Khi cuộc đời phẳng lặng đến vô vị: Phải chăng ta đang cần một thử thách để thấy mình đang sống?
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 26/11/2025
Chiều Chủ Nhật. Ly cà phê vẫn còn ấm, cuốn sách hay đọc dở dang nằm trên bàn, ngoài kia nắng vàng ươm và thành phố vẫn vận hành theo cái cách quen thuộc của nó. Mọi thứ đều ổn. Công việc ổn, thu nhập ổn, các mối quan hệ cũng ổn. Không có sóng gió nào quá lớn, không có gánh nặng nào đè vai. Một cuộc đời mà nhiều người mơ ước. Nhưng sao trong lồng ngực lại là một khoảng trống mênh mông, một sự bình yên đến nao lòng?
Bạn có bao giờ ngồi giữa sự đủ đầy đó và tự hỏi: “Đây có thật là cuộc sống mình muốn không?”. Cảm giác như một diễn viên đang đóng một vai diễn hoàn hảo, nhưng kịch bản lại tẻ nhạt đến vô cùng. Chúng ta có mọi thứ trong tay, nhưng dường như lại chẳng nắm được gì cả. Phải chăng, sự bình yên mà chúng ta vất vả kiếm tìm lại chính là một cái bẫy ngọt ngào, ru ngủ tâm hồn ta trong một giấc mơ không có hồi kết, không có cao trào, và cũng chẳng có ý nghĩa cuộc sống thực sự?
Sự bình yên đáng sợ: Khi cuộc sống không còn gì để chinh phục
Con người, từ thuở hồng hoang, đã được lập trình để sinh tồn và phát triển. Bộ não của chúng ta là một cỗ máy giải quyết vấn đề siêu hạng. Nó khao khát được phân tích, được học hỏi, được đối mặt và vượt qua thử thách. Khi mọi thứ trong cuộc sống trở nên quá dễ đoán, quá bằng phẳng, cỗ máy ấy sẽ rơi vào trạng thái “nhàn rỗi” và bắt đầu phát ra những tín hiệu bất an.
Sự ổn định, về bản chất, không hề xấu. Nó là nền tảng an toàn để chúng ta xây dựng cuộc sống. Nhưng khi sự ổn định biến thành một vòng lặp không thay đổi – sáng đi làm, tối về nhà, cuối tuần cà phê, lướt mạng xã hội – nó vô tình tước đi của chúng ta những cơ hội để trưởng thành. Chúng ta không còn những cú vấp ngã để học cách đứng dậy, không còn những mục tiêu xa vời để nỗ lực vươn tới. Dần dần, cuộc sống mất đi chiều sâu, cảm xúc mất đi sự rung động. Nụ cười không còn rạng rỡ, nỗi buồn cũng chẳng sâu sắc. Mọi thứ cứ lửng lơ, nhàn nhạt như một ly nước lọc để qua đêm.
Cái bẫy ngọt ngào này khiến chúng ta tin rằng an toàn là hạnh phúc. Nhưng sâu thẳm bên trong, bản năng của một kẻ chinh phục vẫn luôn cồn cào. Chúng ta cảm thấy trống rỗng không phải vì thiếu thốn vật chất, mà vì thiếu những “vấn đề” để giải quyết, thiếu những ngọn núi để leo. Một cuộc sống tẻ nhạt không phải là một cuộc sống không có biến cố, mà là một cuộc sống không có sự trưởng thành.
Bộ não 'đói' thử thách: Lời giải từ Tâm lý học hiện đại
Cảm giác bất an khi sống một cuộc đời quá phẳng lặng không phải là một sự yếu đuối hay đòi hỏi vô lý. Khoa học tâm lý hiện đại đã có những lý giải sâu sắc về “cơn đói” này. Hai khái niệm nổi bật có thể giúp chúng ta thấu hiểu chính mình là “Eustress” và “Trạng thái dòng chảy”.
Hãy nghĩ về stress (căng thẳng). Chúng ta thường mặc định nó là tiêu cực. Nhưng thực tế, có một loại căng thẳng mang tên Eustress – hay còn gọi là căng thẳng tích cực. Đây là loại cảm giác hồi hộp, tập trung cao độ khi bạn đang làm một việc gì đó đầy thách thức nhưng nằm trong khả năng của mình. Đó là cảm giác tim đập nhanh trước một buổi thuyết trình quan trọng mà bạn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, là sự hưng phấn khi cố gắng giải một bài toán khó. Eustress không làm bạn kiệt quệ, ngược lại, nó bơm đầy năng lượng, thúc đẩy sự sáng tạo và mang lại cảm giác thỏa mãn tột cùng khi hoàn thành.
