Đừng đợi cảm hứng, hãy đi nướng một mẻ bánh hỏng

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 02/11/2025

Đừng đợi cảm hứng, hãy đi nướng một mẻ bánh hỏng

Tối muộn, bạn nằm dài trên giường, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt. Ngón tay lướt vô định. Một bức tranh màu nước đẹp đến nao lòng. Một chiếc bánh Entremet bóng loáng như gương. Một dòng thông báo về dự án cá nhân thành công rực rỡ của ai đó. Và rồi, một cảm giác quen thuộc len lỏi vào tâm trí: "Sao họ giỏi thế? Sao họ có nhiều ý tưởng thế?".

Trong lồng ngực bạn dấy lên một sự so sánh thầm lặng. Bạn nhìn lại bản thân, nhìn lại những dự định còn dang dở, những trang giấy trắng tinh và sự trống rỗng mang tên "chưa có cảm hứng". Bạn tự nhủ, "Phải chi mình có tài năng thiên bẩm", "Phải chi mình cũng có một ý tưởng đột phá". Và thế là, bạn tắt điện thoại, cuộn mình trong chăn, quyết định chờ đợi. Chờ một tia sáng lóe lên. Chờ nàng thơ cảm hứng gõ cửa. Nhưng đêm qua đi, và ngày mai, cảm hứng vẫn chẳng thấy đâu.

Nếu bạn đã từng ở trong tình huống đó, bài viết này là dành cho bạn. Chúng ta sẽ cùng nhau bóc tách một sự thật ít người nói đến: Cảm hứng không phải là một phép màu từ trên trời rơi xuống. Nó là một thành quả, một kết quả được tạo ra từ chính những nỗ lực, kể cả những nỗ lực "hỏng". Đã đến lúc chúng ta ngừng chờ đợi và bắt đầu hành động, dù cho hành động đầu tiên có thể là nướng một mẻ bánh cháy khét.

Phía sau sân khấu hào nhoáng của "thành công sau một đêm"

Thế giới số đã trao cho chúng ta khả năng kết nối và học hỏi vô tận, nhưng cũng đồng thời giăng ra một cái bẫy vô hình. Đó là ảo ảnh về sự thành công dễ dàng và tài năng thiên phú. Chúng ta đang sống trong một nền văn hóa tôn sùng kết quả mà lại giấu nhẹm đi quá trình.

Cái bẫy mang tên "hoàn hảo" trên newfeed của bạn

Mạng xã hội là một sân khấu lớn, nơi mọi người đều là đạo diễn cho thước phim cuộc đời mình. Và dĩ nhiên, không ai muốn chiếu những cảnh quay hỏng, những lần vấp ngã hay những giọt nước mắt sau cánh gà. Chúng ta chỉ thấy sản phẩm cuối cùng: bức tranh đã hoàn thiện, chiếc bánh đã ra lò, ứng dụng đã lên store. Chúng ta không thấy hàng chục bản phác thảo bị vò nát, những mẻ bột bị đổ đi, hay hàng ngàn dòng code lỗi phải sửa lúc nửa đêm.

Sự phô bày có chọn lọc này tạo ra một tiêu chuẩn phi thực tế về sự hoàn hảo. Nó khiến chúng ta lầm tưởng rằng con đường của những người thành công luôn trải đầy hoa hồng, rằng họ chỉ cần "búng tay" là có ý tưởng, là có sản phẩm. Áp lực phải hoàn hảo ngay từ lần đầu tiên khiến chúng ta sợ hãi việc bắt đầu. Nỗi sợ "làm không đủ tốt", sợ bị đánh giá, sợ thất bại đã bóp nghẹt hành động ngay từ trong trứng nước. Chúng ta trì hoãn không phải vì lười biếng, mà vì chúng ta sợ rằng nỗ lực của mình sẽ không tạo ra một kết quả "xứng đáng" để trưng bày trên sân khấu hào nhoáng kia.

Tại sao chúng ta say mê "1% cảm hứng" và lãng quên "99% mồ hôi"?

