Cuộc đời không phải bản nháp: Sao ta cứ mãi chờ đến "mai sau" mới dám sống?

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 17/11/2025

Cuộc đời không phải bản nháp: Sao ta cứ mãi chờ đến "mai sau" mới dám sống?

Bạn đã bao giờ đứng trên vạch đích của một mục tiêu mà mình theo đuổi bấy lâu, hít một hơi thật sâu để tận hưởng chiến thắng, và rồi nhận ra... niềm vui ngắn chẳng tày gang? Cái cảm giác hụt hẫng khi đứng trên “đỉnh cao” mà mình ngày đêm ao ước, đôi khi còn đáng sợ hơn cả những tháng ngày trèo đèo lội suối để đến được đó.

Nếu câu trả lời là "có", thì đây chính là tín hiệu cho thấy bạn đang sống một "bản nháp". Bạn đang miệt mài gạch đi những đầu việc trong một danh sách vô tận, với niềm tin rằng hạnh phúc đích thực đang chờ mình ở cuối con đường. Nhưng bạn ơi, cuộc đời vốn dĩ là một buổi công diễn trực tiếp, không có cơ hội diễn thử. Và có lẽ, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quý giá chỉ vì mải mê chờ đợi một "mai sau" hoàn hảo nào đó.

Cái bẫy mang tên "Cuộc sống Checklist": Tại sao chúng ta lại tự giam mình?

Ở độ tuổi 25, 30, nhiều người trong chúng ta đang vận hành cuộc sống như một dự án cần hoàn thành đúng tiến độ. Tốt nghiệp loại giỏi, có công việc lương cao, mua xe, mua nhà, kết hôn... Mỗi mục tiêu đạt được là một lần check vào ô trống, mang lại một liều dopamine tạm thời trước khi chúng ta lại vội vã điền tên mục tiêu tiếp theo vào danh sách. Chúng ta tự hào về sự hiệu quả và kỷ luật của mình, nhưng sâu thẳm bên trong, một cảm giác trống rỗng đang lớn dần. Tại sao vậy?

Khi "bằng bạn bằng bè" trở thành thước đo duy nhất

Mạng xã hội là một sân khấu khổng lồ nơi mọi người trưng bày những "cảnh quay" đẹp nhất trong bộ phim cuộc đời họ. Một người bạn vừa khoe ảnh nhận chìa khóa căn hộ đầu tiên. Một đồng nghiệp cũ check-in ở châu Âu. Cậu bạn cấp ba năm nào giờ đã là trưởng phòng. Vô thức, chúng ta bắt đầu so sánh bản nháp của mình với kịch bản đã được biên tập kỹ lưỡng của người khác. Áp lực vô hình này biến cuộc sống thành một cuộc đua. Chúng ta chạy không phải vì thực sự muốn đến đích, mà vì sợ bị bỏ lại phía sau. Áp lực đồng trang lứa không chỉ đến từ bạn bè, mà còn từ những kỳ vọng của gia đình và định kiến xã hội về một cuộc đời "thành công" là phải như thế nào.

Guồng quay khoái lạc: Lời giải thích khoa học cho cảm giác "được voi đòi tiên"

Các nhà tâm lý học gọi đây là "Hedonic Treadmill" (Guồng quay khoái lạc). Hãy tưởng tượng bạn đang chạy trên một chiếc máy chạy bộ. Dù bạn có tăng tốc đến đâu, bạn vẫn chỉ đứng yên một chỗ. Tương tự, bộ não của chúng ta có một "mức hạnh phúc cơ bản". Khi đạt được một thành tựu lớn (như được thăng chức hay mua được nhà), chúng ta cảm thấy vui sướng tột độ. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, bộ não sẽ nhanh chóng thích nghi và quay trở lại mức cơ bản ban đầu. Niềm vui từ thành tựu cũ không còn đủ "phê" nữa. Để có lại cảm giác hưng phấn đó, chúng ta buộc phải đặt ra một mục tiêu lớn hơn, tham vọng hơn. Và thế là, chúng ta lại tiếp tục guồng chân chạy, mải miết đuổi theo một thứ hạnh phúc luôn lùi về phía trước, dẫn đến cảm giác burnout và mất phương hướng về ý nghĩa cuộc sống.

