Để niềm tin lớn hơn nỗi sợ: Câu chuyện bỏ việc 'ổn định' để tìm lại mình

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 08/11/2025

Để niềm tin lớn hơn nỗi sợ: Câu chuyện bỏ việc 'ổn định' để tìm lại mình

6:00 sáng thứ Hai. Tiếng chuông báo thức quen thuộc đến ám ảnh vang lên, xé toạc không gian yên tĩnh. Bạn với tay tắt nó đi trong vô thức. Ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt còn ngái ngủ. Lướt qua vài thông báo, check email công việc, rồi lại thở dài. Một tuần mới bắt đầu, y hệt như hàng trăm tuần đã qua.

Trên đường đến văn phòng, dòng xe cộ kẹt cứng cũng quen thuộc như hơi thở. Tòa nhà văn phòng hiện đại, chiếc thẻ chấm công, góc làm việc ngăn nắp, màn hình máy tính sáng lên với những con số và biểu đồ. Mọi thứ đều “ổn”. Lương thưởng ổn, đồng nghiệp ổn, sếp cũng ổn. Sự nghiệp của bạn, trong mắt gia đình và bạn bè, là một con đường thẳng tắp và đáng mơ ước. Nhưng sâu thẳm bên trong, một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại, lúc thì thầm, lúc gào thét: "Mình đang làm điều này vì cái gì?".

Nếu cảm giác “ổn nhưng không vui” này quen thuộc với bạn, bạn không hề đơn độc. Đây là tiếng lòng của rất nhiều người trẻ thuộc thế hệ Millennials, những người đang ở độ tuổi 25-35, bị mắc kẹt giữa áp lực của một cuộc sống "an toàn" và khao khát tìm lại chính mình. Bài viết này không đưa ra một công thức thần kỳ, mà sẽ cùng bạn khám phá hành trình nuôi dưỡng niềm tin vào bản thân, để nó đủ lớn, đủ mạnh mẽ để che lấp đi nỗi sợ hãi về sự thay đổi.

Nhận diện "chiếc lồng vô hình": tại sao sự ổn định đôi khi lại gây ngột ngạt?

Cảm giác mắc kẹt không tự nhiên sinh ra. Nó được vun đắp từ những áp lực hữu hình và vô hình mà chúng ta đối mặt hàng ngày. Chúng ta gọi nó là sự “ổn định”, nhưng đôi khi, nó lại giống một chiếc lồng bằng vàng hơn – đẹp đẽ, an toàn, nhưng lại giam cầm khao khát tự do của tâm hồn.

Áp lực từ "kịch bản cuộc đời" được xã hội viết sẵn

Từ nhỏ, chúng ta đã được nghe về một lộ trình thành công tiêu chuẩn: học trường tốt, kiếm một công việc lương cao trong một công ty lớn, mua nhà, lập gia đình. Mạng xã hội càng làm cho "kịch bản" này trở nên hào nhoáng hơn với những hình ảnh về các chuyến du lịch sang trọng, những món đồ hiệu đắt tiền, và những cột mốc thành công được khoe ra liên tục. Áp lực đồng trang lứa (peer pressure) khiến chúng ta tin rằng nếu đi chệch khỏi con đường đó, mình sẽ là người thất bại, là kẻ lạc loài.

Cái gọi là “ổn định” trở thành một thước đo giá trị. Việc bỏ việc ổn định không chỉ là một quyết định tài chính, mà còn là một hành động đi ngược lại với kỳ vọng của gia đình và định kiến của xã hội. Nỗi sợ bị phán xét, sợ làm cha mẹ thất vọng, sợ bị bạn bè bỏ lại phía sau… tất cả tạo thành những song sắt vô hình của chiếc lồng.

Tâm lý bám víu vào những gì đang có: Nỗi sợ mất mát (Loss Aversion)

Các nhà tâm lý học gọi đây là "Loss Aversion" – nỗi sợ mất đi những gì mình đang có thường lớn hơn niềm vui có được một thứ tương đương. Chúng ta sợ mất đi mức lương hàng tháng, sợ mất đi những quyền lợi bảo hiểm, sợ mất đi chức danh và sự công nhận từ đồng nghiệp. Bộ não con người được lập trình để ưu tiên sự an toàn, để bám víu vào vùng an toàn (comfort zone) quen thuộc.

Chính tâm lý này khiến chúng ta tự nhủ: "Công việc này cũng không tệ đến thế", "Ít nhất mình còn có thu nhập đều đặn", "Người khác còn chẳng có việc mà làm". Chúng ta hợp lý hóa sự không hạnh phúc của mình, chấp nhận đánh đổi khát vọng lấy sự an toàn. Nỗi sợ về một tương lai bất định, về rủi ro thất bại, trở thành một bức tường quá cao để vượt qua.

