Khi hạnh phúc là một lựa chọn, không phải đích đến: Bí quyết tìm lại an yên giữa bộn bề
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 12/11/2025
Có phải bạn từng thầm nhủ với chính mình: "Chỉ cần được thăng chức, mình sẽ hạnh phúc"? Hay "Chỉ cần mua được căn nhà đó, mình sẽ mãn nguyện"? Bạn dồn hết tâm sức, đánh đổi những buổi tối thảnh thơi, những cuối tuần bên gia đình để chạy theo mục tiêu X rực rỡ ấy. Và rồi ngày đó cũng đến. Bạn đứng trên đỉnh vinh quang, tay cầm chắc thành tựu mà mình hằng mơ ước.
Nhưng lạ thay, niềm vui lại ngắn chẳng tày gang. Cảm giác hân hoan ban đầu nhanh chóng phai nhạt, để lại một khoảng trống khó tả, một câu hỏi lơ lửng: “Vậy thôi sao? Tiếp theo là gì?”. Nếu bạn từng trải qua cảm giác hụt hẫng lạ lùng này, bạn không hề đơn độc. Đây là một cái bẫy cảm xúc mà rất nhiều người trẻ chúng ta đang mắc phải trong hành trình đi tìm hai chữ "hạnh phúc". Bài viết này không hứa hẹn một công thức màu nhiệm, mà là một cuộc trò chuyện chân thành để cùng bạn tháo gỡ những nút thắt, và tìm lại quyền làm chủ niềm vui, một thứ hạnh phúc tự thân bền vững đến từ chính nội tại.
Cái bẫy ngọt ngào mang tên "Khi... thì tôi sẽ hạnh phúc"
Chúng ta lớn lên cùng những câu chuyện cổ tích, nơi hoàng tử và công chúa "sống hạnh phúc mãi mãi về sau" khi câu chuyện kết thúc. Vô hình trung, hạnh phúc được lập trình trong tâm trí ta như một đích đến, một phần thưởng cuối cùng sau khi hoàn thành một chuỗi thử thách. Điều này tạo ra một tâm lý nguy hiểm: trì hoãn niềm vui hiện tại cho một tương lai giả định.
Hiện tượng "guồng quay khoái lạc": vì sao niềm vui cứ mãi lẩn trốn?
Các nhà tâm lý học gọi đây là "Hedonic Treadmill" (Guồng quay khoái lạc). Hãy tưởng tượng bạn đang chạy trên một chiếc máy chạy bộ. Bạn nỗ lực tăng tốc, mồ hôi ướt đẫm, nhưng sau cùng bạn vẫn đứng yên một chỗ. Tương tự, khi chúng ta đạt được một thành tựu vật chất hoặc một mục tiêu bên ngoài, mức độ hạnh phúc sẽ tăng vọt trong một thời gian ngắn. Nhưng rồi rất nhanh, bộ não sẽ thích nghi với trạng thái mới này. Chiếc điện thoại mới nhất rồi cũng trở thành vật quen thuộc. Vị trí quản lý mới đi kèm với những trách nhiệm mới. Căn nhà mơ ước cũng cần được dọn dẹp và trả góp hàng tháng. Chúng ta lại quay về vạch xuất phát cảm xúc và bắt đầu đặt ra một mục tiêu mới, lớn hơn, xa hơn, tự nhủ rằng "lần này chắc chắn mình sẽ hạnh phúc". Cứ thế, chúng ta mải miết chạy trên một guồng quay vô tận để tìm lại chính mình trong những thành tựu.
Áp lực vô hình và cái giá của việc "so kè" hạnh phúc
Trong thời đại số, "guồng quay khoái lạc" còn được tiếp thêm nhiên liệu từ mạng xã hội. Bảng tin mỗi ngày là một thước phim quay chậm về thành công của người khác: những chuyến du lịch sang chảnh, những món đồ hiệu đắt tiền, những cột mốc sự nghiệp đáng ngưỡng mộ. Chúng ta bắt đầu vô thức "đo lường" hạnh phúc của mình bằng thành công của họ. Hạnh phúc không còn là một trải nghiệm cá nhân, mà trở thành một danh sách những điều "cần phải có" để không thua kém bạn bè, để được xã hội công nhận.
Cái giá phải trả cho cuộc đua này là sự kiệt sức, lo âu và cảm giác mình mãi mãi không đủ. Chúng ta quên mất rằng những gì được phô bày chỉ là một phần rất nhỏ, là bề nổi đã được tô hồng. Việc lệ thuộc vào những thước đo bên ngoài chính là tự tay trao đi chiếc chìa khóa hạnh phúc của mình cho người khác nắm giữ.
Minh Anh và chiếc chìa khóa không mở ra cánh cửa hạnh phúc
Minh Anh, 28 tuổi, là một hình mẫu "con nhà người ta" điển hình trong mắt bạn bè. Cô có một công việc ổn định tại một công ty nước ngoài, luôn tràn đầy năng lượng và có một mục tiêu rõ ràng: mua được căn hộ đầu tiên ở Sài Gòn trước tuổi 30.
