Khi nỗ lực không thành: Sống sao để thấy mình 'xứng đáng', dù không có cúp vàng?
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 04/11/2025
Chiều thứ Bảy, mưa lất phất ngoài ô cửa kính. Tôi đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm thì điện thoại rung lên một tiếng “ting” khô khốc. Là tin nhắn của Mai, cô bạn thân nhất của tôi. Dòng chữ ngắn ngủi hiện lên trên màn hình, nhưng lại nặng trĩu một cách lạ thường: “Mình quyết định đóng cửa tiệm rồi”.
Tim tôi thắt lại. Không phải vì bất ngờ, mà vì một cảm giác hụt hẫng đến khó tả. Tiệm cà phê sách nhỏ xinh mang tên “Mơ Màng” là tất cả tâm huyết, là đứa con tinh thần mà Mai đã đánh đổi bằng gần hai năm trời mất ăn mất ngủ. Tôi đã chứng kiến cô ấy tự tay sơn từng mảng tường, tỉ mỉ chọn từng cuốn sách cũ, thức trắng đêm để hoàn thiện công thức pha chế. Mai đã làm mọi thứ. Mọi thứ một cách hoàn hảo.
Một câu hỏi cứ xoáy sâu trong tâm trí tôi, day dứt và phi lý: “Rõ ràng cậu ấy đã làm mọi thứ đúng cơ mà? Tại sao nỗ lực hết mình lại không mang về kết quả xứng đáng?” Câu hỏi đó không chỉ dành cho Mai, mà còn là tiếng vọng cho chính những lo âu của tôi, và có lẽ, của rất nhiều người trong chúng ta – những người trẻ đang miệt mài gieo trồng trên mảnh đất sự nghiệp, nhưng hoang mang không biết liệu ngày mai có phải là ngày thu hoạch, hay chỉ là một trận bão giông cuốn đi tất cả.
Chúng ta đã bị ‘chủ nghĩa kết quả’ giam cầm như thế nào?
Chúng ta đang sống trong một thế giới bị ám ảnh bởi những chiếc cúp vàng. Bảng tin mạng xã hội mỗi ngày đều là một cuộc diễu hành của thành tựu: những dự án triệu đô, những chuyến đi sang chảnh, những thân hình hoàn hảo, những cột mốc sự nghiệp đáng ngưỡng mộ. Thành công được lượng hóa bằng những con số, những danh hiệu, những vật chất có thể trưng bày. Vô hình trung, chúng ta bị đẩy vào một cuộc đua mà ở đó, vạch đích là thứ duy nhất có giá trị.
Cái bẫy ngọt ngào nhưng cũng đầy cay đắng của “chủ nghĩa kết quả” này là nó gắn chặt giá trị bản thân của chúng ta với những thành tựu bên ngoài. Thắng, bạn là người hùng. Thua, bạn là kẻ thất bại. Không có khoảng giữa. Khi một dự án không thành công, khi một mục tiêu không đạt được, chúng ta không chỉ cảm thấy buồn, mà còn cảm thấy mình thật kém cỏi, vô dụng. Nỗi thất vọng về kết quả nhanh chóng biến thành sự tự phán xét, tự dằn vặt chính bản thân mình.
Áp lực này đặc biệt nặng nề với những người trẻ, những người đang ở giai đoạn định hình sự nghiệp và cuộc đời. Chúng ta được dạy rằng “có công mài sắt, có ngày nên kim”, rằng cứ nỗ lực hết mình rồi thành công sẽ đến. Nhưng thực tế phũ phàng hơn thế. Đôi khi, bạn có thể mài một thanh sắt bằng cả trái tim, nhưng cuối cùng thứ bạn nhận được không phải là một cây kim, mà chỉ là một thanh sắt mòn đi và những vết chai sạn trên tay. Và đó là lúc niềm tin của chúng ta bắt đầu lung lay, là lúc chúng ta tự hỏi: “Liệu mình có thực sự xứng đáng?”