Câu nói của Thomas Edison đã trở thành kinh điển: "Thiên tài là một phần trăm cảm hứng và chín mươi chín phần trăm mồ hôi". Vậy tại sao chúng ta lại bị ám ảnh bởi cái 1% mong manh đó? Câu trả lời nằm ở tâm lý con người. Tin vào "tài năng thiên bẩm" hay "cảm hứng bất chợt" có một sức hấp dẫn khó cưỡng:

  • Nó giải thoát chúng ta khỏi trách nhiệm: Nếu thành công là do trời phú, thì việc mình chưa thành công không phải lỗi của mình. "Chắc mình không có tài năng", "Mình không phải người sáng tạo". Suy nghĩ này tạo ra một cảm giác an toàn giả tạo, giúp chúng ta né tránh quá trình nỗ lực đầy gian khổ.
  • Nó lãng mạn hóa sự sáng tạo: Hình ảnh người nghệ sĩ vò đầu bứt tóc rồi đột nhiên A-ha!, tìm ra một ý tưởng vĩ đại luôn hấp dẫn hơn hình ảnh một người cần mẫn ngồi hàng giờ liền để thử và sai, để mài giũa từng chi tiết nhỏ. Chúng ta yêu thích những câu chuyện về khoảnh khắc xuất thần mà quên mất rằng để có khoảnh khắc đó, người ta đã phải tích lũy hàng ngàn giờ lao động thầm lặng.

Việc tôn sùng "cảm hứng" đã vô tình biến nó thành một cái cớ hoàn hảo cho sự vượt qua sự trì hoãn trở nên khó khăn hơn. Chúng ta viện cớ "chưa có hứng" để không bắt đầu viết, "chưa có ý tưởng" để không bắt đầu vẽ, "chưa sẵn sàng" để không bắt đầu dự án. Nhưng sự thật là, con thuyền sẽ không bao giờ ra khơi nếu bạn cứ mãi chờ một cơn gió hoàn hảo. Đôi khi, bạn phải tự mình chèo, và chính hành động chèo đó sẽ tạo ra luồng gió đẩy bạn đi.

Hành trình của chiếc bánh Entremet: Năm lần thất bại và một lần thấu hiểu

Tôi có một người bạn tên Lan, một nhân viên văn phòng với tình yêu mãnh liệt dành cho những chiếc bánh ngọt. Instagram của cô ấy từng tràn ngập hình ảnh những chiếc bánh Entremet láng mịn, phức tạp của các thợ bánh nổi tiếng. "Ước gì mình làm được như họ," Lan thường nói. Và rồi một ngày, cô quyết định biến ước mơ đó thành hành động. Câu chuyện của Lan không phải là về nỗ lực và thành công theo cách người ta thường nghĩ, mà là một bài học sâu sắc về giá trị của những lần thất bại.

Lần đầu tiên và cú tát của thực tế: "Sao trên mạng người ta làm dễ thế?"

Lan bắt đầu với tất cả sự háo hức. Cô xem đi xem lại một video hướng dẫn chi tiết trên YouTube, ghi chép cẩn thận từng nguyên liệu, từng bước thực hiện. Cô đầu tư mua khuôn silicon xịn, nhiệt kế điện tử, và loại socola đắt tiền nhất. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng cho một kiệt tác ra đời.

Nhưng thực tế đã tát một cú trời giáng. Lớp mousse dâu của cô không đông lại, chảy nhão nhoét. Lớp tráng gương (mirror glaze) thì đầy bọt khí, trông rỗ mặt và đục ngầu thay vì bóng loáng. Chiếc bánh đầu tiên là một thảm họa không hơn không kém. Lần thứ hai, cô cẩn thận hơn, nhưng cốt bánh lại quá khô, còn lớp glaze thì quá ngọt. Sự háo hức ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác thất vọng và tự trách: "Chắc mình không có khiếu thật rồi".

Khi sự nản lòng gõ cửa và chiếc tạp dề bị bỏ quên

Sau hai lần thất bại, sự tự tin của Lan chạm đáy. Bộ dụng cụ làm bánh mới coóng bị xếp vào một góc tủ. Mỗi lần lướt Instagram và thấy một chiếc bánh hoàn hảo, cảm giác kém cỏi lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Cô bắt đầu tin vào cái suy nghĩ "không có tài năng phải làm sao đây". Sự nản lòng gần như đã chiến thắng.

Trong gần một tháng, cô không đụng đến lò nướng. Nhưng hình ảnh chiếc bánh Entremet vẫn ám ảnh cô. Một buổi tối, thay vì chỉ xem, cô bắt đầu đọc. Đọc các diễn đàn làm bánh, đọc các bài phân tích lỗi sai thường gặp. Cô nhận ra mình không đơn độc. Có hàng trăm người cũng gặp vấn đề với lớp glaze, với kết cấu của mousse. Cuộc chiến trong cô không còn là "mình có tài hay không", mà chuyển thành "tại sao nó lại hỏng?".

