Đừng đợi thoát khỏi "vũng lầy", hãy học cách ngắm sao ngay từ nơi bạn đứng

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 02/12/2025

Đừng đợi thoát khỏi "vũng lầy", hãy học cách ngắm sao ngay từ nơi bạn đứng

11 giờ đêm. Ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của bạn. Tay lướt vô định. Dòng tin mới hiện lên. Cô bạn thân vừa nhận chìa khóa căn chung cư đầu tiên, nụ cười rạng rỡ bên chồng sắp cưới. Gã đồng nghiệp cũ vừa được thăng chức trưởng phòng, chụp ảnh tấm biển tên mới coóng. Đứa em họ đang check-in ở một quán cà phê cổ kính tại Paris. Loạt ảnh đẹp như mơ.

Bạn thả tim một cách máy móc, gõ vội dòng bình luận "Chúc mừng nhé!", rồi tắt màn hình. Căn phòng trọ bỗng trở nên im lặng đến ngột ngạt. Bạn nhìn quanh, rồi nhìn lại chính mình. Vẫn công việc đó, vẫn mức lương đó, vẫn những lo toan quen thuộc. Một cảm giác nặng trĩu, vô hình nhưng có thật, đang len lỏi vào tâm trí. Đó không phải là sự ghen tị. Đó là một câu hỏi thầm lặng, đau nhói: "Tại sao mình lại dậm chân tại chỗ thế này?" Bạn cảm thấy mình đang mắc kẹt trong một vũng lầy, và tệ hơn, dường như chỉ có mình bạn đang ở đó.

"Vũng lầy" của chúng ta đôi khi không phải bùn đất, mà là sự so sánh

Nhiều người trong chúng ta, đặc biệt ở độ tuổi 25-35, đang trải qua cảm giác tương tự. Chúng ta có công việc, có thu nhập, có một cuộc sống "ổn" trong mắt người khác. Nhưng sâu bên trong, một sự trống rỗng, một cảm giác mất phương hướng cứ lớn dần. "Vũng lầy" mà chúng ta cảm nhận, trớ trêu thay, thường không được tạo nên bởi thất bại, mà bởi chính "thành công" của những người xung quanh.

Áp lực vô hình từ những "thành công" được trưng bày

Mạng xã hội đã biến cuộc sống thành một phòng trưng bày khổng lồ, nơi mọi người chỉ mang ra những gì đẹp đẽ nhất: những chuyến du lịch sang trọng, những cột mốc sự nghiệp, những khoảnh khắc gia đình viên mãn. Chúng ta biết đó chỉ là một phần của sự thật, nhưng bộ não lại vô thức dùng những "highlight" đó làm thước đo cho toàn bộ cuộc sống của mình. Áp lực đồng trang lứa không còn là những lời hỏi han của họ hàng, mà là sự im lặng đè nặng mỗi khi ta lướt newsfeed.

Sự so sánh bản thân ngấm ngầm này tạo ra một vòng lặp độc hại. Ta thấy người khác thành công, ta cảm thấy mình kém cỏi. Cảm giác kém cỏi làm ta mất động lực. Mất động lực khiến ta trì trệ. Và sự trì trệ lại càng củng cố niềm tin rằng ta đang thực sự bị bỏ lại phía sau. Vũng lầy cứ thế sâu thêm, không phải vì hoàn cảnh bên ngoài, mà vì chính những suy nghĩ ta tự gieo vào lòng.

Khi bạn làm mọi thứ "đúng quy trình" nhưng vẫn thấy trống rỗng

Điều cay đắng nhất là khi bạn đã làm mọi thứ "đúng". Bạn học một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định, nỗ lực làm việc chăm chỉ. Bạn đi theo đúng con đường mà xã hội vạch ra, một con đường được cho là sẽ dẫn đến hạnh phúc. Nhưng rồi bạn đứng ở một điểm trên con đường đó và nhận ra, mình chẳng hề hạnh phúc.

Cảm giác này còn tệ hơn cả thất bại. Vì khi thất bại, bạn biết mình cần cố gắng hơn. Nhưng khi bạn có vẻ "ổn" mà vẫn không vui, bạn bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình. "Có phải mình là người có vấn đề không? Sao mọi người cũng như mình mà họ có vẻ hài lòng?". Cái cảm giác thất bại này tinh vi hơn, nó không đến từ kết quả, mà đến từ cảm xúc. Bạn mắc kẹt trong một cuộc sống không tệ, nhưng lại thiếu đi một thứ cốt lõi: ý nghĩa.

Minh và bầu trời sao bất ngờ trong lớp học lập trình miễn phí

Minh, 29 tuổi, là một lập trình viên tại một công ty công nghệ khá lớn ở Hà Nội. Với mức lương gần 30 triệu/tháng, có thể tự lo cho bản thân và gửi một ít về cho bố mẹ, Minh là hình mẫu "ổn định" mà nhiều người ao ước. Nhưng với Minh, cuộc sống là một chuỗi ngày lặp lại vô vị và một cảm giác thất bại âm ỉ.

