Cuộc sống không ở vạch đích, mà là lúc bạn nhận ra mình đang thở
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 27/11/2025
Bạn vừa đóng lại laptop sau khi gửi đi email cuối cùng của một dự án kéo dài sáu tháng. Tiếng “ting” báo hiệu email đã được gửi đi, cũng là tiếng chuông báo hiệu một chặng đường gian khổ đã kết thúc. Hoặc có thể, bạn vừa nhận được email thăng chức mà mình đã nỗ lực không ngừng nghỉ suốt hai năm qua. Hay đơn giản hơn, bạn vừa cầm trên tay chìa khóa căn hộ đầu tiên, thành quả của bao đêm tăng ca và những cuối tuần làm việc. Mọi người xung quanh vỗ tay, chúc mừng. Những tin nhắn “Chúc mừng nhé!”, “Giỏi quá!”, “Ngưỡng mộ thật!” liên tục đổ về. Lẽ ra, đây phải là khoảnh khắc của vỡ òa, của hạnh phúc tột cùng.
Nhưng sao, giữa những âm thanh hân hoan ấy, trong lồng ngực bạn chỉ là một khoảng lặng mênh mông? Một sự trống rỗng khó gọi tên. Nụ cười trên môi bạn vẫn ở đó, nhưng nó không chạm tới được trái tim. Cảm giác ấy, nó quen thuộc đến đáng sợ. Cảm giác như một vận động viên marathon vừa cán đích, nhưng thay vì kiệt sức trong hạnh phúc, họ lại ngơ ngác tự hỏi: "Vậy là xong. Rồi sao nữa?". Nếu bạn đang cảm thấy chính xác điều này, bạn không hề đơn độc. Và cảm giác đó, chúng ta hãy cùng nhau gọi tên nó.
Tại sao vạch đích lại mang theo một khoảng lặng mênh mông?
Chúng ta được nuôi dạy trong một xã hội tôn thờ "vạch đích". Từ nhỏ, chúng ta đã được lập trình để theo đuổi: vào trường chuyên, đỗ đại học top, kiếm công việc lương cao, thăng chức, mua nhà, mua xe... Cuộc đời được vẽ ra như một chuỗi các mục tiêu cần chinh phục, và hạnh phúc được hứa hẹn là phần thưởng ở cuối mỗi chặng đua. Chúng ta miệt mài chạy, mắt dán chặt vào vạch đích phía trước, tin rằng chỉ cần chạm tới đó, mọi mệt mỏi, mọi hy sinh sẽ được đền đáp xứng đáng.
Nhưng thực tế thường phũ phàng hơn. Khi đạt được mục tiêu, niềm vui và sự hưng phấn đến rất nhanh, nhưng cũng tan đi nhanh không kém. Thứ còn lại là một cảm giác trống rỗng, một sự hụt hẫng khó tả. Các nhà tâm lý học gọi hiện tượng này bằng nhiều cái tên, trong đó có “Hội chứng trầm cảm sau thành tựu” (Post-Achievement Depression) hay “Ngụy biện của sự cập bến” (Arrival Fallacy). Đây là niềm tin sai lầm rằng một khi chúng ta đạt được một mục tiêu cụ thể, chúng ta sẽ có được hạnh phúc bền vững.
Nó xảy ra vì hai lý do chính:
- Sự mất mát mục đích: Trong suốt quá trình theo đuổi mục tiêu, chính cuộc hành trình đó đã mang lại cho chúng ta cấu trúc, ý nghĩa và mục đích sống. Mỗi ngày thức dậy, bạn biết mình cần làm gì. Bộ não của bạn được nuôi dưỡng bởi dopamine tiết ra từ việc hoàn thành các nhiệm vụ nhỏ. Khi mục tiêu lớn hoàn thành, nguồn cung cấp dopamine và ý nghĩa quen thuộc đột ngột biến mất. Bạn mất đi kim chỉ nam, mất đi lý do để nỗ lực.