Thành quả ngọt ngào không phải chiếc bánh, mà là công thức của riêng mình

Lần thứ năm, Lan quay lại căn bếp, nhưng với một tâm thế hoàn toàn khác. Cô không còn mù quáng làm theo công thức nữa. Cô bắt đầu thử nghiệm. Cô hiểu rằng nhiệt độ của socola trắng trong lớp glaze là yếu tố quyết định độ bóng. Cô biết rằng lượng gelatin phải được điều chỉnh tùy vào độ chua của trái cây trong mousse. Cô không còn làm bánh, cô đang "giải phẫu" chiếc bánh.

Mẻ bánh thứ năm vẫn chưa phải là một chiếc bánh hoàn hảo theo tiêu chuẩn Instagram. Lớp glaze vẫn còn một vài gợn nhỏ. Nhưng lần này, Lan không cảm thấy thất bại. Cô mỉm cười. Bởi vì cô biết chính xác tại sao nó chưa hoàn hảo, và cô biết lần sau mình cần làm gì để cải thiện. Thành quả lớn nhất không phải là một chiếc bánh đẹp để chụp ảnh, mà là sự thấu hiểu sâu sắc về nguyên liệu, về kỹ thuật, về chính quá trình sáng tạo. Cô đã tìm thấy "công thức" của riêng mình, một công thức được đúc kết từ những lần thất bại.

Biến "thất bại" thành dữ liệu và "nỗ lực" thành đồng minh

Câu chuyện của Lan không phải là cá biệt. Đó là bản chất của mọi hành trình phát triển bản thân. Thử thách không phải là làm sao để không bao giờ thất bại, mà là làm sao để học hỏi từ mỗi lần vấp ngã. Đây là lúc chúng ta cần trang bị những công cụ tư duy đúng đắn để biến "mồ hôi" thành người bạn đồng hành tin cậy.

Nhìn lại mẻ bánh hỏng: Không phải là "mình tệ", mà là "dữ liệu"

Tiến sĩ Carol Dweck, trong cuốn sách nổi tiếng của mình, đã giới thiệu khái niệm Tư duy phát triển (Growth Mindset). Những người có tư duy này tin rằng khả năng và trí thông minh có thể được phát triển thông qua cống hiến và nỗ lực. Ngược lại, những người có tư duy cố định (Fixed Mindset) tin rằng tài năng là bẩm sinh và không thể thay đổi.

Khi Lan nghĩ "chắc mình không có khiếu", đó là tư duy cố định. Nhưng khi cô bắt đầu hỏi "tại sao nó lại hỏng?", cô đã chuyển sang tư duy phát triển. Mỗi mẻ bánh hỏng không còn là bằng chứng cho sự kém cỏi của cô, mà đã trở thành một bộ "dữ liệu" quý giá:

  • Bánh không đông -> Dữ liệu: Lượng gelatin chưa đủ hoặc chưa được kích hoạt đúng cách.
  • Glaze bị rỗ -> Dữ liệu: Nhiệt độ hỗn hợp quá cao hoặc đã khuấy tạo ra quá nhiều bọt khí.
  • Cốt bánh khô -> Dữ liệu: Thời gian hoặc nhiệt độ nướng có vấn đề.

Khi bạn coi mỗi lần thất bại là một phản hồi, một thông tin, nó sẽ mất đi sức nặng cảm xúc tiêu cực. Bạn không còn là nạn nhân của sự kém cỏi, bạn trở thành một nhà khoa học trong phòng thí nghiệm của chính mình, liên tục thu thập dữ liệu và hiệu chỉnh phương pháp. Đây là bước đầu tiên để tìm lại động lực và học cách làm sao để kiên trì.

Nỗ lực thông minh hơn, không chỉ chăm chỉ hơn: Sức mạnh của "Luyện tập có chủ đích"

Chỉ nỗ lực thôi là chưa đủ. Nỗ lực một cách mù quáng có thể dẫn đến kiệt sức và chán nản. Khái niệm "Luyện tập có chủ đích" (Deliberate Practice) của Anders Ericsson chỉ ra rằng sự tiến bộ vượt bậc không đến từ việc lặp lại một hành động vô số lần, mà đến từ việc luyện tập có hệ thống, tập trung vào việc cải thiện những điểm yếu cụ thể. Áp dụng vào hành trình của bạn, nó có thể được chia thành 3 bước đơn giản:

  1. Phá vỡ kỹ năng lớn thành các mục tiêu siêu nhỏ: Thay vì mục tiêu "làm một chiếc Entremet hoàn hảo", Lan có thể đặt mục tiêu nhỏ hơn: "Tuần này, chỉ tập trung làm đúng phần mirror glaze. Không cần quan tâm đến các phần khác." Việc này giảm áp lực và giúp bạn tập trung toàn bộ năng lượng vào một khía cạnh duy nhất.
  2. Thực hành tập trung và tìm kiếm phản hồi tức thì: Trong lúc thực hành mục tiêu nhỏ đó, hãy quan sát và ghi chép. "Mình đã đổ glaze ở nhiệt độ 32°C, kết quả là...". Phản hồi có thể đến từ việc tự quan sát, so sánh với tài liệu chuẩn, hoặc hỏi ý kiến từ người có kinh nghiệm. Vòng lặp "Hành động -> Phản hồi" này là chìa khóa của sự tiến bộ.
  3. Điều chỉnh và lặp lại: Dựa trên phản hồi thu được, hãy điều chỉnh lại phương pháp của bạn. "Lần tới, mình sẽ thử đổ glaze ở nhiệt độ 30°C xem có bớt chảy không". Quá trình này biến mỗi lần nỗ lực thành một bước tiến nhỏ nhưng vững chắc.

Học cách yêu con đường, thay vì chỉ ngóng trông đích đến

Mục tiêu cuối cùng có thể là một chiếc bánh hoàn hảo, một bức tranh tuyệt đẹp, hay một sự nghiệp thành công. Nhưng nếu chúng ta chỉ chăm chăm vào đích đến, cả hành trình sẽ chỉ toàn là áp lực và mệt mỏi. Hạnh phúc và sự thỏa mãn thực sự lại thường ẩn giấu trong chính quá trình.

Hãy học cách tìm thấy niềm vui trong những chiến thắng nhỏ bé. Niềm vui khi cuối cùng cũng hiểu ra tại sao lớp mousse của mình không đông. Niềm vui khi tự tay sửa được một lỗi code khó nhằn. Niềm vui khi viết được một đoạn văn mà mình thực sự tâm đắc, dù cả bài viết chưa hoàn thành. Khi bạn bắt đầu trân trọng quá trình, bạn sẽ không còn bị ám ảnh bởi kết quả. Cảm hứng, lúc này, không còn là thứ bạn phải chờ đợi. Nó trở thành người bạn đồng hành, xuất hiện tự nhiên khi bạn đắm mình vào công việc mình yêu thích, bất kể kết quả ra sao.

Hành trình phát triển bản thân không phải là một đường thẳng. Nó là một con đường xoắn ốc, có lúc đi lên, có lúc tưởng như quay về điểm xuất phát, nhưng thực ra bạn đã ở một tầm cao mới. Những nỗ lực "hỏng" không phải là rác thải, chúng là những viên gạch lát nên con đường dẫn tới sự trưởng thành và thấu hiểu.

Vậy nên, đừng chờ đợi nữa.

Cảm hứng là kết quả của hành động, không phải ngược lại. Giống như việc bạn phải chèo thuyền thì gió mới nổi lên, bạn phải bắt tay vào làm thì ý tưởng mới nảy sinh. Cảm hứng không đến trong lúc bạn nằm chờ, nó đến khi tay bạn lấm bẩn, khi tâm trí bạn tập trung giải quyết một vấn đề cụ thể.

Những nỗ lực "hỏng" là phần đẹp nhất của hành trình sáng tạo. Chúng là bằng chứng cho sự dũng cảm của bạn – dũng cảm dám thử, dám sai, dám khác biệt. Một ngày nhìn lại, bạn sẽ nhận ra mình tự hào về những mẻ bánh hỏng hơn là những thành công dễ dàng, vì chính chúng đã dạy cho bạn nhiều điều nhất.

Giá trị của bạn nằm ở sự kiên trì, không phải ở tài năng thiên bẩm. Tài năng có thể cho bạn một khởi đầu tốt, nhưng chính sự bền bỉ, tinh thần không bỏ cuộc và khả năng học hỏi từ thất bại mới là thứ đưa bạn đi xa. Thế giới không thiếu những người tài năng bỏ cuộc, nhưng luôn trân trọng những người bình thường nhưng không ngừng nỗ lực.

Hôm nay, bạn sẽ cho phép mình "thất bại" với điều gì?

Ý kiến của bạn