Ngưng làm 'con rối' trong cuộc đời mình: Tương lai nằm trong tay bạn, thật đấy!
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 12/11/2025
Sáng Chủ nhật. Mùi cà phê thoang thoảng trong căn bếp nhỏ gọn gàng. Ngoài ban công, chậu cây bạn trồng đã ra thêm vài chiếc lá non. Cuộc sống của bạn, nếu nhìn từ bên ngoài, là một bức tranh hoàn hảo. Một công việc ổn định ở công ty lớn, thu nhập đủ để tự chủ, và một gia đình luôn tự hào về những gì bạn đạt được. Mọi thứ đều "đúng chuẩn".
Nhưng rồi, bạn nhìn vào gương. Người trong đó có đôi mắt mệt mỏi, nụ cười dường như chỉ là một thói quen cơ học. Một cảm giác xa lạ đến rợn người len lỏi trong tâm trí. Người này là ai? Có phải là bạn không? Hay chỉ là một phiên bản được đẽo gọt cẩn thận để vừa vặn với mọi kỳ vọng, một "con rối" tuyệt đẹp đang diễn một vở kịch không phải của mình?
Nếu cảm giác này quen thuộc đến đau lòng, bài viết này dành cho bạn. Đây không phải là nơi để nghe những lời khuyên sáo rỗng. Đây là nơi chúng ta cùng nhau nhìn thẳng vào những sợi dây vô hình đang điều khiển mình và học cách tự tay cắt chúng, để thực sự làm chủ cuộc sống của chính mình.
Bạn có đang sống một cuộc đời "vay mượn"?
Trở thành một "con rối" không phải là một sự kiện xảy ra trong một đêm. Đó là một quá trình âm thầm, được tạo nên từ hàng ngàn những lựa chọn nhỏ nhặt mà bạn đã không thực sự chọn. Đó là những lần bạn gật đầu cho qua chuyện, những quyết định được đưa ra vì sợ làm người khác thất vọng. Hãy xem bạn có nhận ra mình trong những dấu hiệu này không:
- La bàn cuộc đời bạn luôn chỉ về hướng "người khác nghĩ gì?". Từ việc chọn ngành học, nhận một công việc, đến quyết định yêu ai hay khi nào kết hôn, câu hỏi lớn nhất trong đầu bạn không phải là "Mình thực sự muốn gì?" mà là "Bố mẹ sẽ nghĩ sao?", "Bạn bè sẽ đánh giá thế nào?", "Sếp có hài lòng không?".
- Bạn là bậc thầy của câu trả lời "Vâng". Đồng ý tham gia một dự án bạn không hứng thú, nhận lời đi cà phê khi chỉ muốn ở nhà, gánh vác thêm trách nhiệm của người khác... Bạn nói "vâng" một cách tự động, ngay cả khi toàn bộ cơ thể và tâm trí bạn đang gào thét "không". Bởi vì từ chối dường như quá đáng sợ và ích kỷ.
- Cảm giác trống rỗng khi chạm đến một "cái đích" không phải của mình. Bạn được thăng chức, được khen thưởng, nhận được sự tán dương của mọi người. Lẽ ra bạn phải hạnh phúc, nhưng tất cả những gì bạn cảm nhận là một sự trống rỗng khó tả. Giống như một diễn viên nhận giải cho một vai diễn, chứ không phải cho chính con người họ.
- Bạn không còn nhớ lần cuối cùng làm gì đó chỉ vì "mình thích". Mọi hoạt động dường như đều có mục đích: để xây dựng hình ảnh, để làm đẹp CV, để giữ quan hệ. Niềm vui thuần khiết từ việc làm một điều gì đó ngẫu hứng, vô tư đã biến mất từ lúc nào không hay.
Nếu bạn gật đầu với nhiều hơn một trong những điều trên, có lẽ đã đến lúc thừa nhận rằng bạn đang bị "giật dây". Nhưng ai mới là người đang cầm những sợi dây đó?
