Khi bạn thấy nản lòng với mục tiêu lớn, hãy thử học một điều thật nhỏ

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 03/11/2025

Khi bạn thấy nản lòng với mục tiêu lớn, hãy thử học một điều thật nhỏ

2 giờ sáng. Ánh sáng xanh lạnh lẽo từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. Trước mắt bạn là một file kế hoạch chi chít những gạch đầu dòng, những biểu đồ Gantt, những mục tiêu quý, mục tiêu năm… tất cả cho một “dự án để đời”. Đó có thể là một startup bạn ấp ủ, một cuốn sách bạn muốn viết, hay một cú chuyển ngành ngoạn mục. Ước mơ ấy thật lớn lao, thật rực rỡ trong suy nghĩ. Nhưng giờ đây, khi đối diện với nó, bạn chỉ thấy một khoảng trống mênh mông và một cảm giác tê liệt đến đáng sợ.

Con trỏ chuột nhấp nháy đều đặn, như đang chế giễu sự bất lực của bạn. Hàng trăm việc cần làm, nhưng bạn không biết nên bắt đầu từ đâu. Mỗi một lựa chọn dường như đều dẫn đến vô vàn lựa chọn khác, và bạn sợ rằng chỉ cần bước sai một bước, cả lâu đài sẽ sụp đổ. Thế rồi một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu: “Ước mơ này quá sức với mình. Có lẽ mình không đủ giỏi. Thôi, để mai tính.”

Nếu bạn đã từng trải qua khoảnh khắc này, bạn không hề đơn độc. Đây không phải là dấu hiệu của sự lười biếng hay thiếu năng lực. Đó là một tín hiệu cho thấy bạn đang đứng trước một cái bẫy tâm lý mà những người có hoài bão lớn thường mắc phải.

Cái bẫy ngọt ngào của những giấc mơ lớn: Tại sao chúng ta “đứng hình”?

Ước mơ lớn giống như một ngọn hải đăng, soi đường cho chúng ta tiến về phía trước. Nhưng khi đến quá gần, ánh sáng chói lòa của nó đôi khi lại khiến chúng ta không thấy đường đi dưới chân. Cảm giác choáng ngợp và tê liệt không tự nhiên sinh ra, nó bắt nguồn từ những cơ chế phòng vệ rất “người” của bộ não.

Khi bộ não bị “treo” vì có quá nhiều lựa chọn

Các nhà tâm lý học gọi hiện tượng này là “Analysis Paralysis” (Tê liệt vì phân tích). Khi đối mặt với một mục tiêu khổng lồ, chúng ta có xu hướng chia nhỏ nó thành hàng trăm nhiệm vụ. Vấn đề là, bộ não lại xem mỗi nhiệm vụ đó là một quyết định cần được cân nhắc: Nên bắt đầu với việc A hay B? Nếu làm A, cần chuẩn bị những gì? Liệu có cách nào tốt hơn để làm A không? Quá trình phân tích bất tận này tiêu tốn một nguồn năng lượng tinh thần khổng lồ, khiến chúng ta kiệt sức trước cả khi bắt tay vào làm việc thực sự. Chúng ta bị kẹt trong vòng lặp “lên kế hoạch để lên kế hoạch”, một hình thức tinh vi của sự vượt qua sự trì hoãn.

Áp lực vô hình từ hai chữ “hoàn hảo”

Những mục tiêu lớn thường gắn liền với bản sắc và lòng tự trọng của chúng ta. “Nếu dự án này thành công, mình sẽ là người thế này…”. Chính vì cái giá phải trả quá lớn, nỗi sợ thất bại cũng lớn theo. Chúng ta sợ rằng sản phẩm mình làm ra sẽ không đủ tốt, sợ bị người khác đánh giá, sợ làm chính mình thất vọng. Áp lực phải hoàn hảo này tạo ra một rào cản tâm lý khổng lồ. Thay vì chấp nhận làm một việc “tạm ổn” và cải thiện dần, chúng ta chọn không làm gì cả để bảo vệ mình khỏi nguy cơ thất bại. Chúng ta chờ đợi một thời điểm hoàn hảo, một kế hoạch hoàn hảo, một phiên bản hoàn hảo của chính mình – những thứ không bao giờ tồn tại.