"Vũng lầy" mang tên hai chữ "Giá như..."

Mỗi tối, Minh lại chìm vào vòng xoáy so sánh. "Giá như ngày xưa mình dũng cảm nghỉ việc ra làm startup như thằng Hùng, giờ nó có công ty riêng rồi." "Giá như mình biết cách đầu tư, tiết kiệm như cái Lan, giờ nó đã mua được nhà." "Giá như mình..." – hai chữ "giá như" trở thành câu cửa miệng trong tâm trí anh. Vũng lầy của Minh không phải là công việc hiện tại, mà là sự dằn vặt về những con đường anh đã không chọn, những thành tựu anh đã không có.

Anh cảm thấy công việc của mình chỉ là những dòng code lặp đi lặp lại để làm giàu cho người khác. Anh không thấy được giá trị mình tạo ra, không thấy được sự kết nối giữa công việc và cuộc sống. Anh đang tồn tại, chứ không phải đang sống. Đó là một loại kiệt sức tinh thần khủng khiếp, một thứ mà không kỳ nghỉ nào có thể chữa lành.

"Vì sao" bất ngờ xuất hiện từ những dòng code đơn giản

Bước ngoặt của Minh không đến từ một quyết định vĩ đại nào. Nó đến từ lời nhờ vả của cô cháu gái học lớp 6: "Cậu Minh ơi, dạy cháu làm một trang web đơn giản được không?". Ban đầu, Minh chỉ định hướng dẫn qua loa. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt háo hức của con bé lúc tạo ra được nút bấm đầu tiên, một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong anh.

Anh nảy ra một ý nghĩ. Cuối tuần, anh dán một tờ giấy ở bảng tin chung cư: "Dạy lập trình miễn phí cho các bé cấp 2. Tối thứ Bảy hàng tuần tại phòng sinh hoạt cộng đồng". Anh không mong đợi gì nhiều. Nhưng tối thứ Bảy đó, có gần 10 đứa trẻ trong xóm tò mò kéo đến.

Minh không dạy những thứ cao siêu. Anh chỉ cho chúng cách tạo ra những dòng chữ chạy, những hình ảnh chuyển động, những trò chơi đơn giản. Anh dùng kiến thức của mình, thứ mà anh từng cho là "vô vị", để mở ra một thế giới mới cho lũ trẻ. Anh nhìn thấy niềm vui thuần khiết khi một đứa bé hét lên vì làm được một con rắn săn mồi đơn giản. Anh nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt chúng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy kiến thức của mình thực sự có giá trị, một giá trị không đo bằng lương tháng.

Lớp học cuối tuần đó trở thành "vì sao" của Minh. Nó không giúp anh kiếm thêm tiền, không mang lại cho anh chức danh. Nhưng nó cho anh một lý do để chờ đợi đến cuối tuần. Nó cho anh cảm giác được cống hiến, được kết nối. Nó giúp anh tìm lại ý nghĩa cuộc sống từ chính những điều anh đã có.

Bài học từ Minh: Ý nghĩa cuộc sống không ở vạch đích, mà trong giá trị bạn tạo ra

Câu chuyện của Minh cho thấy một sự thật quan trọng: hy vọng trong khó khăn thường không xuất hiện khi ta thoát khỏi hoàn cảnh, mà khi ta thay đổi góc nhìn ngay trong hoàn cảnh đó. Minh không cần nghỉ việc hay trở thành một doanh nhân thành đạt để tìm thấy hạnh phúc.

Hành động của anh vô tình chạm đến khái niệm Ikigai của người Nhật – "lẽ sống". Ikigai không nhất thiết phải là công việc chính của bạn. Nó có thể là một hoạt động bạn làm vì đam mê, vì bạn giỏi về nó, và vì nó mang lại giá trị cho người khác. Lớp học của Minh chính là Ikigai của anh. Nó là nơi anh được sử dụng chuyên môn (thứ anh giỏi), chia sẻ kiến thức (thứ thế giới cần), và tìm thấy niềm vui (thứ anh yêu thích).

Ý nghĩa không phải là một chiếc cúp ở cuối con đường. Ý nghĩa là những bông hoa bạn gieo trồng dọc đường đi. Minh đã ngừng nhìn sang con đường của Hùng hay Lan, và bắt đầu chăm sóc cho khu vườn nhỏ của chính mình.

Tìm "bầu trời sao" của riêng bạn, ngay cả khi chân còn lấm lem

Bạn không cần phải mở một lớp học như Minh. "Vì sao" của mỗi người là duy nhất. Điều quan trọng là ngừng chờ đợi một phép màu kéo bạn ra khỏi "vũng lầy", mà hãy học cách ngước nhìn lên từ chính nơi bạn đang đứng. Đây là một vài gợi ý thực tế để bạn bắt đầu hành trình phát triển bản thânchữa lành tâm hồn của mình.

