Khi nỗ lực của bạn "chìm nghỉm": Dấu chấm hết hay một tín hiệu để đi tiếp?
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 02/11/2025
Bạn có quen với cảm giác này không? Cái nhấp chuột run rẩy trên nút “Làm mới”. Màn hình nhấp nháy một giây, và rồi những con số hiện ra, trơ trơ và lạnh lùng. Chúng chẳng hề nhúc nhích, hoặc tệ hơn, còn tụt xuống so với hôm qua. Bạn nhìn chằm chằm vào trang thống kê của dự án mà mình đã dốc cạn tâm huyết suốt sáu tháng, một năm trời. Tim bạn thắt lại, một cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo len lỏi từ dạ dày lên đến lồng ngực. Hàng trăm giờ làm việc, hàng ngàn ý tưởng, vô số đêm trằn trọc… tất cả dường như tan biến vào hư không.
Và rồi câu hỏi đó hiện lên, to và rõ như một dòng tít trên trang nhất của tờ báo nội tâm: "Mình đã sai ở đâu?". Câu hỏi này không chỉ đơn thuần là tìm kiếm lỗi sai trong quy trình. Nó xoáy sâu hơn, gặm nhấm hơn. Nó biến thành: "Có phải mình không đủ giỏi?", "Có phải mình đã quá ảo tưởng?", và đau đớn nhất, "Có phải mình là một kẻ thất bại?".
Nếu bạn đang ở đây, có lẽ bạn hiểu rất rõ cái cảm giác "chìm nghỉm" ấy. Cảm giác khi nỗ lực của bạn, dù lớn lao đến đâu, cũng không tạo ra một gợn sóng nào đáng kể. Bài viết này không phải để hô hào những khẩu hiệu sáo rỗng. Nó là một cuộc trò chuyện, một cái vỗ về nhẹ nhàng, để cùng bạn nhìn lại "vụ chìm tàu" này, không phải như một thảm họa, mà như một hải trình bất đắc dĩ dẫn bạn đến một vùng đất mới mà bạn chưa từng biết đến.
Tại sao nỗi sợ "thua" lại bủa vây chúng ta đến vậy?
Trước khi tìm cách vượt qua thất bại, chúng ta cần thành thật với chính mình: tại sao việc này lại đau đớn đến thế? Tại sao một dự án không thành lại có sức tàn phá ghê gớm đến niềm tin vào bản thân? Câu trả lời không hề đơn giản, nó nằm sâu trong cách xã hội hiện đại vận hành và cả cách chúng ta tự định vị chính mình.
Bức tranh thành công méo mó trên mạng xã hội
Mỗi ngày, chúng ta lướt qua hàng trăm câu chuyện thành công được gói ghém cẩn thận trên mạng xã hội. Một người bạn vừa ra mắt thương hiệu thời trang riêng. Một đồng nghiệp cũ khoe được thăng chức lên vị trí quản lý. Một "hot influencer" nào đó chia sẻ về thu nhập sáu con số từ việc sáng tạo nội dung. Dòng chảy thông tin này vô tình tạo ra một ảo ảnh rằng thành công là con đường thẳng tắp, nhanh chóng và luôn rực rỡ.
Chúng ta hiếm khi thấy được những đêm thức trắng, những email bị từ chối, những lần sản phẩm lỗi, hay những giọt nước mắt trong phòng tắm. Chúng ta chỉ thấy kết quả cuối cùng. Điều này vô hình trung tạo ra một thứ áp lực đồng trang lứa khủng khiếp, một tiêu chuẩn thành công phi thực tế. Khi dự án của chúng ta không đạt được thành tựu tương tự trong một khoảng thời gian ngắn, bộ não ngay lập tức so sánh và đi đến kết luận: "Người khác làm được, còn mình thì không. Vậy là mình kém cỏi".
Khi chúng ta lỡ "đặt cược" cả danh tính của mình vào một dự án
Đây có lẽ là cái bẫy tâm lý nguy hiểm nhất. Khi bắt đầu một dự án tâm huyết, chúng ta không chỉ đầu tư thời gian và tiền bạc, chúng ta đầu tư cả bản ngã của mình vào đó. Dự án không còn là "thứ mình làm", nó trở thành "thứ mình là".
- "Tôi là founder của startup X."
- "Tôi là một nhà văn đang viết cuốn tiểu thuyết đầu tay."
