"Ổn định" rồi, sao lòng vẫn chơi vơi? Cái bẫy của việc dừng lại trên con đường đúng
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 09/11/2025
5 giờ chiều thứ Sáu. Ánh nắng vàng óng ả xiên qua ô cửa kính của tòa nhà văn phòng hạng A. Mùi cà phê mới xay vẫn còn thoang thoảng. Chiếc MacBook đã được gập lại, mọi công việc trong tuần đều được đánh dấu "hoàn thành". Ngoài kia, dòng xe cộ bắt đầu hối hả cho một tối cuối tuần nhộn nhịp. Mọi thứ đều hoàn hảo, đều đi đúng theo cái kịch bản "thành công" mà bạn đã nỗ lực không ngừng nghỉ để viết nên suốt những năm qua: một công việc tốt, một vị trí được nể trọng, một mức lương khiến bạn bè ngưỡng mộ.
Bạn ngồi đó, giữa sự thành tựu của chính mình, và cảm nhận một sự bình yên đáng lẽ phải có. Nhưng không. Thay vào đó, một câu hỏi mơ hồ, một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong tâm trí: "Chỉ có vậy thôi sao?". Một sự trống rỗng khó gọi tên, một cảm giác chơi vơi ngay trên đỉnh cao mà bạn hằng ao ước. Nếu đây là đích đến, tại sao nó không mang lại cảm giác viên mãn? Nếu đây là con đường đúng, tại sao mỗi bước đi lại bắt đầu trở nên nặng nề và vô nghĩa?
Khi con đường đúng trở thành một chiếc lồng êm ái
Cái cảm giác bạn đang trải qua không hề lạ. Nó là một trong những nghịch lý lớn nhất của sự trưởng thành: chúng ta dành cả tuổi trẻ để xây dựng một vùng an toàn, để rồi khi có được nó, chúng ta lại cảm thấy bị cầm tù trong chính công trình của mình. "Cái bẫy ổn định" không sập xuống bất ngờ, nó từ từ siết lại bằng những sợi dây êm ái của sự thoải mái và quen thuộc.
Những dấu hiệu êm ái của sự đứng yên
Hãy xem bạn có nhận ra mình trong những điều này không:
- Sự thoải mái gây nghiện: Công việc của bạn không còn thử thách. Bạn có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng, gần như trong vô thức. Những quy trình lặp đi lặp lại, những vấn đề quen thuộc, chúng mang lại cảm giác an toàn. Bộ não không cần phải gắng sức, và bạn dần nghiện cái cảm giác "dễ thở" này. Bạn không còn nhớ lần cuối mình cảm thấy tim đập nhanh vì một dự án khó là khi nào.
- Nỗi sợ thay đổi vô hình: Ý nghĩ về việc học một kỹ năng mới, chuyển sang một vai trò khác, hay thậm chí là bắt đầu một dự án phụ bỗng trở nên đáng sợ. Bạn tự nhủ: "Tại sao phải xáo trộn khi mọi thứ đang tốt đẹp?". Nỗi sợ ở đây không phải là sợ thất bại, mà là sợ đánh mất sự ổn định mình đang có. Đó là nỗi sợ của sự bất định.
- Cảm giác tội lỗi khi không thấy vui: Đây là dấu hiệu tinh vi và tàn nhẫn nhất. Bạn có mọi thứ mà người khác ao ước, vậy mà bạn lại không hạnh phúc. Bạn bắt đầu tự dằn vặt mình, cho rằng mình vô ơn, đòi hỏi. Bạn cố gắng gạt đi cái cảm giác trống rỗng đó, ép mình phải vui với những gì đang có. Nhưng càng ép, sự trống rỗng càng lớn dần.
Tại sao bộ não lại mê mẩn sự bình yên này?
Về mặt tâm lý học, hiện tượng này được gọi là "Hiệu ứng Bình nguyên" (The Plateau Effect). Hãy tưởng tượng bạn đang leo một ngọn núi. Giai đoạn đầu, bạn tiến bộ rất nhanh, cảnh vật thay đổi liên tục, bạn cảm thấy hưng phấn. Nhưng sau đó, bạn đến một vùng đất bằng phẳng, một cao nguyên. Dù bạn vẫn tiếp tục đi, nhưng độ cao không thay đổi, khung cảnh cũng không có gì mới. Bạn vẫn đang di chuyển, nhưng không còn cảm giác tiến lên nữa.
Đó chính xác là những gì xảy ra trong sự nghiệp và phát triển bản thân. Sau một thời gian nỗ lực và gặt hái thành quả (leo dốc), chúng ta đạt đến một "bình nguyên" của năng lực. Tại đây, những phương pháp cũ không còn mang lại kết quả đột phá. Bộ não của chúng ta, vốn được lập trình để tối ưu hóa năng lượng, lại rất yêu thích trạng thái này. Nó không phải suy nghĩ nhiều, mọi thứ diễn ra theo kịch bản tự động. Sự trì trệ này, trớ trêu thay, lại là trạng thái hiệu quả nhất về mặt sinh học. Nhưng đối với một tâm hồn khao khát ý nghĩa cuộc sống, nó lại là một dạng của burnout thầm lặng.
