Cuộc đời bất công, nhưng mình có quyền chọn cách sống công bằng với chính mình
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 21/11/2025
Bạn có bao giờ trải qua khoảnh khắc ấy chưa? Khoảnh khắc bạn nhìn vào màn hình, thấy người đồng nghiệp vừa vào làm vài tháng được tuyên dương cho một dự án mà bạn đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành. Hoặc khi bạn lướt mạng xã hội, thấy một người bạn cũ, người từng chẳng có gì nổi bật, giờ lại dễ dàng có được vị trí, cơ hội mà bạn hằng ao ước, chỉ nhờ vào một mối quan-hệ-đúng-chỗ.
Cổ họng bạn nghẹn lại. Không phải là ghen tị đơn thuần, mà là một cảm giác hỗn độn hơn thế. Là sự tức giận vì nỗ lực của mình bị xem nhẹ. Là sự bất lực khi nhận ra có những “luật chơi” vô hình mà mình không thể nào kiểm soát. Là một câu hỏi cứa vào tim: "Tại sao lại là mình? Mình đã làm gì sai?". Đó là cảm giác trần trụi khi đối diện với sự thật rằng cuộc đời bất công. Và trong bài viết này, chúng ta sẽ không né tránh cảm giác đó. Chúng ta sẽ nhìn thẳng vào nó, tháo gỡ nó, và tìm ra con đường để sống một cuộc đời công bằng, trước hết, là với chính bản thân mình.
Tại sao chúng ta lại day dứt vì sự bất công đến vậy?
Câu cửa miệng "Cuộc đời vốn bất công" nghe thật sáo rỗng và có phần tàn nhẫn. Nó như một cách để người ta gạt đi nỗi đau của người khác, để hợp lý hóa những điều sai trái. Nhưng trớ trêu thay, ở một góc độ nào đó, nó lại chứa đựng một sự thật không thể chối cãi. Điều khiến chúng ta đau khổ không phải chỉ vì sự bất công tồn tại, mà vì nó đi ngược lại với một niềm tin sâu thẳm bên trong mỗi người.
"Ở hiền gặp lành" - Niềm tin công bằng ăn sâu vào tiềm thức
Từ nhỏ, chúng ta được dạy rằng nếu chăm chỉ, bạn sẽ thành công. Nếu sống tốt, bạn sẽ được yêu quý. Nếu nỗ lực, bạn sẽ được đền đáp. Các câu chuyện cổ tích đều kết thúc có hậu, kẻ xấu bị trừng phạt, người tốt được hưởng hạnh phúc. Trong tâm lý học, điều này được gọi là “Thiên kiến nhận thức về sự công bằng” (Just-world fallacy).
Đây là một cơ chế phòng vệ của bộ não. Chúng ta có xu hướng tin rằng thế giới là một nơi công bằng và có trật tự, nơi mọi người sẽ nhận được những gì họ xứng đáng. Niềm tin này giúp chúng ta cảm thấy an toàn, có động lực để hành xử đúng đắn và lên kế hoạch cho tương lai. Nó cho ta cảm giác rằng mình có thể kiểm soát được số phận của mình. Nhưng khi thực tế phũ phàng xảy ra – người gian xảo lại thăng tiến, kẻ chân thành lại lận đận – niềm tin cốt lõi này bị lung lay. Cảm giác chênh vênh, hoang mang, thậm chí là phẫn nộ, chính là phản ứng tự nhiên khi thế giới quan của bạn bị đổ vỡ. Bạn không hề yếu đuối, bạn chỉ đang là một con người bình thường có niềm tin vào lẽ phải.
Tỉnh mộng: Khi may mắn và đặc quyền thực sự tồn tại
Để chấp nhận thực tại, chúng ta cần can đảm thừa nhận rằng sân chơi cuộc đời vốn không bằng phẳng. Có những yếu tố nằm hoàn toàn ngoài nỗ lực của một cá nhân, nhưng lại có tác động cực kỳ lớn đến vạch xuất phát và chặng đường của họ.