Ai là người thật sự đang cầm dây?
Rất dễ để đổ lỗi cho những "người giật dây" hữu hình: bố mẹ với những kỳ vọng lớn lao, người sếp với áp lực công việc, hay xã hội với những tiêu chuẩn về thành công. Họ có thật. Những áp lực đó có thật. Nhưng có một người giật dây quyền năng hơn, vô hình hơn, và nguy hiểm hơn cả: chính nỗi sợ bên trong bạn.
Đó là nỗi sợ làm người thân thất vọng. Nỗi sợ bị đánh giá là kẻ thất bại, là "đứa con không ngoan". Nỗi sợ bước ra khỏi vùng an toàn và đối mặt với rủi ro. Nỗi sợ không được yêu thương nếu bạn không còn là phiên bản hoàn hảo mà mọi người mong đợi. Chính những nỗi sợ này mới là những sợi dây bền chặt nhất, trói buộc chúng ta vào một kịch bản an toàn nhưng tù túng.
Trong tâm lý học, có một khái niệm gọi là Tâm điểm kiểm soát (Locus of Control). Nó giải thích cách chúng ta nhìn nhận về quyền lực trong cuộc đời mình.
- Người có tâm điểm kiểm soát bên ngoài (External Locus of Control) tin rằng cuộc đời họ do số phận, may rủi, hoặc những người có quyền lực khác quyết định. Họ cảm thấy mình bất lực, giống như một con rối bị giật dây. Họ thường nói: "Tôi không có lựa chọn nào khác", "Đó là do hoàn cảnh".
- Người có tâm điểm kiểm soát bên trong (Internal Locus of Control) tin rằng họ có khả năng tác động và thay đổi kết quả cuộc đời mình thông qua nỗ lực và lựa chọn. Họ nhận ra rằng dù không thể kiểm soát mọi thứ xảy ra, họ luôn có thể kiểm soát cách mình phản ứng. Họ tin vào trách nhiệm cá nhân.
Hành trình tìm lại chính mình chính là quá trình dịch chuyển tâm điểm kiểm soát từ bên ngoài vào bên trong. Đó là khi bạn nhận ra, dù có bao nhiêu sợi dây đang níu kéo, chiếc kéo để cắt chúng luôn nằm trong tay bạn.
"Mình đã thôi làm một người con ngoan ở tuổi 30"
Minh, 30 tuổi, là hình mẫu "con nhà người ta" trong mắt họ hàng. Tốt nghiệp đại học danh tiếng, làm việc tại một tập đoàn đa quốc gia với lộ trình thăng tiến rõ ràng. Bố mẹ Minh không giấu nổi niềm tự hào mỗi khi nhắc đến con trai. Bản thân Minh cũng tin rằng đó là con đường đúng đắn. Anh làm việc chăm chỉ, tuân thủ mọi quy tắc, và luôn cố gắng làm sếp hài lòng. Anh là một "con rối" hoàn hảo.
Cho đến một buổi tối, sau 12 tiếng làm việc liên tục cho một bản kế hoạch mà anh không hề tâm huyết, Minh gục xuống bàn làm việc vì kiệt sức. Anh nhìn vào màn hình máy tính trống rỗng, và một câu hỏi bật ra trong đầu: "Mình đang làm tất cả những điều này vì ai?". Anh chợt nhớ lại cuốn sổ vẽ cũ kỹ từ thời cấp ba, nơi anh từng vẽ những mô hình gốm sứ với niềm đam mê cháy bỏng. Niềm đam mê đó đã bị chôn vùi dưới lớp bụi của "sự ổn định" và "kỳ vọng".
Khoảnh khắc "thức tỉnh" đó không ồn ào, nhưng nó đủ mạnh để Minh làm một điều "điên rồ" đầu tiên. Anh lén đăng ký một lớp học làm gốm vào cuối tuần. Lần đầu tiên chạm tay vào đất sét, cảm nhận nó biến hình dưới tay mình, Minh cảm thấy một niềm vui thuần khiết mà anh đã quên từ rất lâu. Đó là cảm giác được tạo ra thứ gì đó của riêng mình, không vì ai cả. Đó là bước nhỏ đầu tiên để thay đổi bản thân.