Khi bạn đắm mình trong một thử thách đủ khó để đòi hỏi sự tập trung, nhưng cũng đủ vừa sức để không gây nản chí, bạn có cơ hội bước vào một trạng thái tâm lý kỳ diệu được nhà tâm lý học Mihaly Csikszentmihalyi gọi là Trạng thái dòng chảy (Flow State). Trong “dòng chảy”, bạn hoàn toàn hòa mình vào công việc. Thời gian như ngưng đọng, cái tôi tan biến, và mọi lo âu, phiền muộn của cuộc sống thường nhật đều bị gạt ra ngoài. Bạn chỉ còn lại bạn và nhiệm vụ trước mắt. Đó là khoảnh khắc một nghệ sĩ chìm đắm trong tác phẩm, một vận động viên quên mình trên sân đấu, hay một lập trình viên miệt mài với những dòng code. Đây chính là trạng thái mang lại hạnh phúc và ý nghĩa cuộc sống sâu sắc nhất, một liều thuốc giải độc cho sự vô vị, tẻ nhạt.
Một cuộc đời phẳng lặng chính là một cuộc đời thiếu vắng cả Eustress và Flow State. Bộ não của bạn, vì không được “tập thể dục” với những thử thách, đã trở nên uể oải và mòn mỏi. Nó đang “đói”, và cơn đói đó biểu hiện thành cảm giác trống rỗng mà bạn đang phải trải qua.
An và những nốt nhạc 'lạc nhịp' đánh thức tâm hồn
Để hiểu rõ hơn về sức mạnh của việc đối mặt với khó khăn một cách chủ động, hãy đến với câu chuyện của An.
Thành công trên giấy và khoảng lặng trong tim
An, 32 tuổi, là hình mẫu thành công mà nhiều người ao ước. Trưởng phòng marketing của một công ty lớn, sở hữu một căn hộ nhỏ xinh, thỉnh thoảng đi du lịch nước ngoài. Đồng nghiệp ngưỡng mộ, gia đình tự hào. Nhìn từ bên ngoài, cuộc sống của An không có gì để phàn nàn.
Nhưng bên trong, An lại cảm thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ. Mỗi sáng thức dậy, cô không còn cảm thấy hứng khởi. Công việc, dù mang lại thu nhập tốt và vị trí cao, đã trở thành một chuỗi những nhiệm vụ lặp đi lặp lại. Những chuyến du lịch sang chảnh chỉ mang lại niềm vui chớp nhoáng, rồi đâu lại vào đấy. An nhận ra mình đang sống như một cỗ máy được lập trình sẵn. Cô có tất cả những gì xã hội cho là “nên có”, nhưng lại thiếu đi thứ quan trọng nhất: sự rung động của tâm hồn. Cô đang trên hành trình tìm lại chính mình, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Chọn một 'vấn đề đẹp': Cây đàn Nguyệt
Trong một lần lang thang ở phố cổ, An tình cờ nghe được tiếng đàn Nguyệt văng vẳng từ một ngôi nhà nhỏ. Âm thanh trong trẻo, mộc mạc mà da diết ấy như chạm vào một góc sâu thẳm trong tâm hồn cô. Nó không hoàn hảo, có đôi chỗ còn lạc nhịp, nhưng chính sự không hoàn hảo đó lại chứa đựng một sức sống mãnh liệt. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu An, một ý nghĩ có vẻ điên rồ và chẳng hề thực tế: cô muốn học chơi loại nhạc cụ này.
Đó không phải là một quyết định duy lý. Nó không giúp cô thăng tiến, không kiếm ra tiền, thậm chí còn tốn thời gian và công sức. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, An cảm thấy một nguồn năng lượng thôi thúc từ bên trong. Cô quyết định “gây sự” với chính cuộc sống bằng phẳng của mình, tự tạo ra một “vấn đề đẹp” để giải quyết. Cô tìm đến một lớp học nhỏ, mua cây đàn Nguyệt đầu tiên, và bắt đầu hành trình đầy lạ lẫm của mình.
Vết chai trên tay, bình yên trong dạ
Những ngày đầu tiên là một chuỗi thất vọng. Đôi tay quen gõ bàn phím của An trở nên vụng về đếnน่า thương. Những ngón tay bấm phím đau nhức, sưng tấy. Âm thanh phát ra từ cây đàn không phải là tiếng nhạc, mà là những tiếng cọt kẹt chói tai. Nhiều lần, An nản lòng muốn bỏ cuộc. Sự ổn định và dễ dàng ngoài kia đang vẫy gọi cô trở về.
Nhưng chính trong những khoảnh khắc khó khăn ấy, An lại tìm thấy một điều đã mất từ lâu: sự tập trung tuyệt đối. Khi ôm cây đàn, cô không còn nghĩ đến deadline, những email chưa trả lời hay những mối quan hệ xã giao mệt mỏi. Tâm trí cô chỉ còn dồn vào việc làm sao để bấm đúng một nốt, gảy đúng một dây. Cô bước vào trạng thái dòng chảy mà không hề hay biết.
