Khi chặng đường bạn chọn bỗng hóa gian nan: Tin vào hành trình, hay quay đầu là bờ?
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 25/11/2025
Đã bao giờ bạn nằm thao thức giữa đêm, trần nhà trắng xóa bỗng trở thành một màn hình khổng lồ, chiếu lại câu hỏi day dứt: "Liệu quyết định liều lĩnh năm xưa có phải là một sai lầm?"
Tôi tin rằng, cảm giác ấy không của riêng ai. Nhất là với những người trẻ chúng ta, những người dám từ bỏ một con đường quen thuộc, một công việc ổn định để rẽ sang một lối đi riêng – khởi nghiệp một dự án tâm huyết, trở thành một freelancer tự do, hay can đảm theo đuổi một đam mê vốn bị xem là "viển vông". Ban đầu, đó là sự hân hoan, là nguồn năng lượng bất tận. Bạn vẽ ra một bức tranh tương lai rực rỡ, nơi mỗi ngày thức dậy đều là một ngày được sống với chính mình, được làm điều mình yêu. Nhưng rồi, thực tế ập đến, không báo trước, như một cơn mưa rào xối xả vào đốm lửa nhiệt huyết vừa nhen nhóm. Khó khăn chồng chất, khách hàng không thấy đâu, tài khoản tiết kiệm vơi dần, và những lời động viên ban đầu của mọi người dường như cũng tan biến vào im lặng. Con đường "màu hồng" bỗng hóa chông gai, và bạn bắt đầu mất phương hướng.
Tiếng thì thầm của hoài nghi: Vì sao chúng ta lung lay trên chính con đường mình chọn?
Cảm giác hoài nghi bản thân không tự nhiên sinh ra. Nó được nuôi dưỡng bởi những áp lực vô hình và hữu hình mà chúng ta phải đối mặt mỗi ngày. Khi con đường trở nên gập ghềnh, những tiếng nói tiêu cực bắt đầu vang lên, không chỉ từ bên ngoài, mà còn từ sâu thẳm bên trong chính chúng ta.
Cái bẫy của sự so sánh trong thế giới phẳng
Bạn lướt mạng xã hội. Một người bạn vừa khoe chuyến du lịch châu Âu. Một người khác được thăng chức. Một startup cùng lứa vừa gọi vốn thành công. Màn hình điện thoại liên tục chiếu những "thước phim highlight" trong cuộc đời người khác, trong khi bạn đang phải vật lộn với những "cảnh hậu trường" lộn xộn của mình. Sự so sánh là một cái bẫy ngọt ngào nhưng tàn nhẫn. Nó khiến bạn quên mất rằng mỗi người có một múi giờ riêng, một hành trình riêng. Bạn bắt đầu tự hỏi, tại sao mình lại kém cỏi, tại sao con đường của mình lại gian nan đến thế. Cảm giác này đặc biệt mãnh liệt trong giai đoạn khủng hoảng tuổi 30, khi cột mốc thành tựu của bạn bè trở thành thước đo vô hình cho sự thất bại của chính mình.
Áp lực từ những "thước đo thành công" của xã hội
Xã hội thường định nghĩa thành công bằng những nấc thang rất cụ thể: một công việc lương cao trong tập đoàn lớn, một căn nhà, một chiếc xe, một gia đình ổn định. Khi bạn chọn một con đường khác, bạn đã vô tình đặt mình ra ngoài những chuẩn mực đó. Những câu hỏi quan tâm nhưng đầy áp lực từ gia đình, bạn bè như "Công việc dạo này sao rồi?", "Thu nhập có ổn định không?" có thể trở thành những nhát dao xoáy sâu vào nỗi bất an. Bạn bắt đầu cảm thấy tội lỗi, cảm thấy mình đang làm người thân thất vọng, và rồi nghi ngờ liệu sự "khác biệt" của mình có phải là một sai lầm.
Khi "đam mê" không thể lấp đầy nỗi lo tài chính
Chúng ta thường được khuyên hãy "theo đuổi đam mê". Nhưng ít ai nói cho chúng ta biết rằng, từ đam mê đến việc tạo ra thu nhập bền vững là một khoảng cách rất xa. Những tháng đầu tiên, thậm chí cả năm đầu tiên, có thể bạn sẽ không kiếm đủ tiền để trang trải chi phí. Áp lực cơm áo gạo tiền là một thực tế phũ phàng. Nó có thể làm xói mòn cả những niềm tin vào cuộc sống mạnh mẽ nhất, khiến bạn cảm thấy kiệt sức, hay còn gọi là burn out, và tự hỏi liệu việc đánh đổi sự ổn định để lấy một tương lai bấp bênh có thật sự xứng đáng.
Những "ổ gà" trên hành trình không phải là dấu hiệu của thất bại
Hãy tưởng tượng hành trình của bạn là một chuyến đi xuyên quốc gia bằng xe máy. Bạn đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng không có tấm bản đồ nào có thể chỉ ra chính xác mọi khúc cua, mọi ổ gà, hay những cơn mưa bất chợt. Việc xe bị hỏng giữa đường, việc phải dừng lại vá lốp, hay thậm chí đi lạc một đoạn, không có nghĩa là bạn đã thất bại trong chuyến đi. Nó đơn giản là một phần của cuộc phiêu lưu.
