Cuốn sổ tay bụi bặm và nỗi sợ 'chưa hoàn hảo': sao ta cứ mãi không dám thử?

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 03/11/2025

Cuốn sổ tay bụi bặm và nỗi sợ 'chưa hoàn hảo': sao ta cứ mãi không dám thử?

Có lẽ bạn cũng có một 'hiện vật' như thế. Một cuốn sổ tay gáy đã sờn, nằm im lìm trong góc tủ, bên trong chi chít những ý tưởng dang dở cho một dự án cá nhân. Một tab trình duyệt lưu sẵn khóa học online đã trả tiền từ sáu tháng trước, nhưng chưa bao giờ được nhấp vào. Hay một cây đàn guitar phủ một lớp bụi mỏng, lặng lẽ tựa vào tường, chờ đợi những hợp âm đầu tiên chưa bao giờ vang lên.

Tất cả chúng, những ước mơ bị ‘đóng băng’ ấy, đều có chung một câu hỏi thì thầm đầy ám ảnh: "Liệu mình có đủ giỏi không?". Chúng ta đọc hàng chục cuốn sách, xem hàng trăm video, lên kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết, nhưng lại không thể bước qua ranh giới mong manh giữa 'chuẩn bị' và 'bắt đầu'. Chúng ta bị kẹt lại, không phải vì thiếu đam mê hay thiếu ý tưởng, mà vì một gánh nặng vô hình mang tên 'sự hoàn hảo' và nỗi sợ rằng nỗ lực đầu tiên của mình sẽ chỉ là một trò cười.

Bài viết này không dành cho những người đã thành công rực rỡ. Bài viết này dành cho bạn, cho tôi, cho tất cả chúng ta – những người đang đứng trước vạch xuất phát với đôi chân nặng trĩu, trái tim đập loạn nhịp vì câu hỏi "Nếu mình thất bại thì sao?". Hãy cùng nhau lật mở cuốn sổ tay bụi bặm của chính mình, và tìm cách viết nên những dòng đầu tiên, dù chúng có thể chưa hề hoàn hảo.

Nỗi hối tiếc thầm lặng còn đáng sợ hơn một thất bại ồn ào

Chúng ta thường hình dung về nỗi sợ thất bại như một cú ngã đau điếng, một sự kiện ồn ào và đáng xấu hổ. Người khác sẽ nhìn vào, sẽ phán xét, sẽ chê cười. Nỗi sợ đó hữu hình, cụ thể và khiến ta chùn bước. Nhưng có một nỗi đau khác, âm ỉ và dai dẳng hơn nhiều, mà chúng ta thường bỏ qua: nỗi đau của sự hối tiếc.

Cái đau của vấp ngã và sự gặm nhấm của giá như

Hãy thử tưởng tượng. Thất bại giống như bạn tập đi xe đạp và bị ngã. Đầu gối bạn có thể trầy xước, bạn có thể cảm thấy hơi ngượng, nhưng rồi vết thương sẽ lành. Quan trọng hơn, bạn biết chính xác mình đã ngã như thế nào, tại sao lại ngã, và lần sau cần phải làm gì để giữ thăng bằng tốt hơn. Cú ngã đó, dù đau, nhưng nó là một dữ liệu, một bài học thực tế.

Ngược lại, hối tiếc vì không làm giống như việc bạn đứng nhìn chiếc xe đạp trong nhiều năm, ao ước được lướt đi trên con đường lộng gió, nhưng không bao giờ dám trèo lên. Không có vết xước nào, không có cú ngã nào. Chỉ có một câu hỏi cứ mãi văng vẳng trong đầu: "Giá như ngày đó mình đã thử...". Cảm giác này không phải là một vết sẹo sẽ lành, nó là một bóng ma đi theo bạn, gặm nhấm sự tự tin và niềm vui của bạn từ bên trong.

Thất bại là một khoảnh khắc, hối tiếc là một cuộc đời

Thất bại là một sự kiện có điểm bắt đầu và kết thúc. Bạn nộp đơn xin việc và bị từ chối. Bạn khởi nghiệp và không thành công. Bạn viết một bài blog và không ai đọc. Những điều này xảy ra, và rồi chúng qua đi. Chúng trở thành một phần trong câu chuyện cuộc đời bạn, một kinh nghiệm để bạn trưởng thành. Bạn có thể kể về nó, rút kinh nghiệm từ nó và bước tiếp.

