Khi mục tiêu trở thành gánh nặng: Nhìn lại hành trình, không chỉ đích đến

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 04/11/2025

Khi mục tiêu trở thành gánh nặng: Nhìn lại hành trình, không chỉ đích đến

Bạn có bao giờ đứng trước một mục tiêu lớn của đời mình và cảm thấy nó giống như một đỉnh núi sừng sững, mờ ảo trong mây, không thấy ngọn? Bạn đã leo, đã cố gắng, nhưng mỗi bước đi lại càng thêm nặng nề. Hơi thở gấp gáp, đôi chân mỏi rã rời, và trong đầu bạn vang lên một câu hỏi thầm lặng nhưng đầy sức nặng: "Mình đang cố gắng vì điều gì?". Sự hào hứng ban đầu đã tan biến, chỉ còn lại áp lực, sự mệt mỏi và cảm giác mình đang kéo lê một tảng đá vô hình.

Đã bao giờ mục tiêu bạn từng khao khát, từng là ngọn hải đăng soi đường, lại trở thành lý do khiến bạn kiệt sức và muốn buông xuôi tất cả?

Nếu câu trả lời là có, bạn không hề đơn độc. Đây là một cuộc khủng hoảng thầm lặng mà rất nhiều người trẻ trong độ tuổi 25-35 đang đối mặt trên con đường sự nghiệp và phát triển bản thân. Chúng ta được dạy phải đặt mục tiêu lớn, phải mơ những giấc mơ vĩ đại. Nhưng không ai dạy chúng ta phải làm gì khi chính những giấc mơ đó quay lại bóp nghẹt mình. Bài viết này không đưa ra một công thức thành công thần kỳ. Thay vào đó, chúng ta sẽ cùng nhau nhìn lại, thấu hiểu và tìm một cách tiếp cận bền vững hơn, để mục tiêu là cánh diều nâng bạn lên, chứ không phải là mỏ neo níu bạn lại.

Tại sao ngọn lửa nhiệt huyết trong ta lại lụi tàn giữa đường?

Cảm giác mất động lực không tự nhiên sinh ra. Nó là kết quả của một chuỗi những áp lực hữu hình và vô hình, những kỳ vọng sai lầm và một cái nhìn lệch lạc về ý nghĩa thực sự của thành công. Trước khi tìm cách thắp lại ngọn lửa, chúng ta cần hiểu tại sao nó lại yếu đi.

Áp lực vô hình từ "sân khấu thành công" trên mạng xã hội

Mỗi ngày, chúng ta lướt qua hàng trăm câu chuyện thành công được cắt gọt tỉ mỉ trên mạng xã hội. Người bạn cũ khoe dự án khởi nghiệp triệu đô. Một influencer tung ra khóa học "tự do tài chính". Đồng nghiệp cũ cập nhật chức danh mới ở một tập đoàn đa quốc gia. Tất cả đều long lanh, rạng rỡ và dường như không tốn chút công sức nào.

Cái chúng ta không thấy là những đêm thức trắng, những lần bị từ chối, những khoản nợ, những giọt nước mắt và cả sự cô đơn phía sau bức màn nhung đó. Chúng ta vô tình so sánh "cảnh hậu trường" lộn xộn của mình với "màn trình diễn" hoàn hảo của người khác. Áp lực phải thành công "nhanh như họ", "lớn như họ" dần dần biến mục tiêu của chính mình thành một cuộc đua mà ta không bao giờ là người chiến thắng. Mục tiêu không còn là để bản thân tốt lên, mà là để "bằng bạn bằng bè", để có một thứ gì đó đáng giá để trưng bày trên "sân khấu" ấy.

Khi "đam mê" không còn màu hồng như ta vẫn nghĩ

“Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn.” - chúng ta đã nghe câu này quá nhiều. Nhưng thực tế phũ phàng hơn thế. "Đam mê" không chỉ có những khoảnh khắc thăng hoa sáng tạo. Nó còn bao gồm cả những công việc nhàm chán, lặp đi lặp lại, những thất bại ê chề và những lúc bạn tự hỏi liệu mình có chọn sai đường không.

