Quên đi 'phép tính' thất bại, để trái tim 'dại khờ' dẫn lối bạn đến thành công
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 06/11/2025
Màn hình máy tính vẫn trống trơn, chỉ có con trỏ chuột nhấp nháy một cách vô định. File kế hoạch kinh doanh mang tên "Ước Mơ" đã mở được ba tuần, nhưng nội dung vẫn chỉ là vài dòng gạch đầu dòng dang dở. Trong đầu bạn, một cuộc chiến đang nổ ra. Một bên là hình ảnh rực rỡ về một quán cà phê sách nhỏ xinh, một dự án khởi nghiệp đầy đam mê. Bên còn lại, là hàng loạt câu hỏi "nhỡ đâu" sắc như dao găm: Nhỡ đâu không có khách? Nhỡ đâu thua lỗ, phải đóng cửa sau vài tháng? Nhỡ đâu bạn bè, gia đình sẽ nói "Biết ngay mà!"? Nỗi sợ thất bại vô hình ấy, lạnh lẽo và nặng nề, đang biến kế hoạch tâm huyết của bạn thành một gánh nặng không thể nhấc lên nổi.
Nếu bạn thấy mình trong hình ảnh đó, bạn không hề đơn độc. Đây là nghịch lý của thế hệ chúng ta: được giáo dục tốt hơn, có nhiều thông tin hơn, nhưng lại thường xuyên bị "tê liệt" bởi chính sự hiểu biết của mình. Chúng ta đã được dạy cách tính toán rủi ro, phân tích thị trường, và lập kế hoạch hoàn hảo. Nhưng không ai dạy chúng ta phải làm gì khi trái tim mách bảo một điều, còn bảng tính Excel lại nói một điều khác.
"Bản năng tính toán" - Lưỡi dao hai lưỡi của người trưởng thành
Tại sao càng thông minh, càng có kinh nghiệm, chúng ta lại càng sợ hãi? Câu trả lời nằm trong cách bộ não chúng ta vận hành. Khi còn trẻ, chúng ta dám thử, dám sai, vì "kho dữ liệu" về thất bại trong não còn trống rỗng. Nhưng khi trưởng thành, mỗi lần vấp ngã, mỗi câu chuyện "người này phá sản, người kia thất bại" mà chúng ta nghe được đều được ghi lại như một bài học cảnh báo. Dần dần, bộ não hình thành một cơ chế phòng vệ tinh vi: ưu tiên việc tránh rủi ro hơn là tìm kiếm cơ hội.
Đây chính là gốc rễ của hiện tượng "analysis paralysis" (tê liệt vì phân tích). Bạn dành hàng tuần, thậm chí hàng tháng, để nghiên cứu, lập kế hoạch, và tính toán mọi kịch bản xấu nhất có thể xảy ra. Bạn tin rằng mình đang chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng thực chất, bạn đang vô thức tìm kiếm một lý do đủ thuyết phục để không phải bắt đầu. Mỗi một con số rủi ro trên bảng tính, mỗi một bài báo về khó khăn của ngành đều củng cố thêm cho nỗi sợ hãi bên trong bạn. Bộ não lý trí, vốn là công cụ sắc bén để phát triển bản thân, giờ đây lại trở thành chiếc lồng giam giữ chính khát vọng của bạn.
Sự tính toán này không sai, nó cần thiết để sinh tồn và phát triển một cách bền vững. Nhưng khi nó trở thành tiếng nói duy nhất và át đi mọi thôi thúc của đam mê, nó sẽ biến cuộc đời bạn từ một cuộc phiêu lưu thành một bài toán tối ưu hóa rủi ro, nơi mà phần thưởng lớn nhất chỉ là "sự an toàn".
Sức mạnh của sự "dại khờ": Khi không biết thất bại là một lựa chọn
Đối lập với bộ não luôn tính toán của người trưởng thành, có một khái niệm tuyệt vời trong Thiền tông được gọi là "Shoshin" hay "Tâm trí người mới bắt đầu" (Beginner's Mind). Đó là khả năng nhìn vào một vấn đề, một cơ hội, một lĩnh vực mới với đôi mắt của một đứa trẻ: đầy tò mò, cởi mở, không có định kiến, và quan trọng nhất là không bị ám ảnh bởi những "bài học" về thất bại trong quá khứ.
Một người với "tâm trí người mới bắt đầu" không phớt lờ rủi ro. Thay vào đó, họ không để rủi ro định nghĩa hành động của mình. Sự tập trung của họ hướng về niềm vui của việc học hỏi, sự hứng khởi của việc sáng tạo, và sự tò mò về "điều gì sẽ xảy ra nếu mình thử?". Họ không hỏi "Làm sao để không thất bại?", mà họ hỏi "Điều này có đáng để làm, đáng để thử hay không?".
