Cảm giác muốn buông xuôi: Đó không phải dấu chấm hết
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 29/10/2025
Đã bao giờ bạn ở trong trạng thái này chưa? Màn hình máy tính vẫn sáng, danh sách công việc còn dài dằng dặc, và ly cà phê thứ ba trong ngày cũng chẳng thể xua đi cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực. Bạn nhìn vào dự án mà mình từng dồn hết tâm huyết, nhìn vào con đường sự nghiệp mà mình từng hăm hở bước đi, và một ý nghĩ bất chợt len lỏi vào tâm trí, lạnh lẽo và đầy cám dỗ: "Hay là... bỏ cuộc?".
Cái ý nghĩ ấy không ồn ào, nó chỉ là một tiếng thì thầm. Nhưng nó đủ sức mạnh để rút cạn mọi nỗ lực, để biến ngọn lửa đam mê thành tro tàn. Bạn bắt đầu cảm thấy tội lỗi. Tại sao người khác làm được mà mình lại muốn dừng lại? Phải chăng mình yếu đuối, thiếu kiên trì? Áp lực từ xã hội, từ gia đình, và từ chính bản thân bạn gào thét rằng "bỏ cuộc là thất bại".
Nhưng nếu tôi nói với bạn rằng, cái cảm giác muốn buông xuôi ấy không phải là kẻ thù thì sao? Nếu nó không phải là dấu chấm hết cho mọi cố gắng, mà lại là một người đưa tin, một lời nhắn quan trọng mà cơ thể và tâm trí đang cố gắng gửi đến bạn? Bài viết này không phải để dạy bạn cách "gồng mình" chiến đấu tiếp. Nó ở đây để cùng bạn ngồi xuống, lắng nghe và giải mã lời nhắn đó, để tìm ra một con đường bền vững hơn, ý nghĩa hơn và trên hết là tử tế hơn với chính mình.
Tại sao "công tắc bỏ cuộc" lại bật lên trong tâm trí chúng ta?
Trước khi vội vàng dán nhãn "yếu đuối" hay "thất bại" cho bản thân, chúng ta cần hiểu rằng cảm giác muốn buông xuôi là một phản ứng tâm sinh lý vô cùng tự nhiên. Nó không xuất hiện ngẫu nhiên. Nó là kết quả của một quá trình, một sự tích tụ những áp lực vô hình mà đôi khi chính chúng ta cũng không nhận ra.
Cuộc rượt đuổi không hồi kết với những kỳ vọng "ảo"
Chúng ta đang sống trong một thời đại tôn sùng "văn hóa bận rộn" (hustle culture). Mạng xã hội mỗi ngày đều trưng ra những câu chuyện thành công chớp nhoáng: người trẻ khởi nghiệp triệu đô, những người làm việc 16 tiếng/ngày và vẫn có thời gian tập gym, đọc sách. Chúng ta vô thức đặt ra những kỳ vọng phi thực tế cho chính mình: phải thăng tiến nhanh, phải có một dự án phụ thành công, phải cân bằng hoàn hảo mọi thứ.
Những kỳ vọng này tạo ra một áp lực khổng lồ. Khi thực tế không như là mơ, khi nỗ lực không mang lại kết quả ngay lập tức, chúng ta cảm thấy hụt hẫng. Sự chênh lệch giữa kỳ vọng và thực tại chính là mảnh đất màu mỡ cho sự thất vọng và ý nghĩ bỏ cuộc nảy mầm. Đây là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng kiệt sức, hay còn gọi là burn-out là gì – một trạng thái cạn kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần.
Khi "đam mê" trở thành áp lực
Có một lời khuyên rất phổ biến: "Hãy theo đuổi đam mê, và bạn sẽ không phải làm việc một ngày nào trong đời". Lời khuyên này nghe thật đẹp, nhưng nó cũng ẩn chứa một cái bẫy nguy hiểm. Khi bạn biến sở thích, đam mê của mình thành công việc, nó sẽ đi kèm với những thứ không mấy dễ chịu: KPI, doanh số, deadline, sự phán xét của khách hàng.
Niềm vui thuần khiết của sự sáng tạo dần bị thay thế bởi áp lực phải "tạo ra sản phẩm", phải "kiếm được tiền". Bạn không còn làm nó vì bạn thích, mà vì bạn "phải" làm. Dần dần, ngọn lửa đam mê lụi tàn, để lại sự mệt mỏi và cảm giác trống rỗng. Và khi điều từng mang lại cho bạn niềm vui giờ đây chỉ còn là gánh nặng, việc muốn buông bỏ là một lẽ tất yếu.