Từ bảng số liệu lạnh lùng đến lớp học ấm áp: Hành trình tìm lại mình của Minh

Minh, 30 tuổi, là một chuyên viên phân tích dữ liệu tại một tập đoàn lớn. Với Minh, cuộc sống là những con số, những bảng tính Excel và những biểu đồ Power BI. Công việc của anh đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, và anh làm rất tốt. Anh có một mức lương mà nhiều người mơ ước, một vị trí ổn định và một con đường thăng tiến rõ ràng. Bố mẹ anh rất tự hào về con trai.

Thế nhưng, mỗi sáng, cảm giác trống rỗng lại ập đến khi anh mở máy tính. Những con số nhảy múa trên màn hình, chúng logic, rành mạch, nhưng vô hồn. Anh nhận ra mình đang sống như một cỗ máy, tối ưu hóa hiệu suất cho công ty nhưng lại bỏ quên việc tối ưu hóa hạnh phúc cho chính mình. Câu hỏi "Mình thực sự muốn gì?" cứ ám ảnh anh trong những đêm dài trằn trọc. Anh sợ. Anh sợ không đủ tiền để trang trải nếu nghỉ việc. Anh sợ gia đình phản đối, không hiểu cho quyết định của mình. Và trên hết, anh sợ thất bại, sợ rằng mình sẽ phải quay lại điểm xuất phát với hai bàn tay trắng và sự chế giễu của người đời.

Nỗi sợ đó lớn đến mức Minh gần như đã chôn vùi ước mơ nhỏ bé của mình: được làm việc với con người, được chia sẻ kiến thức, được thấy sự thay đổi tích cực mà mình tạo ra. Anh luôn thích việc giảng giải, hướng dẫn người khác. Một tia hy vọng le lói.

Thay vì đưa ra một quyết định liều lĩnh, Minh bắt đầu bằng một bước đi cực nhỏ. Anh đăng ký làm tình nguyện viên dạy kỹ năng sống cho trẻ em ở một trung tâm cộng đồng vào mỗi cuối tuần. Ban đầu, đó chỉ là một cách để "thử". Nhưng ngay từ buổi dạy đầu tiên, một cảm giác kỳ diệu đã xuất hiện. Khi đứng trước những đứa trẻ, nhìn vào những ánh mắt tò mò và nụ cười rạng rỡ của chúng, Minh cảm thấy mình đang "sống". Anh hoàn toàn đắm chìm vào công việc, quên cả thời gian. Đó chính là trạng thái dòng chảy (flow state) – một khái niệm trong Tâm lý học Tích cực, chỉ trạng thái tập trung cao độ và tận hưởng trọn vẹn một hoạt động.

Những buổi dạy cuối tuần trở thành nguồn năng lượng cho cả tuần làm việc mệt mỏi của anh. Mỗi một bài giảng thành công, mỗi một câu hỏi hóc búa của học trò được giải đáp, mỗi một lời cảm ơn chân thành... đều trở thành một "bằng chứng" nhỏ cho thấy anh có năng lực và đam mê với việc giảng dạy. Niềm tin nhỏ bé vào bản thân, ban đầu chỉ như một hạt mầm, bắt đầu nảy rễ và lớn dần lên từ những "chiến thắng" nho nhỏ đó.

Sau sáu tháng, Minh đã có một kế hoạch rõ ràng. Anh nói chuyện với gia đình. Cuộc nói chuyện không hề dễ dàng. Có sự lo lắng, có sự hoài nghi. Nhưng lần này, Minh không chỉ nói về một "giấc mơ" viển vông. Anh đưa ra một kế hoạch cụ thể: số tiền tiết kiệm anh đã có, một bản phác thảo dự án giáo dục cộng đồng nhỏ, những kỹ năng anh đã tích lũy được. Anh không yêu cầu sự đồng ý, anh cần sự thấu hiểu.

Khoảnh khắc Minh đặt bút ký vào đơn xin nghỉ việc, nỗi sợ vẫn còn đó. Nhưng giờ đây, niềm tin đã lớn hơn. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng đó là con đường của anh, do chính anh lựa chọn. Từ một chuyên viên phân tích những con số lạnh lùng, Minh bước vào một thế giới mới, nơi anh xây dựng những lớp học ấm áp tình người. Anh đã không vượt qua nỗi sợ bằng cách tiêu diệt nó, anh đã nuôi dưỡng niềm tin của mình lớn hơn nó.

Niềm tin không phải phép màu, nó là một cơ bắp cần rèn luyện

Câu chuyện của Minh cho thấy niềm tin vào bản thân không phải là thứ có sẵn hay một món quà từ vũ trụ. Nó là một cơ bắp tinh thần, cần được rèn luyện mỗi ngày thông qua những hành động cụ thể. Nếu bạn cũng đang đứng trước ngưỡng cửa của sự thay đổi, hãy bắt đầu "tập gym" cho cơ bắp niềm tin của mình.