Đây không phải là sự ngây thơ mù quáng, mà là một sự "dại khờ" có chủ đích. Đó là khi bạn lựa chọn tin vào tiềm năng của một ý tưởng hơn là sợ hãi những thống kê về thất bại. Chính nguồn năng lượng thuần khiết, không bị vẩn đục bởi sự hoài nghi này, lại là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất giúp con người làm nên những điều phi thường. Họ hành động không phải vì họ chắc chắn sẽ thành công, mà vì họ không thể chịu đựng được việc không thử. Đó chính là sự dũng cảm thay đổi ở dạng nguyên sơ nhất.
Câu chuyện về An và tiệm sách "Mơ Màng": Một liều dại khờ giữa đời thực tế
An, một chuyên viên marketing 30 tuổi tại Sài Gòn, là hình mẫu điển hình của một người trẻ thành công: công việc ổn định, thu nhập tốt, và một con đường sự nghiệp rõ ràng. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô cảm thấy trống rỗng. Bảng KPI, những cuộc họp triền miên và áp lực doanh số đã bào mòn đi tình yêu của cô với con chữ. Ước mơ từ thuở bé về một tiệm sách nhỏ, nơi cô có thể tự tay chọn từng cuốn sách, pha những ly cà phê thơm lừng, và trò chuyện với những người cùng tâm hồn, ngày càng trở nên xa vời.
Quyết định bỏ phố: Khi đam mê lớn hơn bảng tính Excel
An đã làm điều mà mọi người lý trí hay làm: cô lập một bảng tính Excel. Cô điền vào đó chi phí thuê mặt bằng, tiền vốn nhập sách, dự trù doanh thu, điểm hòa vốn... Mọi con số đều nói lên một điều: "Quá rủi ro". Bạn bè cô cũng khuyên can: "Mày đang có công việc tốt, sao lại đi làm một thứ bấp bênh như vậy?". Bộ não của An gào thét "Đừng!", nhưng trái tim cô thì thầm "Hãy thử đi!".
Và An đã làm một điều "dại khờ". Cô nộp đơn xin nghỉ việc, thu dọn đồ đạc, và trở về một thị trấn nhỏ yên tĩnh. Cô dùng số tiền tiết kiệm của mình để thuê một căn nhà cũ và bắt đầu cải tạo nó thành tiệm sách-cafe "Mơ Màng". Cô không có một kế hoạch kinh doanh hoàn hảo, không có chiến lược marketing bài bản. Vũ khí duy nhất của cô lúc đó là một tình yêu mãnh liệt với sách và cà phê, cùng một niềm tin rằng sẽ có những người giống mình, khao khát một không gian tĩnh lặng để tâm hồn được nghỉ ngơi.
Những ngày đầu tiên: Tập trung vào "niềm vui nhỏ" thay vì "nỗi lo lớn"
Những tháng đầu tiên thực sự là một thử thách cho sự dám làm dám chịu. Có những ngày, cả tiệm chỉ có vài vị khách. Bảng tính Excel ngày nào lại hiện về trong tâm trí An, thì thầm những lời cảnh báo về chi phí, về rủi ro thua lỗ. Đó là những lúc nỗi sợ thất bại gần như nuốt chửng cô.
Nhưng thay vì chìm đắm trong những con số, An chọn tập trung vào những "niềm vui nhỏ". Cô tìm thấy hạnh phúc trong việc tự tay sắp xếp lại kệ sách, trong việc khám phá ra một công thức pha chế mới, trong cuộc trò chuyện ngắn với một vị khách quen về cuốn sách họ vừa đọc. Cô đắm chìm vào công việc, vào chính cái quy trình mà cô yêu thích. Đây chính là lúc An vô tình chạm đến "trạng thái dòng chảy" (Flow State) - một khái niệm được nhà tâm lý học Mihaly Csikszentmihalyi mô tả, khi một người hoàn toàn hòa mình vào một hoạt động, quên đi thời gian và cả bản thân. Trong trạng thái đó, không có chỗ cho sự lo lắng hay sợ hãi.
Sự tận tâm và tình yêu chân thành của An lan tỏa một cách tự nhiên. Vị khách này kể cho người bạn kia, một bài đăng mộc mạc trên mạng xã hội được chia sẻ. Dần dần, "Mơ Màng" không chỉ là một tiệm sách, mà trở thành một điểm đến, một nơi chữa lành cho những tâm hồn mệt mỏi. Mọi người đến không chỉ để mua sách hay uống cà phê, mà để cảm nhận năng lượng tích cực mà An đã vun đắp mỗi ngày.
Bài học nhận ra: Thành công không phải là không thất bại
Nhìn lại hành trình của mình, An nhận ra một bài học thành công quý giá. Nếu ngày đó cô quá lý trí, quá sợ hãi, có lẽ cô đã bỏ cuộc ngay trong tháng đầu tiên khi doanh thu không như ý. Nhưng chính sự "dại khờ", sự tập trung vào tình yêu với công việc đã giúp cô có đủ sức mạnh để đi qua giai đoạn khó khăn nhất. Cô hiểu ra rằng, thành công không phải là một con đường thẳng tắp không có thất bại. Thành công là khi tình yêu của bạn dành cho việc mình làm đủ lớn để bạn có thể đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, để bạn coi mỗi khó khăn chỉ là một thử thách cần vượt qua nỗi sợ, chứ không phải là một dấu chấm hết.