Những khó khăn bạn gặp phải trên con đường mình chọn cũng vậy. Chúng không phải là những tấm biển báo "Sai đường" hay "Hãy quay đầu". Chúng là những bài kiểm tra, những cơ hội để bạn học hỏi, để trở nên mạnh mẽ và tháo vát hơn. Nhà tâm lý học Angela Duckworth, trong cuốn sách nổi tiếng của mình, đã nói về một khái niệm gọi là "Grit". Đó không phải là tài năng thiên bẩm, mà là sự kết hợp giữa đam mê và sự bền bỉ phi thường cho những mục tiêu dài hạn. Grit chính là khả năng tiếp tục bước đi khi mọi thứ trở nên khó khăn, là việc xem mỗi thất bại như một bài học kinh nghiệm, không phải một bản án tử hình cho ước mơ. Những người có "Grit" cao không phải là người không bao giờ vấp ngã, mà là người luôn biết cách đứng dậy, phủi bụi và đi tiếp.
Thử thách chính là lò luyện của sự trưởng thành. Nó buộc bạn phải sáng tạo, phải tìm ra những giải pháp mà trước đây bạn chưa từng nghĩ tới. Nó dạy bạn cách quản lý tài chính, cách đàm phán, cách đối mặt với sự từ chối và quan trọng nhất, nó dạy bạn cách thấu hiểu chính mình. Quá trình vượt qua khó khăn này chính là thứ tạo nên giá trị cho hành trình của bạn.
Minh, homestay "An Nhiên", và bài học từ những luống rau đầu tiên
Minh, một chàng trai 29 tuổi, đã từng có một công việc marketing ổn định tại một công ty lớn ở Sài Gòn. Nhưng guồng quay công việc, những cuộc họp triền miên và áp lực KPI khiến Minh cảm thấy ngột ngạt. Ước mơ về một cuộc sống sống chậm, gần gũi với thiên nhiên lớn dần lên. Sau nhiều đêm trăn trở, Minh quyết định nghỉ việc, dùng hết số tiền tiết kiệm để về quê, cải tạo lại mảnh đất của gia đình thành một homestay nhỏ, xinh xắn, kết hợp với một vườn rau hữu cơ. Anh đặt tên nó là "An Nhiên".
Những tháng đầu tiên đầy ắp sự hào hứng. Minh tự tay sơn phết, đóng từng chiếc kệ gỗ, vun từng luống rau. Nhưng khi homestay chính thức mở cửa, thực tế lại không như là mơ. Cả tuần đầu tiên, không có một vị khách nào. Tuần tiếp theo cũng vậy. Những bài đăng quảng cáo của Minh chìm nghỉm giữa vô vàn homestay khác. Chi phí vận hành bắt đầu đè nặng, số tiền tiết kiệm cạn dần. Minh bắt đầu cảm thấy cô đơn. Bạn bè ở thành phố vẫn đang tiến xa trên con đường sự nghiệp, còn anh thì loay hoay với những luống rau và những căn phòng trống. Có những đêm, anh ngồi một mình giữa không gian tĩnh lặng của "An Nhiên", tự hỏi liệu quyết định bỏ phố về quê của mình có quá ngông cuồng và dại dột.
Khoảnh khắc muốn bỏ cuộc đến vào một buổi chiều mưa tầm tã. Một vị khách đã đặt phòng rồi hủy vào phút chót. Cảm giác thất vọng và bất lực dâng lên đến đỉnh điểm. Minh đã nghĩ đến việc rao bán lại homestay, quay về thành phố và tìm một công việc như cũ. Nhưng ngay lúc đó, anh nhìn ra vườn rau sau nhà. Những cây cải con, sau trận mưa, trông xanh mơn mởn và tràn đầy sức sống. Chúng vẫn âm thầm lớn lên, bất chấp thời tiết. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Minh: "Ít nhất, mình vẫn còn những luống rau này."
Đó chính là bước ngoặt. Minh ngừng việc chỉ chăm chăm vào việc tìm khách. Anh dành thời gian chăm sóc khu vườn, thu hoạch lứa rau đầu tiên, nấu những bữa ăn đơn giản nhưng tươi ngon từ chính thành quả của mình. Anh chụp ảnh những bữa ăn đó, chia sẻ câu chuyện về khu vườn lên mạng, không phải để quảng cáo, mà chỉ đơn giản là chia sẻ niềm vui nhỏ bé. Một tuần sau, một gia đình nhỏ từ thành phố đã đặt phòng, họ nói rằng họ bị thu hút bởi chính khu vườn và những bữa ăn "nhà trồng được" đó. Họ là những vị khách đầu tiên. Lời khen của họ về món rau luộc "ngọt chưa từng thấy" và không gian yên bình đã trở thành nguồn động lực quý giá hơn bất kỳ khoản doanh thu nào.
