Khi ước mơ không "chill" như bạn nghĩ: Sức mạnh thật sự là khi ta thôi ao ước một lối đi bằng phẳng

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 08/11/2025

Khi ước mơ không "chill" như bạn nghĩ: Sức mạnh thật sự là khi ta thôi ao ước một lối đi bằng phẳng

Đã bao giờ bạn ngồi một mình trong đêm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hay một góc phòng trống rỗng, và một câu hỏi lạnh buốt len lỏi vào tâm trí: “Liệu có phải mình đã sai rồi không?”

Đó là khoảnh khắc sự thật phũ phàng va vào bức tường kỳ vọng mà bạn đã cất công xây dựng. Con đường sự nghiệp bạn chọn, dự án bạn tâm huyết, hay quyết định “bỏ phố về quê” mà bạn từng tin là chân ái, bỗng hiện ra gập ghềnh và gai góc hơn vạn lần so với hình dung. Giấc mơ vốn lung linh màu hồng giờ đây chỉ còn là những con số nợ, những lời từ chối, và một cảm giác hoang mang đến kiệt sức.

Chúng ta, những người trẻ trong độ tuổi 25-35, thường đứng ở giao lộ này. Chúng ta được dạy phải ước mơ, phải can đảm, phải khác biệt. Nhưng không ai nói cho chúng ta biết phải làm gì khi lòng can đảm cạn kiệt và sự khác biệt chỉ mang lại cô độc. Trong những khoảnh khắc yếu lòng đó, chúng ta bắt đầu ao ước. Ao ước một con đường dễ dàng hơn, một chút may mắn, một sự giúp đỡ bất ngờ. Nhưng có lẽ, chúng ta đang ao ước sai điều. Như Lý Tiểu Long đã từng nói:

“Đừng cầu mong một cuộc đời dễ dàng. Hãy cầu mong sức mạnh để đối mặt với một cuộc đời khó khăn.”

Bài viết này không dành cho những ai tìm kiếm một công thức thành công nhanh chóng. Nó dành cho bạn – người đang cảm thấy chới với giữa thực tại và giấc mơ – để cùng nhau tìm thấy một sự thật trần trụi nhưng đầy quyền năng: sức mạnh nội tại không sinh ra từ thảm hoa, nó được rèn giũa từ chính những mảnh vỡ trên con đường bạn đi.

Chúng ta đã bị "nghiện" ý tưởng về một cuộc sống dễ dàng như thế nào?

Trong vô thức, chúng ta dường như luôn mặc định rằng một cuộc sống tốt đẹp đồng nghĩa với một cuộc sống dễ dàng. Chúng ta ngưỡng mộ những người “thành công sau một đêm”, những startup gọi vốn triệu đô trong chớp mắt, hay những người bạn có một sự nghiệp thăng tiến như diều gặp gió. Nhưng sự ám ảnh về một lối đi bằng phẳng này đến từ đâu và nó đang âm thầm bào mòn chúng ta ra sao?

Mạng xã hội và cái bẫy so sánh ngầm

Hãy thành thật đi, bạn mở Instagram, Facebook lên và thấy gì? Những chuyến du lịch sang chảnh, những bữa tối tại nhà hàng năm sao, những thông báo thăng chức, những khoảnh khắc gia đình viên mãn. Đó là một “bảo tàng thành tựu” được tuyển chọn kỹ lưỡng. Người ta khoe thành quả, nhưng gần như không ai đăng tải những đêm thức trắng, những giọt nước mắt, những lần thất bại ê chề.

Cái bẫy so sánh ngầm này gieo vào đầu chúng ta một ảo tưởng độc hại: dường như ai cũng đang sống một cuộc đời thật “chill”, thật dễ dàng, chỉ trừ mình. Chúng ta bắt đầu tự hỏi: “Tại sao người ta làm được mà mình thì không?”, “Có lẽ mình không đủ giỏi, không đủ may mắn”. Sự so sánh này không tạo ra động lực, nó chỉ tạo ra sự tự ti và cảm giác mình là kẻ ngoài cuộc trong bữa tiệc thành công của người khác. Chúng ta quên mất rằng, chúng ta đang so sánh “hậu trường” đầy hỗn loạn của mình với “sân khấu” đã được trau chuốt của họ.

