Giá của sự chần chừ còn đắt hơn cả thất bại

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 05/11/2025

Giá của sự chần chừ còn đắt hơn cả thất bại

9 giờ tối Chủ Nhật. Bạn nằm dài trên sofa, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt mệt mỏi sau một tuần dài. Như một thói quen, bạn lướt mạng xã hội. Và rồi, một tấm ảnh hiện ra. Người bạn cũ, người từng ngồi cà phê với bạn cách đây hai năm và kể về một ý tưởng khởi nghiệp "điên rồ", giờ đang đứng trên sân khấu, tay cầm micro, mắt lấp lánh niềm tự hào. Dòng trạng thái ghi: "Chặng đường 2 năm, cảm ơn vì đã không bỏ cuộc."

Tim bạn khẽ nhói lên một cái. Không phải là ghen tị, mà là một cảm giác tiếc nuối quen thuộc đến đáng sợ. Bạn nhớ lại, ngày đó, bạn cũng có một ý tưởng, một kế hoạch, một khao khát muốn thay đổi. Nhưng bạn đã không làm. Bạn tự nhủ "để từ từ", "chưa phải lúc", "rủi ro lắm". Và giờ đây, khi nhìn thấy người khác đang sống phiên bản cuộc đời mà bạn từng ao ước, một câu hỏi cay đắng lại vang lên trong đầu: "Giá như ngày đó mình cũng dám hành động..."

Nếu cảm giác này quen thuộc với bạn, bài viết này không phải để phán xét. Đây là một cuộc trò chuyện chân thành, một cái vỗ vai đồng cảm, và hy vọng sẽ là một cú hích nhẹ nhàng để bạn nhận ra rằng, trong cuộc đời này, cái giá phải trả cho sự chần chừ đôi khi còn đắt hơn cả một lần sợ thất bại.

Chiếc lồng son mang tên "vùng an toàn" và cái giá của sự ổn định

Chúng ta, những người trẻ ở thành phố, thường tự hào về sự "ổn định" của mình. Một công việc lương khá ở một công ty có tiếng, những mối quan hệ xã giao vừa đủ, một lịch trình lặp đi lặp lại từ thứ Hai đến thứ Sáu. Bề ngoài, đó là một bức tranh hoàn hảo mà nhiều người mơ ước. Chúng ta gọi đó là vùng an toàn. Nhưng liệu nó có thực sự an toàn, hay chỉ là một nhà tù mạ vàng đang từ từ bào mòn khát vọng của chúng ta?

Khi sự quen thuộc trở thành xiềng xích

Sự quen thuộc mang lại cảm giác dễ chịu. Bạn biết chính xác mình cần làm gì mỗi sáng thức dậy, sẽ gặp ai, sẽ đối mặt với những vấn đề gì. Não bộ của chúng ta yêu thích điều này, vì nó không cần tiêu tốn năng lượng để xử lý những điều mới mẻ, bất định. Nhưng chính sự dễ chịu đó lại là một cái bẫy ngọt ngào. Ngày qua ngày, chúng ta lặp lại những hành động cũ, suy nghĩ theo lối mòn cũ, và rồi một buổi sáng tỉnh giấc, bạn nhận ra mình đã không còn nhận ra chính mình.

Cái giá của "sự ổn định" giả tạo này là gì? Đó là sự tò mò bị dập tắt. Là những kỹ năng mới không được học. Là những mối quan hệ sâu sắc không được xây dựng. Là ước mơ bị đóng bụi trong một góc tâm hồn. Bạn vẫn đi làm, vẫn nhận lương, nhưng cảm giác trống rỗng ngày một lớn dần. Bạn đang tồn tại, chứ không phải đang sống. Vùng an toàn đã không còn là nơi che chở, nó đã trở thành một chiếc lồng vô hình kìm hãm sự phát triển và tiềm năng thực sự của bạn.

Cuộc chiến trong tâm trí: Tại sao chúng ta tự cản bước chính mình?

Ai cũng hiểu rằng phải bước ra khỏi vùng an toàn mới có thể trưởng thành. Nhưng tại sao việc đó lại khó khăn đến vậy? Vấn đề không nằm ở việc bạn thiếu thông minh hay thiếu năng lực. Cuộc chiến thực sự đang diễn ra ngay bên trong tâm trí của bạn, một cuộc xung đột giữa lý trí sợ hãi và một tâm hồn khao khát trải nghiệm.

Các nhà kinh tế học hành vi và tâm lý học đã chỉ ra hai cơ chế phòng vệ tâm lý tinh vi khiến chúng ta mắc kẹt trong sự chần chừ.

"Tê liệt vì phân tích" - Cạm bẫy của người cẩn trọng

Bạn có bao giờ mất 30 phút chỉ để chọn một bộ phim trên Netflix rồi cuối cùng lại không xem gì cả? Đó chính là một ví dụ đời thường của "Analysis Paralysis" – Tê liệt vì phân tích. Khi đối mặt với một quyết định quan trọng (như chuyển việc, học một kỹ năng mới, hay bắt đầu một dự án cá nhân), chúng ta có xu hướng thu thập thật nhiều thông tin, phân tích mọi kịch bản "lỡ như", cân đo đong đếm từng chút một rủi ro.