Sức mạnh bị lãng quên của những điều “biết thêm cho vui”

Khi cảm giác bế tắc lên đến đỉnh điểm, lời khuyên thông thường là “hãy chia nhỏ mục tiêu ra”. Lời khuyên này đúng, nhưng chưa đủ. Bởi khi tinh thần đã xuống dốc, ngay cả những “mục tiêu nhỏ” liên quan đến dự án lớn cũng có thể gây áp lực. Giải pháp đôi khi lại nằm ở một nơi chúng ta ít ngờ tới nhất: làm những việc hoàn toàn không liên quan, học những điều “biết cũng được, không biết cũng chẳng sao”.

Một liều “dopamine” miễn phí cho bộ não của bạn

Khoa học thần kinh đã chỉ ra rằng khi chúng ta học một kỹ năng mới, dù là nhỏ nhất – như cách buộc một kiểu nút dây mới, cách chơi một hợp âm guitar, hay cách nhận biết một loài chim qua tiếng hót – não bộ sẽ giải phóng dopamine. Đây là chất dẫn truyền thần kinh liên quan đến cảm giác vui vẻ, thỏa mãn và động lực. Mỗi lần bạn học thành công một điều nhỏ, bạn đang tự tặng cho mình một “phần thưởng” hóa học. Chuỗi chiến thắng nhỏ bé này giúp phá vỡ vòng lặp tiêu cực của sự tự ti và trì hoãn, nhắc nhở bộ não rằng: “Này, mình vẫn có khả năng học hỏi và hoàn thành mọi việc đấy chứ!” Đây chính là sức mạnh của thói quen nhỏ trong việc tái tạo năng lượng tinh thần.

Tích tiểu thành đại: Xây dựng niềm tin từ những viên gạch nhỏ nhất

Nhà tâm lý học Albert Bandura đã đưa ra khái niệm “Self-Efficacy” – niềm tin vào năng lực hoàn thành nhiệm vụ của bản thân. Niềm tin này không phải là sự tự tin suông, nó được xây dựng dựa trên kinh nghiệm thành công trong quá khứ. Khi bạn đang cảm thấy mất phương hướng với mục tiêu lớn, kho kinh nghiệm thành công của bạn dường như trống rỗng. Việc học một điều nhỏ và thành công sẽ trở thành “viên gạch” đầu tiên để xây dựng lại niềm tin đó. Bạn đã pha thành công một tách cà phê pour-over. Bạn đã sửa được cái vòi nước bị rò rỉ. Bạn đã đọc hết một chương sách về lịch sử. Những việc này tuy không liên quan trực tiếp đến dự án triệu đô của bạn, nhưng chúng củng cố một thông điệp vô cùng quan trọng: “Tôi có khả năng bắt đầu một việc và hoàn thành nó”. Triết lý Kaizen của người Nhật cũng dựa trên nguyên tắc tương tự: cải tiến liên tục từng chút một. Việc học những điều nhỏ chính là một dạng Kaizen cho tâm hồn, giúp bạn từng bước xây dựng sự tự tin một cách vững chắc.

Hành trình của Minh và ứng dụng giáo dục còn dang dở

Minh là một lập trình viên giỏi. Anh có một ước mơ lớn: xây dựng một ứng dụng giáo dục tương tác, giúp trẻ em ở các vùng quê tiếp cận kiến thức một cách thú vị. Giai đoạn đầu, anh tràn đầy nhiệt huyết. Anh thức khuya, vẽ ra hàng chục tính năng, nghiên cứu công nghệ mới, và tin rằng mình có thể thay đổi thế giới. Nhưng dự án ngày một phình to, sự phức tạp tăng lên theo cấp số nhân. Anh bắt đầu gặp những lỗi không thể sửa, những vấn đề về kiến trúc hệ thống mà anh chưa lường hết.

Sáu tháng trôi qua, thư mục dự án trên máy tính của Minh phủ một lớp bụi kỹ thuật số. Anh không dám mở nó ra nữa. Mỗi lần nghĩ đến nó, lồng ngực anh lại nặng trĩu. Anh cảm thấy mình là một kẻ thất bại, một người chỉ biết “chém gió” về những ý tưởng lớn lao. Anh rơi vào trạng thái burnout, mất hết hứng thú với cả công việc chính ở công ty. Mục tiêu cuộc đời dường như đã sụp đổ.

