Hôm nay họ cười, ngày mai họ hỏi bạn đã làm thế nào: Hành trình biến lời chê bai thành ngưỡng mộ
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 10/11/2025
Bạn còn nhớ khoảnh khắc đó không? Giữa một buổi cà phê rôm rả, bạn lấy hết can đảm, đôi mắt lấp lánh niềm vui, để kể cho hội bạn thân nghe về một ý tưởng, một giấc mơ vừa nhen nhóm. Có thể là một quán cà phê sách nhỏ, một kênh YouTube về làm vườn, hay quyết định nghỉ việc để theo đuổi nghề mộc. Bạn chờ đợi một cái gật đầu, một lời động viên. Nhưng đáp lại, không gian bỗng im bặt, rồi vỡ oà trong một tràng cười. "Mày nghĩ gì vậy?", "Ảo tưởng à?", "Làm sao mà được"...
Cảm giác lúc đó, nó giống như có ai đó vừa dội một gáo nước đá vào ngọn lửa đam mê đang cháy hừng hực trong lòng bạn. Cổ họng nghẹn lại, nụ cười trên môi vụt tắt. Bạn thấy mình nhỏ bé, ngốc nghếch và đơn độc. Cái cảm giác hụt hẫng và xấu hổ ấy có thể là một trong những rào cản lớn nhất trên hành trình sống cuộc đời của mình. Nhưng nếu tôi nói với bạn rằng, những tiếng cười đó, những lời phán xét đó, không phải là dấu chấm hết, mà có thể chính là vạch xuất phát cho một câu chuyện phi thường thì sao?
Giải mã tiếng cười: Vì sao ước mơ của bạn lại trở thành trò đùa?
Trước khi cảm thấy tổn thương hay tức giận, hãy thử cùng nhau lùi lại một bước và nhìn sâu hơn vào tâm lý đằng sau những lời chê bai. Thường thì, phản ứng của họ nói về họ nhiều hơn là về bạn. Việc bị người khác xem thường không nhất thiết phản ánh giá trị hay tiềm năng của bạn.
Khi tiếng cười của họ là tấm gương phản chiếu nỗi sợ
Con người là sinh vật của thói quen. Chúng ta yêu thích sự ổn định, con đường quen thuộc, một công việc từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, một mức lương đều đặn. Khi bạn bước ra khỏi con đường đó, bạn đang vô tình chiếu một ngọn đuốc vào "vùng an toàn" của họ. Ước mơ của bạn làm nổi bật sự an phận, sự trì hoãn và có lẽ là cả những giấc mơ đã bị họ chôn vùi từ lâu.
Hành động của bạn giống như một câu hỏi thầm lặng: "Tại sao bạn không dám làm điều tương tự?". Và thay vì đối mặt với câu hỏi khó khăn đó, cách dễ dàng nhất để tự vệ chính là hạ thấp ước mơ của bạn, biến nó thành một thứ viển vông, bất khả thi. Tiếng cười đó, thực chất, là tiếng vọng của nỗi sợ thay đổi và sự bất an của chính họ.
Họ không thấy điều bạn thấy: Khoảng trống của tầm nhìn
Bạn nhìn thấy một mảnh gỗ cũ và hình dung ra một chiếc bàn cà phê độc đáo. Họ chỉ thấy một đống củi. Bạn nhìn thấy một căn gác xép bừa bộn và hình dung ra một studio ấm cúng. Họ chỉ thấy một nơi cần dọn dẹp. Sự khác biệt này không phải là ai thông minh hơn ai, mà là khoảng cách về tầm nhìn và đam mê.
Bạn đã dành hàng giờ, hàng ngày, thậm chí hàng tháng để nghiên cứu, để mơ mộng, để lên kế hoạch. Tầm nhìn của bạn được xây dựng từ vô số những mảnh ghép thông tin và cảm xúc mà họ không hề biết đến. Vì vậy, khi bạn trình bày bức tranh tổng thể, họ chỉ thấy những rủi ro, những khó khăn, những điều "bất thường". Họ không có đủ dữ liệu để hiểu, nên họ chọn cách đơn giản nhất: phán xét dựa trên những gì họ đã biết. Đây là một biểu hiện của "Hiệu ứng đám đông" (Bandwagon effect) trong tâm lý học – mọi người có xu hướng làm hoặc tin vào những điều mà nhiều người khác làm hoặc tin. Con đường của bạn quá mới lạ, không nằm trong "xu hướng" an toàn của số đông.
"Thương cho roi cho vọt" – Khi sự quan tâm lại khoác áo phán xét
Đây có lẽ là lý do khó đối mặt nhất, đặc biệt khi lời chê bai đến từ gia đình hoặc những người bạn thân thiết. Bố mẹ bạn có thể nói: "Làm cái nghề đó sao mà sống được?", "Tập trung vào công việc ổn định đi con". Họ không có ý xấu. Ngược lại, họ làm vậy vì họ yêu thương bạn.
