Chấp nhận 'ngày mưa' của chính mình: Thay vì chờ trời quang, sao không thử tìm một điệu nhảy?
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 23/11/2025
Bạn có bao giờ trải qua một buổi chiều mưa Sài Gòn hay Hà Nội, khi cơn mưa rào bất chợt đổ xuống, xám xịt cả một góc trời? Mọi kế hoạch dường như bị đình trệ. Cuộc hẹn phải dời lại, buổi chạy bộ phải hủy, và bạn chỉ có thể ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt nước nặng trĩu nối đuôi nhau trượt dài trên tấm kính. Trong khoảnh khắc đó, có một cảm giác rất lạ: sự bất lực và chờ đợi. Chờ cho mưa tạnh, chờ cho trời quang, chờ cho con đường khô ráo để có thể tiếp tục những gì đang dang dở.
Cảm giác ấy, đôi khi, không chỉ đến trong một buổi chiều mưa. Nó len lỏi vào chính cuộc sống của chúng ta. Khi sự nghiệp chững lại, khi một mối quan hệ đổ vỡ, khi ta cảm thấy lạc lõng giữa những mục tiêu mông lung, ta cũng có xu hướng ngồi lại và chờ đợi. Chờ một cơ hội tốt hơn. Chờ một người phù hợp hơn. Chờ đến khi mình "sẵn sàng" hơn. Chúng ta tự nhủ rằng, khi "cơn bão" này qua đi, khi trời quang mây tạnh, mình sẽ lại hạnh phúc, sẽ lại hăng hái bắt đầu. Nhưng liệu có bao giờ bạn tự hỏi, trong lúc chờ đợi ấy, chúng ta đã bỏ lỡ điều gì?
Bài viết này không dành để nói về những lời khuyên sáo rỗng hay hô hào khẩu hiệu tích cực một cách vô hồn. Đây là một cuộc trò chuyện chân thành, một lời sẻ chia về việc học cách nhảy trong mưa – một kỹ năng sống còn giúp chúng ta vượt qua nghịch cảnh và tìm thấy sức mạnh nội tại ngay cả trong những ngày tăm tối nhất.
Cái bẫy vô hình mang tên "Khi nào... thì tôi mới thật sự sống"
Chúng ta, đặc biệt là những người trẻ đang ở độ tuổi 25-35, thường sống với một kịch bản tương lai trong đầu. "Khi nào kiếm đủ tiền mua nhà, tôi sẽ cho phép mình nghỉ ngơi". "Khi nào được thăng chức, tôi sẽ bớt căng thẳng". "Khi nào tìm được đúng người, cuộc sống của tôi sẽ trọn vẹn". Đây là một cái bẫy tâm lý ngọt ngào nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, nó gieo vào đầu chúng ta một niềm tin rằng hạnh phúc là một phần thưởng ở vạch đích, chứ không phải là những gì diễn ra trên hành trình.
Tại sao chờ đợi lại bào mòn chúng ta hơn cả chính cơn bão?
Việc đặt hạnh phúc của mình vào một điều kiện trong tương lai không chỉ khiến ta trì hoãn việc sống. Nó còn bào mòn năng lượng tinh thần của chúng ta một cách thầm lặng. Khi bạn phó mặc cảm xúc của mình cho một yếu tố bên ngoài mà bạn không thể kiểm soát – một cơ hội, một người khác, một sự kiện – bạn đang tự tước đi quyền làm chủ cuộc đời mình. Mỗi ngày trôi qua trong sự chờ đợi là một ngày bạn sống trong cảm giác bế tắc và thiếu thốn.
Năng lượng của chúng ta, giống như một viên pin, sẽ cạn kiệt dần khi phải liên tục gồng mình để "chịu đựng" hiện tại. Ta không cho phép mình tận hưởng những niềm vui nhỏ, vì ta nghĩ chúng không đáng kể so với "hạnh phúc lớn" đang chờ phía trước. Ta từ chối những cơ hội trải nghiệm mới, vì ta sợ chúng sẽ làm mình xao lãng khỏi mục tiêu chính. Dần dần, cuộc sống chỉ còn là một chuỗi ngày lặp lại của việc cố gắng chịu đựng và hy vọng. Đó là một trạng thái tồn tại, chứ không phải là sống.
Đây không phải là sự kiên nhẫn. Đây là sự trì hoãn sống. Và nó nguy hiểm hơn bất kỳ khó khăn nào bạn đang đối mặt với khó khăn, bởi lẽ chính nó đang âm thầm lấy đi sức mạnh để bạn vượt qua cơn bão đó.
"Nhảy trong mưa" không phải là phớt lờ thực tại, mà là cho phép mình được sống
Nhiều người e ngại rằng việc "tìm niềm vui khi đang gặp khó khăn" là một hình thức trốn tránh, là tự lừa dối bản thân, là "tích cực độc hại". Nhưng học cách nhảy trong mưa không có nghĩa là bạn giả vờ trời đang nắng. Nó không có nghĩa là bạn phải mỉm cười khi lòng đang tan nát. Hoàn toàn không.
