Khi đạt được mọi thứ nhưng lại thấy trống rỗng: Phải chăng ý nghĩa cuộc sống nằm ở nơi ta không ngờ tới?

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 27/11/2025

Khi đạt được mọi thứ nhưng lại thấy trống rỗng: Phải chăng ý nghĩa cuộc sống nằm ở nơi ta không ngờ tới?

Bạn đứng đó, giữa không gian ngập tràn mùi sơn mới và ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà. Chìa khóa căn hộ đầu tiên vẫn còn ấm trong lòng bàn tay, thành quả của những đêm dài thức trắng, những cuối tuần hy sinh và vô số bữa ăn vội vã. Đây rồi, cái đích mà bạn đã dốc cạn thanh xuân để lao tới. Mọi thứ đều hoàn hảo, đúng như trong tưởng tượng. Nhưng thay vì cảm giác hạnh phúc vỡ òa, thay vì tiếng reo hò chiến thắng trong lồng ngực, thứ duy nhất bạn cảm nhận được lại là một sự im lặng đến đáng sợ. Một khoảng trống mênh mông, lạnh lẽo ngay giữa thành tựu lớn nhất của cuộc đời mình.

Cảm giác này, thật trớ trêu và khó nói thành lời. Bạn đã làm mọi thứ "đúng" theo công thức thành công của xã hội: học hành chăm chỉ, thăng tiến trong sự nghiệp, sở hữu tài sản. Nhưng khi đã đánh dấu tích vào tất cả các ô trong "danh sách việc cần làm của cuộc đời", câu hỏi nhói lên trong tâm trí lại là: "Rồi sao nữa?". Phải chăng chúng ta đã mải miết đuổi theo một bóng hình hạnh phúc được vẽ sẵn, để rồi nhận ra nó không vừa vặn với tâm hồn mình? Phải chăng ý nghĩa cuộc sống thực sự lại nằm ở một nơi ta chưa bao giờ ngờ tới?

Cái bẫy ngọt ngào của thành công: Tại sao “đích đến” lại khiến ta trống rỗng?

Nếu bạn đang trải qua cảm giác trống rỗng này, hãy biết rằng bạn không hề đơn độc. Đây là một trải nghiệm tâm lý phổ biến đến đáng ngạc nhiên ở những người trẻ thành đạt, một dạng khủng hoảng hiện sinh thầm lặng giữa thời hiện đại. Vấn đề không nằm ở chỗ bạn vô ơn hay đòi hỏi. Vấn đề nằm ở cách bộ não con người và xã hội vận hành, tạo ra một cái bẫy vô hình mà chúng ta rất dễ sập vào.

Giải mã “Vòng lặp khoái lạc”: Khi niềm vui trở nên quen thuộc

Trong tâm lý học tích cực, có một khái niệm gọi là “Hedonic Treadmill” (Vòng lặp khoái lạc). Hãy tưởng tượng bạn đang chạy trên một chiếc máy chạy bộ. Bạn nỗ lực chạy nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ. Hạnh phúc của chúng ta cũng vận hành tương tự.

Khi đạt được một mục tiêu lớn (được thăng chức, mua được nhà, đạt được mức lương mơ ước), chúng ta sẽ có một cú hích hạnh phúc mạnh mẽ. Nhưng cảm giác này không kéo dài mãi. Bộ não con người có một cơ chế tuyệt vời gọi là "sự thích ứng" (adaptation). Chúng ta nhanh chóng quen với hoàn cảnh mới, và mức độ hạnh phúc sẽ quay trở về vạch xuất phát ban đầu. Vị trí trưởng phòng từng là khát khao cháy bỏng, giờ trở thành áp lực thường ngày. Căn nhà mới lộng lẫy, sau vài tháng cũng chỉ là nơi để về ngủ. Chiếc xe sang trọng rồi cũng thành một phương tiện đi lại quen thuộc.