Những năm tháng "cày cuốc" và giấc mơ về một chốn an yên
Suốt 5 năm, cuộc sống của Minh Anh là một vòng lặp của công việc, những dự án làm thêm và những khóa học buổi tối. Bữa ăn thường vội vã bên màn hình laptop. Những cuộc hẹn với bạn bè thưa dần. Cô tự an ủi mình rằng mọi sự hy sinh bây giờ đều xứng đáng. Căn hộ không chỉ là tài sản, nó là biểu tượng cho sự thành công, sự độc lập và quan trọng nhất, là "tấm vé" đảm bảo cho một cuộc sống hạnh phúc, an yên.
Cô đã vẽ ra trong đầu hàng trăm lần khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa khi nhận chìa khóa: cô sẽ trang trí ban công đầy hoa, sẽ tự tay nấu một bữa ăn thịnh soạn trong căn bếp của riêng mình, sẽ nằm dài trên sofa đọc sách vào một chiều cuối tuần mà không phải lo nghĩ gì. Giấc mơ đó là ngọn hải đăng soi đường cho cô vượt qua những đêm thức trắng và những áp lực đến nghẹt thở.
Khoảnh khắc nhận nhà: sự trống rỗng thay cho niềm vui vỡ òa
Ngày nhận nhà cuối cùng cũng đến. Minh Anh cầm trên tay chiếc chìa khóa còn mới tinh, lòng có chút hồi hộp. Cô bước vào căn hộ trống, mùi sơn mới còn thoang thoảng. Nhưng thay vì cảm giác vỡ òa như trong tưởng tượng, một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cô. Cô đi một vòng, chạm vào những bức tường lạnh lẽo. Không có pháo hoa, không có tiếng reo hò. Chỉ có cô và một cảm giác trống rỗng đến lạ.
Câu hỏi "Vậy là xong rồi à?" cứ vang vọng trong đầu. Niềm vui mà cô đã đánh đổi bằng cả tuổi trẻ của mình dường như chỉ tồn tại trong vài giờ ngắn ngủi. Những ngày tiếp theo, sự hụt hẫng càng lớn dần. Cô nhận ra mình đã quá tập trung vào việc "chinh phục" mà quên mất cách "sống". Cô đã đạt được đích đến, nhưng lại lạc lối trên chính con đường mình đã chọn. Nỗi buồn không tên này là khởi đầu cho một hành trình quan trọng hơn: hành trình chữa lành và tìm lại an yên trong tâm hồn.
Bài học đắt giá: Hạnh phúc không nằm ở đích đến
Câu chuyện của Minh Anh là một lời nhắc nhở sâu sắc. Cô nhận ra rằng, mình đã nhầm lẫn giữa phương tiện và mục đích. Căn nhà là một phương tiện để có cuộc sống tốt hơn, chứ bản thân nó không phải là hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là một món đồ có thể sở hữu hay một danh hiệu có thể đạt được. Nó là một trạng thái, một cảm nhận, một kỹ năng cần được vun trồng và thực hành mỗi ngày từ những điều nhỏ bé nhất. Sức mạnh nội tại mới chính là nguồn cội của niềm vui bền vững.
Rèn luyện "cơ bắp hạnh phúc": tìm lại quyền làm chủ niềm vui
Giống như việc tập gym để có cơ thể khỏe mạnh, chúng ta hoàn toàn có thể rèn luyện "cơ bắp hạnh phúc" cho tâm trí mình. Hành trình này không đòi hỏi những thay đổi vĩ mô, mà bắt đầu từ việc điều chỉnh góc nhìn và những hành động nhỏ được lặp lại mỗi ngày. Đây là con đường phát triển bản thân sâu sắc nhất.
Chuyển dời sức mạnh: tìm lại quyền kiểm soát từ bên trong
Trong tâm lý học, có một khái niệm gọi là "Locus of Control" (Tâm điểm kiểm soát). Người có tâm điểm kiểm soát bên ngoài (external) tin rằng cuộc sống của họ được quyết định bởi các yếu tố may rủi, số phận, hoặc người khác. Ngược lại, người có tâm điểm kiểm soát bên trong (internal) tin rằng chính họ là người tạo ra và chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.
Để vượt qua khó khăn về mặt cảm xúc, bước đầu tiên là dịch chuyển tâm điểm kiểm soát từ ngoài vào trong. Thay vì nghĩ "Tôi sẽ vui khi sếp công nhận tôi", hãy nghĩ "Tôi tự hào về nỗ lực và chất lượng công việc mình đã làm, sự công nhận của người khác là một phần thưởng thêm". Thay vì nói "Chuyến đi đó làm tôi thất vọng vì trời mưa", hãy nói "Dù trời mưa, tôi vẫn tìm thấy niềm vui khi ngồi trong quán cà phê ấm cúng và đọc sách". Khi bạn nhận ra mình là nguồn cội của niềm vui, bạn sẽ không còn bị động chờ đợi hạnh phúc từ những điều kiện bên ngoài nữa.