Hối tiếc thì khác. Nó không phải là một sự kiện, mà là một trạng thái tồn tại. Nó là khoảng trống của những gì "lẽ ra đã có thể". Nó là những kịch bản tươi đẹp bạn tự vẽ ra trong đầu về một phiên bản khác của cuộc đời, một phiên bản mà ở đó bạn đã dũng cảm hơn. Trạng thái này kéo dài, nó lấy đi năng lượng của hiện tại và đầu độc cái nhìn của bạn về tương lai. Khi nhìn lại, điều khiến chúng ta đau đớn nhất không phải là những lần ta đã thử và thất bại, mà là vô số lần ta đã không dám thử.

Giải mã 'kẻ thù giấu mặt' đang ghìm chân bạn

Tại sao, dù biết rằng hối tiếc đáng sợ đến vậy, chúng ta vẫn không thể hành động? Câu trả lời nằm ở một kẻ thù giấu mặt, tinh vi và quyền năng, núp dưới vỏ bọc của một đức tính tốt: chủ nghĩa hoàn hảo.

Khi nỗi sợ 'làm không tốt' lớn hơn khao khát 'được làm'

Chủ nghĩa hoàn hảo độc hại không phải là việc bạn nỗ lực để đạt được kết quả tốt nhất. Đó là khi nỗi sợ bị phán xét, sợ làm ra một sản phẩm "không đủ tốt" trở nên lớn đến mức nó bóp nghẹt mọi ý định hành động. Bạn rơi vào một cái bẫy tâm lý gọi là 'Tê liệt vì phân tích' (Analysis Paralysis). Bạn dành hàng tuần, hàng tháng để nghiên cứu, lên kế hoạch, vẽ ra mọi kịch bản có thể xảy ra, cố gắng lường trước mọi rủi ro để tạo ra một khởi đầu hoàn hảo. Nhưng 'hoàn hảo' là một ảo ảnh. Và trong lúc mải mê đi tìm nó, bạn chẳng tạo ra được gì cả. Sự trì hoãn không phải là lười biếng, nó là một cơ chế phòng vệ của bộ não trước nỗi sợ bị đánh giá.

Giọng nói thì thầm bên trong: 'Mình chỉ là kẻ giả mạo'

Đi cùng với chủ nghĩa hoàn hảo là một 'người bạn đồng hành' độc hại khác: Hội chứng kẻ mạo danh (Imposter Syndrome). Đây là cảm giác dai dẳng rằng bạn không xứng đáng với những gì mình có, rằng thành công của bạn chỉ là do may mắn, và sớm muộn gì mọi người cũng sẽ "phát hiện ra" bạn thực chất không hề tài giỏi như họ nghĩ.

Giọng nói này thì thầm vào tai bạn mỗi khi bạn định thử một điều mới: "Bạn là ai mà đòi viết lách chứ?", "Kiến thức của bạn đã đủ sâu để chia sẻ chưa?", "Người khác giỏi hơn bạn nhiều, đừng làm trò cười cho thiên hạ". Nó khiến bạn tin rằng bạn cần phải có một tấm bằng, một chứng chỉ, một sự công nhận từ bên ngoài trước khi được phép bắt đầu. Nó đánh cắp quyền được thử và sai của bạn, giam bạn trong vùng an toàn chật hẹp của sự im lặng.

Trang viết đầu tiên của An, sau ba năm phủ bụi

An là một nhân viên văn phòng 28 tuổi, làm việc trong ngành marketing. Cô ấy thông minh, chăm chỉ và có một tâm hồn bay bổng. Trong ngăn kéo bàn làm việc, An có một cuốn sổ Leuchtturm1917 màu xanh rêu. Ba năm qua, cuốn sổ ấy đã gần đầy những gạch đầu dòng, những sơ đồ tư duy, những tựa đề hấp dẫn cho một trang blog cá nhân về phát triển bản thân mà cô hằng mơ ước.

Vòng lặp vô tận: ý tưởng, tự ti và nút 'xóa'

Quy trình của An gần như không thay đổi suốt ba năm. Mỗi khi có một ý tưởng lóe lên – về cách quản lý thời gian, về việc đọc sách hiệu quả, về việc vượt qua nỗi buồn sau một cuộc tình tan vỡ – An lại hào hứng phác thảo nó ra sổ. Cô dành cả cuối tuần để nghiên cứu, tìm dẫn chứng, sắp xếp các luận điểm một cách logic nhất. Cô mở Google Docs, gõ được vài trăm chữ đầu tiên đầy nhiệt huyết.