- "Tôi là người xây dựng kênh YouTube về phát triển bản thân."
Khi gắn chặt danh tính của mình với kết quả của dự án, chúng ta đã tự đặt mình vào một ván cược sinh tử. Nếu dự án thành công, chúng ta cảm thấy giá trị bản thân được nâng cao. Nhưng nếu nó thất bại, chúng ta không chỉ cảm thấy buồn vì công sức đổ bể, mà còn cảm thấy chính con người mình, chính giá trị cốt lõi của mình, cũng là một thất bại. Sự sụp đổ của dự án kéo theo sự sụp đổ của cái tôi. Đây là lý do tại sao cảm giác xấu hổ và tự ti lại mãnh liệt đến vậy. Bạn không chỉ mất đi một dự án, bạn cảm thấy như mình đang mất đi chính mình.
Nhìn lại "cú ngã": Không phải bản án, mà là một bản đồ dữ liệu
Nếu bạn có thể lùi lại một bước, tạm gác những cảm xúc bão bùng qua một bên và nhìn vào "thất bại" này dưới một lăng kính khác, bạn sẽ thấy gì? Hãy thử tưởng tượng nó không phải là một dấu chấm hết, mà là một tập hợp dữ liệu thô. Cuộc sống vừa gửi cho bạn một bản báo cáo chi tiết về thử nghiệm vừa rồi. Nhiệm vụ của bạn lúc này không phải là dằn vặt bản thân, mà là đọc bản báo cáo đó như một nhà khoa học.
Dữ liệu này đang cố nói với bạn điều gì?
Một nhà khoa học không bao giờ xem một thí nghiệm thất bại là một sự sụp đổ cá nhân. Họ xem đó là thông tin. Thông tin về việc giả thuyết nào sai, phương pháp nào không hiệu quả, biến số nào cần điều chỉnh. Hãy thử áp dụng tư duy này vào "cú ngã" của bạn. Thay vì hỏi "Tại sao mình tệ thế?", hãy đặt những câu hỏi mang tính phân tích:
- Về sản phẩm/nội dung: Có phải ý tưởng của mình không thực sự giải quyết được một vấn đề cấp thiết cho ai cả? Hay cách mình thể hiện nó chưa đủ hấp dẫn?
- Về đối tượng mục tiêu: Mình đã nhắm sai người nghe/xem/đọc? Mình nghĩ họ cần A, nhưng thực tế họ lại muốn B?
- Về kênh truyền thông: Có phải mình đã cố gắng quảng bá trên một nền tảng mà đối tượng của mình không hề lui tới?
- Về thời điểm: Có thể ý tưởng này đi trước thời đại, hoặc thị trường đã bão hòa với những ý tưởng tương tự?
- Về bản thân: Trong suốt quá trình, công đoạn nào mình thực sự yêu thích? Công đoạn nào khiến mình kiệt sức và chỉ muốn trốn tránh?
Khi bạn bắt đầu mổ xẻ vấn đề theo cách này, bạn đang tách bạch giữa "kết quả" và "con người bạn". Kết quả có thể không như ý, nhưng bạn, với tư cách là người thực hiện, đã thu về một kho dữ liệu vô giá cho lần thử nghiệm tiếp theo. Đây chính là bước đầu tiên để làm lại từ đầu một cách thông minh hơn.
Từ "Tại sao là tôi?" đến "Bài học là gì?"
Nhà tâm lý học Carol S. Dweck, trong nghiên cứu nổi tiếng của mình, đã giới thiệu khái niệm Tư duy phát triển (Growth Mindset). Người có tư duy phát triển tin rằng trí thông minh và tài năng có thể được rèn luyện thông qua nỗ lực và học hỏi. Họ xem thử thách không phải là mối đe dọa, mà là cơ hội để lớn lên. Ngược lại, người có tư duy cố định (Fixed Mindset) tin rằng khả năng là bẩm sinh, và thất bại là bằng chứng cho thấy họ thiếu năng lực.
Việc đối mặt với thất bại chính là bài kiểm tra lớn nhất cho tư duy của chúng ta. Thay vì chìm trong suy nghĩ "Mình không có tố chất để làm việc này", một người có tư duy phát triển sẽ hỏi: "Mình có thể học được gì từ trải nghiệm này để lần sau làm tốt hơn?".