Cái giá phải trả cho một con đường bằng phẳng: Trì trệ và một tâm hồn yếu ớt

Giả sử có một con đường hoàn toàn bằng phẳng, không một chướng ngại vật. Nghe thật hấp dẫn, phải không? Nhưng hãy nghĩ xem, một cơ bắp sẽ ra sao nếu không bao giờ được vận động? Nó sẽ teo đi. Một cái cây sẽ ra sao nếu chỉ lớn lên trong nhà kính, không bao giờ phải chống chọi với gió bão? Nó sẽ yếu ớt và dễ dàng gãy đổ khi gặp một cơn gió mạnh đầu tiên.

Tâm hồn và ý chí của chúng ta cũng vậy. Khi chúng ta chỉ khao khát sự dễ dàng, chúng ta đang tước đi cơ hội để phát triển bản thân. Chúng ta né tránh rủi ro, sợ hãi thất bại và đóng băng trong “vùng an toàn”. Vùng an toàn ban đầu có thể dễ chịu, nhưng lâu dần, nó sẽ biến thành một nhà tù của sự trì trệ. Chúng ta không học được kỹ năng giải quyết vấn đề, không rèn được sự kiên cường, và không bao giờ biết được giới hạn thật sự của mình ở đâu. Cái giá của sự dễ dàng chính là sự tầm thường và một nội tâm mong manh, dễ vỡ trước những biến cố không thể tránh khỏi của cuộc đời.

Sức mạnh không phải là món quà trời cho, mà là "cơ bắp" được rèn từ bão giông

Khi nhận ra rằng con đường bằng phẳng chỉ là một ảo ảnh, chúng ta bắt đầu nhìn nhận khó khăn theo một cách khác. Nó không còn là dấu hiệu của sự thất bại, mà là một phần tất yếu, thậm chí là cần thiết, của sự trưởng thành. Sức mạnh thật sự không phải là khả năng né tránh mọi nghịch cảnh, mà là năng lực đứng dậy, mạnh mẽ hơn, sau mỗi lần vấp ngã.

Bước đầu tiên của lòng can đảm: Chấp nhận rằng khó khăn là một phần của hành trình

Sự thay đổi lớn nhất bắt đầu từ một hành động nhỏ bé: chấp nhận. Chấp nhận rằng cuộc sống không như mơ. Chấp nhận rằng thất bại là một phần của trò chơi. Chấp nhận rằng bạn sẽ có những ngày tồi tệ, những lúc muốn bỏ cuộc.

Chấp nhận không có nghĩa là buông xuôi hay đầu hàng. Ngược lại, nó giải phóng bạn khỏi gánh nặng của sự kỳ vọng phi thực tế và sự tự trách vô ích. Khi bạn không còn lãng phí năng lượng để than vãn “Tại sao lại là tôi?”, bạn có thể tập trung vào câu hỏi quan trọng hơn: “Bây giờ, tôi phải làm gì?”. Đây chính là cốt lõi của sự kiên cường (Resilience) trong tâm lý học tích cực – khả năng phục hồi và thích ứng trước nghịch cảnh.

Từ "mong manh" đến "vượt ngưỡng": Biến thử thách thành bàn đạp

Nhà tư tưởng Nassim Nicholas Taleb đã đưa ra một khái niệm vô cùng mạnh mẽ: Antifragile (Vượt ngưỡng mong manh). Nó mô tả những hệ thống không chỉ đứng vững trước biến động, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn nhờ chúng.

Hãy tưởng tượng:

  • Một chiếc ly thủy tinh là mong manh (fragile): Rơi là vỡ.
  • Một quả bóng cao su là kiên cường (resilient): Rơi xuống, nảy lên và trở về hình dạng cũ.
  • Hệ miễn dịch của con người là vượt ngưỡng mong manh (antifragile): Tiếp xúc với một lượng virus vừa phải (qua vắc-xin), nó không chỉ chống lại được mà còn học hỏi và tạo ra kháng thể, trở nên mạnh hơn để đối phó với những lần tấn công trong tương lai.

