Đừng cố tìm ý nghĩa cuộc sống, hãy bắt đầu "tạo ra nó" từ những điều nhỏ nhất
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 28/11/2025
9 giờ tối. Ánh sáng xanh mờ ảo từ màn hình laptop hắt lên gương mặt mệt mỏi. Những dòng email vẫn trôi, deadline vẫn treo lơ lửng, và trong một khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi, câu hỏi quen thuộc lại vang lên trong đầu: “Mình đang làm tất cả những điều này vì cái gì?”.
Có lẽ bạn cũng đã từng ở đó. Công việc ổn định, thu nhập đủ sống, các mối quan hệ xã giao vẫn duy trì. Nhìn bề ngoài, mọi thứ đều “ổn”. Nhưng sâu thẳm bên trong là một khoảng trống không thể gọi tên, một cảm giác mất phương hướng mơ hồ. Bạn đã làm theo đúng công thức mà xã hội đưa ra: học hành, tìm một công việc tốt, nỗ lực thăng tiến. Nhưng rồi sao nữa? Cái đích đến mang tên “ý nghĩa cuộc sống” dường như vẫn ở một nơi xa xôi nào đó, mờ ảo và xa lạ.
Chúng ta được dạy rằng phải “đi tìm” mục đích sống, như thể nó là một kho báu được chôn giấu ở một hòn đảo bí mật. Nhưng nếu tôi nói với bạn rằng, chính cuộc truy tìm vĩ đại đó lại là thứ đang khiến chúng ta kiệt sức và tê liệt thì sao? Nếu ý nghĩa không phải là thứ để tìm, mà là thứ để “tạo ra” mỗi ngày, từ những mảnh ghép nhỏ bé và chân thật nhất?
Cái bẫy mang tên "đi tìm ý nghĩa cuộc sống" và tại sao nó khiến bạn tê liệt
Áp lực phải có một “mục đích sống” lớn lao là một gánh nặng vô hình mà thế hệ chúng ta đang phải mang. Chúng ta đọc những câu chuyện về những người bỏ việc đi vòng quanh thế giới, những người khởi nghiệp để “thay đổi nhân loại”, và chúng ta tự hỏi: “Đam mê của mình là gì? Sứ mệnh của mình ở đâu?”.
Việc coi ý nghĩa cuộc sống là một thứ gì đó vĩ mô, duy nhất và ở bên ngoài kia tạo ra hai vấn đề chí mạng:
- Nó gây ra áp lực so sánh: Bạn nhìn vào “mục đích sống” của người khác và cảm thấy mục tiêu của mình (nếu có) thật nhỏ bé và tầm thường. Cảm giác thua kém này dần dần bào mòn sự tự tin và khiến bạn cảm thấy trống rỗng hơn.
- Nó dẫn đến sự trì hoãn vô tận: Khi mục tiêu là “tìm ra ý nghĩa đời mình”, nó quá mơ hồ để có thể bắt đầu hành động. Bạn không biết phải đi đâu, làm gì, nên cuối cùng bạn chẳng làm gì cả. Bạn mắc kẹt trong vòng lặp chờ đợi một “dấu hiệu”, một “tiếng gọi”, một sự khai sáng bất chợt nào đó sẽ chỉ đường cho bạn. Nhưng ngày qua ngày, sự khai sáng ấy không đến, chỉ có cảm giác chán nản là lớn dần lên.
Sự thật là, việc “đi tìm” một thứ trừu tượng như vậy giống như cố gắng nắm bắt một làn sương khói. Bạn càng cố vươn tay, nó càng tan biến. Và chính trong lúc mải miết tìm kiếm một thứ gì đó ở tận chân trời, chúng ta đã bỏ lỡ những vẻ đẹp và cơ hội đang hiện hữu ngay dưới chân mình.
Chuyển đổi góc nhìn: “Tạo ra” ý nghĩa thay vì mải miết “tìm kiếm”
Vậy nếu chúng ta thay đổi câu hỏi thì sao? Thay vì hỏi “Ý nghĩa cuộc sống của tôi là gì?”, hãy thử hỏi: “Hôm nay, tôi có thể tạo ra một chút ý nghĩa cho mình bằng cách nào?”.