Sự cẩn trọng là tốt, nhưng khi nó đi quá giới hạn, nó sẽ biến thành một cái cớ hoàn hảo để trì hoãn. Bạn tự nhủ: "Mình cần thêm dữ liệu", "Mình phải chắc chắn 100% thành công rồi mới làm". Nhưng sự thật là, không có quyết định nào trong đời có thể chắc chắn 100%. Việc chìm đắm trong phân tích chỉ khiến bạn thêm rối trí, lo âu và cuối cùng, năng lượng để hành động bị rút cạn. Bạn tê liệt, và quyết định dễ dàng nhất là… không làm gì cả. Đây chính là một trong những rào cản lớn nhất để vượt qua nỗi sợ.

Nỗi sợ hối tiếc giả định và gánh nặng của lựa chọn chưa từng tồn tại

Đây là một cái bẫy tâm lý còn tinh vi hơn, được gọi là "Regret Aversion" – Tâm lý né tránh hối tiếc. Não bộ chúng ta được lập trình để cảm thấy nỗi đau của sự mất mát lớn hơn niềm vui của sự được lợi. Tương tự, chúng ta sợ cảm giác hối tiếc khi đưa ra một quyết định sai lầm hơn là cảm giác tiếc nuối vì đã không làm gì.

Bạn sợ rằng nếu mình nghỉ việc và khởi nghiệp thất bại, bạn sẽ hối tiếc. Bạn sợ rằng nếu mình chuyển sang bộ phận mới và không làm tốt, bạn sẽ hối tiếc. Nỗi sợ về một sự hối tiếc "có thể xảy ra trong tương lai" này lớn đến mức nó khiến bạn chọn phương án "an toàn" là giữ nguyên hiện trạng. Nhưng oái oăm thay, chính lựa chọn không làm gì này lại gần như chắc chắn dẫn đến một sự hối tiếc khác, còn đau đớn hơn: sự hối tiếc vì đã bỏ lỡ, vì đã không cho mình một cơ hội.

"Giá như ngày đó mình gật đầu" - Lời thú tội của một kẻ chần chừ

Minh, 29 tuổi, là một trưởng nhóm marketing tại một công ty hàng tiêu dùng lớn. Công việc tốt, thu nhập ổn định, con đường sự nghiệp rõ ràng. Cậu là hình mẫu "con nhà người ta" trong mắt nhiều người. Một năm trước, công ty có đợt luân chuyển nhân sự nội bộ, và một vị trí ở phòng Sáng tạo nội dung (Content Creative) – lĩnh vực mà Minh luôn âm thầm đam mê – đang bỏ trống.

Sếp trực tiếp đã gợi ý cho Minh cơ hội đó. Đó là một cánh cửa mở ra thế giới mà cậu luôn ao ước: được viết lách, được lên ý tưởng, được kể những câu chuyện thương hiệu. Nhưng cùng lúc đó, hàng ngàn nỗi sợ ùa về. "Mình đang làm quản lý quen rồi, giờ chuyển sang làm chuyên môn từ đầu liệu có ổn?", "Lỡ mình không sáng tạo bằng các bạn trẻ thì sao?", "Nhỡ làm sếp mới thất vọng, rồi mất luôn cả vị trí hiện tại thì chết". Những câu hỏi "lỡ như" cứ quay cuồng trong đầu Minh.

Cậu bắt đầu quá trình "phân tích". Cậu lên mạng đọc về công việc, so sánh mức lương, hỏi han người quen. Càng phân tích, cậu càng thấy nhiều rủi ro. Cậu tự thuyết phục bản thân rằng ở lại vị trí hiện tại là lựa chọn "khôn ngoan" và "an toàn" hơn. Cuối cùng, Minh từ chối lời đề nghị với lý do "muốn tập trung phát triển đội nhóm hiện tại". Cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi một gánh nặng.

Một năm trôi qua. Công việc của Minh vẫn vậy, những cuộc họp, những con số, những báo cáo. Nhưng sự nhiệt huyết bên trong cậu đã nguội lạnh. Rồi một ngày, trong buổi họp toàn công ty, cậu thấy người đồng nghiệp đã nhận vị trí kia lên trình bày về một chiến dịch mới. Cô ấy nói về ý tưởng, về câu chuyện, về cảm hứng với một sự say mê mà Minh đã không còn cảm nhận được từ lâu. Ánh mắt cô ấy lấp lánh. Mọi người vỗ tay tán thưởng.