Bước ngoặt lớn đến vài tháng sau đó, khi sếp đề nghị thăng chức cho anh lên vị trí trưởng phòng. Đây là cơ hội mà mọi người đều mơ ước, là điều mà bố mẹ anh luôn mong chờ. Nhưng Minh biết, nhận lấy nó đồng nghĩa với việc sợi dây sẽ siết chặt hơn nữa. Sau nhiều đêm trằn trọc, anh đã làm điều không ai ngờ tới: anh từ chối.
Cuộc nói chuyện với gia đình là một cơn bão. Bố anh giận dữ, mẹ anh khóc. "Tại sao con lại vứt bỏ tương lai của mình?", "Bố mẹ đã hy sinh tất cả cho con để làm gì?". Minh không tranh cãi. Anh chỉ bình tĩnh nói: "Con biết bố mẹ lo cho con. Con rất biết ơn tất cả những gì bố mẹ đã làm. Nhưng con không hạnh phúc. Con muốn sống một cuộc đời mà khi nhìn lại, con không phải hối tiếc vì đã không thử làm điều mình thực sự yêu thích".
Đó không phải là một kết thúc có hậu như trong phim. Gia đình Minh cần thời gian để chấp nhận. Đồng nghiệp nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh cảm thấy mình đang thở. Anh không bỏ việc ngay, nhưng anh đã dùng thời gian rảnh để xây dựng một xưởng gốm nhỏ. Anh đã cắt được sợi dây lớn nhất. Hành trình định hướng tương lai của anh giờ mới thực sự bắt đầu.
Bắt đầu hành trình cắt dây: Từ ý nghĩ đến hành động nhỏ đầu tiên
Câu chuyện của Minh cho thấy việc "cắt dây" là một quá trình, không phải một cuộc cách mạng trong một ngày. Nó không hề dễ dàng và sẽ có cả cảm giác tội lỗi lẫn sợ hãi. Nhưng nó hoàn toàn có thể, nếu bạn bắt đầu từ những bước nhỏ và thực tế.
Vẽ bản đồ những sợi dây đang trói buộc bạn
Bạn không thể cắt thứ mà bạn không nhìn thấy. Hãy dành thời gian yên tĩnh cho riêng mình, với một cuốn sổ và một cây bút. Hãy thành thật trả lời những câu hỏi sau:
- Trong tuần qua, bạn đã làm những việc gì khiến bạn cảm thấy không phải là chính mình?
- Quyết định lớn gần đây nhất của bạn (công việc, mối quan hệ, tài chính) bị ảnh hưởng bởi ý kiến của ai nhiều nhất?
- Nỗi sợ lớn nhất nào đang ngăn cản bạn làm điều bạn thực sự muốn? Sợ thất bại? Sợ bị chỉ trích? Sợ làm người khác buồn?
- Nếu không có bất kỳ áp lực nào, cuộc sống lý tưởng của bạn sẽ trông như thế nào?
Việc viết ra sẽ giúp bạn nhận diện rõ ràng những sợi dây vô hình và hiểu được chúng đến từ đâu. Đây là bước đầu tiên để giành lại quyền kiểm soát.
Giành lại quyền tự quyết từ những lựa chọn nhỏ nhất
Đừng cố gắng cắt phăng tất cả các sợi dây cùng một lúc. Điều đó sẽ gây sốc và khiến bạn muốn bỏ cuộc. Hãy bắt đầu tập "cơ bắp" tự quyết của mình bằng những hành động nhỏ bé hàng ngày, những điều mà bạn hoàn toàn có quyền kiểm soát:
- Chọn món ăn bạn thực sự muốn ăn, thay vì chọn món theo ý đám đông.