Tình yêu thương của họ gắn liền với mong muốn bạn được an toàn, được bảo vệ. Trong thế giới quan của họ, con đường an toàn là con đường đã được kiểm chứng: học một ngành hot, kiếm một công việc trong công ty lớn, lập gia đình. Mọi ngã rẽ khác đều đầy rẫy hiểm nguy. Lời phán xét của họ thực chất là một cách thể hiện sự lo lắng maladaptive (không thích ứng). Họ muốn kéo bạn trở lại con đường quen thuộc, nơi họ tin rằng bạn sẽ không phải chịu khổ. Việc đối mặt với sự phán xét từ người thân yêu đòi hỏi sự thấu cảm và kiên định rất lớn.
Biến lời chê bai thành nhiên liệu: Lặng lẽ hành động, để thành công lên tiếng
Hiểu được lý do không có nghĩa là nỗi đau sẽ biến mất. Nhưng nó cho bạn sức mạnh để không để những lời nói đó định hình con người bạn. Bây giờ là lúc biến những cảm xúc tiêu cực thành năng lượng để hành động. Đây không phải là hành trình để chứng minh năng lực cho người khác xem, mà là để chứng minh cho chính bản thân mình.
Xây một pháo đài cảm xúc: Chọn người để nghe, chọn người để kể
Bạn không cần phải chia sẻ ước mơ của mình với tất cả mọi người. Hãy hình dung đam mê của bạn như một mầm cây non. Bạn sẽ không mang nó ra giữa cơn bão, mà sẽ đặt nó trong một nhà kính, nơi có đủ ánh sáng và sự bảo vệ. Hãy tìm "nhà kính" của bạn – đó có thể là một người bạn thực sự tin tưởng, một người cố vấn, hoặc một cộng đồng online cùng chung chí hướng.
Hãy chọn lọc người để chia sẻ. Đó là những người có thể không hoàn toàn hiểu bạn đang làm gì, nhưng họ tin vào bạn. Một câu nói "Mình tin bạn sẽ làm được" từ đúng người có sức mạnh hơn ngàn lời chế giễu. Hãy học cách phớt lờ dư luận không mang tính xây dựng. Ý kiến của họ chỉ là một kênh thông tin, và bạn có quyền chọn kênh nào để lắng nghe.
Từ "người ta nói" đến "việc mình làm": Sức mạnh của những bước đi nhỏ
Khi bị choáng ngợp bởi những lời tiêu cực, cách tốt nhất để lấy lại quyền kiểm soát là hành động. Đừng cố gắng làm điều gì đó vĩ đại ngay lập tức. Hãy chia nhỏ mục tiêu lớn thành những nhiệm vụ cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức bạn không thể không làm được.
Muốn viết một cuốn sách? Hãy bắt đầu bằng việc viết 200 từ mỗi ngày. Muốn mở một cửa hàng? Hãy bắt đầu bằng việc nghiên cứu thị trường trong 1 giờ. Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ, hãy tự ghi nhận và ăn mừng nó. Đây chính là thực hành "Tư duy phát triển" (Growth Mindset) của nhà tâm lý học Carol Dweck. Thay vì nhìn vào ngọn núi khổng lồ và cảm thấy nản lòng, bạn tập trung vào việc đặt viên gạch tiếp theo. Dần dần, những chiến thắng nhỏ này sẽ xây dựng nên một bức tường tự tin vững chắc, che chắn bạn khỏi những lời nói bên ngoài và cung cấp động lực thành công bền bỉ.
Định nghĩa lại thất bại: Mỗi vết sẹo là một bài học, không phải lời xác nhận
Nỗi sợ lớn nhất khi theo đuổi đam mê là: "Nhỡ mình thất bại, họ sẽ nói 'Thấy chưa, tao đã bảo mà'". Nỗi sợ này có thể làm bạn tê liệt. Nhưng hãy nhìn lại, thất bại là một phần không thể thiếu của mọi hành trình sáng tạo và khởi nghiệp. Nó không phải là bằng chứng cho thấy họ đã đúng.
Mỗi lần vấp ngã là một lần bạn thu thập được dữ liệu quý giá: cách này không hiệu quả, thị trường không cần cái này, kỹ năng của mình cần cải thiện ở điểm kia. Thất bại chỉ trở thành dấu chấm hết khi bạn quyết định dừng lại. Còn nếu bạn vẫn bước tiếp, nó chỉ là một dấu phẩy. Hãy xem mỗi sai lầm là học phí cho trường đời, là một bài học để bạn làm tốt hơn vào lần sau. Việc tin vào bản thân mạnh mẽ nhất chính là tin vào khả năng học hỏi và đứng dậy sau vấp ngã của mình.
Câu chuyện từ gác xép: Khi "thằng đồng nát" khiến người ta phải trầm trồ
Minh nhớ như in cái ngày anh quyết định nộp đơn xin nghỉ việc ở một công ty marketing có tiếng. Mức lương tốt, đồng nghiệp thân thiện, con đường sự nghiệp rõ ràng. Nhưng trong anh, ngọn lửa với những món đồ gỗ cũ kỹ, bị lãng quên cứ cháy âm ỉ. Anh nhìn thấy vẻ đẹp trong những vết xước, câu chuyện trong những lớp sơn phai màu. Anh muốn cho chúng một cuộc đời thứ hai.