- Đặc quyền (Privilege): Sinh ra trong một gia đình có điều kiện kinh tế, có nền tảng giáo dục tốt, có sẵn các mối quan hệ xã hội… đó là những đặc quyền. Nó không phải là lỗi của người có nó, nhưng việc phủ nhận sự tồn tại của nó là một sự thiếu sót. Đặc quyền giống như được đi thang máy trong khi người khác phải leo thang bộ. Cả hai đều có thể lên đến đỉnh, nhưng tốc độ và sự hao tổn sức lực là hoàn toàn khác nhau.
- May mắn (Luck): Gặp đúng người vào đúng thời điểm, ở đúng nơi khi cơ hội xuất hiện, một quyết định bộc phát bỗng nhiên lại đúng đắn… May mắn là một biến số không thể tính toán. Rất nhiều người thành công cũng thừa nhận rằng may mắn đóng một vai trò không nhỏ trong sự nghiệp của họ.
Nhìn nhận những điều này không phải để chúng ta nản lòng hay tìm cớ đổ lỗi. Ngược lại, nó giúp ta giải thoát khỏi gánh nặng tự trách. Bạn không thất bại vì bạn kém cỏi. Đôi khi, bạn chỉ đơn giản là đang thi đấu trong một cuộc đua mà vạch xuất phát của mỗi người không giống nhau. Hiểu được điều này là bước đầu tiên để ngừng so sánh vô nghĩa và bắt đầu tập trung vào cuộc đua của riêng mình.
Khi đam mê và nỗ lực không thắng nổi 'bệ đỡ': Câu chuyện của Minh và An
Minh và An từng là cặp bài trùng không thể tách rời. Họ gặp nhau ở câu lạc bộ lập trình thời đại học, cùng chung một giấc mơ: xây dựng một ứng dụng giáo dục giúp trẻ em ở các vùng quê khó khăn có thể tiếp cận kiến thức một cách thú vị. Minh là bộ não kỹ thuật, một coder thiên tài có thể thức trắng ba đêm liền để sửa một dòng lỗi. An, ngược lại, là gương mặt đại diện, có tài ăn nói và khả năng kết nối tuyệt vời.
Họ bắt đầu dự án trong một căn phòng trọ chật hẹp, sống bằng mì gói và những lời hứa hẹn về tương lai. Mọi tính năng cốt lõi, mọi thuật toán thông minh của ứng dụng đều do một tay Minh xây dựng. Anh là linh hồn, là trái tim của sản phẩm. An phụ trách việc trình bày ý tưởng, tìm kiếm nhà đầu tư và xây dựng thương hiệu.
Bước ngoặt xảy ra khi An, nhờ mối quan hệ của gia đình, kêu gọi thành công một khoản vốn lớn từ một quỹ đầu tư danh tiếng. Cả hai vui mừng khôn xiết. Nhưng niềm vui của Minh nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm giác lạ lẫm. Các bài báo đầu tiên viết về họ. Tiêu đề luôn là: “CEO trẻ tuổi An và tầm nhìn thay đổi nền giáo dục”. Tên của Minh chỉ xuất hiện ở một dòng nhỏ phía dưới, với chức danh “Trưởng nhóm kỹ thuật”.
Trong các buổi họp với nhà đầu tư, An trở thành ngôi sao. Cậu ta nói về tầm nhìn, về tương lai, về những ý tưởng lớn lao. Minh ngồi đó, cố gắng giải thích về cấu trúc dữ liệu, về cách tối ưu hóa server, nhưng dường như không ai quan tâm. Họ chỉ cần biết “nó hoạt động”. Nỗi đau của Minh lên đến đỉnh điểm khi anh vô tình nghe được một nhà đầu tư nói với An: "Cậu là bộ mặt của công ty này. Coder thì mình có thể thuê cả tá, nhưng một người có tầm nhìn và gia thế như cậu thì rất hiếm."
Cảm giác bị phản bội, bị gạt ra khỏi chính đứa con tinh thần của mình khiến Minh suy sụp. Anh cảm thấy mọi nỗ lực của mình trở nên vô nghĩa. Anh đã cãi nhau với An, nhưng câu trả lời nhận được chỉ là một lời xin lỗi gượng gạo và câu nói: "Business is business, Minh à. Tụi mình cần họ."