Câu chuyện của An không phải là một cổ tích. Đó là minh chứng cho việc khi bạn dám đặt cược vào đam mê, vũ trụ sẽ tìm cách để hỗ trợ bạn, thường theo những cách mà không một bảng tính nào có thể dự đoán được.
Luyện tập cho trái tim "dại khờ": Hành động bất chấp nỗi sợ
Bạn không cần phải từ bỏ tất cả để theo đuổi một ước mơ lớn lao như An. Bạn có thể bắt đầu nuôi dưỡng "trái tim dại khờ" của mình ngay từ hôm nay, thông qua những hành động nhỏ bé nhưng có chủ đích. Dưới đây là ba cách giúp bạn hành động bất chấp nỗi sợ thất bại.
Bắt đầu siêu nhỏ: Thay vì "mở công ty", hãy "có khách hàng đầu tiên"
Nỗi sợ thường đến từ sự khổng lồ của mục tiêu. Thay vì nhìn vào đỉnh núi "xây dựng một thương hiệu thời trang", hãy tập trung vào bước chân đầu tiên: "thiết kế và bán được một chiếc áo thun". Thay vì "viết một cuốn tiểu thuyết", hãy bắt đầu bằng "viết 500 chữ mỗi ngày". Việc chia nhỏ mục tiêu thành những hành động cụ thể, dễ quản lý sẽ biến nỗi sợ hãi mơ hồ thành một danh sách công việc có thể thực hiện. Mỗi một bước nhỏ được hoàn thành sẽ là một liều thuốc tăng cường sự tự tin, giúp bạn có động lực để đi tiếp. Đây là cách thực tế nhất để bắt đầu lại từ đầu một cách an toàn.
"Định nghĩa lại" thất bại: Coi nó là dữ liệu, không phải bản án
Hãy thay đổi lăng kính của bạn về hai chữ "thất bại". Nó không phải là một bản án đóng dấu lên giá trị bản thân bạn. Hãy xem nó như một phản hồi, một nguồn dữ liệu quý giá. Ra mắt một sản phẩm không ai mua? Đó là dữ liệu cho thấy thị trường không cần nó, hoặc cách bạn tiếp thị chưa đúng. Một bài viết không có ai đọc? Đó là phản hồi về tiêu đề hoặc nội dung chưa đủ hấp dẫn. Khi bạn coi thất bại là dữ liệu, nó sẽ không còn đáng sợ nữa. Nó trở thành một phần không thể thiếu của quá trình học hỏi và cải tiến, một yếu tố quan trọng trong tư duy tích cực và phát triển bản thân.
Tìm lại "dòng chảy": Dành thời gian cho đam mê thuần khiết
Giống như An tìm thấy niềm vui trong việc pha cà phê, bạn cũng cần một "không gian an toàn" cho đam mê của mình. Hãy dành ra ít nhất 30 phút mỗi ngày để làm một việc bạn thực sự yêu thích mà không đặt nặng kết quả. Đó có thể là vẽ, viết, chơi một loại nhạc cụ, làm vườn, hay lập trình một dự án nhỏ. Mục đích là để tái kết nối với niềm vui thuần khiết của quá trình sáng tạo, để bộ não của bạn được nghỉ ngơi khỏi những áp lực về "hiệu quả" và "thành công". Việc thực hành trạng thái "dòng chảy" thường xuyên sẽ giúp bạn rèn luyện khả năng tập trung vào hiện tại và giảm bớt lo lắng về tương lai.
Hành trình của bạn, bắt đầu từ một bước 'dại khờ' hôm nay
Cuộc sống của người trưởng thành luôn là một sự cân bằng giữa lý trí và cảm xúc, giữa tính toán và đam mê. Bộ não tính toán là một công cụ cần thiết để bảo vệ chúng ta, nhưng đừng bao giờ để nó bóp nghẹt tiếng nói của trái tim. Sức mạnh của "tâm trí người mới bắt đầu" luôn ở đó, chờ bạn đánh thức, để nhìn thế giới với sự tò mò và lòng can đảm thuở ban đầu.
Hãy nhớ rằng, sợ thất bại là một cảm xúc tự nhiên, nhưng để nó điều khiển cuộc đời mình lại là một lựa chọn. Thất bại không phải là điểm đến cuối cùng, nó chỉ là một phần không thể tách rời của một hành trình ý nghĩa. Hành trình mà ở đó, bạn dám sống một cuộc đời đúng với khát vọng của mình.
Hôm nay, hãy cho phép mình làm một điều "dại khờ" nhỏ bé mà bạn hằng ao ước.
Ý kiến của bạn