- Sự đồng nhất bản thân với thành tựu: Rất nhiều người trong chúng ta vô tình đồng nhất giá trị bản thân với những gì mình đạt được. “Tôi là một Quản lý dự án thành công”, “Tôi là người có nhà Sài Gòn trước tuổi 30”. Khi vạch đích đã ở sau lưng, danh tính gắn liền với nó cũng trở nên mờ nhạt. Bạn bắt đầu tự hỏi: “Nếu không còn phải chinh phục điều này nữa, thì tôi là ai?”. Câu hỏi đó bỏ ngỏ một khoảng không đáng sợ.
Và thế là, chúng ta lại vội vã đi tìm một vạch đích mới, một ngọn núi cao hơn để chinh phục, hy vọng rằng lần này, hạnh phúc sẽ ở lại lâu hơn. Chúng ta lao vào guồng quay của áp lực cuộc sống, không dám cho mình một phút nghỉ ngơi, vì sợ phải đối diện với sự trống rỗng bên trong. Nhưng vòng lặp này sẽ không bao giờ kết thúc, cho đến khi chúng ta nhận ra rằng mình đang tìm kiếm hạnh phúc sai chỗ. Ý nghĩa cuộc sống không nằm ở những vạch đích xa xôi, mà nó ẩn giấu trong chính hành trình ta đang đi, trong từng hơi thở ta đang có.
An, 30 tuổi: Từ bảng kế hoạch Gantt đến mùi hương của ly cà phê sáng
An, 30 tuổi, một quản lý dự án xuất sắc tại một công ty công nghệ lớn. Cuộc sống của cô là một chuỗi các biểu đồ Gantt, các deadline, và những cuộc họp triền miên. Suốt một năm trời, An và đội của mình đã dồn toàn bộ tâm huyết cho một dự án chiến lược. Nó là tất cả của cô: là lý do cô thức đến 2 giờ sáng, là chủ đề trong mọi cuộc nói chuyện, là thứ định nghĩa con người cô. Và rồi, ngày ra mắt cũng đến. Dự án thành công vang dội, vượt mọi chỉ tiêu. Buổi tiệc ăn mừng diễn ra trong tiếng nhạc xập xình và những lời tung hô. An đứng giữa đám đông, nâng ly, mỉm cười, nhưng trong lòng cô lạnh ngắt.
Đêm đó, trên đường lái xe về nhà, sự im lặng trong xe còn inh ỏi hơn cả tiếng nhạc ở bữa tiệc. Mọi thứ đã kết thúc. Ngọn núi cô vất vả leo trèo suốt một năm giờ đã ở sau lưng. Và trước mặt cô, chỉ là một con đường bằng phẳng, trống trải. “Vậy là xong. Rồi sao nữa?” - câu hỏi đó cứ vang vọng trong đầu cô. Những ngày tiếp theo, An rơi vào một trạng thái kỳ lạ. Cô vẫn đến công ty, vẫn làm việc, nhưng không còn ngọn lửa. Cô cảm thấy mình như một con robot được lập trình sẵn, thực hiện các hành động một cách vô hồn. Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cô, nặng trĩu.
Bước ngoặt của An không đến từ một chuyến du lịch xa hoa hay một khóa học phát triển bản thân đắt tiền. Nó đến vào một buổi sáng cuối tuần, khi cô về thăm mẹ. Mẹ cô, như thường lệ, đang chậm rãi pha một ấm trà sen. An ngồi xuống, định bụng sẽ lôi điện thoại ra lướt cho đỡ chán. Nhưng rồi, cô bị thu hút bởi những động tác từ tốn của mẹ. Cái cách bà tráng ấm, cho trà vào, rồi cẩn thận rót dòng nước nóng tạo thành một vòng tròn. Làn khói trắng mỏng manh bốc lên, mang theo hương sen thanh khiết. Mẹ cô đưa cho cô một chén trà nhỏ. An nhận lấy, hơi ấm từ chén gốm lan tỏa vào lòng bàn tay. Cô đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu. Mùi hương ấy, nó không chỉ là mùi trà, nó còn là mùi của sự bình yên, của ký ức tuổi thơ. Cô nhấp một ngụm. Vị đắng nhẹ đầu lưỡi, rồi ngọt dần nơi cuống họng.