Để thực hiện sự chuyển đổi tư duy này, có một kỹ thuật trong tâm lý học gọi là "Reframing" (Tái định hình nhận thức). Nó đơn giản là thay đổi câu chuyện bạn tự kể cho mình nghe về một sự kiện.
- Khung cũ (tiêu cực): "Tôi đã lãng phí 6 tháng vô ích và chẳng đạt được gì cả."
- Khung mới (tái định hình): "Tôi đã đầu tư 6 tháng để học được rằng hướng đi này không phù hợp, và khám phá ra những kỹ năng/sở thích mà tôi không hề biết mình có."
Thấy không? Sự kiện không thay đổi, nhưng ý nghĩa bạn gán cho nó thì có. Tái định hình nhận thức không phải là tự lừa dối bản thân rằng mọi thứ đều ổn. Nó là việc chủ động tìm kiếm những bài học từ thất bại, tìm kiếm những mầm cây đang nảy nở từ đống tro tàn.
Khi podcast "chìm nghỉm" lại là la bàn chỉ lối
Minh đã từng tin rằng podcast là định mệnh của mình. Anh có một tình yêu sâu sắc với lịch sử và một giọng nói trầm ấm. Suốt 6 tháng trời, cuộc sống của anh xoay quanh dự án "Sử Ký Ngàn Năm". Mỗi cuối tuần, anh vùi mình trong thư viện, đọc những tài liệu cũ, tỉ mỉ xâu chuỗi các sự kiện. Mỗi tối trong tuần, anh dành 3-4 tiếng để viết kịch bản, cố gắng biến những con số và sự kiện khô khan thành một câu chuyện lôi cuốn.
Anh tự học cách thu âm, chỉnh sửa audio, thiết kế ảnh bìa, và làm marketing trên mạng xã hội. Anh hào hứng đến mất ngủ trước ngày ra mắt tập đầu tiên. Anh tưởng tượng ra cảnh mọi người bàn luận sôi nổi về những góc nhìn mới mẻ mà anh mang lại. Nhưng thực tế lại phũ phàng. Sau 3 tháng với 12 tập được đầu tư công phu, kênh podcast của anh chỉ có vài chục lượt nghe mỗi tập, phần lớn đến từ bạn bè và người thân.
Minh rơi vào trạng thái mà anh mô tả là "trống rỗng đến kiệt quệ". Anh cảm thấy mình như một kẻ ngốc đang độc thoại trong một căn phòng trống. Sự hoài nghi bản thân xâm chiếm lấy anh. "Hay là mình kể chuyện chán quá? Hay giọng mình không đủ hay? Hay kiến thức của mình quá nông cạn?". Anh bắt đầu sợ hãi việc mở phần mềm thu âm, anh chán ghét việc phải đăng bài quảng bá cho một thứ mà không ai quan tâm.
Một buổi tối, trong lúc chán nản nhìn vào thư mục chứa hơn 20 kịch bản chi tiết mà anh đã viết, một sự thật bất ngờ lóe lên trong đầu Minh. Anh nhận ra, trong toàn bộ quá trình, thứ khiến anh say mê nhất, thứ anh có thể làm quên cả thời gian, không phải là việc nói trước micro hay cắt ghép âm thanh. Đó là những giờ phút nghiên cứu và viết lách. Anh yêu cái cảm giác tìm ra một chi tiết lịch sử ít người biết, yêu việc sắp xếp các ý tưởng phức tạp thành một cấu trúc mạch lạc, yêu việc dùng con chữ để vẽ nên những bức tranh quá khứ sống động.
Podcast đã thất bại. Nhưng nó không phải là một thất bại toàn diện. Nó là một thí nghiệm tốn kém nhưng cực kỳ hiệu quả để giúp Minh nhận ra đam mê thực sự của mình. "Sử Ký Ngàn Năm" có thể đã "chìm nghỉm", nhưng nó lại là chiếc la bàn chỉ cho Minh một con đường hoàn toàn mới: viết lách chuyên nghiệp về chủ đề lịch sử. Anh bắt đầu gửi những bài viết của mình cho các tạp chí online, xây dựng một blog cá nhân. Lần này, anh không còn cảm thấy kiệt sức. Anh thấy mình được sống, được là chính mình. Con đường cũ khép lại, nhưng nó đã mở ra một cánh cửa mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước qua.
