Khi bóng tối là cảm giác trống rỗng sau thành công: Cách bạn tự thắp lên ánh sáng của riêng mình
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 30/11/2025
Tiệc ăn mừng đã tàn, những email chúc mừng cũng đã đọc xong. Chiếc cúp hay bản hợp đồng giá trị đang nằm ngay ngắn trên bàn làm việc. Về lý thuyết, bạn nên đang ở trên đỉnh thế giới. Nhưng sao trong lòng chỉ còn lại một khoảng lặng đến đáng sợ? Một sự trống rỗng mênh mông, như thể tất cả năng lượng, nhiệt huyết và cả niềm vui đã bị rút cạn sau vạch đích. Bạn không đơn độc. Đây không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là một trải nghiệm sâu sắc mà rất nhiều người trẻ tham vọng đang đối mặt trong thầm lặng.
Đó là nghịch lý của thành công trong thế giới hiện đại: chúng ta được dạy cách theo đuổi, cách chinh phục, nhưng không ai dạy chúng ta phải làm gì sau khi đã chiến thắng. Bài viết này không đưa cho bạn một mục tiêu mới để theo đuổi. Thay vào đó, nó sẽ là một người bạn đồng hành, giúp bạn ngồi xuống trong chính "bóng tối" đó, lắng nghe nó, và tìm ra cách để tự thắp sáng từ bên trong, không phải bằng một ngọn đuốc rực rỡ, mà bằng những đốm lửa ấm áp, nhỏ bé và bền bỉ của riêng mình.
Tại sao vinh quang lại có vị đắng?
Cảm giác này không phải là sự tưởng tượng. Nó có tên, và nó có lời giải thích khoa học. Các nhà tâm lý học gọi đây là hiện tượng "post-achievement depression" (tạm dịch: trầm cảm sau thành tựu). Đây không hẳn là một chẩn đoán lâm sàng, mà là một trạng thái tâm lý phức tạp, bắt nguồn từ hai cơ chế chính đang diễn ra bên trong bạn.
Đầu tiên là sự sụt giảm dopamine đột ngột. Dopamine là chất dẫn truyền thần kinh của sự tưởng thưởng và động lực. Trong suốt hành trình chinh phục mục tiêu – một dự án lớn, một kỳ thi quan trọng, một mục tiêu doanh số – não bộ của bạn liên tục tiết ra dopamine, tạo ra cảm giác hưng phấn, tập trung và thôi thúc bạn tiến về phía trước. Việc đạt được mục tiêu giống như một "cú hích" dopamine cuối cùng, cực đại. Và rồi sao? Ngay sau đỉnh cao đó là một cú rơi tự do. Nguồn cung cấp dopamine quen thuộc đột ngột biến mất, để lại một khoảng trống về mặt hóa học trong não. Cảm giác hụt hẫng, mất động lực và thờ ơ bạn đang trải qua, một phần là do sự "thiếu vắng" này.
Thứ hai, và có lẽ sâu sắc hơn, là áp lực của câu hỏi "Rồi sao nữa?". Với những người có tham vọng, cuộc sống thường được cấu trúc như một chuỗi các mục tiêu nối tiếp nhau. Chúng ta đồng hóa giá trị bản thân với những gì mình đạt được. "Tôi là người thành công vì tôi đã hoàn thành dự án X", "Tôi có giá trị vì tôi đã được thăng chức". Khi mục tiêu đó đã hoàn thành, danh tính mà bạn bám víu vào nó cũng tạm thời mất đi. Bạn đột nhiên thấy mình đang đứng trên một đỉnh núi, nhưng xung quanh chỉ là sương mù, không thấy ngọn núi tiếp theo để trèo. Sự mất phương hướng này gây ra một cảm giác lo âu và trống rỗng sâu sắc, bởi vì bạn đã quen với việc luôn luôn phải di chuyển, luôn luôn phải phấn đấu.
Khi bóng tối không phải kẻ thù, mà là một lời nhắn
Trong một xã hội tôn sùng sự bận rộn và hiệu suất, chúng ta thường coi sự kiệt sức và trống rỗng là kẻ thù cần phải tiêu diệt. Chúng ta vội vã tìm kiếm một mục tiêu mới, một khóa học mới, một chuyến đi thật "cháy" để lấp đầy khoảng trống. Nhưng nếu chúng ta thử thay đổi góc nhìn thì sao? Nếu "bóng tối" này không phải là một vấn đề cần giải quyết, mà là một tín hiệu cơ thể và tâm trí đang gửi cho bạn?
Hãy hình dung cơ thể bạn như một chiếc điện thoại. Bạn đã chạy hết công suất, mở hàng chục ứng dụng cùng lúc để hoàn thành mục tiêu. Giờ đây, vạch đích chính là lúc pin báo "1%". Cảm giác kiệt sức sau thành công, hay còn gọi là burnout, chính là thông báo "Nguồn điện sắp cạn kiệt. Vui lòng kết nối bộ sạc." Việc cố gắng tìm một mục tiêu mới ngay lập tức cũng giống như việc bạn phớt lờ cảnh báo đó và cố mở thêm một ứng dụng game đồ họa cao. Kết quả không thể tránh khỏi là sập nguồn hoàn toàn.
