô dành cho My dường như không thể áp dụng cho chính mình. Cô đã dựng lên một tiêu chuẩn kép đầy bất công: người khác sai lầm thì là "bài học kinh nghiệm", còn mình sai lầm thì là "bằng chứng của sự kém cỏi".
Khoảnh khắc 'lật bài': Câu hỏi thay đổi tất cả
Vào một buổi tối cuối tuần, khi vẫn còn chìm trong sự mệt mỏi vì tự giày vò, Lan nhận được tin nhắn của My: "Cảm ơn cậu nhiều nhé. Nhờ có cậu mà tớ đã vực dậy tinh thần rồi." Đọc dòng tin nhắn, Lan bỗng khựng lại. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, đơn giản nhưng mạnh mẽ như một tia sét:
"Nếu My là người mắc phải cái lỗi chính tả đó trong công việc, mình sẽ nói gì với cô ấy?"
Câu trả lời hiện ra ngay lập tức, rõ ràng và không chút do dự. Chắc chắn cô sẽ nói: "Trời ơi, có gì đâu mà cậu phải xoắn lên thế. Một lỗi nhỏ thôi mà, ai chẳng có lúc nhầm. Quan trọng là mình phát hiện sớm và sửa kịp thời. Đừng để một chuyện cỏn con này làm cậu mất ăn mất ngủ. Cậu vẫn làm rất tốt công việc của mình mà."
Khoảnh khắc đó, Lan nhận ra sự bất công đến tàn nhẫn mà cô đã đối xử với chính mình. Cô nhận ra mình đã trở thành một người thẩm phán độc đoán, một kẻ bắt nạt chính bản thân trong khi lại là một người bạn dịu dàng và thấu hiểu với tất cả mọi người xung quanh. Tại sao cô có thể dành sự tử tế cho người khác, mà lại từ chối nó với người cần nó nhất - chính là bản thân cô? Đó là lúc hành trình học cách chấp nhận bản thân của Lan thực sự bắt đầu.
Học cách trở thành người bạn thân nhất của chính mình
Câu chuyện của Lan cho thấy vấn đề không nằm ở việc chúng ta thiếu lòng cảm thông, mà là chúng ta đã phân phát nó một cách không công bằng. Tin vui là, lòng tốt và sự thấu cảm là một kỹ năng có thể rèn luyện. Bạn hoàn toàn có thể học cách chuyển hướng dòng chảy yêu thương đó vào bên trong, bắt đầu bằng những bước thực hành nhỏ nhưng đầy sức mạnh.
Bài thực hành nhỏ: 'Phép thử người bạn thân'
Đây là bài tập cốt lõi, lấy cảm hứng từ chính khoảnh khắc giác ngộ của Lan. Lần tới khi bạn mắc lỗi và tiếng nói phê bình bắt đầu vang lên, hãy dừng lại và thực hiện các bước sau:
- Tạm dừng: Hít một hơi thật sâu. Thay vì ngay lập tức lao vào vòng xoáy tự trách, hãy cho mình một khoảng lặng.
- Đặt câu hỏi vàng: Tự hỏi bản thân, "Nếu người bạn thân nhất của mình/người mình yêu thương nhất đang ở trong tình huống này và cảm thấy như thế này, mình sẽ nói gì với họ?"
- Viết ra hoặc nói thành lời: Lấy một tờ giấy, mở ghi chú trong điện thoại, hoặc đơn giản là nói thầm. Viết/nói ra chính xác những lời an ủi, động viên, những lời khuyên đầy yêu thương mà bạn sẽ dành cho người bạn đó. Hãy thật chi tiết và chân thành.
- Đọc lại cho chính mình: Bây giờ, hãy đọc lại những lời đó. Hãy để chúng thấm vào bạn. Đây chính là những lời mà bạn xứng đáng được nghe nhất vào lúc này.
Bạn sẽ ngạc nhiên về sự khác biệt trong tông giọng. Nó không phải là sự dung túng cho sai lầm, mà là sự công nhận tình người, sự động viên để đứng dậy và làm tốt hơn. Đây chính là bước đầu tiên để tha thứ cho bản thân.
Chuyển kênh đối thoại nội tâm: 3 bước thực hành lòng trắc ẩn
Tiến sĩ Kristin Neff, một nhà nghiên cứu tiên phong, đã định nghĩa về lòng trắc ẩn tự thân (self-compassion) không phải là sự tự thương hại, mà là một cách đối xử với bản thân bằng sự ấm áp và thấu hiểu khi đối mặt với khó khăn. Nó bao gồm 3 yếu tố cốt lõi, bạn có thể thực hành như 3 bước chuyển kênh trong tâm trí:
- Bước 1 - Tử tế với bản thân (Self-Kindness) thay vì Phán xét (Self-Judgment): Khi mắc lỗi, thay vì dùng những từ ngữ cay nghiệt ("ngu ngốc", "vô dụng"), hãy thử nói với mình bằng giọng điệu dịu dàng hơn. Ví dụ: "Mình đang cảm thấy rất tệ về chuyện này, và điều đó cũng ổn thôi." hoặc "Mình đã làm sai, nhưng điều đó không có nghĩa mình là một người tồi tệ."