Khi bạn quyết định biến đam mê thành sự nghiệp, nó đi kèm với deadline, áp lực tài chính, và kỳ vọng của khách hàng. Niềm vui thuần khiết ban đầu có thể bị bào mòn bởi những lo toan cơm áo gạo tiền. Cảm giác burnout vì công việc không chỉ xảy ra với những công việc bạn ghét, nó hoàn toàn có thể xảy ra ngay cả khi bạn đang làm điều mình yêu thích. Đó là khi chúng ta nhận ra rằng, đam mê không phải là liều thuốc tiên cho mọi khó khăn, và việc kỳ vọng nó luôn mang lại cảm giác vui vẻ là một sai lầm.

Cạm bẫy chết người của việc chỉ tập trung vào vạch đích

Tư duy "được ăn cả, ngã về không" là một trong những nguyên nhân lớn nhất dẫn đến kiệt sức. Chúng ta đặt mục tiêu và dồn toàn bộ sự tập trung, hạnh phúc và giá trị bản thân vào khoảnh khắc chạm tới đích đến. "Khi tôi được thăng chức, tôi sẽ hạnh phúc." "Khi tôi mua được nhà, cuộc sống sẽ viên mãn." "Khi ứng dụng của tôi ra mắt, tôi mới là người thành công."

Cách suy nghĩ này biến cả một hành trình dài – có thể là vài tháng, thậm chí vài năm – thành một chuỗi ngày chờ đợi mệt mỏi. Mỗi ngày trôi qua không phải là một cơ hội để học hỏi và trải nghiệm, mà chỉ là một chướng ngại vật cần vượt qua. Và điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không đạt được mục tiêu chính xác như dự định? Toàn bộ công sức, thời gian và những bài học quý giá trên đường đi bỗng chốc trở nên vô nghĩa trong mắt bạn. Đây là một cái bẫy tâm lý cực kỳ nguy hiểm, nó tước đi niềm vui của hiện tại và đặt cược toàn bộ hạnh phúc của bạn vào một tương lai không chắc chắn.

Minh và ứng dụng còn dang dở: Một câu chuyện về "đích đến"

Minh là một lập trình viên 28 tuổi, tài năng và đầy hoài bão. Giống như bao người trong giới công nghệ, anh mơ về việc tạo ra một sản phẩm của riêng mình, một ứng dụng quản lý công việc cá nhân "sẽ thay đổi mọi thứ". Mục tiêu rất rõ ràng: ra mắt phiên bản đầu tiên trong vòng 6 tháng và có 1.000 người dùng đầu tiên.

Những đêm code một mình và câu hỏi "Để làm gì?"

Ban ngày, Minh làm việc 8 tiếng ở công ty. Ban đêm, anh trở thành nhà sáng lập, nhà phát triển, nhà thiết kế duy nhất cho dự án của mình. Căn phòng trọ nhỏ sáng đèn đến 2-3 giờ sáng. Màn hình máy tính đầy những dòng code, bên cạnh là những ly cà phê đã nguội ngắt và vài mẩu bánh mì ăn vội.

Tháng đầu tiên trôi qua với sự hưng phấn. Tháng thứ hai bắt đầu xuất hiện những lỗi khó nhằn. Đến tháng thứ ba, sự cô độc bắt đầu gặm nhấm anh. Bạn bè rủ đi cà phê, anh từ chối. Gia đình gọi điện, anh trả lời qua loa. Niềm vui sáng tạo ban đầu dần bị thay thế bởi một áp lực nặng nề phải "hoàn thành". Những dòng code không còn là sự khám phá, mà là những gạch đầu dòng phải xóa đi trong danh sách việc cần làm. Anh bắt đầu tự hỏi: "Mình đang làm cái quái gì thế này? Để làm gì chứ?". Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại, nhưng anh không dám trả lời, chỉ biết vùi đầu vào công việc vì sợ rằng nếu dừng lại, anh là kẻ thất bại.