Tâm hồn và ý chí của chúng ta cũng có thể trở nên “vượt ngưỡng mong manh”. Mỗi lần đối mặt thử tháchvượt qua khó khăn, bạn không chỉ trở về vạch xuất phát. Bạn đã được trang bị thêm kinh nghiệm, bài học cuộc sống và một niềm tin sâu sắc hơn vào khả năng của chính mình. Thất bại trong kinh doanh dạy bạn cách quản lý tài chính thông minh hơn. Một mối quan hệ tan vỡ dạy bạn cách yêu thương bản thân. Một dự án bị từ chối dạy bạn cách trình bày ý tưởng thuyết phục hơn. Căng thẳng không phải lúc nào cũng là kẻ thù; nó có thể là huấn luyện viên giúp “cơ bắp” nội tâm của bạn phát triển.

Thay đổi lời nguyện cầu: "Đừng cho con nhẹ gánh, hãy cho con đôi vai vững vàng"

Khi đã hiểu được sức mạnh của nghịch cảnh, chúng ta sẽ tự nhiên thay đổi lời cầu nguyện của mình. Thay vì mong cho biển lặng, chúng ta mong mình có một con tàu vững chãi hơn. Thay vì ước con đường không có sỏi đá, chúng ta ước mình có một đôi giày bền bỉ hơn.

Sự thay đổi trong tư duy này là một bước ngoặt. Nó chuyển bạn từ vai trò một nạn nhân thụ động của hoàn cảnh sang một người kiến tạo chủ động cho số phận của mình. Bạn không còn chờ đợi may mắn, bạn tự mình rèn luyện ý chílòng can đảm. Bạn nhận ra rằng mục tiêu không phải là né tránh bão tố, mà là học cách nhảy múa trong mưa.

Chuyện của An và Tiệm Bánh Không Ngọt Ngào

An, 29 tuổi, từng là hình mẫu mà bạn bè hay nhắc đến khi nói về giấc mơ “bỏ phố về quê”. Cô từ bỏ công việc marketing lương cao ở Sài Gòn để trở về thị trấn nhỏ, mở một tiệm bánh handmade mang tên “An Nhiên”. Trong tưởng tượng của An, mỗi ngày sẽ là những buổi sáng thức dậy với mùi bánh nướng thơm lừng, tự tay pha một ly cà phê, trang trí những chiếc bánh xinh xắn và mỉm cười chào đón những vị khách quen thuộc. Cuộc sống sẽ thật “chill”, thật bình yên.

Thực tế thì không. Những buổi sáng của An bắt đầu từ 4 giờ sáng, không phải với mùi bánh thơm mà là với sự lo lắng về đống bột chưa lên men. Bình yên không có trong những bảng tính chi phí nguyên vật liệu, tiền thuê mặt bằng, tiền điện nước cứ ngày một dài ra. Nụ cười của cô đôi lúc đông cứng lại khi cả ngày chỉ bán được vài chiếc bánh, không đủ bù tiền vốn.

“Cuộc sống không như mơ” là một câu nói sáo rỗng cho đến khi bạn thật sự sống trong đó. An đối mặt với áp lực từ mọi phía. Gia đình không nói thẳng, nhưng cô cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của mẹ: “Con gái làm văn phòng máy lạnh không sướng hơn sao, về đây chi cho cực vậy?”. Bạn bè ở thành phố đăng ảnh đi du lịch, thăng chức, còn cô thì quanh quẩn trong căn bếp nhỏ, tay lúc nào cũng dính đầy bột mì. Cảm giác cô đơn và hoài nghi bắt đầu gặm nhấm cô mỗi đêm. Đã có lúc An bật khóc bên mẻ bánh hỏng, tự hỏi quyết định của mình có phải là một sai lầm ngớ ngẩn không.