Vậy, chúng ta nên bắt đầu lại từ đâu?
Hiểu được nguyên nhân và nhìn thấy những góc nhìn mới là một chuyện, nhưng việc đứng dậy và bước đi những bước đầu tiên sau cú ngã lại là một chuyện khác. Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn và lòng trắc ẩn với chính bản thân. Đừng thúc ép mình phải tìm lại động lực ngay lập tức.
Cho phép mình được buồn (và cả tức giận nữa)
Cảm xúc của bạn là thật. Nỗi buồn, sự thất vọng, sự tức giận, cảm giác xấu hổ - tất cả đều là những phản ứng hoàn toàn tự nhiên. Cố gắng kìm nén hay phớt lờ chúng chỉ khiến chúng tồn tại dai dẳng hơn dưới một hình thức khác. Hãy cho phép mình một khoảng thời gian để "để tang" cho dự án, cho ước mơ đã không thành. Bạn có thể viết ra hết những cảm xúc của mình, tâm sự với một người bạn thân, hoặc đơn giản là cho phép mình không làm gì cả trong vài ngày. Thừa nhận và trải qua cảm xúc là bước chữa lành đầu tiên và quan trọng nhất.
"Giải phẫu" cú ngã, không phải "mổ xẻ" bản thân
Sau khi cảm xúc đã dần lắng xuống, hãy quay lại với vai trò của một nhà khoa học. Lấy một tờ giấy, chia làm ba cột: "Những gì đã hoạt động tốt", "Những gì không hiệu quả", và "Những bài học quan trọng". Quá trình này giúp bạn khách quan hóa vấn đề, tập trung vào các yếu tố bên ngoài và các hành động cụ thể, thay vì chỉ trích con người và năng lực của mình. Bạn sẽ ngạc nhiên khi nhận ra có rất nhiều điều mình đã làm tốt và học được, ngay cả trong một dự án "thất bại".
Tìm lại niềm vui trong những hành động nhỏ
Sự tự tin của bạn có thể đang ở mức rất thấp. Đừng vội bắt tay vào một dự án lớn lao khác. Thay vào đó, hãy bắt đầu bằng việc xây dựng lại sự tự tin từ những chiến thắng nhỏ. Đó có thể là việc hoàn thành một khóa học online ngắn, đọc xong một cuốn sách, dọn dẹp lại toàn bộ căn phòng, hay tập một bài nhạc cụ đơn giản. Những thành quả nhỏ bé này sẽ nhắc nhở bộ não của bạn rằng: "Này, mình vẫn có khả năng hoàn thành mọi việc. Mình vẫn có giá trị". Đây là cách để bạn dần dần nạp lại năng lượng và sự lạc quan để không bỏ cuộc trên hành trình dài.
Hành trình của bạn không phải là một đường thẳng
Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần định nghĩa lại "thành công" và "thất bại". Có lẽ chúng không phải là hai điểm đến đối lập, mà chỉ là những cột mốc khác nhau trên cùng một con đường khám phá bản thân. Một nỗ lực "chìm nghỉm" không phải là bản án tuyên bố bạn vô dụng. Nó chỉ là một phản hồi từ cuộc sống, một tín hiệu cho thấy có thể bạn đang đi sai đường, hoặc cần một bộ kỹ năng mới, hoặc đơn giản là cần nhìn vào bên trong để hiểu rõ hơn mình thực sự là ai và mình thực sự muốn gì.
Hãy nhớ ba điều này. Thứ nhất, cảm xúc của bạn là thật và đáng được tôn trọng; hãy cho phép bản thân được cảm nhận chúng trọn vẹn. Thứ hai, "thất bại" thực chất là một chiếc la bàn, không phải một bản án; nó chỉ cho bạn hướng đi phù hợp hơn thay vì kết tội bạn. Và cuối cùng, thành công lớn nhất sau mỗi lần vấp ngã không phải là đứng dậy mạnh mẽ hơn, mà là hiểu mình sâu sắc hơn. Bạn biết mình yêu gì, ghét gì, điểm mạnh và cả những giới hạn của mình.
Đó mới chính là tài sản quý giá nhất mà không một thành công rực rỡ nào có thể dễ dàng mang lại.
Hôm nay, hãy thử viết ra một điều bạn đã học được từ lần ‘chìm nghỉm’ gần nhất của mình.
Ý kiến của bạn