Cạn kiệt năng lượng: Một tín hiệu sinh học không thể phớt lờ
Hãy tưởng tượng cơ thể và tâm trí của bạn như một cục pin. Mỗi ngày, bạn tiêu hao năng lượng cho công việc, các mối quan hệ, và cả những lo toan. Nếu bạn chỉ liên tục tiêu hao mà không "sạc" lại đúng cách, pin sẽ cạn. Cảm giác muốn buông xuôi chính là đèn báo "pin yếu" của bạn.
Nó không phải là một suy nghĩ đơn thuần, mà là một tín hiệu sinh học. Cơ thể bạn đang nói: "Tôi kiệt sức rồi. Tôi không thể tiếp tục guồng quay này nữa." Đó có thể là những đêm mất ngủ, những cơn đau đầu triền miên, cảm giác mệt mỏi ngay cả khi vừa thức dậy. Phớt lờ những tín hiệu này và cố gắng "gồng" lên chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn, dẫn đến kiệt sức nghiêm trọng và các vấn đề về sức khỏe tinh thần.
"Lời nhắn" đằng sau ý nghĩ bỏ cuộc: Lắng nghe hay chống cự?
Thay vì xem ý nghĩ bỏ cuộc là một kẻ xâm lược cần phải tiêu diệt, hãy thử nhìn nó như một người bạn mang đến một thông điệp quan trọng. Việc của bạn không phải là chống cự, mà là lắng nghe một cách chân thành. Lời nhắn đó có thể là gì?
Cơ thể bạn đang cầu cứu: "Xin hãy nghỉ ngơi"
Đây là thông điệp cơ bản và phổ biến nhất. Đôi khi, bạn không thực sự muốn từ bỏ mục tiêu của mình. Bạn chỉ đơn giản là đã quá mệt mỏi. Bạn thèm một giấc ngủ sâu không mộng mị, một ngày không cần kiểm tra email, một buổi chiều không phải lo nghĩ về bất cứ điều gì.
Cảm giác muốn buông xuôi có thể chỉ là một cách cực đoan mà tâm trí bạn dùng để đòi hỏi sự nghỉ ngơi mà nó xứng đáng có được. Trước khi đưa ra bất kỳ quyết định lớn nào, hãy tự hỏi: "Lần cuối cùng mình thực sự nghỉ ngơi là khi nào?". Không phải là lướt điện thoại trên giường, mà là một sự ngắt kết nối hoàn toàn để tâm trí và cơ thể được chữa lành.
La bàn nội tâm đang báo hiệu: "Chúng ta lạc đường rồi"
Con người chúng ta thay đổi. Những gì quan trọng với bạn ở tuổi 25 có thể không còn là ưu tiên ở tuổi 30. Có thể con đường bạn đang đi không còn phù hợp với giá trị cốt lõi của bạn nữa. Bạn đang chạy theo một định nghĩa về thành công của người khác, không phải của chính mình.
Khi đó, ý nghĩ bỏ cuộc giống như một chiếc la bàn nội tâm đang rung lên bần bật, báo hiệu rằng bạn đã đi chệch hướng. Nó mời gọi bạn dừng lại, nhìn lại bản đồ và tự hỏi: "Đây có thật sự là nơi mình muốn đến không? Việc này có còn mang lại ý nghĩa cho mình không?". Đây là cơ hội quý giá để tìm lại ý nghĩa cuộc sống và điều chỉnh lại hành trình của mình.
Soi chiếu lại sự kiên trì: "Grit" không có nghĩa là mù quáng
Nhà tâm lý học Angela Duckworth đã định nghĩa "Grit" (Sự kiên trì) là sự kết hợp giữa đam mê và bền bỉ để theo đuổi mục tiêu dài hạn. Khái niệm này rất truyền cảm hứng, nhưng đôi khi bị hiểu sai thành việc phải bám chấp vào một con đường duy nhất bằng mọi giá.
Sự kiên trì đích thực không phải là đâm đầu vào tường một cách mù quáng. Nó bao gồm cả sự khôn ngoan để nhận ra khi nào một chiến lược không còn hiệu quả, khi nào cần phải thay đổi hướng đi. Vượt qua ý nghĩ bỏ cuộc không phải lúc nào cũng có nghĩa là tiếp tục làm y hệt những gì bạn đang làm. Đôi khi, nó có nghĩa là đủ dũng cảm để thừa nhận "Cách này không ổn, mình cần thử một lối đi khác".