Minh nhận ra, ý nghĩa cuộc sống của anh lúc này không phải là việc homestay lúc nào cũng kín phòng, mà là niềm vui khi nhìn thấy một mầm cây nhú lên, là sự hài lòng khi tự tay chuẩn bị một bữa ăn sạch cho khách, là cảm giác bình yên khi được sống hòa mình với thiên nhiên. Đó chính là "Ikigai" của anh - lý do để thức dậy mỗi sáng, một khái niệm của người Nhật. Hành trình của Minh không dễ dàng, nhưng chính trong những khó khăn đó, anh đã tìm thấy phiên bản chân thật và hạnh phúc hơn của chính mình.
Lắng nghe la bàn nội tâm: Khi nào nên bước tiếp, khi nào nên rẽ lối?
Câu chuyện của Minh không có nghĩa là chúng ta phải mù quáng theo đuổi một con đường bất chấp mọi dấu hiệu cảnh báo. Sự kiên trì với mục tiêu rất quan trọng, nhưng sự kiên trì thông minh còn quan trọng hơn. Vậy làm sao để phân biệt giữa "thử thách cần vượt qua" và "dấu hiệu cho thấy con đường này thực sự không phù hợp"? Không có câu trả lời nào đúng cho tất cả mọi người, nhưng bạn có thể bắt đầu bằng việc thành thật tự vấn với la bàn nội tâm của mình thông qua những câu hỏi sau:
- Bạn đang chạy trốn khỏi điều gì, hay đang tiến về phía điều gì? Hãy soi xét lại động lực ban đầu của bạn. Bạn bắt đầu hành trình này vì bạn thực sự tin vào nó, vào giá trị nó mang lại, hay chỉ đơn giản vì bạn muốn thoát khỏi một công việc nhàm chán, một cuộc sống mà bạn không thích? Nếu động lực của bạn là "tiến về phía" một tầm nhìn, một giá trị cốt lõi, thì những khó khăn chỉ là tạm thời. Nhưng nếu bạn chỉ đang "chạy trốn", có thể bạn sẽ tiếp tục chạy trốn ngay cả khi đã ở trên con đường mới.
- Thử thách này đang "xây dựng" hay "hủy hoại" bạn? Khó khăn mang tính xây dựng sẽ khiến bạn học được kỹ năng mới, trở nên kiên cường hơn, mở rộng các mối quan hệ. Dù mệt mỏi, nhưng sâu bên trong bạn vẫn cảm thấy mình đang trưởng thành. Ngược lại, khó khăn mang tính hủy hoại sẽ bào mòn sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn, khiến bạn trở nên cáu kỉnh, mất ngủ, xa lánh mọi người và đánh mất chính mình. Đây là một dấu hiệu đỏ cần phải xem xét nghiêm túc.
- Nếu loại bỏ áp lực tiền bạc và kỳ vọng của người khác, bạn có còn tìm thấy niềm vui trong công việc này không? Đây là câu hỏi cốt lõi. Hãy thử tưởng tượng một thế giới lý tưởng, nơi bạn không phải lo lắng về tiền bạc. Bạn có còn muốn làm công việc này mỗi ngày không? Nếu câu trả lời là có, dù chỉ là một "có" yếu ớt, thì thứ bạn cần không phải là từ bỏ, mà là tìm một chiến lược tốt hơn, một cách làm khác để duy trì nó. Niềm vui nội tại chính là nguồn nhiên liệu bền bỉ nhất để bạn có thể vượt qua khó khăn.
Giá trị không nằm ở đích đến, mà ở con người bạn trở thành
Trên hành trình theo đuổi một con đường riêng, hoài nghi là một cảm xúc hoàn toàn bình thường. Nó không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là minh chứng cho thấy bạn đang thực sự quan tâm, đang thực sự dấn thân. Hãy cho phép bản thân được hoang mang, được mệt mỏi, nhưng đừng để những cảm xúc đó định đoạt số phận của bạn.
Hãy nhớ rằng, những thử thách chông gai nhất thường xuất hiện ngay trước khi bạn chạm đến một bước ngoặt quan trọng. Chúng không được gửi đến để đánh gục bạn, mà để tôi luyện bạn trở thành phiên bản xứng đáng với ước mơ của mình. Mỗi một vấn đề bạn giải quyết, mỗi một nỗi sợ bạn đối mặt, đều đang đắp nên một nền móng vững chắc hơn cho tương lai.
Có lẽ, mục đích cuối cùng của một hành trình ý nghĩa không phải là một đích đến hào nhoáng, mà là sự trưởng thành của chính bạn trên suốt chặng đường ấy. Là những bài học bạn đã học, những con người bạn đã gặp, và sự thấu hiểu sâu sắc hơn về chính bản thân mình. Đó là tài sản quý giá nhất mà không ai có thể lấy đi được.
Hôm nay, hãy tạm gác lo âu và nhìn lại xem bạn đã đi xa đến nhường nào. Bạn đã dũng cảm hơn rất nhiều so với bạn của ngày hôm qua. Và đó, đã là một chiến thắng vĩ đại.
Ý kiến của bạn