Điểm bùng phát là vào một buổi chiều mưa tầm tã, một khách hàng lớn đột ngột hủy đơn bánh cho sự kiện. Số tiền cọc không đủ bù lại chi phí nguyên liệu An đã chuẩn bị. Ngồi nhìn những khay bánh đã làm xong, An cảm thấy mọi thứ như sụp đổ. Cô đã gần như hết vốn. Giấc mơ “An Nhiên” đang đứng trước nguy cơ phải đóng cửa.

Đêm đó, thay vì khóc, An làm một việc khác. Cô pha một ấm trà, ngồi xuống và viết ra tất cả những khó khăn mình đã gặp phải từ ngày đầu tiên. Danh sách dài dằng dặc. Nhưng khi viết đến dòng cuối cùng, cô nhận ra một điều. Mẻ bánh hỏng đã dạy cô cách kiểm soát nhiệt độ lò nướng chính xác hơn. Những ngày ế ẩm đã buộc cô phải học cách marketing online, chụp ảnh sản phẩm đẹp hơn, và tạo ra các chương trình khuyến mãi sáng tạo. Lời xì xầm của hàng xóm đã rèn cho cô một trái tim vững vàng hơn trước những lời phán xét. Sự cô đơn đã giúp cô kết nối sâu sắc hơn với chính mình.

An nhận ra, sức mạnh nội tại lớn nhất của cô không phải là khả năng làm ra một chiếc bánh ngon. Sức mạnh thật sự là khả năng giữ được nụ cười và niềm tin sau khi một mẻ bánh bị hỏng. Sức mạnh là việc vẫn dậy sớm vào 4 giờ sáng ngày hôm sau, dù ngày hôm trước doanh thu chỉ bằng không. Cô đã không chỉ sống sót sau những thử thách, cô đã trở nên giỏi hơn, kiên cường hơn nhờ chúng. Cô đã “vượt ngưỡng mong manh”.

Tiệm bánh của An bây giờ vẫn chưa phải là một thành công vang dội, nhưng nó đã vững vàng hơn. An bắt đầu mở những lớp dạy làm bánh nhỏ, chia sẻ không chỉ công thức mà còn cả câu chuyện vượt qua khó khăn của mình. Cô nhận ra rằng, sự ngọt ngào của tiệm bánh không chỉ đến từ đường và kem, mà còn đến từ chính vị mặn của những giọt mồ hôi và nước mắt cô đã đổ xuống. Giấc mơ của cô không còn “chill”, nhưng nó chân thật và giá trị hơn gấp bội.

Hành trình gập ghềnh này, đáng để bạn tự hào

Nếu bạn đang đi trên một con đường gập ghềnh, đừng vội nghĩ rằng mình đã lạc lối. Có thể bạn đang đi đúng con đường duy nhất dẫn đến phiên bản mạnh mẽ nhất của chính mình. Câu chuyện của An hay hành trình của chính bạn đều đang chứng minh một điều: những vết sẹo không phải là biểu tượng của sự yếu đuối, chúng là bằng chứng cho thấy bạn đã chiến đấu và sống sót.

Hãy ghi nhớ ba điều này khi bạn cảm thấy muốn gục ngã:

  1. Thừa nhận rằng cuộc sống không như mơ không phải là thất bại, đó là sự khởi đầu của trí tuệ và lòng can đảm.
  2. Sức mạnh nội tại của bạn không được đo bằng sự vắng mặt của những vết sẹo, mà bằng chính câu chuyện và những bài học cuộc sống đằng sau chúng.
  3. Hành trình của bạn, với tất cả những khúc cua và ổ gà, mới chính là di sản quý giá nhất. Hãy tự hào về nó, vì nó đã tạo nên con người phi thường mà bạn đang trở thành.

Tối nay, trước khi đi ngủ, hãy thử dành vài phút viết ra một thử thách bạn đã vượt qua, dù lớn hay nhỏ. Và hãy cảm ơn chính mình vì đã không bỏ cuộc. Bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ rất nhiều.

Ý kiến của bạn