Hành trình của một chiếc blog suýt bị "xóa sổ"
Để bạn hiểu rõ hơn về việc "lắng nghe" tín hiệu này, tôi muốn chia sẻ một câu chuyện của chính mình. Cách đây vài năm, tôi bắt đầu một blog cá nhân về phát triển bản thân. Đó là một passion project thực thụ.
Khởi đầu hừng hực lửa và những con số không biết nói dối
Tôi đã bắt đầu với tất cả sự háo hức. Mỗi cuối tuần, tôi dành hàng giờ để nghiên cứu, viết lách, và thiết kế. Tôi yêu cái cảm giác được chia sẻ những gì mình học được, được kết nối với những người có cùng mối quan tâm. Những bình luận đầu tiên, những lượt chia sẻ đầu tiên khiến tôi vui sướng tột độ. Blog phát triển chậm nhưng đều đặn, và tôi cảm thấy mình đang đi đúng hướng.
Cái bẫy của sự so sánh và cảm giác "mình thật kém cỏi"
Nhưng rồi, tôi rơi vào cái bẫy mà bất kỳ người sáng tạo nội dung nào cũng có thể mắc phải: những con số. Tôi bắt đầu bị ám ảnh bởi lượt truy cập, thứ hạng từ khóa, số người theo dõi. Tôi so sánh blog của mình với những người khác, những người dường như thành công hơn tôi gấp nhiều lần. Niềm vui sáng tạo dần bị thay thế bởi sự lo âu. Mỗi bài viết mới không còn là một sự chia sẻ, mà là một bài kiểm tra. Tôi bắt đầu tự hỏi: "Tại sao mình làm không tốt bằng họ? Phải chăng nội dung của mình quá tệ?". Mất động lực làm việc là điều không thể tránh khỏi.
Khoảnh khắc muốn nhấn nút "Xóa"
Đỉnh điểm là một buổi tối Chủ Nhật. Tôi đã dành cả ngày cuối tuần để hoàn thành một bài viết rất tâm huyết. Nhưng sau khi đăng, nó gần như không có ai đọc. Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác thất bại và mệt mỏi vô hạn ập đến. Tôi nhìn vào trang quản trị của blog, nơi có nút "Delete Site" màu đỏ chói. Và tôi thực sự đã muốn nhấn vào nó. Tất cả nỗ lực dường như vô nghĩa. Tôi chỉ muốn kết thúc nó, xóa sổ nó đi để không còn phải đối mặt với sự thất vọng này nữa.
Bài học từ sự "buông xuôi": Điều chỉnh thay vì từ bỏ
May mắn thay, tôi đã không nhấn nút đó. Thay vào đó, tôi gập máy tính lại và không động đến blog trong suốt hai tuần. Trong hai tuần đó, tôi không ép mình phải làm gì cả. Tôi cho phép bản thân được "lười biếng", được làm những việc vô thưởng vô phạt. Và chính trong khoảng lặng đó, tôi đã "nghe" được lời nhắn.
Lời nhắn không phải là "Hãy từ bỏ đi, mày là kẻ thất bại". Lời nhắn thực sự là: "Cách làm này đang bào mòn cậu. Áp lực về những con số đang giết chết niềm vui của cậu." Tôi nhận ra mình đã biến đứa con tinh thần của mình thành một cỗ máy áp lực. Tôi đã quên mất lý do mình bắt đầu.
Sau đó, tôi đã quay lại với blog, nhưng với một tâm thế hoàn toàn khác. Tôi không còn đăng bài mỗi tuần. Tôi chỉ viết khi thực sự có điều muốn chia sẻ. Tôi tắt hết các thông báo về lượt truy cập. Tôi định nghĩa lại "thành công" của blog: không phải là những con số, mà là niềm vui trong quá trình viết và chỉ cần một người đọc cảm thấy bài viết có ích. Đó không phải là từ bỏ, đó là một sự điều chỉnh thông minh. Và thật kỳ diệu, khi áp lực biến mất, niềm vui đã quay trở lại.
5 lối đi để "hiệu chỉnh" lại hành trình của bạn
Nếu bạn đang đứng ở ngã ba đường, cảm thấy muốn buông tay, hãy thử những cách tiếp cận sau. Đây không phải là những công thức thần kỳ, mà là những gợi ý để bạn bắt đầu quá trình "lắng nghe" và "hiệu chỉnh" của riêng mình.