Rồi một ngày, sau hàng trăm giờ luyện tập, An đã có thể đàn trọn vẹn một bản nhạc ngắn. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, dù còn đôi chút ngượng nghịu, nhưng trong trẻo và có hồn. Khoảnh khắc ấy, nước mắt An trào ra. Đó không phải giọt nước mắt của thành công, mà là của sự tìm thấy. Cô tìm thấy sự kiên nhẫn, sự bền bỉ, và quan trọng nhất, cô tìm thấy lại sự rung động của chính mình. Những vết chai trên đầu ngón tay không còn là dấu hiệu của sự đau đớn, mà là minh chứng cho một hành trình nỗ lực đầy ý nghĩa. Cây đàn Nguyệt đã không cho An thêm tiền bạc hay danh vọng, nhưng nó đã trả lại cho cô nhịp điệu của cuộc sống.
Đi tìm 'vấn đề đẹp' của riêng bạn: Bắt đầu từ đâu?
Câu chuyện của An cho thấy rằng, để thoát khỏi vũng lầy của sự vô vị, chúng ta không cần những thay đổi lớn lao như nghỉ việc hay đi vòng quanh thế giới. Đôi khi, chúng ta chỉ cần can đảm tự tạo ra một “vấn đề đẹp” – một thử thách tích cực để dồn tâm sức và đam mê vào đó. Nếu bạn cũng đang muốn tìm kiếm một giá trị của thử thách cho riêng mình, hãy thử bắt đầu từ những gợi ý sau:
- Lắng nghe sự tò mò thầm kín: Điều gì khiến bạn thực sự hứng thú, dù nó có vẻ “vô bổ”? Một loại ngôn ngữ mới, một công thức nấu ăn phức tạp, lịch sử của một triều đại, hay cách hoạt động của một chiếc đồng hồ cơ? Hãy cho phép mình được khám phá những lĩnh vực không liên quan trực tiếp đến công việc. Đó là mảnh đất màu mỡ để phát triển bản thân.
- Chọn thứ gì đó có tính thủ công: Trong thế giới số, việc tạo ra một thứ gì đó hữu hình bằng chính đôi tay của mình mang lại một sự thỏa mãn đặc biệt. Đó có thể là học làm gốm, trồng một khu vườn nhỏ trên ban công, học đan len, hay tập viết thư pháp. Sự kết nối giữa tâm trí và đôi tay sẽ giúp bạn cảm thấy “thật” hơn.
- Thử thách thể chất vừa sức: Đặt mục tiêu chạy bộ 5km, chinh phục một cung đường trekking, hay đơn giản là tập yoga mỗi ngày. Việc vượt qua thử thách về thể chất không chỉ giúp bạn khỏe mạnh hơn, mà còn rèn luyện ý chí và giải phóng endorphins – hormone hạnh phúc.
- Bắt đầu nhỏ, thật nhỏ: Đừng đặt mục tiêu phải trở thành chuyên gia ngay lập tức. Mục tiêu không phải là đích đến, mà là hành trình. Thay vì “học tiếng Nhật”, hãy bắt đầu với “học 5 từ vựng mỗi ngày”. Thay vì “viết một cuốn tiểu thuyết”, hãy bắt đầu với “viết 100 từ mỗi tối”. Những bước đi nhỏ bé nhưng đều đặn sẽ tạo ra động lực và giúp bạn không bị choáng ngợp.
- Chấp nhận sự vụng về ban đầu: Hãy nhớ rằng, bất kỳ ai giỏi giang trong một lĩnh vực nào đó cũng đều từng là một người mới bắt đầu đầy lóng ngóng. Hãy cho phép mình được sai, được làm chưa tốt. Nụ cười tự giễu cợt sự vụng về của bản thân đôi khi lại là liều thuốc tinh thần hiệu quả nhất.
Ý nghĩa thực sự của cuộc sống không nằm ở sự an nhàn vĩnh cửu hay những thành tựu được đóng khung treo trên tường. Nó ẩn mình trong chính hành trình chúng ta nỗ lực để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, dù chỉ một chút mỗi ngày. Nó nằm trong những vết chai trên tay, những giọt mồ hôi trên trán, và trong khoảnh khắc vỡ òa khi ta vượt qua thử thách do chính mình đặt ra.
Bạn không cần một cơn bão tố để cảm thấy mình đang sống. Đôi khi, bạn chỉ cần một ngọn gió, một thử thách nhỏ do chính bạn lựa chọn, để căng buồm cho con thuyền tâm hồn đang ngủ yên. Đừng sợ hãi sự xáo trộn, bởi chính trong những xáo trộn có chủ đích ấy, bạn sẽ tìm thấy mục đích sống và tìm lại được nhịp đập rộn ràng của trái tim mình.
Vậy thì, hôm nay, bạn sẽ chọn thử thách nhỏ nào cho mình?
Ý kiến của bạn