"Nhảy trong mưa" là một hành động dũng cảm để chấp nhận thực tại. Là nói với chính mình: "Đúng, trời đang mưa. Mọi thứ đang rất tệ. Tôi đang rất mệt mỏi. Nhưng tôi sẽ không để cơn mưa này định đoạt toàn bộ cuộc đời tôi. Ngay cả trong cơn mưa này, tôi vẫn có thể tìm thấy một điều gì đó cho riêng mình."
Chấp nhận, hành động và tìm kiếm những tia nắng nhỏ bé
Đó là sự khác biệt cốt lõi: thay vì chờ đợi một điều kiện bên ngoài thay đổi, bạn chủ động tạo ra một điều kiện bên trong. "Điệu nhảy" này có thể là bất cứ điều gì, miễn là nó mang lại cho bạn cảm giác được sống, được kiểm soát và được kết nối với chính mình, dù chỉ trong 5 phút.
Trong Tâm lý học Tích cực, có một khái niệm gọi là "Savoring" – có thể hiểu nôm na là nghệ thuật "thưởng thức" hay "trân trọng khoảnh khắc". Nó không đòi hỏi bạn phải làm điều gì to tát. Nó đơn giản là việc bạn dồn toàn bộ tâm trí để cảm nhận một trải nghiệm tích cực nhỏ bé. Đó có thể là:
- Nhắm mắt và thực sự cảm nhận hương thơm của ly cà phê buổi sáng, thay vì vừa uống vừa lướt điện thoại.
- Dừng lại 5 phút để nghe trọn vẹn một bản nhạc cũ gợi lại kỷ niệm đẹp, thay vì để nó phát như một âm thanh nền vô tri.
- Đi bộ dưới hàng cây và ngước lên nhìn những vệt nắng xuyên qua kẽ lá, thay vì cắm mặt vào suy nghĩ về công việc.
Những hành động này không giải quyết được vấn đề lớn của bạn. Chúng không làm cho dự án thất bại thành công trở lại, không chữa lành một trái tim tan vỡ ngay lập tức. Nhưng chúng làm một điều vô cùng quan trọng: chúng nhắc nhở bạn rằng, giữa mớ hỗn độn, vẫn còn những điều tốt đẹp, vẫn còn những khoảnh khắc bạn có thể nắm bắt. Chúng nạp lại năng lượng cho bạn, từng chút một, để bạn có đủ sức mạnh và sự bền bỉ (Grit) để tiếp tục đối mặt với khó khăn.
Câu chuyện của Minh và "điệu nhảy" trong góc quán cà phê quen thuộc
Minh, 30 tuổi, đã làm một việc mà nhiều người cho là điên rồ: từ bỏ vị trí trưởng phòng marketing ở một công ty lớn với mức lương ổn định để khởi nghiệp một dự án về giáo dục trực tuyến. Cậu tràn đầy nhiệt huyết, tin rằng ý tưởng của mình sẽ thay đổi cách mọi người học. Sáu tháng đầu tiên là những ngày tháng làm việc không ngủ, những cuộc họp thâu đêm, những dòng code được viết vội.
Những ngày tháng lơ lửng sau cú vấp ngã đầu đời
Nhưng thực tế tàn nhẫn hơn nhiều. Sản phẩm ra mắt không được thị trường đón nhận. Vốn cạn dần. Các cộng sự lần lượt rời đi. Sau một năm, Minh chính thức phải đóng cửa dự án. Đó không chỉ là một thất bại về tài chính, đó là một cú đánh mạnh vào lòng tự trọng và tất cả niềm tin cậu từng có.
Minh rơi vào một khoảng trống rỗng đáng sợ. Cậu không dám gặp bạn bè, ngại trả lời điện thoại của gia đình. Mỗi ngày của cậu trôi qua trong căn phòng trọ, với màn hình laptop và những dòng thông báo thành công của người khác trên mạng xã hội. Cậu chờ đợi. Chờ một ý tưởng mới xuất hiện. Chờ có ai đó gọi đến mời một công việc. Chờ cảm giác thất bại này nguôi ngoai. Nhưng không có gì xảy ra cả. Càng chờ, cậu càng lún sâu vào cảm giác bế tắc và tự trách mình.
"Điệu nhảy" bất chợt: Một cuốn sách, một thói quen, một giờ không nghĩ suy
Một buổi chiều mưa, quá ngột ngạt trong bốn bức tường, Minh lang thang ra ngoài và vô thức bước vào một quán cà phê sách cũ gần nhà. Cậu gọi một ly đen đá và tiện tay lấy một cuốn tiểu thuyết trinh thám không liên quan gì đến kinh doanh, marketing hay phát triển bản thân. Trong một tiếng đồng hồ ngồi đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, đầu óc cậu hoàn toàn thoát khỏi những suy nghĩ về thất bại. Cậu bị cuốn theo tình tiết của câu chuyện, theo những suy luận của vị thám tử.