Và rồi, 'kẻ thù giấu mặt' xuất hiện. An bắt đầu đọc lại những gì mình viết. "Câu này nghe sáo rỗng quá. Lời khuyên này ai mà chẳng biết. Giọng văn của mình thật khô khan. Liệu có ai quan tâm không?". Cô bắt đầu so sánh bài viết của mình với những blogger nổi tiếng khác. Cô thấy bài của mình thật non nớt, thật nghiệp dư. Nỗi tự ti dâng lên, bóp nghẹt sự hào hứng ban đầu. Và rồi, cô thở dài, lưu bài viết vào một thư mục có tên "Bản nháp" và tự nhủ: "Để khi nào mình viết tốt hơn đã". Thư mục "Bản nháp" của cô có hơn 30 file, không có file nào được hoàn thành.

Cú 'click' giải thoát và sự thật phũ phàng (nhưng nhẹ nhõm)

Một buổi tối chủ nhật, sau khi lại vừa đóng một file Word dang dở, An cảm thấy một sự mệt mỏi cùng cực. Không phải mệt mỏi vì công việc, mà là mệt mỏi vì chính bản thân mình. Cô mệt mỏi với những lời hứa hẹn tự huyễn, với sự trì hoãn kéo dài, với nỗi sợ thất bại vô hình. Cô nhìn vào tiêu đề bài viết: "Hoàn thành hơn hoàn hảo: Tại sao chúng ta không dám bắt đầu?". Một sự trớ trêu đến nực cười.

Trong một khoảnh khắc bất cần, cô nghĩ: "Kệ đi. Dở cũng được. Không ai đọc cũng được. Mình phải làm điều này cho chính mình". Không đọc lại, không chỉnh sửa thêm một dấu phẩy nào, An đăng nhập vào nền tảng blog miễn phí đã tạo từ lâu, sao chép và dán toàn bộ nội dung, chọn một tấm ảnh minh họa qua loa, và nhắm mắt, nhấn nút 'Đăng'.

Tim cô đập thình thịch. Cô gần như nín thở, chờ đợi. Chờ đợi điều gì? Một bình luận chê bai? Một email chỉ trích? Cô làm mới trang blog liên tục. 5 phút, 10 phút, 1 giờ trôi qua. Chẳng có gì xảy ra cả. Chỉ có một lượt 'like' từ người bạn thân mà cô đã gửi link. Thế giới không sụp đổ. Không ai gọi cô là kẻ ngốc. Bầu trời vẫn màu xanh. Sự im lặng đó, lạ lùng thay, lại mang đến một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng.

Bài học quan trọng nhất: khán giả lớn nhất của thất bại đầu tiên... chính là bạn

Ngày hôm sau, An nhận được một tin nhắn từ một người đồng nghiệp cũ: "Chị mới đọc bài của em. Hay quá. Chị cũng đang bị y hệt như vậy. Cảm ơn em đã viết nhé". Chỉ một tin nhắn đó thôi, nhưng nó có sức nặng hơn ngàn lời khen sáo rỗng. An nhận ra một sự thật phũ phàng nhưng cũng thật giải thoát: Không một ai quan tâm đến lần thử đầu tiên của bạn nhiều như bạn nghĩ.

Chúng ta luôn tưởng tượng rằng có một đám đông khán giả vô hình đang chĩa đèn sân khấu vào mình, sẵn sàng săm soi và phán xét từng lỗi sai nhỏ nhất. Nhưng sự thật là, mọi người đều đang bận rộn với sân khấu của riêng họ. Họ không có thời gian và năng lượng để chỉ trích một nỗ lực còn non nớt của người khác. Và những người thực sự quan tâm, họ sẽ không phán xét, họ sẽ cổ vũ. Bài viết đầu tiên của An có thể không hoàn hảo về mặt câu chữ, nhưng nó hoàn hảo về mặt cảm xúc: chân thật. Và sự chân thật đó đã chạm đến một người. Điều đó là quá đủ.

Xây dựng 'cơ bắp dũng cảm': từ hôm nay, hãy bắt đầu thử

Câu chuyện của An cho thấy rằng việc dám thất bại và vượt qua nỗi sợ không phải là một tài năng bẩm sinh, mà là một kỹ năng có thể rèn luyện. Giống như việc tập gym, bạn không thể nâng mức tạ 100kg ngay từ đầu. Bạn phải bắt đầu từ những quả tạ nhỏ nhất để xây dựng 'cơ bắp dũng cảm' của mình. Dưới đây là ba bài tập đơn giản bạn có thể bắt đầu ngay hôm nay.

Cho phép mình một khởi đầu 'đủ tệ'

Mục tiêu của sự hoàn hảo chính là thứ đang giết chết hành động của bạn. Vậy hãy thử làm ngược lại: Đặt ra một mục tiêu "đủ tệ". Thay vì "Tôi sẽ viết một bài blog hoàn hảo", hãy đặt mục tiêu "Tôi sẽ viết một bài blog dở tệ nhất có thể". Thay vì "Tôi sẽ quay một video YouTube chuyên nghiệp", hãy đặt mục tiêu "Tôi sẽ quay một video bằng điện thoại, nói vấp cũng được, hình ảnh rung lắc cũng chẳng sao".

