Cảm thấy mình đang dậm chân tại chỗ? Đây là lúc để ngừng "đếm" và bắt đầu "sống"

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 09/11/2025

Cảm thấy mình đang dậm chân tại chỗ? Đây là lúc để ngừng "đếm" và bắt đầu "sống"

Đã bao giờ bạn ở trong một đêm như thế này chưa? Mười một giờ đêm, căn phòng tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt. Bạn lướt. Một người bạn vừa khoe ảnh nhận công việc mới ở một tập đoàn đa quốc gia. Một người khác check-in ở sân bay, bắt đầu chuyến du lịch châu Âu mà bạn hằng ao ước. Một cặp đôi vừa kỷ niệm ngày mua được căn chung cư đầu tiên. Và rồi, một cảm giác nặng trĩu, quen thuộc, từ từ dâng lên trong lồng ngực.

Trong khoảnh khắc đó, một câu hỏi vô thanh vang lên trong đầu: "Tại sao mình vẫn ở đây? Tại sao mọi người đều đang tiến về phía trước, còn mình dường như vẫn đang loay hoay ở vạch xuất phát?". Câu hỏi ấy, thực chất, chính là tiếng "tích tắc" đầy áp lực của một chiếc đồng hồ vô hình trong tâm trí. Một chiếc đồng hồ không đo thời gian, mà đo lường thành tựu, tiến độ, và so sánh cuộc đời bạn với hàng trăm, hàng nghìn cuộc đời khác ngoài kia.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và thấy một phần của mình trong đó, bài viết này không phải để hô hào bạn "cố lên". Bài viết này là một lời thủ thỉ, một sự thấu cảm, để chúng ta cùng nhau học cách lắng nghe một bí mật từ chính những chiếc đồng hồ: Chúng không bao giờ sốt ruột, chúng chỉ đơn giản là đi. Và có lẽ, đã đến lúc chúng ta ngừng "đếm" và bắt đầu "sống" theo cách đó.

Tại sao chúng ta luôn bị cuốn vào cuộc đua tốc độ?

Cảm giác sốt ruột, muốn thấy kết quả ngay lập tức không phải là lỗi của riêng bạn. Nó là một phản ứng tự nhiên được hun đúc bởi cả môi trường sống và cấu tạo sinh học của chính chúng ta.

Áp lực vô hình từ một xã hội tôn thờ "thành công sớm"

Chúng ta đang sống trong một kỷ nguyên mà "thành công" thường được đóng gói và trưng bày một cách hào nhoáng. Bảng vàng Forbes "30 Under 30", những CEO khởi nghiệp trở thành triệu phú ở tuổi 25, những travel blogger đi khắp thế giới trước tuổi 30... Những câu chuyện này, dù truyền cảm hứng, cũng vô tình gieo vào đầu chúng ta một tiêu chuẩn ngầm: phải nhanh, phải sớm, phải rực rỡ. Áp lực này khiến nhiều người trẻ cảm thấy bế tắc khi con đường của mình có vẻ chậm hơn, gập ghềnh hơn. Chúng ta bắt đầu đo lường giá trị bản thân bằng những cột mốc bên ngoài, thay vì sự trưởng thành bên trong.

Khi não bộ "nghiện" cảm giác thỏa mãn tức thì

Về mặt sinh học, não bộ con người được lập trình để ưu tiên những phần thưởng đến ngay lập tức (instant gratification). Mỗi lượt "like", mỗi thông báo mới, mỗi tập phim xem liền tù tì đều giải phóng một lượng nhỏ dopamine – hormone của sự hài lòng. Điều này tạo ra một vòng lặp: chúng ta khao khát những kết quả nhanh chóng. Tuy nhiên, những mục tiêu lớn trong cuộc đời như xây dựng sự nghiệp, học một kỹ năng mới, hay vun đắp một mối quan hệ sâu sắc lại là những quá trình dài hơi, đòi hỏi sự kiên trì và không mang lại dopamine mỗi ngày. Sự tương phản này tạo ra một khoảng trống, một cảm giác hụt hẫng, khiến chúng ta dễ dàng nản lòng và mất phương hướng.