Hạ thước đo của người khác xuống và lắng nghe chính mình

Bước đầu tiên và khó khăn nhất là ngừng sử dụng thước đo của xã hội để đo lường giá trị của bản thân. Hãy thực hành "Lòng trắc ẩn với bản thân" (Self-compassion). Thay vì tự chỉ trích "Mình thật kém cỏi", hãy thử nói với chính mình như cách bạn an ủi một người bạn thân: "Cảm thấy thế này cũng bình thường mà. Ai cũng có những lúc khó khăn. Mình đang làm tốt nhất có thể rồi."

  • Thực hành "Digital Detox": Dành ra một buổi tối hoặc một ngày cuối tuần không lướt mạng xã hội. Dành thời gian đó để đọc sách, đi dạo, nấu ăn, hoặc đơn giản là không làm gì cả. Cho tâm trí bạn một khoảng lặng để thoát khỏi sự so sánh liên tục.
  • Viết nhật ký biết ơn: Mỗi tối, hãy viết ra 3 điều nhỏ bé trong ngày khiến bạn cảm thấy biết ơn. Có thể là một ly cà phê ngon, một cuộc trò chuyện với đồng nghiệp, hoặc đơn giản là thời tiết đẹp. Điều này giúp bạn tái tập trung vào những gì mình đang có, thay vì những gì mình thiếu.

Bắt đầu "cho đi" từ những điều nhỏ bé nhất

Hạnh phúc thường đến từ việc chuyển sự tập trung từ "tôi" sang "chúng ta". Việc "cho đi" là liều thuốc giải độc mạnh mẽ cho cảm giác vô nghĩa. Bạn không cần phải làm điều gì to tát.

  • Cho đi kiến thức: Giống như Minh, bạn có thể chia sẻ một kỹ năng mình có. Bạn giỏi tiếng Anh? Hãy giúp một đứa em trong họ học bài. Bạn biết chơi guitar? Dạy bạn bè vài hợp âm cơ bản. Bạn có kinh nghiệm phỏng vấn? Chia sẻ mẹo cho các bạn sinh viên mới ra trường.
  • Cho đi thời gian và sự lắng nghe: Đôi khi, món quà quý giá nhất là sự hiện diện của bạn. Hãy gọi điện cho bố mẹ không vì lý do gì cả. Lắng nghe một người bạn đang gặp chuyện buồn mà không phán xét, không đưa ra lời khuyên nếu họ không hỏi.
  • Cho đi những hành động nhỏ: Giữ cửa cho người đi sau, nhường ghế trên xe buýt, viết một lời nhận xét tích cực cho quán ăn bạn yêu thích. Những hành động này tuy nhỏ nhưng chúng tạo ra những gợn sóng tích cực, cả cho người khác và cho chính bạn.

Vẽ lại bản đồ "thành công" theo tọa độ của riêng bạn

Ai nói rằng thành công phải là nhà lầu, xe hơi, chức cao vọng trọng? Đó là định nghĩa của người khác, không nhất thiết phải là của bạn. Hãy ngồi xuống và tự hỏi: "Điều gì thực sự quan trọng với mình? Điều gì khiến mình cảm thấy sống động?".

Thành công của bạn có thể là:

  • Mỗi tuần đọc hết một cuốn sách.
  • Duy trì được thói quen tập thể dục 3 lần/tuần.
  • Có đủ thời gian để tự nấu một bữa ăn ngon.
  • Dành trọn vẹn ngày Chủ nhật cho gia đình mà không nghĩ đến công việc.
  • Can đảm nói "không" với những điều mình không muốn làm.

Khi bạn tự định nghĩa thành công, bạn sẽ ngừng chạy theo một cuộc đua không phải của mình. Bạn bắt đầu đi trên con đường của riêng bạn, với nhịp độ của riêng bạn. Đây chính là tinh thần của sống tối giản – không phải là sở hữu ít đi, mà là tập trung vào những gì thực sự mang lại giá trị.

Con đường của mỗi người chúng ta là độc nhất. Sẽ có người đi nhanh, có người đi chậm. Sẽ có người chọn đường cao tốc, có người lại thích đi vào những con hẻm nhỏ. Không có con đường nào là đúng hay sai. "Vũng lầy" lớn nhất, nguy hiểm nhất chính là khi ta đi trên con đường của mình mà mắt lại không ngừng nhìn sang lối đi của người khác.

Đừng đợi đến khi bạn "thành công" theo một chuẩn mực nào đó mới cho phép mình được hạnh phúc. Bầu trời sao vẫn luôn ở đó, ngay cả khi bạn đang đứng giữa nơi tăm tối nhất. Chỉ cần bạn chịu ngước lên. Hôm nay, hãy thử làm một việc nhỏ bé cho ai đó mà không mong nhận lại. "Vì sao" của bạn có thể đang ở ngay đó, chờ bạn khám phá.

Ý kiến của bạn