Sự ‘xứng đáng’ không phải là một phép cộng trừ sòng phẳng
Chúng ta thường lầm tưởng rằng nỗ lực là một đồng xu bỏ vào máy bán hàng tự động, và thành công là món nước ngọt sẽ rơi ra. Bỏ vào càng nhiều, càng chất lượng, thì sản phẩm nhận về càng phải tương xứng. Nhưng cuộc đời không vận hành như một cỗ máy. Nỗ lực là điều kiện cần, nhưng chưa bao giờ là điều kiện đủ. Sự xứng đáng đích thực không nằm ở việc bạn “nhận lại” được gì, mà nằm ở việc bạn đã dám dấn thân, đã sống trọn vẹn và chính trực trong chính quá trình nỗ lực đó.
Khi bạn tin mình ‘được quyền có’ và khi bạn biết mình ‘xứng đáng được’
Có một sự khác biệt rất lớn giữa cảm giác “được quyền có” (entitlement) và “xứng đáng được” (deserving).
- Được quyền có: Đây là tư duy của một giao dịch. “Tôi đã làm việc 14 tiếng/ngày, tôi phải được thăng chức.” “Tôi đã đầu tư hết tiền bạc, dự án này phải thành công.” Tư duy này đặt toàn bộ giá trị vào kết quả. Khi kết quả không như ý, nó sinh ra sự tức giận, oán trách và cảm giác bị đối xử bất công.
- Xứng đáng được: Đây là sự công nhận giá trị nội tại. “Dù dự án có thành công hay không, tôi xứng đáng được tự hào vì đã dũng cảm theo đuổi nó, đã học hỏi và trưởng thành hơn.” “Dù không được thăng chức, tôi xứng đáng được ghi nhận vì sự tận tâm và những kỹ năng tôi đã rèn giũa.” Sự xứng đáng này đến từ hành động, từ phẩm chất, từ sự chính trực của bạn. Nó không phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài.
Khi bạn đối mặt thất bại, việc chuyển góc nhìn từ “được quyền có” sang “xứng đáng được” là một chiếc phao cứu sinh. Nó giúp bạn tách mình ra khỏi sự sụp đổ của kết quả và nhìn nhận giá trị ở một nơi vững chãi hơn: chính con người bạn.
Quan trọng không phải đích đến, mà là bạn đã trở thành ai
Hãy thử nhìn lại một chặng đường nỗ lực đã qua, dù nó có dẫn đến thất bại. Bạn đã học được những kỹ năng gì? Bạn đã rèn luyện được đức tính kiên nhẫn ra sao? Bạn đã hiểu thêm về giới hạn và sức mạnh của bản thân như thế nào? Bạn đã xây dựng được những mối quan hệ nào trên hành trình đó?
Câu trả lời cho những câu hỏi này mới chính là “chiếc cúp vàng” thật sự. Kết quả có thể mất đi, tiền bạc có thể tan biến, nhưng con người mà bạn trở thành – một phiên bản kiên cường hơn, khôn ngoan hơn, và sâu sắc hơn – sẽ ở lại với bạn mãi mãi. Đó là tài sản không ai có thể lấy đi, và là nền tảng vững chắc cho mọi hành trình tiếp theo.
Câu chuyện về ‘Mơ Màng’ và chiếc cúp vàng không bao giờ tồn tại
Quay trở lại với câu chuyện của Mai và tiệm cà phê sách “Mơ Màng”. Đó không phải là một thất bại, dù tấm biển “Đóng cửa” đã được treo lên. Đó là một bài học đắt giá về sự trưởng thành và giá trị thực sự của nỗ lực.
Giấc mơ thơm mùi giấy mới và cà phê rang xay
Mai ấp ủ giấc mơ về “Mơ Màng” từ những ngày còn là sinh viên. Đó không chỉ là một mô hình kinh doanh, mà là một không gian nơi những tâm hồn yêu sách và cà phê có thể tìm thấy một góc bình yên. Tôi nhớ những ngày cuối tuần cô ấy lặn lội đến những khu chợ đồ cũ, nhặt nhạnh từng chiếc bàn, chiếc ghế, thổi vào chúng một sức sống mới. Tôi nhớ những đêm cô ấy gọi cho tôi, giọng đầy phấn khích vì vừa tìm ra một nguồn cung cấp sách hiếm, hay vừa thử thành công một mẻ cold brew mới.