Cái giá phải trả khi bạn chỉ chăm chăm nhìn đồng hồ

Việc liên tục "nhìn đồng hồ" – tức là so sánh, đếm đo và lo lắng về tiến độ – không chỉ không giúp bạn đi nhanh hơn, mà còn bào mòn sức khỏe tinh thần và lấy đi niềm vui trên chính hành trình bạn đang đi.

Lo âu triền miên và cảm giác mình là "kẻ mạo danh"

Khi bạn chỉ tập trung vào kết quả, mỗi ngày không đạt được kết quả đó đều có thể cảm thấy như một thất bại. Điều này dẫn đến lo âu kinh niên và một trạng thái tâm lý nguy hiểm gọi là "hội chứng kẻ mạo danh" (impostor syndrome). Bạn có thể đạt được một thành tựu nào đó, nhưng thay vì tự hào, bạn lại lo sợ rằng mình không xứng đáng, rằng thành công đó chỉ là may mắn và chẳng bao lâu nữa "bộ mặt thật" kém cỏi của mình sẽ bị phát hiện. Nỗi sợ này xuất phát từ việc bạn không công nhận quá trình nỗ lực thầm lặng của mình, bạn chỉ nhìn vào cái đích và luôn cảm thấy mình chưa đủ giỏi để ở đó.

Bỏ lỡ khu vườn, vì chỉ mải nhìn về phía hàng rào

Hãy tưởng tượng hành trình của bạn là một khu vườn xinh đẹp, và mục tiêu cuối cùng là cánh cổng ở phía cuối hàng rào. Nếu bạn chỉ cắm đầu chạy, mắt dán chặt vào cánh cổng, bạn sẽ bỏ lỡ điều gì? Bạn sẽ không thấy bông hoa vừa nở bên lối đi, không nghe tiếng chim hót trên cành cây, không cảm nhận được ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá. Cuộc sống cũng vậy. Việc chỉ chăm chăm vào "khi nào tới đích" sẽ khiến bạn bỏ lỡ những bài học quý giá, những niềm vui nhỏ bé, những mối quan hệ ý nghĩa được hình thành trong suốt quá trình. Bạn đang đi qua một khu vườn, nhưng lại tự biến nó thành một đường đua vô hồn.

Bí mật của chiếc đồng hồ: "Việc của tôi là đi, không phải tới"

Nếu chiếc đồng hồ có thể nói, nó sẽ không bao giờ khoe khoang về việc nó đã chỉ đúng 12 giờ trưa. Nó chỉ đơn giản là dịch chuyển từng giây, một cách đều đặn, không ngừng nghỉ. Sức mạnh không nằm ở cú nhảy vọt, mà ở sự dịch chuyển không ngừng đó.

"Bận rộn" không có nghĩa là bạn đang "tiến bước"

Nhiều người trong chúng ta nhầm lẫn giữa việc bận rộn và việc hiệu quả. Bạn có thể lấp đầy 12 tiếng mỗi ngày bằng các cuộc họp, email, công việc không tên... nhưng cuối ngày lại cảm thấy trống rỗng và không có gì tiến triển. Đó là "bận rộn". Hiệu quả, hay "tiến bước", là sự dịch chuyển có chủ đích, dù là rất nhỏ. Nó là việc dành 30 phút mỗi ngày để học một ngôn ngữ mới, viết 500 chữ cho cuốn sách bạn ấp ủ, hay chỉ đơn giản là đọc 10 trang sách về lĩnh vực bạn quan tâm. Sự tiến bộ thực sự đến từ những hành động nhỏ, có định hướng và được lặp lại đều đặn. Đó chính là nền tảng của việc làm sao để kiên trì.