Cho phép mình một "khoảng lặng" không tội lỗi
Điều đầu tiên và quan trọng nhất: hãy cho phép mình được nghỉ. Một ngày, một tuần, thậm chí một tháng. Tạm thời ngắt kết nối khỏi công việc, dự án đang làm bạn kiệt sức. Đừng cảm thấy tội lỗi vì điều đó. Đây không phải là sự lười biếng, đây là một hành động chiến lược để nạp lại năng lượng và có được sự minh mẫn. Trong khoảng lặng này, bạn sẽ có không gian để nghe rõ hơn những gì tâm trí và cơ thể đang thực sự cần.
"Bẻ gãy" ngọn núi thành những viên sỏi nhỏ
Khi ta làm gì khi nản lòng? Thường là do mục tiêu trước mắt quá lớn và đáng sợ. Thay vì nhìn vào cả ngọn núi phải leo, hãy chỉ tập trung vào bước chân tiếp theo. Chia nhỏ mục tiêu lớn thành những nhiệm vụ siêu nhỏ, dễ thực hiện. Ví dụ, thay vì "viết một cuốn sách", hãy bắt đầu với "viết 100 từ hôm nay". Việc hoàn thành những nhiệm vụ nhỏ này sẽ mang lại cảm giác tiến bộ và giúp bạn lấy lại động lực một cách từ từ.
Tìm lại "người đồng hành" trên con đường của bạn
Sự cô đơn có thể khuếch đại cảm giác muốn buông xuôi. Hãy tìm kiếm sự hỗ trợ. Đó có thể là một người bạn thân, một người cố vấn (mentor), hoặc một cộng đồng những người có cùng chí hướng. Chia sẻ những khó khăn của bạn với người khác không chỉ giúp bạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà còn có thể mang lại những góc nhìn mới, những lời khuyên quý báu mà bạn chưa từng nghĩ tới.
Tái định nghĩa "thành công" theo cách của riêng bạn
Hãy dũng cảm vứt bỏ những thước đo thành công của người khác. Ngồi xuống và viết ra định nghĩa thành công của riêng bạn là gì. Có phải là sự tự do về thời gian? Là niềm vui trong công việc? Là sự phát triển của bản thân? Hay là sự bình yên trong tâm hồn? Khi bạn có một định nghĩa rõ ràng, bạn sẽ dễ dàng hơn trong việc đưa ra quyết định xem con đường hiện tại có đang đưa bạn đến gần "thành công" đó hay không.
Thực hành "tự trắc ẩn": Đối xử với mình như một người bạn
Đây là chìa khóa quan trọng nhất. Theo nhà tâm lý học Kristin Neff, "tự trắc ẩn" (self-compassion) là khả năng đối xử với bản thân bằng sự tử tế và thấu hiểu khi đối mặt với khó khăn, thay vì tự chỉ trích. Hãy tự hỏi: "Nếu người bạn thân nhất của mình ở trong tình huống này, mình sẽ nói gì với họ?". Chắc chắn bạn sẽ không nói "Cậu thật yếu đuối". Bạn sẽ an ủi, động viên và khuyên họ hãy nghỉ ngơi. Vậy tại sao không dành sự tử tế đó cho chính bản thân mình?
Lựa chọn con đường mới không phải là thất bại
Cuối cùng, tôi muốn bạn nhớ rằng, có một sự khác biệt rất lớn giữa "từ bỏ" (quitting) và "lựa chọn một con đường khác" (pivoting). Từ bỏ thường xuất phát từ sự kiệt sức và thất vọng. Còn lựa chọn một con đường khác lại đến từ sự thấu hiểu bản thân và lòng dũng cảm.
Cảm giác muốn buông xuôi không phải là một bản án. Nó là một lời mời gọi. Lời mời để bạn dừng lại, để hít một hơi thật sâu, để nhìn lại hành trình đã qua và hỏi xem liệu con đường phía trước có còn là nơi trái tim bạn thuộc về.
Nếu câu trả lời là "có", thì lời nhắn đơn giản là "Hãy nghỉ ngơi, điều chỉnh lại tốc độ và tìm lại niềm vui". Nhưng nếu câu trả lời là "không", thì lời nhắn đó còn mạnh mẽ hơn: "Đã đến lúc dũng cảm rẽ sang một hướng khác, một hướng đi phù hợp hơn với con người bạn ở hiện tại". Và đó, chưa bao giờ là một thất bại. Đó là sự trưởng thành.
Hôm nay, hãy cho phép mình được nghỉ ngơi một chút, nhé?
Ý kiến của bạn