Lạc đường để tìm đúng lối: Khi nơi ta đến lại quan trọng hơn nơi ta định đi

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 20/11/2025

Lạc đường để tìm đúng lối: Khi nơi ta đến lại quan trọng hơn nơi ta định đi

Sáng Chủ nhật. Tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, đậu trên tấm bằng khen cũ kỹ đặt trên kệ sách và cả bản kế hoạch 5 năm bạn đã cẩn thận gạch đầu dòng từ những ngày còn hăm hở. Bạn nhấp một ngụm cà phê, nhìn ra khoảng không vô định, và một câu hỏi bỗng bật ra trong đầu, không hẹn trước, không báo hiệu: "Đây có thật là cuộc sống mình muốn?"

Bạn có một công việc ổn định, một chức danh mà nhiều người ao ước, một mức lương đủ để chi trả cho những chuyến du lịch và những món đồ hiệu. Bạn đã đánh dấu "hoàn thành" vào rất nhiều ô vuông trong bản kế hoạch cuộc đời. Về lý thuyết, bạn đang thành công. Nhưng sâu thẳm bên trong, một cảm giác trống rỗng, chênh vênh cứ âm ỉ. Cảm giác ấy giống như bạn đang đi trên một con đường cao tốc thẳng tắp, lao vun vút về phía trước, nhưng lại quên mất lý do tại sao mình lại phải đi nhanh đến vậy. Đây là một trạng thái rất quen thuộc của khủng hoảng tuổi 30, khi những thành tựu bên ngoài không còn đủ để lấp đầy khoảng trống bên trong và ta bắt đầu hành trình tìm lại chính mình.

Tấm bản đồ ta vẽ và thực tại gập ghềnh của cuộc đời

Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy cách vẽ một tấm bản đồ cuộc đời. Học trường chuyên, đỗ đại học danh giá, tìm một công việc tốt, thăng tiến, lập gia đình, mua nhà, mua xe. Tấm bản đồ đó rõ ràng, an toàn và được xã hội công nhận. Nó là kim chỉ nam, là thước đo thành công mà gia đình và những người xung quanh kỳ vọng ở chúng ta. Chúng ta bám víu vào nó, bởi nó cho ta cảm giác an toàn, cảm giác mình đang đi đúng hướng trên con đường sự nghiệp đã định.

Nhưng cuộc đời, vốn dĩ, không phải là một con đường thẳng. Nó là một mê cung với vô số ngã rẽ, những con hẻm cụt và cả những thung lũng bất ngờ. Việc bám víu quá chặt vào một kế hoạch duy nhất đôi khi lại chính là xiềng xích. Chúng ta sợ phải rẽ ngang, vì sợ bị gọi là kẻ thất bại, sợ làm người thân thất vọng, sợ sự không chắc chắn của một con đường chưa ai vẽ sẵn. Nỗi sợ đó khiến chúng ta tiếp tục đi, ngay cả khi trái tim đã gào thét rằng ta đang đi sai đường, ngay cả khi cơ thể đã kiệt quệ vì burn out.

Khi "lạc lối" không phải là sai, mà là một tín hiệu cần lắng nghe

Bạn có bao giờ nhận ra, những khoảnh khắc bình yên nhất lại không phải là lúc bạn nhận được email thăng chức, mà là khi bạn dành cả buổi chiều đọc một cuốn sách, pha một ấm trà, hay trò chuyện thật sâu với một người bạn? Đó chính là những tín hiệu. Khi bạn cảm thấy mình đang "lạc đường" khỏi con lộ chính, đó thường là dấu hiệu cho thấy bạn đang tiến gần hơn đến nơi mình thực sự "cần đến", chứ không phải nơi mình "định đến".

Hãy thử lắng nghe những dấu hiệu nhỏ bé ấy:

  • Cảm giác bình yên nội tại: Bạn không còn cảm thấy áp lực phải gồng mình chứng tỏ. Bạn thở sâu hơn, ngủ ngon hơn. Sự bình yên đến từ việc chấp nhận thực tại, thay vì mải miết chạy theo một tương lai viễn vông.
  • Những mối quan hệ sâu sắc hơn: Khi không còn bận rộn với những mục tiêu phù phiếm, bạn có thời gian để vun đắp cho những mối quan hệ thực sự có ý nghĩa. Những cuộc trò chuyện không còn xoay quanh công việc và thành tích, mà là về cảm xúc, về những trăn trở, về ý nghĩa cuộc sống.
  • Tìm thấy niềm vui trong những điều bình dị: Niềm vui không còn là một chuyến đi xa hoa, mà có thể là mùi hương của đất sau cơn mưa, là cảm giác hài lòng khi tự tay nấu một bữa ăn ngon, là niềm vui khi nhìn một chậu cây nhỏ nảy mầm.