- Từ chối một cuộc hẹn cà phê không cần thiết khi bạn cảm thấy mệt và cần ở một mình. Một câu nói đơn giản như: "Cảm ơn cậu đã rủ, nhưng hôm nay mình cần nghỉ ngơi" là đủ.
- Mặc bộ quần áo khiến BẠN cảm thấy tự tin, chứ không phải bộ đồ mà bạn nghĩ "người khác sẽ cho là chuyên nghiệp".
- Chọn nghe bản nhạc của bạn, đọc cuốn sách của bạn, xem bộ phim của bạn. Hãy cho phép bản thân có những sở thích riêng, dù nó không "thời thượng".
Những hành động này có vẻ vụn vặt, nhưng chúng là những bài tập quan trọng. Mỗi lần bạn đưa ra một lựa chọn nhỏ cho chính mình, bạn đang khẳng định: "Ý kiến của tôi quan trọng. Nhu cầu của tôi đáng được tôn trọng".
Trò chuyện với "người giật dây" bằng sự tôn trọng và cương quyết
Đây có lẽ là bước khó khăn nhất, đặc biệt là với gia đình. Mục tiêu của bạn không phải là nổi loạn hay cắt đứt quan hệ, mà là thiết lập ranh giới một cách lành mạnh. Giao tiếp là chìa khóa.
- Bắt đầu bằng sự thấu cảm: "Con hiểu bố mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con..." hoặc "Em biết anh/chị có ý tốt...". Việc công nhận ý định tốt của họ sẽ giúp giảm bớt sự phòng thủ.
- Nói về cảm xúc của bạn, không phải lỗi của họ: Thay vì nói "Bố mẹ lúc nào cũng áp đặt con", hãy thử "Con cảm thấy rất áp lực và mệt mỏi khi cố gắng đáp ứng mọi kỳ vọng".
- Đưa ra mong muốn của bạn một cách rõ ràng và bình tĩnh: "...vì vậy, con mong bố mẹ có thể tin tưởng và cho con được tự quyết định con đường của mình."
- Chuẩn bị cho sự phản đối: Họ có thể sẽ không đồng ý ngay lập tức. Hãy kiên nhẫn. Đây là một cuộc đối thoại, không phải một trận chiến. Điều quan trọng là bạn đã nói ra được tiếng nói của mình một cách tôn trọng.
Hành trình sống cho chính mình đòi hỏi lòng can đảm, nhưng nó cũng cần sự khéo léo và tình yêu thương, cả với người khác và với chính bản thân bạn.
Tương lai là một tác phẩm, không phải một kịch bản có sẵn
Việc ngưng làm "con rối" không có nghĩa là bạn sẽ có một cuộc đời dễ dàng hơn. Ngược lại, nó có thể sẽ gập ghềnh hơn, vì giờ đây bạn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cá nhân cho mỗi lựa chọn của mình. Nhưng đó sẽ là một cuộc đời đáng sống, một cuộc đời tràn đầy ý nghĩa cuộc sống vì nó thực sự là của bạn.
Hãy nhớ rằng, bạn không cần phải có một kế hoạch hoàn hảo ngay lập tức. Bạn chỉ cần bắt đầu. Hãy bắt đầu bằng việc nhận diện những sợi dây đang trói buộc mình. Hãy bắt đầu bằng những hành động nhỏ để khẳng định quyền tự quyết. Và quan trọng nhất, hãy kiên nhẫn với chính mình trong suốt quá trình phát triển bản thân này.
Tương lai của bạn không phải là một kịch bản đã được viết sẵn bởi bất kỳ ai. Nó là một khối đất sét còn ẩm, đang chờ đợi đôi tay bạn nhào nặn. Nó có thể không hoàn hảo, nhưng nó sẽ là một tác phẩm độc nhất, mang đậm dấu ấn của riêng bạn.
Hôm nay, bạn sẽ tự cho mình quyền quyết định điều nhỏ bé nào?
Ý kiến của bạn