Minh, căn chung cư 3 tỷ và cái giá của những buổi chiều vô vị

Minh, một lập trình viên 30 tuổi, là hình ảnh phản chiếu của rất nhiều người trong chúng ta. Suốt 5 năm trời, mục tiêu lớn nhất đời Minh là mua được một căn chung cư ở Sài Gòn. Cậu làm việc như một cỗ máy. Ngày làm 8 tiếng ở công ty, tối về nhận thêm dự án ngoài, cuối tuần cày cuốc đến 2 giờ sáng. Những buổi cà phê với bạn bè thưa dần, những sở thích cá nhân như chơi guitar, đọc sách bị xếp vào xó. Mỗi lần mệt mỏi, Minh lại tự nhủ: "Cố thêm chút nữa thôi, có nhà rồi sẽ khác. Có nhà rồi sẽ thảnh thơi mà tận hưởng cuộc sống."

Hành trình "cày cuốc" và ngày chạm đến giấc mơ

Và rồi ngày đó cũng đến. Cầm trên tay bộ chìa khóa căn hộ hai phòng ngủ với chiếc ban công nhìn ra thành phố, Minh cảm thấy một niềm vui vỡ òa. Cậu đăng một dòng trạng thái dài lên Facebook, nhận về hàng trăm lời chúc mừng. Vài ngày đầu, Minh dành toàn bộ thời gian để lau dọn, sắp xếp, và mường tượng về một cuộc sống mới. Anh nghĩ, cuối cùng mình cũng đã làm được, cuối cùng mình cũng có thể hạnh phúc.

Cảm giác trống rỗng đến vô lý

Nhưng niềm vui đó chỉ kéo dài được một tuần. Sau khi sự hưng phấn ban đầu qua đi, Minh bắt đầu cảm thấy một sự trống rỗng đến kỳ lạ. Căn nhà mà cậu đã đánh đổi cả thanh xuân để có được, bỗng trở nên lạnh lẽo và vô hồn. Mỗi tối đi làm về, Minh ngồi một mình giữa bốn bức tường, không biết phải làm gì tiếp theo. Mục tiêu lớn nhất đã hoàn thành, nhưng cuộc sống dường như chẳng có gì thay đổi. Cậu vẫn mệt mỏi, vẫn cô đơn. Câu hỏi cứ xoáy trong đầu anh: "Vậy là xong rồi đó. Rồi sao nữa?". Cảm giác đạt được mục tiêu mà không thấy hạnh phúc khiến Minh hoảng sợ. Anh nhận ra mình đã nhầm. Hạnh phúc không phải là cái đích đến mang tên "căn nhà", nó là thứ gì đó anh đã bỏ quên trên suốt chặng đường dài vừa qua.

Khoảnh khắc bừng tỉnh từ một buổi chiều mưa

Sự thay đổi đến vào một buổi chiều Chủ nhật mưa tầm tã. Thay vì lại mở máy tính lên tìm dự án mới, Minh quyết định pha một ly cà phê và ra ban công ngồi. Cậu không làm gì cả, chỉ ngồi đó, lắng nghe tiếng mưa rơi, ngửi mùi đất ẩm xộc lên từ những chậu cây nhỏ, và nhìn dòng người hối hả dưới đường. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu thực sự "nếm" được vị đắng dịu của ly cà phê, cảm nhận được hơi mát của cơn mưa phả vào mặt. Khoảnh khắc ấy không có gì to tát, không phải một thành tựu để khoe khoang, nhưng nó mang lại một cảm giác bình yên đến lạ. Minh nhận ra, hạnh phúc không phải là những cột mốc lớn lao. Hạnh phúc là gì? Nó là những khoảnh khắc nhỏ bé, vụn vặt như thế này, những khoảnh khắc mà cậu đã thẳng tay gạt bỏ vì cho rằng chúng "vô bổ" và "mất thời gian". Đó là lúc Minh quyết định mình cần phải học cách sống cho hiện tại, thay vì cứ mãi thế chấp nó cho một tương lai xa vời.

Viết lại kịch bản cuộc đời: 3 cách để "sống thật" ngay từ hôm nay

Câu chuyện của Minh là lời cảnh tỉnh cho những ai đang mắc kẹt trong "cuộc sống checklist". Việc thoát ra khỏi guồng quay này không có nghĩa là bạn phải từ bỏ mọi mục tiêu, mà là thay đổi góc nhìn và cách bạn trải nghiệm hành trình của mình. Đây là lúc chúng ta cần tìm lại chính mình và bắt đầu quá trình chữa lành từ bên trong.