Và thế là, chúng ta lại đặt ra một mục tiêu mới, lớn hơn, xa hơn, với niềm tin rằng "chỉ cần đạt được điều đó, mình sẽ thực sự hạnh phúc". Chúng ta cứ chạy mãi trên chiếc máy chạy bộ vô hình, liên tục tìm kiếm một liều thuốc hạnh phúc mạnh hơn, để rồi cuối cùng kiệt sức và nhận ra mình vẫn chưa đi đến đâu cả. Đây chính là gốc rễ của cảm giác trống rỗng sau thành công, một triệu chứng điển hình của burnout công sở và cuộc sống hiện đại.

Áp lực vô hình: Chúng ta được dạy phải “đi tìm” ý nghĩa, thay vì “tự tạo” ra nó

Ngay từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được lập trình để tin rằng ý nghĩa cuộc sống hay mục đích sống là một thứ gì đó vĩ đại, ở ngoài kia, đang chờ ta khám phá. Nó giống như một kho báu được cất giấu, và nhiệm vụ của ta là phải có một tấm bản đồ (sự nghiệp thành công, gia đình viên mãn) để tìm ra nó. Chúng ta tin rằng một ngày nào đó, khi đạt đủ các điều kiện, ý nghĩa sẽ tự động xuất hiện và lấp đầy cuộc đời ta.

Tư duy "đi tìm" này vô tình đặt chúng ta vào thế bị động. Chúng ta giao phó hạnh phúc và cảm giác đủ đầy của mình cho những yếu tố bên ngoài, những "đích đến" hữu hình. Nhưng sẽ ra sao nếu bạn đến được đích mà vẫn không tìm thấy "kho báu" ấy? Sự hụt hẫng, thất vọng và mất phương hướng là điều khó tránh khỏi. Câu hỏi "làm gì khi mất phương hướng?" trở nên ám ảnh hơn bao giờ hết.

Sự thật là, ý nghĩa không phải là một danh từ để đi tìm. Ý nghĩa là một động từ, một thứ chúng ta chủ động tạo ra mỗi ngày, thông qua những hành động, suy nghĩ và kết nối có chủ đích. Nó không phải là một ngọn núi hùng vĩ ở phía xa, mà là những viên sỏi lấp lánh ta tự tay nhặt lấy trên chính con đường mình đi.

Khi căn hộ trong mơ không lấp đầy được khoảng trống trong lòng

An, 30 tuổi, là hình mẫu thành công mà nhiều người ao ước. Trưởng phòng marketing của một công ty đa quốc gia, thu nhập cao, độc lập và quyết đoán. Mục tiêu lớn nhất của An trong 5 năm qua là mua được một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố. Cô đã dồn hết tâm sức, làm việc quên ngày đêm, từ chối mọi cuộc vui để tiết kiệm từng đồng. Với An, căn nhà không chỉ là tài sản, nó là biểu tượng cho sự nỗ lực, là bằng chứng cho việc cô đã "làm được".

Giây phút đứng giữa thành quả và nhận ra mình không vui

Ngày nhận bàn giao nhà, An đã hình dung ra cảnh mình sẽ bật khóc vì sung sướng. Nhưng thực tế lại phũ phàng. Cô đi một vòng quanh căn hộ trống, chạm tay vào những bức tường còn lạnh mùi vôi vữa. Mọi thứ đều đúng như cô mơ, từ ban công nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn cho đến gian bếp hiện đại. Nhưng trong lồng ngực cô, có một cái gì đó cũng trống rỗng y như căn nhà này vậy. Không có niềm vui vỡ òa, chỉ có một sự tĩnh lặng nặng nề và câu hỏi lặp đi lặp lại: "Chỉ thế này thôi sao?".

Những tuần sau đó, An cố gắng lấp đầy khoảng trống. Cô mua sắm đồ nội thất đắt tiền, tổ chức tiệc tân gia hoành tráng. Bạn bè chúc mừng, ngưỡng mộ, nhưng khi tiệc tàn, An lại một mình đối diện với bốn bức tường và cảm giác trống rỗng đến cùng cực. Cô nhận ra mình đã biến mục tiêu thành lẽ sống. Giờ đây, khi mục tiêu đã hoàn thành, cô không biết phải sống vì điều gì tiếp theo. Cô rơi vào một giai đoạn mất phương hướng, hiệu suất công việc giảm sút, và nụ cười trở nên gượng gạo.