Góc nhìn này thay đổi hoàn toàn cuộc chơi. Ý nghĩa không còn là một danh từ to lớn, mà trở thành một động từ gần gũi. Nó không phải là một sản phẩm hoàn hảo được trưng bày trong viện bảo tàng, mà là một món đồ thủ công bạn tự tay làm ra, có thể còn vụng về, chưa hoàn hảo, nhưng nó là của bạn. Nó được tạo nên từ trải nghiệm, từ hành động, từ những cảm xúc chân thật nhất, dù là nhỏ bé.
Sức mạnh của những mục tiêu "vô bổ" nhưng chạm đến trái tim
Chúng ta thường đặt mục tiêu cuộc đời dựa trên những gì “nên” làm: nên được thăng chức, nên mua nhà, nên có một thân hình đẹp. Đây là những mục tiêu hướng ngoại, được định hình bởi kỳ vọng của xã hội. Chúng không sai, nhưng nếu chỉ có chúng, cuộc sống sẽ giống như một bản danh sách cần hoàn thành, chứ không phải một hành trình để trải nghiệm.
Ngược lại, những mục tiêu “vô bổ” lại là những mục tiêu xuất phát từ nội tâm, từ một sự tò mò, một niềm vui thích thuần túy mà không cần bất kỳ lý do thực dụng nào. Đó có thể là:
- Học cách chơi một bản nhạc trên đàn Ukulele.
- Thử nướng một mẻ bánh quy thành công.
- Dành một buổi chiều để sắp xếp lại tủ sách.
- Viết vài dòng nhật ký về cảm xúc của mình.
Những việc này có thể không giúp bạn giàu hơn, không mang lại cho bạn danh tiếng. Nhưng chúng nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Chúng kết nối bạn lại với chính con người mình, với những mong muốn và sở thích đã bị guồng quay công việc và trách nhiệm vùi lấp. Khi bạn làm một điều gì đó chỉ vì bạn “thích”, bạn đang khẳng định với bản thân rằng: “Cảm xúc của mình quan trọng. Niềm vui của mình đáng được ưu tiên”. Đó là hành động tự chăm sóc sâu sắc nhất, và là viên gạch đầu tiên để tìm lại động lực đã mất.
Làm sao để biết đâu là mục tiêu dành cho mình?
Giữa bộn bề cuộc sống, việc lắng nghe tiếng nói bên trong không hề dễ dàng. Nó đã bị át đi bởi tiếng thông báo email, tiếng deadline réo gọi. Để tìm ra những mục tiêu nhỏ bé chân thật này, hãy thử bắt đầu bằng việc quan sát:
- Sự tò mò nho nhỏ: Có điều gì bạn thường dừng lại xem lâu hơn khi lướt mạng xã hội không? Một video làm gốm, một bài hướng dẫn vẽ màu nước, một công thức nấu ăn? Đừng gạt đi, đó có thể là một lời thì thầm từ bên trong.
- Sự ghen tị tích cực: Khi thấy bạn bè đăng ảnh họ đi leo núi, hay khoe một bức tranh tự vẽ, bạn có cảm thấy một chút “ganh tị” không? Hãy phân tích cảm giác đó. Có lẽ bạn không ghen tị với người đó, mà là với trải nghiệm họ đang có. Đó là một dấu hiệu cho thấy một phần trong bạn cũng khao khát điều tương tự.
- Hồi tưởng về tuổi thơ: Khi còn nhỏ, bạn thích làm gì nhất mà không cần ai nhắc nhở? Đọc truyện, lắp ráp mô hình, hay chỉ đơn giản là ngồi hàng giờ ngắm nhìn những đám mây? Những sở thích thơ ấu thường chứa đựng bản chất thuần khiết nhất về con người bạn.
Đừng ép mình phải tìm ra một thứ gì đó lớn lao ngay lập tức. Hãy cho phép bản thân được thử và sai. Mục tiêu không phải là để trở thành chuyên gia, mà là để trải nghiệm quá trình. Quá trình đó chính là nơi ý nghĩa được tạo ra.