Định nghĩa lại "thành công": Từ cột mốc sang cảm xúc

Thay vì định nghĩa thành công bằng những danh từ (cái nhà, cái xe, chức danh), hãy thử định nghĩa nó bằng những tính từ và động từ. Thành công có thể là cảm giác "bình yên" khi đọc xong một cuốn sách, là sự "kết nối" khi có một cuộc trò chuyện sâu sắc với người thân, là niềm "tự hào" khi tự tay nấu một bữa ăn ngon. Khi bạn tập trung vào cảm nhận của mình trong từng khoảnh khắc, áp lực về việc phải đạt được "cái gì đó" sẽ giảm đi. Hành trình không còn là phương tiện, mà chính nó đã là một phần của đích đến.

Thực hành "Savoring": Nghệ thuật "nếm" vị hạnh phúc từ những điều nhỏ nhất

Trong tâm lý học tích cực, "Savoring" (Trân trọng khoảnh khắc) là một kỹ thuật đã được chứng minh giúp gia tăng cảm giác hạnh phúc. Nó đơn giản là hành động tập trung toàn bộ tâm trí và các giác quan để cảm nhận trọn vẹn một trải nghiệm tích cực, dù là nhỏ nhất.

  • Khi uống cà phê buổi sáng: Thay vì vừa uống vừa lướt điện thoại, hãy dành 2 phút để thực sự ngửi hương thơm, cảm nhận hơi nóng, và nếm vị của nó.
  • Khi đi bộ từ trạm xe buýt về nhà: Hãy để ý những tia nắng cuối ngày xuyên qua kẽ lá, lắng nghe tiếng chim hót, cảm nhận cơn gió mơn man trên da.
  • Khi nói chuyện với một người bạn: Hãy tắt thông báo điện thoại, nhìn vào mắt họ, và thực sự lắng nghe câu chuyện của họ thay vì nghĩ xem mình sẽ trả lời thế nào.

Bằng cách này, bạn đang huấn luyện bộ não của mình tìm kiếm và ghi nhận niềm vui trong hiện tại, thay vì chỉ chăm chăm vào những phần thưởng lớn lao ở tương lai. Đây chính là cách để sống chậm lạitận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn.

Tạo ra những "khoảng lặng" có chủ đích: Liều thuốc giải cho một thế giới vội vã

Trong một ngày làm việc hiệu suất cao, chúng ta thường cố gắng lấp đầy mọi khoảng trống. Chờ thang máy thì check email, ăn trưa thì xem Youtube, đi xe buýt thì nghe podcast. Hãy thử làm ngược lại: tạo ra những "khoảng lặng có chủ đích". Đó có thể là 5 phút ngồi yên ở bàn làm việc và không làm gì cả, chỉ hít thở sâu. Đó có thể là 15 phút đi dạo trong công viên vào giờ nghỉ trưa mà không nghe bất cứ thứ gì. Những khoảng lặng này cho phép tâm trí bạn được nghỉ ngơi, xử lý thông tin, và kết nối lại với chính bản thân mình. Nó giúp bạn thoát khỏi chế độ "lái tự động" và nhận thức rõ hơn về những gì đang thực sự diễn ra xung quanh và bên trong bạn.

Cuộc đời không phải là một bản nháp để chúng ta xóa đi viết lại. Mỗi ngày trôi qua là một trang sách không thể tẩy xóa. Việc nhận ra mình đang bị cuốn vào "guồng quay khoái lạc" là bước đầu tiên và quan trọng nhất. Bước thứ hai là học cách tìm thấy niềm vui từ những điều vụn vặt mà ta thường xem nhẹ. Và cuối cùng, hãy cho phép bản thân được hạnh phúc ngay bây giờ, ngay tại đây, với những gì mình đang có, trên hành trình đi đến những điều mình mong muốn.

Hôm nay, hãy thử tắt chế độ tự động và thực sự ‘nếm’ vị bữa trưa của bạn. Buổi diễn đã bắt đầu rồi.

Ý kiến của bạn