Minh và giấc mơ biến thành chiếc hộp: Một câu chuyện có thật
Minh, một người bạn của tôi, là hình mẫu điển hình cho "thành công" của thế hệ 8x, 9x đời đầu. Cậu ấy là một lập trình viên xuất sắc, một người có thể dành cả đêm để tìm ra một lỗi nhỏ trong hàng ngàn dòng code và cảm thấy sung sướng tột độ khi chương trình chạy mượt mà.
Từ chàng trai "code sập server" đến "cỗ máy" vận hành trơn tru
Ngày mới ra trường, Minh lao vào công việc với một ngọn lửa nhiệt huyết gần như vô tận. Cậu không ngại nhận những dự án khó nhất, những tính năng phức tạp nhất. "Em thích cái cảm giác không biết gì rồi phải tự mò mẫm, đọc tài liệu, thử sai liên tục cho đến khi làm được. Nó phê lắm," Minh từng nói. Và những nỗ lực đó đã được đền đáp xứng đáng. Chỉ sau 3 năm, cậu đã leo lên vị trí Senior Developer tại một công ty công nghệ lớn, với mức lương mà nhiều người mơ ước.
Nhưng rồi, "bình nguyên" xuất hiện. Công việc của một senior không còn là viết những dòng code mới mẻ, mà là review code của người khác, tối ưu những hệ thống đã có, và xử lý những vấn đề lặp đi lặp lại. Công việc nhẹ nhàng hơn, thời gian về nhà sớm hơn, nhưng ngọn lửa trong Minh cũng lụi dần. Cậu trở thành một cỗ máy vận hành trơn tru, hiệu quả, nhưng vô hồn. Cảm giác chinh phục biến mất, thay vào đó là sự tẻ nhạt của một guồng quay quen thuộc. Cậu bắt đầu cảm thấy mất động lực làm việc, dù vẫn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao.
Cú tát tỉnh thức từ một câu hỏi ngây thơ
Bước ngoặt đến vào một buổi chiều thứ Ba. Một bạn lập trình viên mới vào team, mắt sáng rực, chạy đến hỏi Minh: "Anh Minh ơi, anh nghĩ sao về việc áp dụng Framework X cho dự án phụ của tụi em? Em thấy nó có nhiều ưu điểm về hiệu năng lắm."
Minh đứng hình. Framework X. Cậu đã nghe loáng thoáng về nó, thấy nó xuất hiện trên các trang tin công nghệ, nhưng chưa bao giờ thực sự tìm hiểu. Trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng. Là một senior, lẽ ra cậu phải là người dẫn dắt về công nghệ, nhưng giờ đây, cậu lại không biết gì về một xu hướng mới mà một đàn em đang hào hứng tìm hiểu. Khoảnh khắc ấy, Minh cảm thấy mình không chỉ đứng yên, mà còn đang tụt lùi. Cái vùng an toàn mà cậu tự hào đã biến thành một bức tường ngăn cậu với thế giới đang thay đổi ngoài kia.
Hành trình "khởi động lại" từ những việc nhỏ nhất
Cú sốc đó không đẩy Minh đến quyết định nghỉ việc hay làm một điều gì to tát. Ngược lại, nó khiến cậu nhận ra mình cần những bước đi nhỏ để "khởi động lại" bản thân. Cậu không cố gắng thay đổi công việc, mà thay đổi chính mình trong công việc đó.
- Bắt đầu một dự án cá nhân siêu nhỏ: Minh quyết định làm một trang web đơn giản để quản lý bộ sưu tập truyện tranh cũ của mình. Mục tiêu không phải để tạo ra một sản phẩm vĩ đại, mà là để có cớ "vọc vạch" cái Framework X kia. Cậu làm nó trong những khoảng thời gian rảnh rỗi, không áp lực, chỉ vì tò mò.
- Dành 30 phút mỗi ngày cho sự tò mò: Thay vì lướt mạng xã hội, Minh đặt lịch 30 phút mỗi sáng để đọc blog chuyên ngành, xem các bài nói chuyện về công nghệ trên YouTube. Cậu không đọc để áp dụng vào công việc, mà chỉ đọc để biết "ngoài kia có gì hay ho".
- Tham gia một workshop không liên quan: Để thoát khỏi vòng lặp tư duy của một kỹ sư, Minh đăng ký một lớp học pha chế cocktail. Việc học cách đong đếm, lắc bình, cảm nhận hương vị... đã kích hoạt những phần khác trong bộ não cậu, giúp cậu nhìn nhận vấn đề một cách sáng tạo hơn, ngay cả trong công việc.