Minh nhận ra anh đang cố gắng chiến đấu trong một cuộc chơi mà luật lệ không do anh đặt ra. Ở đó, giá trị của anh bị đo đếm bằng những thứ anh không có. Thay vì tiếp tục chìm trong cảm giác bất lực và oán giận, Minh đã đưa ra một quyết định khó khăn: anh rời đi. Anh từ bỏ cổ phần, từ bỏ đứa con tinh thần của mình.
Nhiều người nói anh dại dột. Nhưng với Minh, đó là hành động công bằng duy nhất anh có thể làm cho chính mình. Anh nhận ra, bài học lớn nhất không phải là làm sao để thắng trong một cuộc chơi không công bằng, mà là nhận ra khi nào cần phải rời đi để tạo ra một cuộc chơi mới. Một cuộc chơi mà ở đó, giá trị của anh được định nghĩa bởi chính anh, chứ không phải bởi bất kỳ ai khác.
Xây dựng lại 'luật chơi' của riêng bạn: Con đường tìm lại sự công bằng nội tại
Câu chuyện của Minh cho thấy việc đối mặt với khó khăn không phải là gồng mình chịu đựng, mà là dũng cảm thay đổi những gì có thể. Sống công bằng với bản thân không phải là đòi hỏi thế giới phải thay đổi vì bạn, mà là xây dựng một thế giới nội tâm vững chãi, nơi bạn là người nắm quyền quyết định.
Hãy cho phép mình được tức giận và thất vọng, một cách lành mạnh
Phản ứng đầu tiên khi bị đối xử bất công là tức giận, buồn bã, thất vọng. Xã hội thường khuyên chúng ta nên "nghĩ thoáng lên", "bỏ qua đi". Nhưng việc kìm nén những cảm xúc này chẳng khác nào đóng nắp một nồi áp suất đang sôi. Sớm muộn gì nó cũng sẽ nổ tung. Việc làm chủ cảm xúc không có nghĩa là triệt tiêu nó, mà là công nhận và xử lý nó một cách có ý thức.
Hãy cho phép bản thân có một "quy trình than thở" lành mạnh:
- Viết ra tất cả: Lấy một cuốn sổ và viết xuống mọi thứ bạn đang cảm thấy. Đừng phán xét, đừng chỉnh sửa. Cứ để sự tức giận, nỗi buồn tuôn ra trên trang giấy. Việc này giúp bạn gọi tên cảm xúc và tách mình ra khỏi nó.
- Trò chuyện với một người bạn tin cậy: Tìm một người thực sự lắng nghe, không phán xét, không đưa ra lời khuyên sáo rỗng. Đôi khi, chỉ cần được nói ra và được thấu hiểu đã là một liệu pháp chữa lành.
- Vận động thể chất: Chạy bộ, đấm bốc, tập gym... Hãy chuyển hóa năng lượng tiêu cực thành hành động thể chất. Nó không chỉ giúp giải tỏa căng thẳng mà còn sản sinh ra endorphins, giúp cải thiện tâm trạng.
Quan trọng là đặt ra một giới hạn thời gian cho việc này. Bạn có thể cho phép mình buồn bã trong một ngày, một cuối tuần. Sau đó, hãy hít một hơi thật sâu và sẵn sàng bước tiếp.
Vẽ lại bản đồ: Đâu là "vùng đất" bạn thực sự có thể cai quản?
Nhà hiền triết Stephen Covey đã giới thiệu một khái niệm cực kỳ mạnh mẽ: "Vòng tròn Ảnh hưởng" (Circle of Influence) và "Vòng tròn Quan tâm" (Circle of Concern). Hãy tưởng tượng có hai vòng tròn lồng vào nhau. Vòng tròn bên ngoài (Quan tâm) chứa tất cả những thứ khiến bạn lo lắng: nền kinh tế, chính trị, ý kiến của người khác, việc sếp có thiên vị hay không, việc người khác có đặc quyền hay không... Đây là những thứ bạn hầu như không thể kiểm soát.