Lúc đó, Minh không cảm thấy ghen tị. Cậu chỉ cảm thấy một sự tiếc nuối sâu sắc, một gánh nặng vô hình đè lên lồng ngực. Cậu nhận ra, nỗi sợ "làm sếp thất vọng" hay "không quen việc" mà cậu từng lo lắng thật nhỏ bé so với cảm giác trống rỗng và vô nghĩa mà cậu đang đối mặt mỗi ngày. Cậu đã không thất bại, nhưng cậu cũng chẳng có gì. Cậu chỉ đơn giản là đang đứng yên một chỗ, nhìn cuộc đời mình trôi qua. Minh đã hiểu ra một bài học cuộc sống đắt giá: Cái giá của một năm chần chừ còn lớn hơn rủi ro của một lần thử sức. Thà thất bại để biết mình không hợp, còn hơn là cả đời tự hỏi "giá như".

Thất bại là một điểm dừng, hối tiếc là con đường cụt

Chúng ta thường đánh đồng sự chần chừ và thất bại, nhưng chúng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Thay đổi góc nhìn về chúng là chìa khóa để có được dũng khí thay đổi.

Tái định nghĩa "thất bại": Một bài học, không phải một bản án

Hãy xem thất bại như một sự kiện, một phản hồi từ thực tế. Khi bạn thử làm một điều gì đó và không thành công, bạn nhận lại được dữ liệu. Bạn biết cách làm đó không hiệu quả. Bạn học được một kỹ năng mới (dù chỉ là kỹ năng "làm thế nào để không thất bại theo cách này"). Bạn hiểu rõ hơn về giới hạn và điểm mạnh của bản thân. Thất bại là một phần của quá trình hành động. Nó đau đớn, nhưng nó hữu ích. Nó giống như một trạm dừng trên một hành trình dài, nơi bạn có thể nghỉ ngơi, xem lại bản đồ và chọn một con đường khác tốt hơn.

Sự trống rỗng của "nếu như": Khi không có gì để học hỏi

Ngược lại, sự chần chừ không mang lại cho bạn bất cứ điều gì ngoài sự hối tiếc. Nó không phải là một sự kiện, mà là một trạng thái kéo dài. Nó là một gánh nặng tâm lý, một câu hỏi không có lời giải đáp cứ mãi giày vò bạn. Bạn sẽ không bao giờ biết mình có thể làm được hay không. Bạn không có dữ liệu, không có kinh nghiệm, không có bài học. Bạn chỉ có sự nuối tiếc về một phiên bản tốt hơn của chính mình có thể đã tồn tại. Chần chừ không phải là một trạm dừng, nó là một con đường cụt. Bạn không đi tới đâu cả, chỉ mãi mắc kẹt trong quá khứ với câu hỏi "giá như".

Bước chân nhỏ đầu tiên để thoát khỏi bóng ma "giá như"

Đến đây, có lẽ bạn đã nhận ra một sự thật quan trọng: nỗi sợ hối tiếc vì không dám làm luôn lớn hơn và ám ảnh hơn nỗi sợ thất bại. Thất bại cho chúng ta bài học và sự trưởng thành. Chần chừ không cho chúng ta gì cả, ngoài những đêm dài trằn trọc và cảm giác thời gian đang trôi đi lãng phí.

Vậy làm thế nào để thay đổi bản thân và thoát khỏi cái bẫy này?

  • Nỗi sợ hối tiếc lớn hơn sợ thất bại: Hãy ghi nhớ điều này. Lần tới khi đứng trước một lựa chọn, thay vì hỏi "Lỡ mình thất bại thì sao?", hãy hỏi "5 năm nữa, mình có hối tiếc nếu không làm điều này không?". Câu trả lời thường sẽ cho bạn dũng khí thay đổi.
  • Hành động nhỏ phá vỡ sự trì hoãn: Đừng nghĩ đến việc "thay đổi cuộc đời" trong một đêm. Điều đó thật đáng sợ và chỉ khiến bạn thêm "tê liệt vì phân tích". Hãy bắt đầu bằng những hành động nhỏ nhất, ít rủi ro nhất. Hành động nhỏ tạo ra động lực, động lực tạo ra hành động lớn hơn.
  • Thất bại cho ta bài học, chần chừ không cho ta gì cả: Chấp nhận rằng thất bại là một phần của cuộc chơi. Nó không định nghĩa con người bạn, nó chỉ định hình con đường của bạn. Mỗi lần vấp ngã là một cơ hội để bạn đứng dậy mạnh mẽ hơn. Còn sự chần chừ chỉ giữ bạn đứng yên tại chỗ.

Hôm nay, ngay bây giờ, đừng nghĩ đến việc nghỉ việc hay khởi nghiệp một dự án vĩ đại. Hãy thử làm một điều nhỏ bé mà bạn vẫn luôn trì hoãn. Gửi một email mà bạn ngại gửi? Tìm hiểu và đăng ký một khóa học kỹ năng ngắn hạn online? Hay chỉ đơn giản là gọi cho một người bạn cũ để hỏi về con đường họ đã chọn?

Bước chân đầu tiên không cần phải hoàn hảo. Nó chỉ cần được bước đi. Bởi vì sau này, bạn có thể sẽ mỉm cười vì những lần vấp ngã, nhưng chắc chắn sẽ hối tiếc vì những con đường đã không dám đi.

Ý kiến của bạn