An, chiếc bếp nhỏ và hành trình tìm lại chính mình vào mỗi cuối tuần
An năm nay 29 tuổi, là trưởng nhóm marketing cho một công ty thương mại điện tử. Với đồng nghiệp, An là một hình mẫu: chuyên nghiệp, hiệu quả, luôn hoàn thành công việc xuất sắc. Nhưng chỉ An biết, mỗi tối về nhà, cô cảm thấy mình như một chiếc vỏ rỗng. Niềm vui, sự hứng khởi đã rời bỏ cô từ lúc nào không hay. Cuộc sống của An là một đường thẳng được lập trình sẵn: sáng đến công ty, tối về nhà, cuối tuần ngủ bù và chuẩn bị cho một tuần mới y hệt.
Một tối thứ Sáu, trong lúc lướt điện thoại vô định, An tình cờ xem được một video nấu món Mỳ Ý Carbonara. Không phải một video công thức khô khan, mà là một video quay chậm rãi, cận cảnh từng công đoạn: tiếng tỏi phi xèo xèo trong dầu ô liu, sợi mỳ vàng óng quyện vào sốt kem béo ngậy, tiếng phô mai Parmesan được bào rắc lên trên. Bất chợt, một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong An. Đó không phải là cảm giác thèm ăn, mà là một sự thôi thúc muốn được tự tay làm điều đó, muốn được chạm vào những nguyên liệu ấy.
Ngày hôm sau, An quyết định đi siêu thị. Cô không đặt mục tiêu phải nấu một bữa ăn hoàn hảo, cô chỉ nghĩ đơn giản: “Thử xem sao”. Lần đầu tiên thật sự là một thảm họa. Mỳ thì nhũn, sốt thì vón cục. An cảm thấy hơi nản lòng, nhưng kỳ lạ thay, cô không cảm thấy áp lực như khi làm sai một báo cáo ở công ty. Không có ai phán xét cô. Gian bếp này là thế giới của riêng cô.
Cô thử lại vào cuối tuần sau, và sau nữa. Dần dần, An bắt đầu tìm thấy một nhịp điệu. Cô học cách cảm nhận độ nóng của chảo, cách nêm nếm gia vị bằng cảm giác thay vì công thức. Có những lúc, khi đang tập trung thái một củ hành tây, tâm trí An hoàn toàn tĩnh lặng. Mọi lo toan về công việc, những email chưa trả lời, những cuộc họp sắp tới… tất cả đều tan biến. Chỉ còn lại cô, con dao, và tiếng lách cách đều đặn trên thớt. Các nhà tâm lý học gọi đây là trạng thái “Flow” (Dòng chảy) – một trạng thái hoàn toàn đắm chìm và tập trung vào một hoạt động, nơi thời gian dường như ngưng lại và bạn cảm nhận được niềm vui sâu sắc từ chính hành động đó.
Gian bếp nhỏ vào mỗi cuối tuần đã trở thành nơi thiền định của An. Việc tạo ra một món ăn ngon từ những nguyên liệu thô sơ mang lại cho cô một cảm giác thành tựu hữu hình, một thứ mà những con số KPI vô hồn không thể mang lại. Đó là cảm giác “làm được một việc cho chính mình”.
Điều kỳ diệu không dừng lại ở đó. Năng lượng tích cực từ gian bếp bắt đầu lan tỏa sang các khía cạnh khác. Sự kiên nhẫn khi đợi một nồi sốt sôi liu riu giúp cô bình tĩnh hơn khi đối mặt với một vấn đề khó ở công ty. Sự sáng tạo khi kết hợp các loại gia vị khiến cô nảy ra những ý tưởng marketing độc đáo hơn. Việc tự nấu cho mình một bữa ăn ngon là một hành động yêu thương bản thân, và nó giúp cô biết cách đặt ra ranh giới, từ chối những yêu cầu vô lý và dành thời gian cho những gì thực sự quan trọng. An vẫn là trưởng nhóm marketing, nhưng cô không còn là cái máy làm việc nữa. Cô đã tìm thấy một góc nhỏ, nơi cô tạo ra ý nghĩa cho riêng mình, và từ đó, tìm lại động lực để sống trọn vẹn hơn.