Đây không phải là dấu hiệu của sự thụt lùi, mà là một sự thay đổi định hướng từ bên trong. Đó là khi bạn bắt đầu sống cho bản thân, thay vì sống theo kỳ vọng của người khác.

Học cách đọc chiếc la bàn nội tâm của chính mình

Làm sao để tin vào một hành trình không có bản đồ? Câu trả lời nằm ở việc học cách tin vào chiếc la bàn nội tâm của chính bạn. Nó không chỉ đường bằng những tọa độ rõ ràng, mà bằng cảm giác, bằng trực giác. Để đọc được nó, bạn cần sự tĩnh lặng và thành thật.

Viết nhật ký: Đây không phải là việc ghi lại những gì đã xảy ra, mà là một cuộc đối thoại với chính mình. Hãy viết ra những nỗi sợ, những hoang mang, những niềm vui nhỏ bé. Đừng phán xét, chỉ viết thôi. Dần dần, những con chữ sẽ hé lộ một quy luật, một tiếng nói mà bạn đã vô tình bỏ qua.

Thiền định hoặc đi dạo một mình: Hãy cho bộ não của bạn một khoảng nghỉ. Trong thế giới ồn ào này, chúng ta đã mất kết nối với sự tĩnh lặng. Chỉ cần 10 phút mỗi ngày ngồi yên, tập trung vào hơi thở, hoặc đi dạo trong công viên mà không dùng điện thoại. Đó là lúc những ý tưởng, những câu trả lời sâu sắc nhất có cơ hội trồi lên bề mặt.

Tự hỏi những câu hỏi đúng: Thay vì hỏi "Làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn?", hãy thử hỏi "Điều gì khiến mình cảm thấy thực sự sống?". Thay vì "Mình nên làm gì tiếp theo?", hãy hỏi "Mình cảm thấy thế nào ngay bây giờ?". Những câu hỏi tập trung vào cảm xúc sẽ dẫn bạn đến gần hơn với sự thật của chính mình.

Câu chuyện của Linh: Từ bỏ phố Wall thu nhỏ để tìm lại mình bên bàn xoay gốm

Gánh nặng vô hình từ một "con đường trải hoa hồng"

Linh, 32 tuổi, là hình mẫu thành công điển hình. Tốt nghiệp loại ưu ngành tài chính, cô nhanh chóng có được vị trí quản lý dự án trong một quỹ đầu tư lớn ở Sài Gòn. Mọi thứ trong cuộc đời Linh dường như được lập trình sẵn: thăng chức sau mỗi hai năm, thưởng cuối năm hậu hĩnh, những chuyến công tác nước ngoài sang trọng. Bạn bè nhìn vào ngưỡng mộ, bố mẹ tự hào. Con đường của Linh trải đầy hoa hồng, nhưng chỉ cô mới biết dưới những cánh hoa ấy là vô số gai nhọn vô hình.

Mỗi sáng, Linh thức dậy với cảm giác mệt mỏi rã rời, không phải vì thiếu ngủ, mà vì thiếu động lực. Cô thấy mình như một diễn viên, khoác lên mình bộ vest đắt tiền, nói những thuật ngữ chuyên môn và tham gia vào một vở kịch mà cô không còn tin vào kịch bản của nó nữa. Những con số nhảy múa trên màn hình máy tính không còn mang lại sự phấn khích, chúng chỉ còn là áp lực. Cảm giác burn out ngày càng rõ rệt, Linh nhận ra mình đang đánh đổi sức khỏe và sự bình yên để xây dựng một cuộc đời trông có vẻ hoàn hảo nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng.

Cú rẽ ngang không báo trước và nỗi hoảng loạn mang tên "thất bại"

Quyết định nghỉ việc của Linh đến vào một buổi chiều thứ Sáu, sau một cuộc họp căng thẳng kéo dài 4 tiếng đồng hồ. Cô chỉ đơn giản đứng dậy, quay về bàn làm việc, viết đơn xin nghỉ và gửi đi. Không kế hoạch B, không dự định. Chỉ có một sự thôi thúc mãnh liệt rằng cô không thể tiếp tục thêm một ngày nào nữa.