Bữa cơm gia đình hôm đó nặng như chì. Bố anh đập bàn: "Ăn học bao nhiêu năm giờ lại đi làm thợ mộc, đi lượm đồ cũ của người ta về à?". Mẹ anh thì rơm rớm nước mắt. Trong buổi họp lớp, hội bạn thân sau khi nghe kế hoạch của anh đã cười phá lên. Thắng, người bạn thân nhất, vỗ vai anh và nói nửa đùa nửa thật: "Chúc mừng mày gia nhập hội 'đồng nát cao cấp' nhé!". Cái biệt danh "thằng đồng nát" cứ thế đeo bám anh.
Những tháng đầu tiên là địa ngục. Minh biến gác xép của mình thành một xưởng mộc mini. Tiền tiết kiệm cạn dần. Bụi gỗ ở khắp nơi, trong tóc, trong quần áo, trong cả những bữa ăn vội. Tay anh đầy những vết xước và chai sạn. Có những đêm, nằm một mình giữa tiếng cưa máy đã tắt, anh tự hỏi liệu mình có phải là một thằng gàn dở thật không. Lời nói của mọi người cứ văng vẳng trong đầu. Sự cô đơn và hoài nghi bản thân là những người bạn đồng hành thường trực.
Nhưng thay vì gục ngã, Minh chọn cách im lặng và làm việc. Anh dành toàn bộ thời gian để học hỏi, xem video, đọc sách, thử nghiệm các kỹ thuật phục chế. Anh chia sẻ quá trình làm việc của mình lên một trang Instagram nhỏ, không phải để khoe khoang, mà để ghi lại hành trình. Anh không nói gì về những khó khăn, chỉ tập trung vào vẻ đẹp của công việc. Những bức ảnh "trước - sau" của một chiếc tủ sập gụ cũ kỹ biến thành một quầy bar vintage bắt đầu thu hút sự chú ý.
Rồi một ngày, có người nhắn tin hỏi mua. Rồi người thứ hai, thứ ba. Cái gác xép của anh trở thành "Tiệm Tái Sinh", một cái tên chỉ những người theo dõi thân thiết mới biết. Những sản phẩm của anh không chỉ là đồ nội thất, chúng mang một câu chuyện, một linh hồn. Chúng độc nhất.
Khoảnh khắc thay đổi tất cả đến vào một buổi tối thứ Bảy. Điện thoại Minh rung lên, một tin nhắn từ Thắng – người bạn đã gọi anh là "thằng đồng nát". "Ê Minh, cái bàn console mày mới đăng đẹp quá. Vợ tao thích mê. Mày... mày làm cho nhà tao một cái được không? Giá cả thế nào báo tao nhé."
Minh đọc đi đọc lại tin nhắn đó. Anh không cảm thấy hả hê hay đắc thắng. Anh chỉ cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Anh đã không cần phải tranh cãi, không cần phải giải thích. Công việc của anh, sản phẩm của anh, đã tự nó lên tiếng. Đó là câu trả lời mạnh mẽ và đanh thép nhất cho tất cả những lời chế giễu. Anh đã thành công trong việc vượt qua lời chê bai bằng chính thành quả lao động của mình.
Hành trình của bạn, câu trả lời của bạn
Câu chuyện của Minh không phải là cổ tích. Đó là minh chứng cho một sự thật giản đơn: sự kiên trì thầm lặng là vũ khí tối thượng. Khi nhìn lại, bạn sẽ nhận ra ba điều quan trọng trên hành trình biến lời chê bai thành sự ngưỡng mộ:
- Thứ nhất, tiếng cười của người khác thường là tấm gương phản chiếu chính họ, không phải là thước đo giá trị của bạn. Họ cười vì họ sợ hãi, vì họ không hiểu, hoặc vì họ quan tâm sai cách. Đừng để tấm gương của họ định hình nên hình ảnh của bạn.
- Thứ hai, câu trả lời thuyết phục nhất không nằm ở lời nói, mà ở hành động. Hãy ngừng giải thích và bắt đầu làm. Hãy để quá trình và kết quả tự kể câu chuyện của nó. Sự kiên trì với mục tiêu chính là chìa khóa.
- Thứ ba, sẽ đến một ngày, sự ngưỡng mộ thay thế cho lời chế giễu. Khi bạn đủ vững vàng và tạo ra giá trị thực sự, những người từng cười nhạo sẽ là những người tò mò nhất về hành trình của bạn. Họ sẽ muốn biết bí quyết thành công.
Hôm nay, có thể bạn vẫn đang một mình trong "gác xép" của riêng mình, đối mặt với bụi bặm và hoài nghi. Hãy tắt đi những ồn ào ngoài kia. Dành một giờ, chỉ một giờ thôi, để gọt giũa cho viên ngọc mà chỉ bạn mới thấy. Vì một ngày không xa, ánh sáng của nó sẽ khiến họ phải nheo mắt nhìn. Và thay vì cười, họ sẽ hỏi: "Bạn đã làm thế nào vậy?"
Ý kiến của bạn