Phép màu của lãi suất kép trong hành trình phát triển bản thân

Bạn có biết rằng nếu mỗi ngày bạn chỉ cần tốt hơn ngày hôm qua 1%, sau một năm bạn sẽ tốt hơn đến gần 38 lần? Đó là sức mạnh của lãi suất kép, một khái niệm không chỉ đúng trong tài chính mà còn vô cùng mạnh mẽ trong phát triển bản thân. Mỗi nỗ lực nhỏ, mỗi bài học được rút ra, mỗi lần đứng dậy sau vấp ngã đều là một khoản "vốn" bạn gửi vào ngân hàng "bản thân". Ban đầu, bạn có thể không thấy sự thay đổi. Nhưng theo thời gian, những khoản vốn nhỏ đó sẽ cộng dồn và sinh lời, tạo ra một sự tăng trưởng đột phá mà bạn không ngờ tới. Hãy tin vào quá trình, vì đó là nơi phép màu thực sự xảy ra.

Làm sao để vững bước khi con đường còn mờ sương?

Lý thuyết là vậy, nhưng làm thế nào để "cứ đi" khi tương lai có vẻ mịt mờ và động lực cạn kiệt? Câu trả lời nằm ở việc thay đổi góc nhìn, từ việc nhìn lên đỉnh núi xa xôi sang việc tập trung vào bước chân ngay trước mặt.

Chia nhỏ hành trình: Chỉ cần biết phải làm gì trong một giờ tới

Thay vì đặt mục tiêu "Trở thành chuyên gia marketing trong 2 năm", hãy chia nó thành một việc cực nhỏ bạn có thể làm ngay bây giờ: "Đọc một bài viết chuyên sâu về SEO trong 30 phút tới". Áp dụng nguyên tắc Chánh niệm (Mindfulness), chúng ta học cách tập trung hoàn toàn vào "cái đang là" thay vì lo lắng về "cái sẽ là". Khi bạn hoàn thành mục tiêu vi mô đó, bạn có một chiến thắng nhỏ. Nhiều chiến thắng nhỏ sẽ xây nên sự tự tin và tạo đà cho những bước đi lớn hơn. Đây là cách thực tế nhất để vượt qua áp lực và sự choáng ngợp.

"Nhật ký nỗ lực": Ghi nhận hành động, không chỉ tôn vinh kết quả

Hãy thử tạo một cuốn "nhật ký nỗ lực". Cuối mỗi ngày, thay vì hỏi "Hôm nay mình đã đạt được gì?", hãy hỏi "Hôm nay mình đã nỗ lực vì điều gì?". Có thể bạn đã gửi đi một email quan trọng dù rất sợ bị từ chối. Có thể bạn đã dành một tiếng để tập luyện dù rất mệt. Có thể bạn đã cố gắng sửa một lỗi sai trong công việc. Hãy ghi nhận những hành động đó. Việc này giúp bạn xây dựng một "Tư duy hướng quá trình" (Process-oriented mindset), nơi bạn tìm thấy giá trị và sự tự hào trong chính nỗ lực của mình, không phụ thuộc vào kết quả bên ngoài. Dần dần, bạn sẽ học cách tìm lại động lực từ bên trong.

"Ngày nào mình cũng chỉ ngồi với đất, và chính đất đã dạy mình"

Hà, một cô bạn của tôi, từng là hình mẫu "con nhà người ta" điển hình. Tốt nghiệp đại học danh tiếng, có một công việc ổn định trong ngành truyền thông với mức lương nhiều người mơ ước. Nhưng ở tuổi 27, cô quyết định từ bỏ tất cả để mở một xưởng gốm thủ công nhỏ ở ngoại thành. Mọi người nói cô điên rồ.

Ba tháng không một đơn hàng và những đêm tự hỏi "mình sai ở đâu?"

Những tháng đầu tiên là địa ngục. Hà dành toàn bộ thời gian trong xưởng, từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ có cô và đất sét. Cô đổ hết tâm huyết vào từng sản phẩm, chụp ảnh, đăng lên mạng xã hội. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Ba tháng ròng, không một đơn hàng nào. Tiền tiết kiệm vơi dần. Áp lực từ gia đình đè nặng. "Bố mẹ nói đúng phải không? Mình đã sai rồi phải không?", cô thường tự vấn trong những đêm mất ngủ. Cảm giác thất bại và hoài nghi bản thân gần như nhấn chìm cô.