Mục đích của việc này là hạ thấp áp lực xuống mức tối thiểu. Khi bạn cho phép mình được phép làm dở, gánh nặng phải tạo ra một kiệt tác sẽ biến mất. Bạn chỉ tập trung vào một việc duy nhất: hành động. Và một khi cỗ máy đã bắt đầu lăn bánh, việc cải thiện nó sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hãy nhớ, bạn không thể chỉnh sửa một trang giấy trắng.

Dùng quy tắc 2 phút để 'đánh lừa' sự trì hoãn

Nhà văn James Clear, trong cuốn sách "Atomic Habits", đã đề xuất một kỹ thuật cực kỳ hiệu quả gọi là "Quy tắc 2 phút". Nguyên tắc rất đơn giản: Khi bạn muốn bắt đầu một thói quen mới, hãy biến nó thành một hành động chỉ mất chưa đầy hai phút để thực hiện.

  • "Đọc sách mỗi ngày" trở thành "Đọc một trang sách".
  • "Tập yoga 1 tiếng" trở thành "Trải thảm yoga ra sàn".
  • "Viết một cuốn tiểu thuyết" trở thành "Mở file Word và viết một câu".

Hành động nhỏ đến mức nực cười này có tác dụng 'đánh lừa' bộ não. Nó quá dễ để có thể từ chối hay trì hoãn. Và một khi bạn đã bắt đầu, dù chỉ là 2 phút, quán tính sẽ kéo bạn đi tiếp. Điều quan trọng nhất không phải là kết quả của 2 phút đó, mà là hành động 'có mặt' và bắt đầu một cách nhất quán. Đó là cách bạn xây dựng danh tính của một người 'hành động', chứ không phải một người 'lên kế hoạch'.

Khoe quá trình, đừng khoe kết quả

Đây là một sự thay đổi tư duy vô cùng quan trọng, lấy cảm hứng từ tư duy 'Phát triển' (Growth Mindset) của nhà tâm lý học Carol Dweck. Thay vì chờ đợi một thành phẩm hoàn hảo để khoe với cả thế giới (điều này tạo ra áp lực và mời gọi sự phán xét), hãy chia sẻ quá trình nỗ lực của bạn với một hoặc hai người bạn thân thiết, đáng tin cậy.

Đừng nói: "Tớ sắp ra mắt một blog xịn lắm, chờ nhé!". Hãy nói: "Hôm nay tớ đã rất dũng cảm, tớ viết được 200 chữ cho cái blog mà tớ ấp ủ bao lâu nay rồi đấy!".

Khi bạn chia sẻ kết quả, bạn đang tìm kiếm sự công nhận. Khi bạn chia sẻ nỗ lực, bạn đang tìm kiếm sự đồng cảm và khích lệ. Sự khích lệ này là nguồn nhiên liệu vô giá giúp bạn đi tiếp trong những ngày nản lòng. Nó tạo ra một môi trường an toàn, nơi nỗ lực được tôn vinh hơn là kết quả, và bạn cảm thấy mình không đơn độc trên hành trình vượt qua nỗi sợ của chính mình.

Cuốn sổ tay bụi bặm, khóa học online chưa bắt đầu, cây đàn guitar im lặng – chúng không phải là biểu tượng của sự thất bại. Chúng là biểu tượng của tiềm năng đang chờ được đánh thức. Nỗ lực đầu tiên của bạn có thể không mang lại cho bạn danh tiếng hay tiền bạc, nhưng nó sẽ trao cho bạn một món quà vô giá: sự tự do. Tự do khỏi gánh nặng của sự hoàn hảo, tự do khỏi sự phán xét của chính mình, và tự do để trở thành người mà bạn hằng mong muốn.

Hối tiếc đáng sợ hơn thất bại, bởi vì một thất bại dạy bạn cách để đứng lên, còn hối tiếc chỉ giữ bạn mãi mãi ở vạch xuất phát. 'Hoàn thành' là bước đầu tiên, là điều kiện cần để 'hoàn hảo' có cơ hội xuất hiện trong tương lai. Và nỗ lực đầu tiên của bạn, dù vụng về và non nớt đến đâu, cũng xứng đáng được trân trọng. Nó là bằng chứng cho lòng dũng cảm của bạn.

Hôm nay, bạn sẽ viết dòng đầu tiên cho ước mơ nào của mình?

Ý kiến của bạn