Giây phút nhận ra mình đang sống cho kỳ vọng của người khác

Bước ngoặt đến vào một tối cuối tuần. Kiệt sức sau một tuần dài, Minh lướt LinkedIn và thấy một bài đăng của một "KOL" trong ngành, khoe về ứng dụng mới ra mắt và gọi vốn thành công. Anh nhìn vào sản phẩm hào nhoáng đó, rồi nhìn lại ứng dụng còn dang dở, đầy lỗi của mình. Một cảm giác tự ti và thua cuộc trào dâng. Anh nhận ra, mục tiêu "1.000 người dùng" hay "ra mắt trong 6 tháng" không thực sự xuất phát từ bên trong anh. Nó là những con số anh đọc được từ các blog khởi nghiệp, là thước đo thành công mà cộng đồng công nghệ áp đặt. Anh đang cố gắng xây dựng một câu chuyện thành công giống của người khác, chứ không phải đang tận hưởng hành trình sáng tạo của chính mình.

Anh không còn nhớ lần cuối mình cảm thấy vui khi thêm một tính năng mới là khi nào. Anh chỉ nhớ cảm giác lo lắng về việc không kịp "deadline" tự đặt ra. Mục tiêu đã trở thành một ông chủ hà khắc, và anh là một nhân viên mẫn cán nhưng không hề có niềm vui.

Định nghĩa lại "hoàn thành": Không phải ra mắt, mà là những gì học được

Minh đã không xóa dự án. Thay vào đó, anh xóa đi cái "deadline" vô hình. Anh quyết định định nghĩa lại hai chữ "hoàn thành". Hoàn thành không có nghĩa là ứng dụng phải có mặt trên App Store.

  • "Hoàn thành" là việc anh đã tự học được một ngôn ngữ lập trình mới mà không cần ai dạy.
  • "Hoàn thành" là việc anh đã hiểu sâu hơn về thiết kế trải nghiệm người dùng qua hàng chục lần tự vẽ và xóa đi.
  • "Hoàn thành" là việc anh nhận ra giới hạn của bản thân, biết khi nào cần nghỉ ngơi và hiểu rằng sức khỏe tinh thần quan trọng hơn bất kỳ sản phẩm nào.

Ứng dụng đó có thể không bao giờ ra mắt, nhưng hành trình tạo ra nó đã biến Minh thành một lập trình viên giỏi hơn, một người hiểu rõ bản thân hơn. Anh đã học được bài học quan trọng nhất: giá trị không nằm ở đích đến, mà nằm ở sự trưởng thành có được trên suốt chặng đường. Đây chính là cốt lõi của Tư duy phát triển (Growth Mindset) mà nhà tâm lý học Carol Dweck đã nói đến – tập trung vào quá trình học hỏi và nỗ lực, thay vì chỉ chăm chăm vào kết quả cuối cùng.

Sống cùng mục tiêu, thay vì chạy theo nó

Câu chuyện của Minh cho chúng ta thấy, vấn đề không nằm ở việc đặt mục tiêu, mà ở cách chúng ta đối xử với nó và với chính bản thân mình trên hành trình đó. Vậy làm gì khi muốn bỏ cuộc? Làm sao để kiên trì với mục tiêu mà không bị nó đè bẹp? Câu trả lời nằm ở việc thay đổi góc nhìn và thực hành những thói quen nhỏ để nuôi dưỡng động lực từ bên trong (động lực nội tại).

Viết "nhật ký hành trình", không chỉ là "báo cáo tiến độ"

Thay vì chỉ gạch đầu dòng những việc đã làm, hãy dành 5-10 phút mỗi ngày để viết xuống những cảm xúc của bạn. Hôm nay bạn học được điều gì mới, dù là nhỏ nhất? Khoảnh khắc nào khiến bạn cảm thấy vui vẻ, tự hào? Khó khăn nào làm bạn nản lòng và bạn đã đối mặt với nó ra sao? Cuốn nhật ký này không phải để đo lường hiệu suất, mà để ghi nhận sự tồn tại và nỗ lực của bạn. Nó giúp bạn thấy rằng mỗi ngày đều có giá trị, ngay cả khi bạn chưa tiến gần hơn đến vạch đích. Đây là một hình thức thực hành chánh niệm (mindfulness), giúp bạn kết nối sâu sắc hơn với hiện tại và trân trọng quá trình.

