Sống là chiến đấu: Mệt quá, có được buông xuôi một chút không?

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 31/10/2025

Sống là chiến đấu: Mệt quá, có được buông xuôi một chút không?

Sáng nào cũng vậy, tiếng chuông báo thức như tiếng kèn xung trận. Chưa kịp mở mắt, não bộ đã tự động chạy một danh sách dài những “trận chiến” phải đối mặt trong ngày: deadline đang cháy, cuộc họp căng thẳng với sếp, những hóa đơn chờ thanh toán, kỳ vọng của gia đình, và cả cuộc chiến không hồi kết với chính sự hoài nghi của bản thân. Chúng ta khoác lên mình bộ giáp của sự chuyên nghiệp, nụ cười của sự ổn thỏa, và lao ra ngoài kia với một mệnh lệnh vô hình vang vọng trong đầu: “Phải chiến đấu. Phải thắng.”

Nhưng rồi có những ngày, bộ giáp ấy bỗng trở nên nặng trịch. Nụ cười trở nên méo mó. Ta đứng giữa dòng người vội vã, cảm thấy lạc lõng và kiệt sức. Một câu hỏi len lỏi vào tâm trí, yếu ớt nhưng dai dẳng: “Sống có nhất thiết lúc nào cũng phải gồng mình lên thế này không? Mệt mỏi đến nhường này, liệu mình có được phép yếu đuối, dù chỉ một chút thôi không?”

Cuộc đua vô hình: Vì sao ta luôn căng mình trong thế trận phòng ngự?

Cảm giác phải liên tục “chiến đấu” không tự nhiên sinh ra. Nó được hun đúc từ những áp lực hữu hình và vô hình mà thế hệ chúng ta, những người trẻ ở độ tuổi 25-35, đang phải đối mặt mỗi ngày. Chúng ta đang ở trong một cuộc đua marathon không có vạch đích, và nỗi sợ bị tụt lại phía sau khiến ta không dám dừng lại dù chỉ để thở.

Cái bẫy ngọt ngào của “chuẩn mực thành công”

Mở mạng xã hội lên, chúng ta thấy gì? Bạn bè check-in ở trời Âu, đồng nghiệp cũ khoe xe mới, người em khóa dưới đã lên chức quản lý. Những hình ảnh về một cuộc sống “trong mơ” – thành công trong sự nghiệp, tài chính vững vàng, gia đình hạnh phúc trước tuổi 30 – được vẽ ra khắp nơi. Chúng vô tình đặt ra một “chuẩn mực thành công” mà ai cũng ngầm hiểu và cố gắng chạy theo. Ta lao vào làm việc quên ngày đêm không phải chỉ vì đam mê, mà còn vì nỗi sợ mình không “bằng bạn bằng bè”. Cuộc sống trở thành một bản checklist những điều “phải có”, và mỗi mục chưa được đánh dấu lại là một thất bại, một lý do để ta tiếp tục phải “chiến đấu”. Đây là một nguồn áp lực cuộc sống cực kỳ lớn.

Gánh nặng vô hình từ những người ta thương

“Cố gắng lên con, cho bố mẹ nở mày nở mặt”, “Bằng tuổi mày, người ta đã…”, “Sao dạo này trông con phờ phạc thế, nhưng ráng lên nhé!”... Những lời động viên, kỳ vọng từ gia đình, dù xuất phát từ tình yêu thương, đôi khi lại trở thành những sợi dây vô hình trói buộc chúng ta. Ta sợ làm bố mẹ thất vọng, sợ không trở thành niềm tự hào của họ. Và rồi, ta tự đặt lên vai mình gánh nặng còn lớn hơn: kỳ vọng của chính bản thân. Ta tự dằn vặt mình khi mắc lỗi, tự trách mình chưa đủ giỏi, chưa đủ nhanh. Cuộc chiến khốc liệt nhất đôi khi không phải với thế giới bên ngoài, mà là với “vị giám khảo” khó tính nhất ngồi ngay trong đầu mình.