Bóng tối này, sự trống rỗng này, là một lời mời gọi. Lời mời gọi bạn dừng lại. Lời mời gọi bạn nhìn vào bên trong, thay vì liên tục nhìn ra thế giới bên ngoài. Nó là tín hiệu cho thấy bạn đã cho đi quá nhiều năng lượng mà chưa dành thời gian để sạc lại. Đây là cơ hội để bạn thực hành việc chăm sóc bản thân một cách đúng nghĩa, không phải như một gạch đầu dòng trong danh sách việc cần làm, mà là một hành động lắng nghe và tôn trọng nhu cầu thực sự của cơ thể và tâm hồn mình.
Hành trình của Mai: Từ kiệt sức trên đỉnh vinh quang đến ánh sáng trong một buổi chiều bên cửa sổ
Mai, 30 tuổi, Trưởng phòng Marketing, vừa kết thúc chiến dịch lớn nhất năm của công ty. Kết quả vượt ngoài mong đợi. Doanh số tăng vọt, thương hiệu được nhắc đến ở khắp nơi. Trong cuộc họp tổng kết, sếp lớn vỗ vai cô, đồng nghiệp vây quanh chúc mừng. Mai mỉm cười, nói lời cảm ơn, nhưng sâu bên trong, cô cảm thấy một sự xa cách kỳ lạ, như thể mình đang xem một bộ phim về một người nào đó rất giống mình, chứ không phải là mình.
Tối hôm đó, thay vì ăn mừng, cô về nhà sớm, gọi đồ ăn và ngồi một mình trong căn hộ yên tĩnh. Cô lướt điện thoại, đọc lại những lời khen trên mạng xã hội, nhưng không có một chút niềm vui nào len lỏi vào được. Chỉ có một sự mệt mỏi rã rời, không chỉ về thể chất, mà còn cả về tinh thần. Cảm giác như có một cái hố đen trong lồng ngực, nuốt chửng mọi cảm xúc. Những ngày tiếp theo, cô đến công ty như một cái máy. Cô vẫn làm việc, vẫn trả lời email, nhưng không còn chút lửa nào. Câu hỏi "Rồi sao nữa?" cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, nhưng nó không mang lại động lực, chỉ mang đến sự hoảng sợ. Cái cảm giác trống rỗng ấy thật đến đáng sợ.
Bước ngoặt của Mai không đến từ một cuốn sách self-help hay một chuyến đi xa xỉ. Nó đến vào một buổi chiều thứ Bảy, khi cô đang ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả bên dưới. Cô không làm gì cả, chỉ ngồi đó. Bất chợt, cô để ý đến một chậu cây nhỏ cô mua từ lâu nhưng đã bỏ quên trên bậu cửa sổ. Nó đã hơi héo. Không suy nghĩ nhiều, Mai đứng dậy, lấy nước và cẩn thận tưới cho nó. Cô dùng ngón tay gạt đi lớp bụi mỏng trên lá. Trong khoảnh khắc đó, khi những giọt nước thấm vào đất khô, một cảm giác bình yên kỳ lạ len vào lòng cô. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy mình đang "hiện diện".
Đó là khởi đầu. Mai không đặt ra mục tiêu "chữa lành". Cô chỉ bắt đầu làm những việc nhỏ bé, không vì mục đích gì cả. Cô mua một bộ màu nước và tập vẽ lại những thứ linh tinh, dù cô vẽ rất tệ. Cô dành 15 phút mỗi sáng chỉ để ngồi pha và uống một tách trà, không điện thoại, không email. Cô tìm lại những bản nhạc cũ mình từng yêu thích thời sinh viên. Dần dần, cô nhận ra "ánh sáng" mà cô tìm kiếm không phải là hào quang của một chiến dịch thành công tiếp theo. Ánh sáng, đối với cô bây giờ, là vệt nắng ấm áp chiếu lên chậu cây, là mùi thơm của trà mới pha, là cảm giác thích thú khi pha được một màu xanh lạ mắt. Cô đã bắt đầu hành trình tự thắp sáng của riêng mình, từ những điều giản dị nhất.
Hành trình tự thắp sáng: Bắt đầu từ những đốm lửa nhỏ
Câu chuyện của Mai cho thấy con đường thoát khỏi sự trống rỗng không phải là một cú nhảy vọt, mà là những bước đi nhỏ bé và kiên nhẫn. Nó đòi hỏi bạn phải dũng cảm đi ngược lại với áp lực "luôn phải tiến lên". Dưới đây là những gợi ý thực tế, dựa trên liệu pháp Chấp nhận và Cam kết (ACT) và thực hành Mindfulness, để bạn có thể bắt đầu hành trình của riêng mình.