Vòng tròn nhỏ hơn bên trong (Ảnh hưởng) chứa những thứ bạn có toàn quyền quyết định: thái độ của bạn, kiến thức bạn học, kỹ năng bạn rèn luyện, cách bạn phản ứng với một tình huống, những dự án cá nhân bạn bắt đầu, cách bạn chăm sóc sức khỏe của mình...
Người hay cảm thấy bất lực thường dành phần lớn năng lượng của họ cho Vòng tròn Quan tâm. Họ phẫn nộ về những điều không thể thay đổi và cảm thấy kiệt sức. Ngược lại, những người tìm thấy sự bình yên và sức mạnh tập trung năng lượng vào Vòng tròn Ảnh hưởng. Thay vì tự hỏi: "Tại sao anh ta lại được thăng chức?", họ sẽ hỏi: "Mình có thể học thêm kỹ năng gì để trở nên giá trị hơn?". Thay vì oán trách: "Tại sao họ lại có nhiều cơ hội hơn?", họ sẽ hành động: "Mình có thể tự tạo ra cơ hội nào cho bản thân ngay bây giờ?".
Đây chính là cốt lõi của việc tìm lại cân bằng. Hãy lấy giấy bút ra và vẽ hai vòng tròn đó. Liệt kê tất cả những gì đang làm bạn phiền lòng vào đúng vòng tròn của nó. Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy mình có thể kiểm soát nhiều thứ hơn mình nghĩ.
Định nghĩa lại vạch đích: Khi chiến thắng là sự bình yên từ bên trong
Chúng ta thường bị mắc kẹt trong định nghĩa thành công của xã hội: phải có chức cao, lương khủng, nhà to, xe đẹp, phải hơn người này, người kia. Khi chạy theo những vạch đích này, chúng ta đang tham gia vào một cuộc chơi mà người khác đặt ra luật. Và trong cuộc chơi đó, sự bất công là điều khó tránh khỏi.
Sống công bằng với chính mình là cho mình quyền được định nghĩa lại "chiến thắng".
- Chiến thắng có thể không phải là đánh bại người khác, mà là trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình ngày hôm qua.
- Chiến thắng có thể không phải là được mọi người công nhận, mà là tự mình cảm thấy tự hào về công việc mình làm, dù nó nhỏ bé đến đâu.
- Chiến thắng có thể không phải là kiếm được thật nhiều tiền, mà là có đủ thời gian cho gia đình, cho sở thích, và có một giấc ngủ ngon mỗi đêm.
Khi bạn tự đặt ra vạch đích, bạn trở thành người làm chủ cuộc đua của mình. Thành công của người khác không còn là thất bại của bạn. Bạn không còn so sánh, không còn ghen tị, bởi vì bạn và họ đang chạy trên hai đường đua hoàn toàn khác nhau. Đây là một thay đổi góc nhìn mang tính cách mạng, một kỹ năng sống quan trọng để tìm thấy sự thanh thản trong một thế giới hỗn loạn.
Cuộc đời có thể ném cho bạn những ván bài tệ, những thử thách không mong muốn. Sự bất công là một phần của thực tại. Nhưng bạn không phải là một nạn nhân thụ động. Bạn có quyền lựa chọn cách phản ứng, có quyền tập trung năng lượng vào những gì mình kiểm soát, và quan trọng nhất, có quyền tự định nghĩa thế nào là một cuộc đời đáng sống.
Hãy nhớ lại ba điều then chốt:
- Chấp nhận và xử lý cảm xúc của bạn: Nỗi buồn và sự tức giận là những tín hiệu, không phải điểm yếu.
- Tập trung vào Vòng tròn Ảnh hưởng: Dồn năng lượng vào nơi nó thực sự tạo ra sự khác biệt.
- Tự định nghĩa thành công: Chơi một cuộc chơi mà bạn là người chiến thắng duy nhất cần được công nhận.
Hôm nay, ngay sau khi đọc xong bài viết này, hãy thử làm một việc nhỏ chỉ để bản thân vui, một việc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bạn. Đó có thể là pha một tách trà ngon, đọc vài trang sách, đi dạo một vòng công viên, hay bắt đầu viết những dòng đầu tiên cho dự án mà bạn ấp ủ. Đó là bước đầu tiên để giành lại quyền sống công bằng với chính mình.
Ý kiến của bạn