Trong khoảnh khắc đó, không có deadline, không có KPI, không có mục tiêu nào cần phải chinh phục. Chỉ có An, chén trà, và khoảnh khắc hiện tại. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô nhận ra mình đang thực sự "sống", chứ không phải đang "chạy". Cô nhận ra rằng sống trọn vẹn không phải là hoàn thành một bản kế hoạch hoàn hảo, mà là cảm nhận được hơi ấm của chén trà, là ngửi được mùi hương của buổi sớm mai. Hành trình chữa lành tâm hồn của An bắt đầu từ đó, từ những điều nhỏ bé và bình dị nhất.
"Tin vào cuộc sống" không phải triết lý, mà là một hành động cảm nhận
Câu chuyện của An cho chúng ta thấy một sự thật quan trọng: lối thoát khỏi cảm giác trống rỗng không phải là một mục tiêu lớn lao khác. Lối thoát nằm ở việc thay đổi góc nhìn, từ “chinh phục cuộc sống” sang “cảm nhận cuộc sống”. Đó là một sự chuyển đổi từ "làm" (doing) sang "hiện hữu" (being). Điều này không đòi hỏi bạn phải từ bỏ tham vọng hay sự nghiệp, mà là học cách tìm thấy sự sống động ngay trong những khoảnh khắc đời thường. Đây là lúc chúng ta cần thực hành việc sống cho hiện tại.
Hơi thở, vị trà và bản giao hưởng của năm giác quan
Bộ não của chúng ta, sau nhiều năm được huấn luyện để suy nghĩ về tương lai (lập kế hoạch) và quá khứ (rút kinh nghiệm), đã gần như quên mất cách để có mặt ở hiện tại. Cách đơn giản nhất để kéo nó trở về là thông qua cánh cổng của năm giác quan: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác. Đây chính là cốt lõi của thực hành chánh niệm (mindfulness), nhưng bạn không cần phải ngồi thiền hàng giờ.
Hãy thử thực hành "cảm nhận" trong những hoạt động hàng ngày:
- Khi uống cà phê buổi sáng: Thay vì vừa uống vừa lướt điện thoại, hãy dành 5 phút thực sự "ở đó". Cảm nhận hơi ấm của chiếc ly trong tay (xúc giác). Nhìn ngắm màu nâu đậm của cà phê, lớp bọt sữa mỏng manh (thị giác). Ngửi mùi hương nồng nàn, quen thuộc (khứu giác). Và khi uống, hãy cảm nhận vị đắng xen lẫn ngọt ngào lan tỏa trong miệng (vị giác).
- Khi đi bộ từ bãi xe vào văn phòng: Cảm nhận những bước chân của bạn trên mặt đất. Lắng nghe âm thanh của thành phố: tiếng xe cộ, tiếng người nói chuyện, tiếng chim hót (thính giác). Cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua da bạn.
- Khi tắm: Cảm nhận dòng nước ấm áp chảy trên cơ thể. Ngửi mùi hương của sữa tắm. Lắng nghe tiếng nước chảy. Biến một thói quen tự động thành một nghi thức thư giãn và tái kết nối.
Việc tái kết nối với các giác quan giúp chúng ta thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man về công việc và lo toan, đưa chúng ta trở về với cơ thể và với khoảnh khắc duy nhất thực sự tồn tại: bây giờ.
Săn tìm những "vi-niềm-vui" trong một ngày bận rộn
Chúng ta thường chờ đợi những điều lớn lao để cảm thấy hạnh phúc: một chuyến du lịch, một món đồ đắt tiền, một lời khen từ sếp. Nhưng hạnh phúc bền vững lại được xây dựng từ những viên gạch rất nhỏ, mà nhà tâm lý học tích cực gọi là “micro-joys” (vi-niềm-vui). Đó là những khoảnh khắc vui vẻ, dễ chịu, thoáng qua trong ngày mà chúng ta thường bỏ lỡ vì quá bận rộn.
Hãy biến việc tìm lại niềm vui sống thành một trò chơi săn tìm kho báu. "Kho báu" của bạn có thể là:
- Bắt gặp một bài hát yêu thích bất chợt phát trên radio.
- Nhận được một tin nhắn hài hước từ người bạn thân.
- Cảm giác hài lòng khi gạch đi một đầu việc trong to-do-list.
- Ánh nắng hoàng hôn rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ.
- Vị ngon của miếng trái cây mát lạnh giữa buổi chiều.