Cho phép mình có những "ngày nghỉ" không tội lỗi

Trong văn hóa tôn sùng sự bận rộn, nghỉ ngơi thường bị đánh đồng với lười biếng. Đây là một quan niệm sai lầm và độc hại. Não bộ và cơ thể bạn cần thời gian để phục hồi, để xử lý thông tin và tái tạo năng lượng. Hãy lên lịch cho những ngày nghỉ, những buổi tối không làm gì cả một cách có chủ đích, giống như cách bạn lên lịch cho một cuộc họp quan trọng. Trong những khoảng nghỉ đó, hãy hoàn toàn ngắt kết nối khỏi công việc và mục tiêu. Đừng cảm thấy tội lỗi. Hãy nhớ rằng, một cung tên muốn bắn đi xa phải được kéo về phía sau. Nghỉ ngơi chính là lúc bạn "kéo dây cung" để chuẩn bị cho một cú bật mạnh mẽ hơn.

Tìm niềm vui trong những bước đi nhỏ nhất, ngay cả khi thất bại

Hãy chia nhỏ mục tiêu lớn thành những nhiệm vụ siêu nhỏ mà bạn có thể hoàn thành trong một ngày, thậm chí một giờ. Thay vì "Viết xong cuốn sách", hãy bắt đầu với "Viết 300 từ hôm nay". Thay vì "Xây dựng ứng dụng", hãy bắt đầu với "Làm cho cái nút bấm này hoạt động".

Và quan trọng hơn cả, hãy học cách ăn mừng những "thất bại". Một dòng code lỗi không phải là thảm họa, nó là cơ hội để bạn hiểu sâu hơn về hệ thống. Một bài viết bị từ chối không có nghĩa bạn là người viết tồi, nó là một phản hồi quý giá để bạn cải thiện. Khi bạn nhìn thấy giá trị trong cả thành công và thất bại, bạn sẽ giải phóng mình khỏi nỗi sợ hãi và tìm thấy động lực nội tại – niềm vui thuần khiết đến từ chính hành động nỗ lực và học hỏi. Đó là cách để tìm lại đam mê và tìm thấy ý nghĩa cuộc sống ngay trong những việc bạn làm hàng ngày.

Hành trình chinh phục mục tiêu không phải là một đường thẳng. Sẽ có những lúc bạn mệt mỏi, nghi ngờ và muốn dừng lại. Đó là điều hoàn toàn bình thường. Điều quan trọng không phải là không bao giờ gục ngã, mà là biết cách đứng dậy và bước tiếp với một tâm thế mới, một góc nhìn mới.

Hãy nhớ ba điều này:

  1. Hành trình quan trọng hơn đích đến. Sự trưởng thành, những bài học, những kỹ năng bạn tích lũy được trên đường đi mới là tài sản quý giá nhất, không phải là tấm huy chương ở vạch đích.
  2. "Thành công" là do bạn định nghĩa. Đừng để những thước đo của xã hội hay của người khác áp đặt lên cuộc đời bạn. Hãy tự định nghĩa thành công theo cách khiến bạn cảm thấy trọn vẹn và ý nghĩa.
  3. Cho phép bản thân được yếu đuối và bắt đầu lại. Bạn không phải là một cỗ máy. Bạn là con người. Có những ngày bạn không có năng lượng, và điều đó hoàn toàn ổn. Lòng tốt với chính mình là nguồn năng lượng bền vững nhất.

Hôm nay, hãy thử nhìn lại một mục tiêu của bạn. Thay vì lo lắng về chặng đường còn lại, hãy thử tìm một niềm vui nhỏ bé trên hành trình thực hiện nó. Đó có thể là cảm giác hài lòng khi giải quyết một vấn đề nhỏ, là niềm vui khi học được một điều mới, hay đơn giản là sự biết ơn vì bạn vẫn đang ở đây, vẫn đang nỗ lực vì một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Ý kiến của bạn