- Bước 2 - Nhận thức về Nhân loại chung (Common Humanity) thay vì Cô lập (Isolation): Tiếng nói phê bình thường khiến ta cảm thấy chỉ có một mình mình mới mắc phải sai lầm ngớ ngẩn đó. Hãy nhắc nhở bản thân rằng: "Mắc lỗi là một phần trải nghiệm của con người. Ai cũng có lúc sai. Mình không đơn độc trong chuyện này." Điều này giúp phá vỡ cảm giác xấu hổ và cô lập, kết nối bạn với trải nghiệm chung của nhân loại.
- Bước 3 - Chánh niệm (Mindfulness) thay vì Đồng hoá (Over-Identification): Chánh niệm là quan sát cảm xúc của bạn (buồn, thất vọng, xấu hổ) mà không bị chúng nhấn chìm. Thay vì nói "Tôi là một kẻ thất bại", hãy thử nói "Tôi đang có cảm giác của một người thất bại". Sự tách biệt nhỏ này cho phép bạn nhìn nhận cảm xúc chỉ là một trạng thái tạm thời, không phải là bản chất con người bạn.
Vẻ đẹp của sự không hoàn hảo: Buông bỏ gánh nặng 'phải giỏi'
Hành trình yêu bản thân và tha thứ cho bản thân đòi hỏi chúng ta phải định nghĩa lại mối quan hệ với sự hoàn hảo. Sự nỗ lực để trở nên tốt hơn là một động lực tích cực, nhưng việc đòi hỏi sự hoàn hảo tuyệt đối lại là một hình thức tự hành hạ. Cuộc sống, giống như nghệ thuật Kintsugi của Nhật Bản - sửa chữa đồ gốm vỡ bằng sơn mài trộn với vàng - trở nên đẹp đẽ và độc đáo hơn chính bởi những vết nứt, những mảnh vỡ đã được chữa lành.
Hãy cho phép mình được sai. Cho phép mình được thử và thất bại. Cho phép mình là một con người đang trong quá trình học hỏi và trưởng thành. Mỗi sai lầm không phải là một bản án về giá trị của bạn, mà là một chỉ dẫn trên con đường. Việc vượt qua tự ti không phải là trở nên hoàn hảo, mà là học cách ôm lấy cả những phần không hoàn hảo của chính mình bằng sự tử tế.
Hành trình tha thứ cho bản thân bắt đầu từ một câu hỏi nhỏ
Việc thay đổi một thói quen tư duy đã ăn sâu hàng chục năm không phải là chuyện một sớm một chiều. Nó không đòi hỏi một cuộc cách mạng lớn lao, mà là vô số những hành động tử tế nhỏ bé bạn dành cho chính mình mỗi ngày. Hành trình chăm sóc sức khỏe tinh thần này được xây dựng từ những viên gạch của sự tự nhận thức.
Hãy nhớ rằng, bạn không cần phải đợi đến khi hoàn hảo mới xứng đáng được yêu thương và tha thứ. Bạn đã xứng đáng ngay từ bây giờ. Ba điều cốt lõi bạn có thể mang theo sau bài viết này là:
- Nhận diện sự đối xử bất công: Ý thức được rằng bạn đang áp dụng một tiêu chuẩn kép cho mình và cho người khác.
- Thực hành "Phép thử người bạn thân": Sử dụng nó như một công cụ cứu cánh tức thì mỗi khi rơi vào vòng xoáy tự chỉ trích.
- Bắt đầu bằng một lời tự động viên nhỏ: Thay vì một bài diễn văn hùng hồn, đôi khi chỉ cần một câu "Không sao đâu, mình làm lại được" cũng đủ để thay đổi tất cả.
Ngay hôm nay, khi tiếng nói chỉ trích quen thuộc lại vang lên trong đầu, hãy thử dừng lại một giây. Hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng hỏi chính mình: "Mình sẽ nói gì với người bạn thân nhất của mình lúc này?". Câu trả lời có thể sẽ là ngọn đuốc sưởi ấm cho tâm hồn bạn, bắt đầu cho một cuộc đối thoại nội tâm đầy yêu thương và trắc ẩn.
Ý kiến của bạn