Hành trình “tạo nghĩa”: Bắt đầu từ lớp học gốm và những bữa cơm cuối tuần

Trong một buổi chiều lang thang vô định, An tình cờ đi ngang một xưởng gốm nhỏ. Một cách bộc phát, cô đăng ký một khóa học cuối tuần. Lần đầu tiên sau nhiều năm, An cho phép mình làm một việc không vì mục đích thăng tiến hay kiếm tiền. Cô chỉ đơn giản là ngồi đó, cảm nhận sự mềm mại, mát lạnh của đất sét trượt qua kẽ tay. Bàn tay từng gõ bàn phím thoăn thoắt giờ đây vụng về nặn nặn, xoay xoay. Có những lúc sản phẩm méo mó, đổ sụp, nhưng An không bực tức. Cô thấy buồn cười. Cô thấy mình được là chính mình, được phép sai, được phép không hoàn hảo.

Lớp học gốm đã mở ra một cánh cửa mới. An bắt đầu dành thời gian cho những thứ cô đã lãng quên. Thay vì ăn ngoài, cô tự đi chợ, nấu những bữa cơm đơn giản và mời vài người bạn thân đến ăn. Không phải những bữa tiệc xã giao ồn ào, chỉ là những buổi trò chuyện ấm cúng, nơi mọi người có thể chia sẻ những câu chuyện đời thường. Cô bắt đầu tình nguyện dạy tiếng Anh online cho các em nhỏ ở vùng cao mỗi tối thứ Bảy. Niềm vui trong ánh mắt của bọn trẻ khi chúng đánh vần được một từ mới mang lại cho An một cảm giác ấm áp lạ thường, một cảm giác mà không một bản hợp đồng hay mục tiêu doanh số nào có thể mang lại.

Bài học lớn từ những điều nhỏ bé

Hành trình tìm lại chính mình của An không phải là một cuộc cách mạng vĩ đại. Nó bắt đầu từ những thay đổi rất nhỏ. Cô nhận ra ý nghĩa cuộc sống không nằm ở việc sở hữu một căn hộ, mà nằm ở cảm giác tạo ra một chiếc cốc bằng chính đôi tay mình. Hạnh phúc không đến từ những bữa tiệc sang trọng, mà từ những bữa cơm giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Sự đủ đầy không được đo bằng số dư tài khoản, mà bằng giá trị mình mang lại cho người khác, dù là nhỏ bé.

Căn hộ vẫn ở đó, nhưng giờ nó không còn là cái đích cuối cùng, mà trở thành một "tổ ấm" đúng nghĩa - nơi An trở về sau một ngày "tạo nghĩa" cho cuộc sống của mình. Cô đã học được rằng đích đến chỉ mang lại niềm vui chốc lát, nhưng chính những dấu chân ý nghĩa trên hành trình mới tạo nên một cuộc đời đáng sống.

Bắt đầu “gieo mầm” ý nghĩa cho cuộc sống của chính bạn

Câu chuyện của An cho thấy, vượt qua cảm giác trống rỗng không phải là việc đi tìm một mục tiêu lớn lao hơn, mà là học cách gieo những "mầm ý nghĩa" vào mảnh đất cuộc đời mình mỗi ngày. Dưới đây là những gợi ý thực tế bạn có thể bắt đầu ngay hôm nay để vun trồng khu vườn nội tâm của riêng mình.

Tìm ý nghĩa trong sự Kết nối (Connection): Với con người, vạn vật và chính mình

Chúng ta là những sinh vật xã hội, sự kết nối sâu sắc là một nhu cầu cơ bản. Giữa guồng quay của công việc, chúng ta thường có những mối quan hệ bề mặt mà thiếu đi sự gắn kết thực sự.