Vẽ bản đồ cho nỗi sợ của bạn, thay vì chạy trốn nó

Chuyên gia về hiệu suất Tim Ferriss đã giới thiệu một kỹ thuật rất mạnh mẽ tên là "viết nhật ký nỗi sợ" (fear-setting). Thay vì để nỗi sợ ám ảnh tâm trí một cách mơ hồ, hãy lôi nó ra ánh sáng và phân tích nó. Kỹ thuật này gồm 3 bước đơn giản:

  • Định nghĩa nỗi sợ: Viết ra tất cả những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra nếu bạn thực hiện quyết định của mình (ví dụ: nghỉ việc). Hãy thật cụ thể: hết tiền tiết kiệm, không tìm được việc mới, bị gia đình chỉ trích...
  • Tìm cách ngăn chặn: Với mỗi kịch bản tồi tệ đó, hãy viết ra những hành động bạn có thể làm ngay bây giờ để giảm thiểu khả năng nó xảy ra. Ví dụ: để tránh hết tiền, hãy lập quỹ dự phòng 6 tháng chi tiêu trước khi nghỉ.
  • Lên kế hoạch sửa chữa: Nếu kịch bản tồi tệ nhất vẫn xảy ra, bạn sẽ làm gì để phục hồi? Bạn có thể quay lại công việc cũ không? Bạn có thể tìm một công việc tạm thời không? Ai là người bạn có thể nhờ giúp đỡ?

Khi hoàn thành bài tập này, bạn sẽ nhận ra rằng những con quái vật trong đầu thực ra không đáng sợ như bạn tưởng. Nỗi sợ vô hình trở thành một loạt các vấn đề có thể giải quyết được. Đây là bước đầu tiên để biến sự lo lắng thành kế hoạch hành động.

Thu thập "bằng chứng" rằng bạn có thể thông qua hành động nhỏ

Nhà tâm lý học Carol Dweck đã nói rất nhiều về sức mạnh của tư duy phát triển (growth mindset) – niềm tin rằng khả năng của con người có thể được cải thiện thông qua nỗ lực. Cách tốt nhất để củng cố tư duy này là tạo ra những bằng chứng sống về năng lực của bản thân.

Giống như Minh bắt đầu với việc dạy học tình nguyện, bạn cũng hãy bắt đầu bằng những hành động nhỏ, ít rủi ro, liên quan đến đam mê của mình. Nếu bạn muốn trở thành một nhà văn, hãy bắt đầu viết blog 15 phút mỗi ngày. Nếu bạn muốn mở một quán cà phê, hãy tham gia một khóa học pha chế cuối tuần. Mỗi một bài viết hoàn thành, mỗi một tách cà phê ngon, đều là một viên gạch xây nên bức tường niềm tin. Đừng chờ đợi cảm hứng hay sự tự tin ập đến, hãy hành động để tạo ra chúng.

Tìm "đồng minh" cho hành trình của bạn

Hành trình đối mặt với sự thay đổi sẽ bớt cô đơn và đáng sợ hơn rất nhiều khi có người đồng hành. Hãy xây dựng một vòng tròn hỗ trợ tích cực. Đó có thể là một người bạn thân luôn lắng nghe, một người cố vấn (mentor) đã đi trước trên con đường bạn chọn, hoặc một cộng đồng những người có cùng chí hướng.

Đây không phải là những người luôn nói những lời có cánh. "Đồng minh" thực sự là những người cho bạn góc nhìn khách quan, chỉ ra những điểm bạn cần cải thiện, nhưng quan trọng nhất là họ tin vào tiềm năng của bạn ngay cả khi bạn nghi ngờ chính mình. Hãy chia sẻ nỗi sợ và cả những chiến thắng nhỏ của bạn với họ. Sự kết nối này sẽ là chiếc phao cứu sinh tinh thần trong những lúc bạn cảm thấy chông chênh nhất.

Hành trình vạn dặm bắt đầu từ 15 phút hôm nay

Việc bỏ việc ổn định để sống đúng với đam mê không phải là một cuộc đào thoát, mà là một cuộc kiến tạo có chủ đích. Nó đòi hỏi sự chuẩn bị kỹ lưỡng về cả tài chính lẫn tinh thần. Nó không phải là hành động của một kẻ liều lĩnh, mà là của một người dũng cảm đã dành thời gian để lắng nghe chính mình và xây dựng nội lực.

Hành trình này có thể được tóm gọn trong 3 bước cốt lõi:

  1. Nhận diện và phân tích nỗi sợ: Dùng kỹ thuật "viết nhật ký nỗi sợ" để biến những lo lắng mơ hồ thành những vấn đề có thể giải quyết.
  2. Bắt đầu hành động nhỏ, ít rủi ro: Tạo ra những "chiến thắng" nhỏ để thu thập bằng chứng về năng lực và đam mê của bản thân.
  3. Ghi nhận tiến bộ và tìm kiếm sự hỗ trợ: Nuôi dưỡng tư duy phát triển và xây dựng một mạng lưới những người tin tưởng bạn.

Có thể bạn chưa sẵn sàng để "nhảy" như Minh đã làm. Không sao cả. Điều quan trọng không phải là đích đến, mà là bước chân đầu tiên. Đừng để nỗi sợ về một quyết định lớn làm bạn tê liệt. Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhất.

Hôm nay, bạn có dám dành 15 phút cho niềm tin nhỏ bé của mình không?

Ý kiến của bạn