Dám cho phép mình không-làm-gì-cả, một cách trọn vẹn
Đây là bước khó nhất nhưng cũng quan trọng nhất. "Không làm gì" ở đây không có nghĩa là nằm lướt điện thoại vô định. Nó có nghĩa là cho phép bản thân có những khoảng thời gian không có mục đích, không có năng suất. Hãy thử ngồi yên 5-10 phút, không cần phải thiền định cao siêu. Chỉ cần ngồi và quan sát. Bạn sẽ thấy dòng suy nghĩ về công việc, về mục tiêu tương lai trỗi dậy. Đừng chống cự, cũng đừng cuốn theo nó. Chỉ cần nhận biết "À, mình đang nghĩ về việc này" và rồi nhẹ nhàng để nó trôi qua. Đây là thực hành của sự Chấp nhận – chấp nhận cả sự trống rỗng và sự bồn chồn bên trong bạn mà không phán xét. Việc cho phép mình "chán" một cách có chủ đích sẽ tạo ra không gian để tâm trí được nghỉ ngơi và tìm lại năng lượng một cách tự nhiên.
Tìm lại niềm vui “vô dụng” bạn đã bỏ quên
Xã hội hiện đại khiến chúng ta tối ưu hóa mọi thứ, kể cả sở thích. Chúng ta học một nhạc cụ để "biểu diễn", chạy bộ để "có marathon", đọc sách để "phát triển bản thân". Đã bao lâu rồi bạn chưa làm một việc gì đó chỉ vì bạn thích nó, một "thú vui vô dụng" không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho CV hay tài khoản ngân hàng?
Đó có thể là việc lắp ráp một mô hình, tô màu một bức tranh, chăm sóc một vài chậu cây, viết lách linh tinh, hay đơn giản là đi dạo trong công viên mà không đeo tai nghe. Những hoạt động này giúp bạn tái kết nối với bản ngã đích thực của mình, phần con người tồn tại bên ngoài những chức danh và thành tích. Nó nhắc nhở bạn rằng giá trị của bạn không chỉ được đo bằng năng suất. Đây là một bước quan trọng để xây dựng lại một ý nghĩa cuộc sống phong phú và đa dạng hơn, không chỉ gói gọn trong sự nghiệp.
Định nghĩa lại “ánh sáng”: Bình yên không phải là một mục tiêu, mà là một lựa chọn
Có lẽ sai lầm lớn nhất của chúng ta là xem hạnh phúc và bình yên như một "thành tựu" nữa cần chinh phục. Chúng ta nghĩ rằng "Khi tôi đạt được X, tôi sẽ bình yên". Nhưng như bạn đã trải nghiệm, vạch đích thường chỉ dẫn đến một khoảng trống. "Ánh sáng" thực sự không nằm ở cuối con đường, mà nó là cách bạn bước đi trên con đường đó.
Hãy thực hành việc Cam kết với những giá trị quan trọng với bạn, thay vì chỉ cam kết với mục tiêu. Giá trị của bạn là gì? Sự kết nối? Sự sáng tạo? Sự bình yên? Nếu giá trị của bạn là sự bình yên, thì thay vì đặt mục tiêu "nghỉ hưu sớm để bình yên", hãy đưa ra những lựa chọn nhỏ mang lại bình yên mỗi ngày: từ chối một cuộc họp không cần thiết, dành 5 phút hít thở sâu, đi dạo sau bữa trưa. Ánh sáng không phải là hào quang rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào, mà là ngọn lửa ấm áp bạn chọn thắp lên từ bên trong, mỗi ngày, qua những hành động nhỏ bé nhưng đầy chủ đích. Đó chính là nghệ thuật chữa lành tâm hồn.
Ánh sáng không ở đâu xa, nó bắt đầu từ chính bạn
Vượt qua cảm giác trống rỗng sau thành công là một hành trình đi vào bên trong. Nó không đòi hỏi bạn phải mạnh mẽ hơn, mà là dịu dàng hơn với chính mình. Hãy nhớ ba điều cốt lõi:
- Chấp nhận khoảng lặng: Sự trống rỗng không phải là kẻ thù. Hãy xem nó như một người đưa tin, báo hiệu rằng bạn cần nghỉ ngơi và sạc lại pin.
- Tái kết nối với niềm vui đơn sơ: Tìm lại những hoạt động "vô dụng" giúp bạn tìm thấy niềm vui thuần khiết, tách rời khỏi áp lực phải thành công hay hiệu suất.
- Đặt sức khỏe tinh thần làm la bàn: Thay vì mải miết đuổi theo mục tiêu tiếp theo, hãy để những giá trị cốt lõi (như sự bình yên, sức khỏe, kết nối) dẫn lối cho những lựa chọn hàng ngày của bạn.
Con đường này cần thời gian và sự kiên nhẫn. Sẽ có những ngày bạn cảm thấy mình lại rơi vào guồng quay cũ. Không sao cả. Điều quan trọng là nhận ra và nhẹ nhàng đưa mình trở lại. Hành trình tự thắp sáng không phải là một đường thẳng, mà là một điệu nhảy giữa nỗ lực và buông bỏ, giữa hành động và tĩnh lặng.
Hôm nay, hãy thử làm một việc chỉ vì bạn thích, không vì bất kỳ mục tiêu nào cả. Đó có thể là đốm lửa đầu tiên trong hành trình tìm lại ánh sáng của chính bạn.
Ý kiến của bạn