Những tuần đầu tiên sau khi nghỉ việc là một cơn ác mộng. Linh đối mặt với sự hoảng loạn thực sự. Các cuộc gọi từ gia đình, những câu hỏi đầy ái ngại của bạn bè: "Mày điên à?", "Rồi mày sẽ sống bằng gì?". Xã hội đã gán cho cô một cái mác "thành đạt", và giờ đây, chính cô đã tự tay gỡ nó xuống. Không còn danh thiếp, không còn những cuộc họp quan trọng, Linh cảm thấy mình vô hình. Cảm giác mất phương hướng, lạc lõng và nỗi sợ thất bại bủa vây lấy cô. Đó là khoảnh khắc cô nhận ra, việc lạc đường tìm lối không phải là một cuộc dạo chơi lãng mạn, mà là một cuộc vật lộn đầy đau đớn với chính bản ngã và những định kiến xã hội.

Hạnh phúc không nằm ở đích đến, mà trong những mẻ gốm "lỗi"

Trong lúc chênh vênh, Linh tình cờ đăng ký một lớp học làm gốm cuối tuần chỉ để giết thời gian. Và đó là nơi phép màu xảy ra. Lần đầu tiên đặt tay lên khối đất sét ẩm ướt trên bàn xoay, cô cảm nhận được một sự kết nối lạ kỳ. Toàn bộ tâm trí cô tập trung vào việc định hình khối đất, không còn suy nghĩ về quá khứ hay lo lắng cho tương lai. Các nhà tâm lý học gọi đây là trạng thái "flow" (dòng chảy) – một sự đắm chìm hoàn toàn vào công việc, nơi thời gian dường như ngưng lại và bản ngã tan biến.

Linh bắt đầu dành toàn bộ thời gian ở xưởng gốm. Cô học cách chấp nhận sự không hoàn hảo. Có những chiếc bình bị méo, những chiếc bát không đều màu. Nhưng thay vì vứt bỏ, cô nhìn thấy vẻ đẹp trong những "lỗi" đó. Mỗi sản phẩm không hoàn hảo lại kể một câu chuyện riêng về quá trình tạo ra nó. Dần dần, Linh mở một tiệm gốm nhỏ. Thu nhập không thể so sánh với ngày trước, nhưng đổi lại, cô có được sự bình yên. Cô tìm thấy niềm vui khi dạy những người khác làm gốm, khi nhìn thấy nụ cười của họ lúc cầm trên tay sản phẩm đầu tiên do chính mình làm ra.

Linh học được bài học về sự biết ơn (gratitude). Cô biết ơn những mẻ gốm hỏng đã dạy cô tính kiên nhẫn. Cô biết ơn những ngày tháng hoảng loạn đã giúp cô nhận ra điều gì thực sự quan trọng. Con đường đến với tiệm gốm không hề có trong bản kế hoạch 5 năm của cô, nhưng đó lại là nơi cô tìm thấy chính mình. Đó là nơi cô thực sự cần đến. Đó là hành trình chấp nhận thực tại và tìm thấy vẻ đẹp trong chính nó.

Hành trình của chúng ta cũng vậy. Có lẽ đã đến lúc ngừng dằn vặt bản thân vì đã không đi theo tấm bản đồ đã vẽ. Tấm bản đồ đó, suy cho cùng, chỉ là một gợi ý, không phải là một xiềng xích. Nơi bạn "cần đến" thường không phải là một đỉnh cao danh vọng, mà là một không gian bình yên trong tâm hồn, nơi bạn có thể là chính mình một cách trọn vẹn nhất. Hãy học cách trân trọng những ngã rẽ bất ngờ, vì chính ở những khúc quanh không định trước đó, cuộc đời thường dành tặng chúng ta những món quà quý giá nhất.

Hôm nay, hãy thử làm một việc nhỏ không có trong kế hoạch. Đi về nhà bằng một con đường khác. Ghé vào một quán cà phê chưa từng đến. Nói chuyện với một người lạ. Và xem, nó sẽ dẫn bạn đến đâu.

Ý kiến của bạn