Từ gian bếp đến cuộc đời: Xây dựng động lực bền vững từ những viên gạch nhỏ nhất
Câu chuyện của An không phải là về nấu ăn. Nó là minh chứng cho một triết lý sống mạnh mẽ: ý nghĩa và động lực được xây dựng từ những chiến thắng nhỏ bé, lặp đi lặp lại. Đây chính là tinh thần của nguyên tắc “Kaizen” của người Nhật – tập trung vào việc “cải tiến liên tục” thông qua những thay đổi cực nhỏ mỗi ngày. Thay vì cố gắng thực hiện một bước nhảy vọt, hãy tập trung vào việc bước những bước đi nhỏ nhưng vững chắc.
Bạn hoàn toàn có thể áp dụng nguyên tắc này vào mọi lĩnh vực trong cuộc sống đang khiến bạn cảm thấy chán nản:
- Về sức khỏe: Thay vì đặt mục tiêu “phải giảm 10kg trong 3 tháng”, hãy bắt đầu bằng một mục tiêu siêu nhỏ như “đi bộ quanh khu nhà 10 phút mỗi tối” hoặc “uống thêm một ly nước mỗi ngày”. Khi hành động này trở thành thói quen, bạn có thể tăng dần lên.
- Về các mối quan hệ: Thay vì cảm thấy áp lực phải “kết nối lại với tất cả bạn bè”, hãy chọn một người bạn cũ và gửi một tin nhắn hỏi thăm chân thành, không cần lý do. Một hành động nhỏ có thể hâm nóng lại một mối quan hệ đã nguội lạnh.
- Về công việc: Nếu bạn đang cảm thấy trống rỗng với công việc hiện tại, thay vì vội vàng nộp đơn xin nghỉ, hãy thử dành 15 phút mỗi ngày để học một kỹ năng mới bạn thấy hứng thú (dù nó không liên quan trực tiếp đến công việc). Hành động này cho bạn cảm giác kiểm soát và phát triển bản thân, giúp bạn tìm thấy những hướng đi mới.
- Về không gian sống: Một căn phòng bừa bộn có thể phản ánh một tâm trí rối bời. Thay vì lên kế hoạch “tổng dọn dẹp cả nhà”, hãy bắt đầu bằng việc dọn dẹp chỉ một góc bàn làm việc, hoặc sắp xếp lại ngăn kéo đầu tiên. Năng lượng tích cực từ không gian sạch sẽ đó sẽ truyền cảm hứng cho bạn làm tiếp.
Chìa khóa ở đây là sự nhất quán. Một hành động nhỏ lặp lại mỗi ngày sẽ tạo ra một lực đẩy mạnh mẽ hơn nhiều so với một nỗ lực khổng lồ nhưng chỉ diễn ra một lần rồi bỏ cuộc. Mỗi lần hoàn thành một mục tiêu nhỏ, não bộ của bạn sẽ tiết ra một chút dopamine – hormone của sự tưởng thưởng, tạo ra một vòng lặp tích cực của động lực và hành động.
Vậy nên, hãy ngừng việc tìm kiếm câu trả lời vĩ đại cho câu hỏi “Mục đích sống của tôi là gì?”. Hành trình này không phải là một cuộc săn tìm kho báu, mà là một công việc của người thợ thủ công, tỉ mỉ và kiên nhẫn. Ý nghĩa không phải là một đích đến được định sẵn, nó là cảm giác ấm áp bạn có được khi tự tay vun trồng khu vườn tâm hồn của mình, từng chút một, mỗi ngày.
Bắt đầu từ những mục tiêu siêu nhỏ, những hành động tưởng chừng “vô bổ” nhưng lại chân thật với cảm xúc của bạn. Hãy cho phép mình được là một người mới bắt đầu vụng về, được tận hưởng quá trình mà không quá đặt nặng kết quả. Bởi vì ý nghĩa thực sự không nằm ở việc nấu được một bữa ăn hoàn hảo, mà nằm trong khoảnh khắc bạn quyết định bước vào bếp, chỉ vì bạn muốn làm một điều gì đó cho riêng mình.
Hôm nay, hãy thử làm một điều nhỏ bé chỉ vì bạn “thích”, không vì bất kỳ lý do nào khác.
Ý kiến của bạn