Thực hành "lòng biết ơn chủ động": nhìn thấy phép màu trong những điều bình dị
Lòng biết ơn không phải là một cảm xúc sáo rỗng, mà là một bài tập thực hành cho não bộ. Bộ não chúng ta có xu hướng tập trung vào những điều tiêu cực, những gì còn thiếu sót (thiên kiến tiêu cực). Thực hành lòng biết ơn một cách chủ động giúp chúng ta "bẻ lái" sự chú ý của mình sang những điều tích cực đang hiện hữu.
- Viết nhật ký biết ơn: Mỗi tối trước khi ngủ, hãy dành 5 phút viết ra 3 điều khiến bạn cảm thấy biết ơn trong ngày. Đó có thể là một bữa ăn ngon, một cuộc trò chuyện thú vị với đồng nghiệp, hay đơn giản là việc bạn còn đủ khỏe mạnh để hít thở.
- "Săn tìm" điều tốt đẹp: Trong ngày, hãy chủ động tìm kiếm và ghi nhận những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng tích cực. Đó có thể là ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, tiếng chim hót ngoài ban công, hay một lời cảm ơn từ người lạ.
Khi thực hành đều đặn, bạn sẽ ngạc nhiên khi nhận ra cuộc sống này vốn dĩ đã đủ đầy và đáng quý hơn bạn tưởng. Đây chính là nghệ thuật sống trong khoảnh khắc hiện tại.
Tạo ra những "mỏ neo hạnh phúc" trong ngày
"Mỏ neo hạnh phúc" là những hoạt động nhỏ, đơn giản, có chủ đích mà bạn tạo ra để giúp tâm trí mình "neo" lại với cảm giác bình yên và vui vẻ, đặc biệt là trong những lúc căng thẳng. Chúng không tốn nhiều thời gian hay tiền bạc, nhưng lại có sức mạnh to lớn trong việc tái tạo năng lượng và mang lại sự cân bằng cuộc sống.
Hãy thử xây dựng một vài "mỏ neo" cho riêng mình:
- Buổi sáng: Dành 5 phút để thưởng thức trọn vẹn một tách trà hoặc cà phê nóng, không điện thoại, không công việc. Chỉ tập trung vào hương thơm, vị ngon và hơi ấm lan tỏa.
- Giữa giờ làm: Đứng dậy, vươn vai và hít thở sâu 3 lần. Hoặc mở bài nhạc không lời bạn yêu thích và nhắm mắt lại trong 2 phút.
- Buổi tối: Thay vì lướt mạng xã hội, hãy dành 15 phút đọc vài trang sách, ngâm chân nước ấm, hoặc trò chuyện thực sự với người thân.
Những mỏ neo này giống như những điểm sạc nhỏ, giúp bạn nạp lại năng lượng cảm xúc suốt cả ngày, thay vì đợi đến cuối tuần hay một kỳ nghỉ dài mới được "sạc pin".
Hạnh phúc là hành trình, không phải điểm đến
Hành trình tìm lại hạnh phúc tự thân không phải là một con đường thẳng tắp và dễ dàng. Sẽ có những ngày bạn quay lại với thói quen cũ, sẽ có những lúc bạn cảm thấy hoài nghi. Nhưng hãy nhớ rằng, mỗi bước nhỏ bạn đi đều là một chiến thắng. Điều quan trọng nhất mà chúng ta cần ghi nhớ là:
- Hạnh phúc là một lựa chọn, không phải một phần thưởng. Bạn có quyền lựa chọn cách mình phản ứng với hoàn cảnh và chủ động tạo ra niềm vui cho chính mình mỗi ngày.
- Niềm vui bền vững đến từ bên trong. Những thành tựu bên ngoài chỉ mang lại hạnh phúc tạm thời. Sự bình yên và mãn nguyện thực sự đến từ việc vun bồi sức mạnh nội tại, lòng biết ơn và sự kết nối với chính mình.
- Bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất. Đừng chờ đợi một điều kiện hoàn hảo mới bắt đầu. Hãy xây dựng thói quen hạnh phúc từ những việc đơn giản nhất bạn có thể làm ngay bây giờ.
Ngay hôm nay, ngay sau khi đọc xong bài viết này, hãy thử dừng lại 1 phút. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và tìm ra một "mỏ neo hạnh phúc" nhỏ bé cho riêng mình. Có thể là cảm giác biết ơn vì bạn đang được thở, hoặc niềm vui khi nghĩ về một người bạn yêu quý. Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân. Bạn xứng đáng được bình yên.
Ý kiến của bạn