Mai đã nghiên cứu thị trường kỹ lưỡng, xây dựng một kế hoạch kinh doanh chi tiết, và tạo ra một không gian có gu, ấm cúng mà không một quán cà phê chuỗi nào có thể sao chép. Cô ấy đã dồn vào đó không chỉ tiền bạc, mà cả linh hồn mình. Với tất cả sự chuẩn bị và tâm huyết ấy, ai cũng tin rằng “Mơ Màng” sẽ thành công rực rỡ.
Ngày tấm biển ‘Sang nhượng’ thay cho lời chào buổi sáng
“Mơ Màng” hoạt động được một năm. Một năm đầy ắp tiếng cười, những buổi workshop thơ, những đêm nhạc acoustic mộc mạc và cả những vị khách quen thuộc coi quán như ngôi nhà thứ hai. Nhưng rồi những yếu tố bất khả kháng ập đến. Chủ nhà đột ngột đòi lại mặt bằng để xây cao ốc. Cùng lúc đó, một thương hiệu cà phê lớn với tiềm lực tài chính mạnh mẽ mở một chi nhánh ngay góc phố đối diện, thu hút phần lớn khách hàng trẻ.
Mai đã cố gắng xoay sở, nhưng chi phí để di dời và gầy dựng lại từ đầu là quá sức. Ngày cô ấy quyết định dừng lại, tôi thấy trong mắt bạn mình không phải là sự suy sụp, mà là một nỗi buồn trong veo và một sự thanh thản kỳ lạ. Cô ấy nói: “Mình đã làm hết sức rồi. Phần còn lại, mình không kiểm soát được. Có lẽ đã đến lúc phải chấp nhận thực tại.”
Trong triết học khắc kỷ (Stoicism), các nhà hiền triết như Seneca hay Marcus Aurelius luôn nhấn mạnh việc phân biệt rõ ràng giữa những gì ta có thể kiểm soát (suy nghĩ, hành động, thái độ) và những gì ta không thể (kết quả, hành động của người khác, các sự kiện ngoại cảnh). Hạnh phúc và sự bình yên chỉ đến khi ta tập trung toàn bộ năng lượng vào vòng tròn kiểm soát của mình và học cách chấp nhận những gì nằm ngoài nó. Mai, bằng một cách bản năng, đã thực hành triết lý sống cao đẹp đó.
Khi Mơ Màng khép lại, một cánh cửa khác đã mở ra
Một tháng sau ngày đóng cửa, tôi gặp lại Mai. Cô ấy gầy đi một chút, nhưng ánh mắt lại sáng và vững chãi hơn. Cô ấy kể cho tôi nghe về những gì còn lại khi “Mơ Màng” chỉ còn là ký ức.
- Bài học về kinh doanh thực chiến: Cô ấy hiểu sâu sắc về dòng tiền, về marketing du kích, về tầm quan trọng của hợp đồng thuê nhà. Đó là những kiến thức mà không một trường lớp nào có thể dạy được.
- Bài học về lòng người: Cô ấy nhận ra ai là người bạn thật sự ở bên cạnh mình lúc khó khăn, và cảm nhận được sự tử tế của những vị khách lạ đã nhắn tin động viên, thậm chí đề nghị giúp đỡ.
- Bài học lớn nhất về bản thân: “Mình nhận ra mình mạnh mẽ hơn mình tưởng,” Mai nói. “Thất bại không giết chết mình, nó chỉ cho mình thấy rằng mình có khả năng đứng dậy và đi tiếp. Giờ đây, mình không còn sợ hãi việc thử một điều gì đó mới mẻ nữa.”
“Mơ Màng” không mang lại cho Mai chiếc cúp vàng vật chất, nhưng nó đã trao cho cô ấy một thứ quý giá hơn nhiều: sự kiên cường và một sự thấu hiểu sâu sắc về bản thân. Đó chính là bài học từ thất bại ý nghĩa nhất.
Xây dựng la bàn nội tại: Luyện tập tư duy ‘sống xứng đáng’
Vậy làm thế nào để chúng ta có thể vững vàng đi qua những cơn bão của cuộc đời, để tìm thấy giá trị của bản thân ngay cả khi không có thành tựu nào để chứng minh? Điều đó đòi hỏi sự rèn luyện, một sự thay đổi trong tư duy và cách chúng ta nhìn nhận cuộc sống mỗi ngày. Đó là quá trình phát triển bản thân từ bên trong.