- Cuộc trò chuyện ngắn nhưng ấm áp với cô bán hàng quen.
Khi bạn bắt đầu chủ động tìm kiếm và ghi nhận những "vi-niềm-vui" này, bạn đang huấn luyện bộ não của mình tập trung vào những điều tích cực. Dần dần, bạn sẽ nhận ra rằng một ngày của mình không chỉ có áp lực và công việc, mà còn lấp lánh vô số những khoảnh khắc đáng yêu và đáng trân trọng.
Cho phép mình được "lười biếng" một cách có chủ đích
Trong văn hóa tôn sùng sự bận rộn, “không làm gì cả” bị xem là lười biếng, là lãng phí thời gian. Nhưng sự thật là, bộ não của chúng ta cần những khoảng nghỉ không định hướng (unstructured downtime) để xử lý thông tin, nảy sinh sáng tạo và phục hồi năng lượng. Đây là một phần quan trọng của việc sống chậm và chữa lành tâm hồn.
"Lười biếng có chủ đích" không phải là nằm lướt mạng xã hội vô định. Đó là hành động cho phép mình được tồn tại mà không cần phải làm gì cả. Hãy thử:
- Ngồi ở ban công và ngắm nhìn dòng người qua lại.
- Nằm trên cỏ và nhìn những đám mây trôi.
- Nghe một bản nhạc không lời và để tâm trí lang thang tự do.
- Đơn giản là ngồi yên, nhắm mắt và hít thở trong vài phút.
Những khoảnh khắc "lười biếng" này là món quà bạn tự tặng cho mình. Nó cho phép bạn ngắt kết nối với những đòi hỏi từ bên ngoài và kết nối lại với chính con người bên trong. Đó là lúc những ý tưởng hay nhất nảy ra, và cũng là lúc bạn thực sự nghe thấy tiếng nói của chính mình.
Cuộc sống không phải để chinh phục, mà là để cảm nhận
Cảm giác trống rỗng sau khi đạt được mục tiêu không phải là một dấu hiệu của sự thất bại. Ngược lại, nó là một lời mời gọi, một tín hiệu quý giá từ tâm hồn bạn rằng đã đến lúc nhìn lại. Nó mời gọi bạn ngừng chạy và bắt đầu sống. Nó nhắc nhở rằng ý nghĩa cuộc sống không phải là một chiếc cúp đặt trên kệ, mà là cảm giác ấm áp của ánh nắng trên da, là vị ngọt của một tách trà, là tiếng cười của người bạn yêu thương.
Hành trình tìm lại niềm vui sống không cần một bản đồ phức tạp hay những mục tiêu to tát. Nó chỉ cần một chiếc la bàn bên trong, được định hướng bởi sự chú tâm của bạn. Hãy bắt đầu từ những điều đơn giản nhất:
- Cảm nhận nhiều hơn, suy nghĩ ít đi: Đưa sự chú ý của bạn vào năm giác quan, chạm vào thế giới thực thay vì chìm đắm trong thế giới của những kế hoạch và lo âu.
- Trân trọng những điều nhỏ bé: Hạnh phúc là một bức tranh ghép từ vô vàn mảnh ghép "vi-niềm-vui" mỗi ngày. Hãy học cách nhận ra và gom nhặt chúng.
- Cho phép mình được nghỉ ngơi thực sự: Dành thời gian để "không làm gì cả". Đó không phải là sự lãng phí, đó là sự đầu tư cần thiết cho sức khỏe tinh thần của bạn.
Cuộc sống không phải là một danh sách các vạch đích cần cán. Nó là một bản giao hưởng đang diễn ra, và bạn chỉ có thể thưởng thức nó khi bạn thực sự có mặt. Vẻ đẹp của nó không nằm ở nốt nhạc cuối cùng, mà nằm trong từng giai điệu, từng khoảng lặng, từng rung động mà nó mang lại.
Hôm nay, ngay bây giờ, hãy thử dừng lại một chút. Hít một hơi thật sâu, và tự hỏi: “Ngay lúc này, mình đang cảm thấy gì?”. Câu trả lời có thể sẽ là khởi đầu cho một hành trình mới, hành trình thực sự sống.
Ý kiến của bạn