Khoảnh khắc "Aha!": Niềm vui không nằm ở tiếng "ting ting" báo đơn

Vào một buổi chiều mưa, khi đang chán nản nhất, Hà ngồi vào bàn xoay, ném một cục đất sét lên và bắt đầu nhào nặn. Cô không nghĩ đến việc phải tạo ra một sản phẩm để bán nữa. Cô chỉ đơn giản là để tay mình cảm nhận đất, để tâm trí mình hòa vào vòng xoay. Cô tập trung vào việc làm sao để vuốt cho thành ly mỏng đều, làm sao để tạo ra một đường cong mềm mại nhất. Cả thế giới dường như biến mất, chỉ còn cô, đất và bàn xoay. Khi chiếc ly hoàn thành, một sản phẩm không hoàn hảo nhưng là thành quả của sự tập trung tuyệt đối, Hà bỗng nhận ra một điều. Niềm vui thực sự không phải là tiếng "ting ting" của thông báo đơn hàng. Niềm vui nằm ở chính khoảnh khắc này – khoảnh khắc cô tạo ra một thứ gì đó bằng chính đôi tay và sự tận tâm của mình.

Bài học từ lò nung: Cuộc đời cần đúng "nhiệt" và đủ "thời gian"

Từ hôm đó, Hà thay đổi. Cô không còn đăng bài với tâm thế mong cầu người khác mua. Cô chia sẻ quá trình làm gốm, những câu chuyện về đất, những lần làm hỏng. Cô tìm thấy niềm vui trong từng công đoạn: nhào đất, tạo hình, tráng men, và chờ đợi. "Làm gốm dạy mình bài học lớn nhất về sự kiên trì", Hà chia sẻ. "Bạn không thể vội vàng. Nung gốm ở nhiệt độ quá cao, nó sẽ nứt. Lấy ra khỏi lò quá sớm, nó sẽ vỡ. Mọi thứ cần đúng nhiệt độ và đủ thời gian để thành hình. Cuộc đời mình cũng vậy. Vội vàng chỉ làm mọi thứ tan vỡ."

Giờ đây, xưởng gốm của Hà đã có những khách hàng thân thiết, những người tìm đến không chỉ để mua một sản phẩm, mà để cảm nhận câu chuyện và sự tận tâm đằng sau nó. Hành trình của Hà không phải là một câu chuyện thành công "chóng mặt", mà là minh chứng cho vẻ đẹp của việc sống chậm lại và tin tưởng vào quá trình.

Ngừng đếm giờ, hãy để mỗi khoảnh khắc được cất tiếng

Hành trình của mỗi người chúng ta giống như một chiếc đồng hồ độc nhất. Có chiếc kim giây chạy nhanh, có chiếc kim giờ dịch chuyển từ tốn. Không có chiếc đồng hồ nào là "đúng" hay "sai". Việc của bạn không phải là cố gắng chạy nhanh như chiếc đồng hồ của người khác, mà là đảm bảo rằng cỗ máy của chính mình vẫn đang vận hành một cách bền bỉ và ý nghĩa. Hãy tìm thấy niềm vui trong từng "tích tắc" của hành động, trong từng vòng quay nhỏ nhất của sự nỗ lực. Đó là cách để bạn thực sự phát triển bản thân một cách vững vàng.

Hãy tin rằng, mỗi một giọt mồ hôi, mỗi một đêm trăn trở, mỗi một bước đi nhỏ bạn thực hiện hôm nay, dù chưa ai nhìn thấy, đều đang lặng lẽ tạo nên kiệt tác cuộc đời bạn. Giống như đất sét trong tay Hà, nó cần thời gian, cần nhiệt độ, và cần sự kiên nhẫn của người nghệ sĩ là chính bạn.

Hôm nay, bạn sẽ dành trọn vẹn sự chú tâm cho bước đi nhỏ nào của mình?

Ý kiến của bạn