Ghi nhận nhật ký nỗ lực, không phải bảng điểm thành tích
Thay vì chỉ tập trung vào kết quả cuối cùng, hãy học cách ghi nhận và ăn mừng quá trình. Mỗi tối, hãy dành vài phút để viết ra 3 điều bạn đã nỗ lực trong ngày. Không cần phải là những việc lớn lao. “Hôm nay mình đã kiên nhẫn giải quyết một vấn đề khó.” “Hôm nay mình đã dám nói lên ý kiến của mình trong cuộc họp.” “Hôm nay mình đã hoàn thành bài tập dù rất mệt.”
Đây chính là cốt lõi của Tư duy phát triển (Growth Mindset), một khái niệm được tiên phong bởi nhà tâm lý học Carol Dweck. Người có tư duy phát triển tin rằng khả năng có thể được rèn luyện qua nỗ lực và học hỏi. Họ xem thử thách là cơ hội để trưởng thành, và tập trung vào quá trình cố gắng thay vì chỉ chăm chăm vào kết quả “đỗ/trượt”. Việc ghi nhận nỗ lực giúp bạn xây dựng sự tự tôn dựa trên những hành động bạn có thể kiểm soát, từ đó tìm lại động lực một cách bền vững.
Vẽ lại bản đồ thành công của riêng bạn
Ai có quyền định nghĩa “thắng - thua” trong cuộc đời bạn? Xã hội, gia đình, hay chính bạn? Hãy dũng cảm ngồi xuống và định nghĩa lại thành công theo hệ giá trị của riêng mình. Có thể thành công với bạn không phải là chức vụ cao nhất, mà là có đủ thời gian cho gia đình. Có thể nó không phải là kiếm được thật nhiều tiền, mà là tạo ra một sản phẩm có ý nghĩa cho cộng đồng. Có thể nó không phải là sự nổi tiếng, mà là sự bình yên trong tâm hồn.
Khi bạn có một định nghĩa thành công của riêng mình, bạn sẽ không còn bị cuốn theo cuộc đua của người khác. Bạn sẽ có một la bàn nội tại để dẫn lối, và mỗi bước đi trên con đường đó, dù nhỏ bé, cũng là một chiến thắng đáng tự hào.
Tìm thấy niềm vui trong hành động, không phải ở vạch đích
Hãy học cách yêu chính hành động. Một lập trình viên có thể tìm thấy niềm vui trong việc giải quyết một thuật toán phức tạp. Một người viết có thể tìm thấy sự thỏa mãn trong việc sắp xếp câu chữ cho thật đắt giá. Một người làm vườn có thể cảm thấy hạnh phúc khi đôi tay mình lấm lem đất và chăm sóc cho một mầm cây.
Khi niềm vui đến từ chính quá trình làm việc, kết quả chỉ còn là một phần thưởng cộng thêm. Dù dự án có được duyệt hay không, bạn vẫn có được niềm vui của sự sáng tạo. Dù sản phẩm có bán chạy hay không, bạn vẫn có được sự hài lòng của một người thợ lành nghề. Đây là cách để sống ý nghĩa mỗi ngày, chứ không phải chỉ sống để chờ đợi một ngày vinh quang nào đó trong tương lai.
Hành trình của chúng ta không phải là một đường thẳng tắp tiến đến thành công. Nó là một con đường quanh co với cả hoa thơm và vực thẳm. Điều quan trọng nhất bạn cần nhớ là:
- Giá trị của bạn không phụ thuộc vào kết quả bạn tạo ra. Bạn vốn dĩ đã có giá trị, ngay từ khi bạn quyết định dấn bước với một trái tim can đảm và chân thành.
- Thành công thật sự không phải là một danh hiệu, mà là sự trưởng thành của bạn qua mỗi trải nghiệm. Những bài học, sự kiên cường và lòng trắc ẩn bạn có được sau mỗi lần vấp ngã mới là tài sản quý giá nhất.
- Bạn luôn xứng đáng được tự hào về những nỗ lực chân chính của mình. Đừng đợi ai đó trao cúp cho bạn. Hãy tự mình công nhận sự dũng cảm của bản thân vì đã dám ước mơ và dám hành động.
Hôm nay, hãy cảm ơn bản thân vì đã cố gắng, dù chỉ là một việc rất nhỏ.
Ý kiến của bạn