Những hành động này không mang lại cho Minh sự thăng chức hay tăng lương ngay lập tức. Nhưng chúng đã mang lại một thứ quý giá hơn: cảm giác được sống, được học hỏi, và được kết nối trở lại với chính đam mê của mình. Cậu nhận ra, làm mới bản thân không phải là một sự kiện, mà là một quá trình.
Thoát khỏi lối mòn: Không cần một cuộc cách mạng, chỉ cần một bước chân
Câu chuyện của Minh cho thấy, để thoát khỏi cảm giác chơi vơi, bạn không cần phải lật tung cuộc sống của mình. Bạn không cần phải từ bỏ công việc ổn định để "theo đuổi đam mê" một cách mù quáng. Đôi khi, tất cả những gì bạn cần chỉ là một cú hích nhẹ nhàng để chiếc xe đang đứng yên bắt đầu lăn bánh trở lại.
Định nghĩa lại "thành công" theo cách của riêng bạn
Trước hết, hãy cho phép mình định nghĩa lại hai chữ "phát triển". Phát triển bản thân không phải lúc nào cũng là một nấc thang đi lên trong sự nghiệp. Nó có thể là một mạng lưới mở rộng theo chiều ngang. Phát triển không chỉ là trở thành một Manager hay Director, mà còn là trở thành một người thú vị hơn, hiểu biết hơn, và sống một cuộc đời phong phú hơn.
Khi bạn nhận ra rằng việc học một công thức nấu ăn mới, đọc một cuốn sách lịch sử, hay chạy bộ thêm 1km cũng là một dạng của sự phát triển, áp lực phải "tiến lên" trong sự nghiệp sẽ giảm bớt. Sự ổn định trong công việc lúc này sẽ trở thành một nền tảng vững chắc, một nguồn lực để bạn tự do khám phá và làm giàu các khía cạnh khác của cuộc sống, thay vì là một cái lồng giam hãm bạn.
Ba "cú hích" nhỏ để bắt đầu ngay tuần này
Nếu bạn đang cảm thấy bị mắc kẹt, đừng cố gắng lên một kế hoạch lớn lao. Hãy thử một trong ba "cú hích" nhỏ, dễ thực hiện và gần như không có rủi ro này:
- Nuôi dưỡng sự tò mò "vô bổ": Hãy chọn học một kỹ năng hoàn toàn không liên quan đến công việc của bạn. Đó có thể là học vài hợp âm guitar cơ bản trên YouTube, tải Duolingo để học 10 từ vựng tiếng Tây Ban Nha mỗi ngày, hay tìm hiểu cách phân biệt 5 loại cà phê khác nhau. Mục đích là để nhắc nhở bộ não của bạn rằng niềm vui của việc học hỏi nằm ở chính quá trình, chứ không phải ở kết quả ứng dụng được.
- Mở một "ô cửa sổ" mới: Hãy mời một người bạn hoặc đồng nghiệp làm ở một lĩnh vực hoàn toàn khác bạn đi cà phê. Đừng nói về công việc của bạn, hãy hỏi về thế giới của họ. Một nhà thiết kế nghĩ về màu sắc như thế nào? Một nhân viên marketing nhìn nhận một chiến dịch quảng cáo ra sao? Một giáo viên đối mặt với những thách thức gì? Việc nhìn thế giới qua một lăng kính khác sẽ phá vỡ lối mòn tư duy của bạn.
- Phá vỡ kịch bản tự động: Hãy làm một việc thường ngày theo một cách khác đi. Đi làm bằng một con đường khác. Ghé vào một quán ăn trưa bạn chưa từng thử. Nghe một thể loại nhạc bạn chưa bao giờ nghe. Những thay đổi nhỏ này gửi một tín hiệu đến bộ não: "Đừng chạy tự động nữa, hãy chú ý." Nó giúp bạn có mặt ở hiện tại và nhận ra rằng cuộc sống còn rất nhiều điều mới mẻ ngay cả trong những thói quen cũ.
Cái cảm giác chơi vơi, trống rỗng khi bạn đang "ổn định" không phải là một dấu hiệu của sự thất bại hay vô ơn. Hãy xem nó như một tín hiệu tốt. Đó là la bàn nội tâm của bạn đang báo hiệu rằng bạn đã nạp đủ năng lượng ở trạm dừng này và đã sẵn sàng cho chặng hành trình tiếp theo. Sự ổn định không phải là cái lồng, nó là bệ phóng. Và để cất cánh, bạn không cần một cơn bão, bạn chỉ cần một cú hích nhỏ từ chính mình.
Bước đi nhỏ bé của ngày hôm nay luôn quan trọng hơn kế hoạch vĩ đại của ngày mai. Bởi vì chính bước chân đó mới là thứ tạo ra chuyển động.
Hôm nay, bạn sẽ chọn "lăn bánh" về phía trước bằng một bước nhỏ nào?
Ý kiến của bạn