Một buổi sáng Chủ nhật, chán nản vì ly cà phê hòa tan nhạt nhẽo, Minh buột miệng nghĩ: “Tại sao mình không thử pha một ly cà phê ngon nhỉ?”. Anh lên mạng, xem vài video hướng dẫn về cách pha pour-over. Anh dành cả buổi sáng chỉ để loay hoay với cái phễu, giấy lọc và ấm cổ ngỗng. Lần đầu thất bại, cà phê vừa chua vừa đắng. Nhưng anh không nản, vì đây chỉ là một trò vui, không có áp lực nào cả. Đến lần thứ ba, một dòng cà phê nâu sóng sánh chảy xuống, tỏa ra mùi thơm ngây ngất. Khoảnh khắc nếm thử ly cà phê do chính tay mình pha, cảm nhận vị ngọt hậu tinh tế, Minh bất chợt mỉm cười. Đó là nụ cười thật sự đầu tiên sau nhiều tháng trời.

“Chiến thắng” nhỏ bé này bất ngờ mở ra một cánh cửa. Tuần sau, trong lúc lướt mạng, Minh tò mò về một thuật toán sắp xếp cổ điển mà anh đã học ở trường đại học nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu sâu. Anh dành một buổi tối để đọc lại, viết lại nó bằng ngôn ngữ lập trình mới. Không phải vì công việc, chỉ vì tò mò. Anh thấy vui khi bộ não logic của mình hoạt động trở lại. Rồi anh đọc một cuốn sách về cách người La Mã xây dựng cầu cống, xem một bộ phim tài liệu về chế tác đồng hồ Thụy Sĩ. Những kiến thức “vô dụng” này không giúp anh viết một dòng code nào cho ứng dụng của mình, nhưng chúng đang âm thầm sạc lại “viên pin” sáng tạo và sự tự tin đã cạn kiệt của anh.

Một ngày nọ, khi đang đọc về cách các nghệ nhân Nhật Bản phục chế đồ gốm vỡ bằng kỹ thuật Kintsugi, Minh chợt “ngộ” ra. Họ không vứt đi món đồ hỏng, mà dùng sơn mài trộn với vàng để gắn các mảnh vỡ lại, biến vết nứt thành một phần của vẻ đẹp. Anh nghĩ về ứng dụng của mình – nó không phải là một khối hoàn hảo bị đập vỡ, nó chỉ là một tập hợp các mảnh ghép chưa được gắn kết đúng cách. Anh nhận ra mình đã sai lầm khi cố gắng xây dựng cả một tòa lâu đài cùng lúc. Anh chỉ cần bắt đầu bằng việc gắn lại hai mảnh vỡ nhỏ nhất.

Sáng hôm sau, Minh mở lại dự án. Anh không nhìn vào bản kế hoạch tổng thể. Anh chỉ chọn ra một tính năng nhỏ nhất, đơn giản nhất: nút “Đăng nhập”. Anh dành cả ngày chỉ để thiết kế lại nút bấm đó cho thật đẹp, tối ưu lại vài dòng code cho nó chạy mượt hơn. Anh đã hoàn thành một việc. Một việc rất nhỏ. Nhưng đó chính là hiệu ứng Domino được nhắc đến trong sách “Atomic Habits”. Viên gạch nhỏ đó đã bắt đầu một chuỗi hành động. Ngày hôm sau, anh làm trang “Quên mật khẩu”. Rồi cứ thế, từng chút một, dự án của Minh được hồi sinh, không phải bằng sự thúc ép, mà bằng niềm vui của việc hoàn thành những điều nhỏ bé.

Biến tò mò thành động lực: Lộ trình để bạn bắt đầu lại

Câu chuyện của Minh không phải là một phép màu. Đó là một quy trình tâm lý có thể áp dụng được. Nếu bạn đang ở trong tình trạng tương tự, hãy thử tạm gác mục tiêu lớn sang một bên và thực hành những bước đi nhỏ bé sau đây.