Nỗi sợ bị bỏ lại phía sau trong một thế giới không ngừng chuyển động

Thế giới vận động với một tốc độ chóng mặt. Công nghệ mới ra đời mỗi ngày, xu hướng thay đổi liên tục, cơ hội dường như chỉ dành cho những người nhanh chân nhất. Guồng quay đó tạo ra một tâm lý bất an thường trực, một nỗi sợ mang tên FOMO (Fear of Missing Out) – sợ bỏ lỡ. Chúng ta sợ rằng nếu mình nghỉ ngơi, người khác sẽ vượt lên. Nếu mình không học thêm một kỹ năng mới, mình sẽ bị đào thải. Nỗi sợ này biến sự nghỉ ngơi thành một cảm giác tội lỗi, biến sự tĩnh lặng thành một điều xa xỉ. Vì thế, ta cứ chạy, chạy mãi, dù đôi chân đã rã rời và trái tim đã mệt mỏi rã nát.

Định nghĩa lại “chiến thắng”: Khi sức mạnh không đến từ việc gồng mình

Khi đã quá mệt mỏi với việc phải “chiến đấu” theo cách truyền thống – tức là gồng mình, đối đầu và chinh phục – có lẽ đã đến lúc chúng ta cần một định nghĩa mới, một chiến lược mới. Một chiến lược cho phép ta được là con người, có yếu đuối, có giới hạn. Một “cuộc chiến” mà mục tiêu cuối cùng không phải là chiến thắng thế giới, mà là tìm lại sự bình yên cho tâm hồn. Đây là con đường phát triển bản thân một cách bền vững.

Buông bỏ - Cuộc “chiến đấu” dành cho người dũng cảm

Chúng ta thường nghĩ buông bỏ là đầu hàng, là thất bại. Nhưng trong nhiều trường hợp, buông bỏ lại đòi hỏi lòng dũng cảm lớn hơn rất nhiều so với việc cố chấp níu giữ. Đây là cốt lõi của liệu pháp “Chấp nhận và Cam kết” (Acceptance and Commitment Therapy - ACT) trong tâm lý học. ACT không dạy chúng ta loại bỏ cảm xúc tiêu cực, mà là học cách sống chung với nó. Giống như việc bạn không thể ngăn sóng biển, nhưng bạn có thể học cách lướt trên những con sóng đó.

“Chiến đấu” bằng cách buông bỏ nghĩa là:

  • Chấp nhận rằng có những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Bạn không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác, không thể thay đổi quá khứ.
  • Chấp nhận cảm xúc của chính mình. Cho phép bản thân được buồn, được giận, được mệt mỏi mà không phán xét.
  • Buông bỏ những kỳ vọng không thực tế mà bạn hoặc xã hội đặt lên vai. Thành công không có một khuôn mẫu duy nhất.

Hành động này giải phóng một nguồn năng lượng khổng lồ, giúp bạn tập trung vào những gì thực sự quan trọng và có thể thay đổi được. Đó chính là sức mạnh nội tại thực sự.

Nghỉ ngơi có chủ đích: “Lui binh” cũng là một chiến lược

Một người lính không thể chiến đấu liên tục mà không ăn, không ngủ. Một vận động viên không thể tập luyện không ngừng mà không có ngày phục hồi. Vậy tại sao chúng ta lại bắt bộ não và cơ thể mình phải hoạt động hết công suất 24/7? Tình trạng burn out (cháy sạch năng lượng) là một thực tế đáng báo động, và nó xuất phát từ quan niệm sai lầm rằng nghỉ ngơi đồng nghĩa với lười biếng.