  • Với con người: Thay vì lướt mạng xã hội, hãy nhấc điện thoại gọi cho một người bạn cũ. Thay vì chỉ nói về công việc, hãy hỏi đồng nghiệp về cuối tuần của họ và thực sự lắng nghe. Hãy dành một buổi tối trọn vẹn bên gia đình, không có màn hình điện thoại xen vào.
  • Với thiên nhiên: Dành 15 phút đi dạo trong công viên, tháo giày và đi chân trần trên cỏ, cảm nhận ánh nắng trên da. Kết nối với thiên nhiên giúp chúng ta tạm thoát khỏi những lo toan và cảm nhận được sự rộng lớn của thế giới.
  • Với chính mình: Đây là kết nối quan trọng nhất. Hãy thực hành Chánh niệm (Mindfulness) - dành 5-10 phút mỗi ngày để ngồi yên, tập trung vào hơi thở của bạn. Viết nhật ký về cảm xúc của mình mà không phán xét. Hiểu được chính mình là bước đầu tiên để biết mình thực sự cần gì, thay vì chạy theo những gì xã hội muốn.

Tìm ý nghĩa trong sự Cống hiến (Contribution): Khi cho đi là nhận lại

Cảm giác mình có ích, mình tạo ra giá trị cho người khác là một nguồn mang lại hạnh phúc tự thân vô cùng mạnh mẽ. Cống hiến không nhất thiết phải là những việc từ thiện to tát.

  • Trong công việc: Hãy dành thời gian hướng dẫn một đồng nghiệp mới. Chia sẻ kiến thức của bạn một cách hào phóng. Nhận ra rằng công việc của bạn, dù ở vị trí nào, cũng đang đóng góp một phần vào guồng quay chung của xã hội.
  • - Trong cuộc sống hàng ngày: Giúp một người lớn tuổi xách đồ. Nhường ghế trên xe buýt. Viết một lời nhận xét tích cực cho quán cà phê bạn yêu thích. Dành một giờ cuối tuần tham gia dọn dẹp khu phố. Những hành động nhỏ này tạo ra những gợn sóng lan tỏa của sự tử tế và mang lại cảm giác ấm áp cho chính bạn.

Tìm ý nghĩa trong sự Sáng tạo & Tận hưởng (Craft & Savoring): Chăm chút cho một việc mình yêu

Trong một thế giới đề cao hiệu suất, chúng ta thường quên mất niềm vui của việc làm một cái gì đó chỉ vì ta yêu thích nó, không vì một mục đích nào khác.

  • Sáng tạo (Craft): Giống như An với lớp học gốm, hãy tìm một hoạt động thủ công hoặc sáng tạo nào đó: học đàn, vẽ, viết lách, nấu ăn, làm vườn... Khi bạn đắm chìm vào quá trình sáng tạo (trạng thái "dòng chảy" - flow), thời gian dường như ngưng lại, và những lo âu về quá khứ hay tương lai đều tan biến.
  • Tận hưởng (Savoring): Đây là nghệ thuật thưởng thức những khoảnh khắc nhỏ bé trong hiện tại. Thay vì uống vội ly cà phê, hãy thực sự ngửi mùi thơm, cảm nhận vị đắng nhẹ và hơi ấm của nó. Khi nghe một bản nhạc hay, hãy nhắm mắt lại và để giai điệu lấp đầy tâm trí bạn. Học cách tận hưởng giúp chúng ta tìm thấy niềm vui trong những điều bình dị nhất, phá vỡ vòng lặp khoái lạc và tìm thấy hạnh phúc ngay tại đây, bây giờ.

Hành trình tìm lại ý nghĩa cuộc sống không phải là một cuộc đua nước rút, mà là một cuộc đi dạo thong thả. Sẽ có những ngày bạn cảm thấy tràn đầy năng lượng, nhưng cũng có những ngày bạn thấy mình quay lại với cảm giác quen thuộc. Điều đó hoàn toàn bình thường.

Hãy nhớ ba điều then chốt: Thứ nhất, cảm giác trống rỗng không phải là ngõ cụt, nó là một tín hiệu quý giá cho thấy bạn đã sẵn sàng cho một chương mới sâu sắc hơn trong cuộc đời. Thứ hai, ý nghĩa là một động từ, không phải danh từ. Nó được tạo ra từ hành động, không phải từ việc chờ đợi. Và cuối cùng, hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, những hành động có chủ đích mà bạn có thể làm ngay hôm nay.

Hôm nay, bạn sẽ thử dành 15 phút để ‘tạo nghĩa’ cho riêng mình chứ?

Ý kiến của bạn