Tạm cất “ngọn núi” đi, chọn một “hòn sỏi” để nhặt lên

Trong tuần này, hãy cho phép mình quên đi “ngọn núi” mà bạn đang cố chinh phục. Thay vào đó, hãy chọn một “hòn sỏi” – một thử thách tí hon mà bạn thực sự tò mò và muốn học. Điều quan trọng là nó phải có những đặc điểm sau:

  • Rủi ro thấp: Thất bại cũng không sao cả, nó chỉ là một trò chơi.
  • Thời gian ngắn: Có thể hoàn thành hoặc thấy được kết quả rõ rệt trong vòng một buổi hoặc một vài ngày.
  • Mang lại niềm vui: Bạn làm nó vì bạn thích, không phải vì nó “hữu ích” cho sự nghiệp.

Ví dụ: Học cách nấu một món ăn mới, trồng một chậu cây nhỏ trên ban công, học 5 câu giao tiếp bằng một ngôn ngữ mới, tìm hiểu về tiểu sử của một nhân vật lịch sử bạn ngưỡng mộ, hay đơn giản là đi bộ một con đường mới trong khu phố của mình.

Ghi nhận và “ăn mừng” những chiến thắng không-ai-thấy

Khi bạn đã hoàn thành “thử thách tí hon” của mình, đừng vội bỏ qua nó. Hãy dành một phút để thực sự ghi nhận. Hãy tự nói với bản thân: “Mình đã làm được”. Hãy chụp một bức ảnh món ăn bạn nấu, khoe với một người bạn thân về chậu cây mới nhú mầm. Hành động này không phải là khoe khoang, đó là một cách để củng cố vòng lặp phản hồi tích cực trong não bộ. Bạn đang dạy cho chính mình rằng nỗ lực (dù nhỏ) sẽ mang lại kết quả và cảm giác hài lòng. Đây là bước cốt lõi để trả lời câu hỏi làm sao để kiên trì: hãy làm cho hành trình trở nên đáng giá ngay từ những bước đầu tiên.

Tìm sợi dây liên kết bất ngờ giữa kiến thức nhỏ và mục tiêu lớn

Sau một thời gian thực hành việc học những điều nhỏ, bạn sẽ nhận thấy một sự thay đổi tinh tế. Trí óc bạn trở nên linh hoạt hơn, cởi mở hơn. Lúc này, hãy thử đặt câu hỏi: “Liệu có mối liên kết nào giữa những gì mình vừa học và mục tiêu lớn của mình không?”. Bạn có thể sẽ ngạc nhiên. Sự kiên nhẫn khi chăm sóc một cái cây có thể giúp bạn đối mặt với những bug cứng đầu trong code. Kỹ năng kể chuyện bạn học được từ việc đọc tiểu thuyết có thể giúp bạn trình bày ý tưởng dự án thuyết phục hơn. Cấu trúc của một bản giao hưởng có thể gợi ý cho bạn cách sắp xếp các chương trong cuốn sách của mình. Đây không phải là việc ép buộc, mà là để cho những ý tưởng được tự do va chạm và tạo ra những tia lửa sáng tạo mới.

Hành trình vạn dặm nào cũng cần những bước chân nhỏ bé, và vui vẻ

Cuối cùng, hãy nhớ rằng cảm giác choáng ngợp trước một ước mơ lớn là hoàn toàn bình thường. Nó không có nghĩa là bạn yếu đuối hay kém cỏi, mà ngược lại, nó cho thấy rằng mục tiêu đó thực sự có ý nghĩa và quan trọng với bạn. Nhưng ngọn lửa đam mê cần được nuôi dưỡng bằng những thanh củi nhỏ, không thể đốt cháy bằng cả một cây cổ thụ cùng lúc.

Niềm vui khi học được một điều nhỏ bé, vô thưởng vô phạt không phải là sự xao lãng khỏi mục tiêu cuộc đời. Nó chính là nhiên liệu, là nguồn nước mát lành giúp bạn vững bước trên sa mạc của sự hoài nghi. Lòng dũng cảm để theo đuổi hoài bão không phải là thứ có sẵn từ khi sinh ra. Nó là thứ được rèn luyện, được tích lũy qua từng chiến thắng nhỏ, từng lần bạn chứng minh cho bản thân thấy rằng: “Mình làm được”.

Vậy hôm nay, bạn sẽ chọn học điều nhỏ bé gì để thấy lòng mình vui hơn một chút?

Ý kiến của bạn