Ngày hôm sau, cậu quay lại. Rồi ngày hôm sau nữa. Dần dần, nó trở thành một thói quen. Mỗi ngày, từ 3 đến 4 giờ chiều, Minh sẽ đến quán cà phê đó, tắt điện thoại, và đọc một cuốn sách bất kỳ. Cậu không đặt mục tiêu phải đọc hết bao nhiêu cuốn, cũng không cố gắng tìm kiếm bài học gì từ chúng. Đó đơn giản là "điệu nhảy" của cậu. Đó là một giờ đồng hồ cậu cho phép mình không phải là "Minh-thất-bại", mà chỉ đơn giản là một người đọc sách.
Khi ta tìm lại được mình ở nơi không ngờ tới
Thói quen nhỏ bé này đã cứu rỗi Minh. Nó không giúp cậu có ngay một công việc mới, nhưng nó đã làm được điều quan trọng hơn:
- Nó trả lại cho cậu cảm giác kiểm soát: Giữa một cuộc đời hỗn loạn, cậu có một việc duy nhất trong ngày mà cậu hoàn toàn làm chủ. Việc đi đến quán cà phê và đọc sách là một lựa chọn chủ động của cậu.
- Nó tách con người cậu ra khỏi thất bại: Nó nhắc Minh nhớ rằng cậu còn có những sở thích khác, những khía cạnh khác ngoài công việc. Giá trị của cậu không chỉ được định đoạt bởi một dự án không thành.
- Nó cho tâm trí cậu một khoảng nghỉ để phục hồi: Việc "ép" mình không nghĩ về vấn đề trong một giờ mỗi ngày giống như một bài tập thiền định. Nó giúp những ý tưởng mới, những góc nhìn mới có không gian để nảy mầm. Quá trình chữa lành bắt đầu từ đây.
Vài tháng sau, cũng trong quán cà phê đó, Minh nảy ra một ý tưởng mới, nhỏ hơn, thực tế hơn. Năng lượng tích lũy từ những "điệu nhảy" buổi chiều đã cho cậu đủ dũng khí để bắt đầu lại. Lần này, cậu không còn chờ trời quang nữa. Cậu biết rằng mình có thể tìm thấy những niềm vui và sức mạnh nhỏ bé ngay cả khi bên ngoài vẫn đang mưa.
Điệu nhảy của riêng bạn đang ở đâu, ngay lúc này?
Câu chuyện của Minh không phải là một công thức. "Điệu nhảy" của cậu là một quán cà phê và một cuốn sách. "Điệu nhảy" của bạn có thể là một điều hoàn toàn khác. Nó có thể là 30 phút chăm sóc một chậu cây ngoài ban công, là việc tập tành nấu một món ăn mới, là gọi điện cho một người bạn cũ, là đi dạo quanh hồ mà không mang theo điện thoại, hay thậm chí chỉ là 5 phút ngồi yên và hít thở thật sâu.
Điều quan trọng không phải là bạn làm gì, mà là bạn làm nó với tâm thế nào. Đó là một hành động có chủ đích để tìm lại niềm vui trong cuộc sống, một lời khẳng định rằng bạn xứng đáng có được những khoảnh khắc bình yên, bất kể hoàn cảnh bên ngoài có ra sao. Nếu bạn đang cảm thấy mắc kẹt, đang chờ đợi một điều gì đó đến để giải cứu mình, hãy thử dừng lại và tự hỏi:
Thay vì chờ đợi cơn bão đi qua, chúng ta có thể học cách tìm ra "điệu nhảy" của riêng mình. Đó không phải là sự lạc quan mù quáng, mà là một chiến lược phát triển bản thân đầy thực tế và lòng trắc ẩn. Nó được xây dựng trên ba nền tảng đơn giản:
- Chấp nhận thực tại: Thừa nhận rằng mọi thứ đang khó khăn. Đừng cố gắng gồng mình hay phớt lờ cảm xúc của bạn. Sự chấp nhận là bước đầu tiên để giải phóng năng lượng khỏi việc chống cự.
- Bắt đầu từ hành động nhỏ nhất: Đừng nghĩ đến việc giải quyết cả vấn đề lớn. Hãy chọn một hành động nhỏ bạn có thể kiểm soát và thực hiện ngay hôm nay.
- Niềm vui là một lựa chọn, không phải là đích đến: Bạn có quyền lựa chọn tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ, bình yên cho chính mình mỗi ngày, thay vì phó mặc nó cho tương lai.
Bầu trời sẽ không trong xanh trở lại chỉ sau một đêm. Nhưng bằng cách tìm ra và thực hành "điệu nhảy" của riêng mình, bạn đang tự tay thắp lên một ngọn nến nhỏ trong đêm mưa. Ánh sáng đó có thể không đủ để xua tan bóng tối, nhưng nó đủ để sưởi ấm bạn, đủ để bạn nhìn thấy con đường ngay dưới chân mình, và đủ để bạn vững tin bước tiếp.
Vậy, hôm nay, "điệu nhảy" của bạn là gì, dù chỉ là 5 phút nghe một bản nhạc hay?
Ý kiến của bạn