Tâm lý học tích cực nói nhiều về sự kiên cường (resilience) – khả năng phục hồi sau nghịch cảnh. Sự kiên cường này không phải là một tấm khiên bất hoại, mà giống như một cây tre, dẻo dai uốn mình trước gió bão rồi lại vươn thẳng lên. Nghỉ ngơi chính là quá trình giúp “cây tre” ấy lấy lại sự dẻo dai. “Chiến đấu” bằng cách nghỉ ngơi là:

  • Lên lịch cho việc nghỉ ngơi như một cuộc hẹn quan trọng không thể hủy.
  • Ngắt kết nối hoàn toàn khỏi công việc, mạng xã hội để tâm trí được thực sự tĩnh lặng.
  • Tìm đến những hoạt động giúp bạn nạp lại năng lượng, dù đó là đọc sách, đi dạo, hay đơn giản là không làm gì cả.

Nghỉ ngơi không phải là dừng lại, mà là một bước lùi chiến lược để tiến xa hơn. Đó là cách để vượt qua khó khăn một cách thông minh.

Nói “Không” để nói “Có” với chính mình

Một trong những trận chiến thầm lặng nhưng hao tổn nhất chính là cuộc chiến với sự cả nể. Chúng ta sợ làm mất lòng người khác, sợ bị đánh giá là ích kỷ, nên chúng ta nói “Có” với những yêu cầu vô lý, những trách nhiệm không thuộc về mình, những cuộc vui không mang lại niềm vui. Mỗi lần nói “Có” khi lòng mình muốn nói “Không”, chúng ta đang lấy đi một phần không gian, thời gian và năng lượng của chính mình.

“Chiến đấu” bằng cách nói “Không” là hành động thiết lập ranh giới để bảo vệ bản thân. Đó là một tuyên ngôn mạnh mẽ rằng bạn tôn trọng nhu cầu và giới hạn của mình. Nói “Không” với một lời nhờ vả ngoài giờ có nghĩa là bạn đang nói “Có” với buổi tối bình yên bên gia đình. Nói “Không” với một dự án quá sức có nghĩa là bạn đang nói “Có” với sức khỏe tinh thần của mình. Việc tìm lại chính mình đôi khi bắt đầu bằng một từ “Không” đầy dũng khí.

Câu chuyện của An: Cuộc chiến thầm lặng để tìm lại bình yên

An là hình mẫu của một “cô gái ngoan” điển hình. Ở công ty, cô là người đồng nghiệp đáng tin cậy, ai nhờ gì cũng giúp, sẵn sàng ở lại muộn để hoàn thành nốt việc cho cả nhóm. Về nhà, cô là người con hiếu thảo, luôn cố gắng đáp ứng mọi kỳ vọng của ba mẹ. Với họ hàng, cô là đứa cháu thành đạt ở thành phố, luôn sẵn lòng giúp đỡ mỗi khi có ai nhờ vả. An luôn tin rằng làm hài lòng tất cả mọi người là cách để được yêu thương và công nhận. Cô đã biến cuộc sống của mình thành một chuỗi những “trận chiến” vì người khác.

Nhưng bên trong, An đang dần cạn kiệt. Cô mất ngủ triền miên, những cơn đau đầu xuất hiện ngày một thường xuyên, và cảm giác trống rỗng bủa vây lấy cô mỗi sáng thức dậy. Cô nhận ra mình đang trải qua một cơn burn out trầm trọng. Đỉnh điểm là khi một người họ hàng ở quê nhờ cô tìm việc cho con trai họ ở thành phố, kèm theo yêu cầu phải là “việc nhẹ lương cao” và An phải bao ăn ở trong thời gian đầu. Yêu cầu quá vô lý, nhưng ba mẹ cô lại gọi điện thúc giục: “Con ráng giúp nó, dù gì cũng là người nhà.”

Đêm đó, An không ngủ được. Cô nhìn mình trong gương, một khuôn mặt mệt mỏi, xa lạ. Cô nhận ra “trận chiến” lớn nhất của mình không phải là deadline ở công ty, mà là cuộc chiến với chính sự cả nể và nỗi sợ làm người khác thất vọng. Lần đầu tiên trong đời, An quyết định “chiến đấu” cho chính mình.

Sáng hôm sau, cô gọi điện cho người họ hàng và từ chối một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Cô giải thích rằng khả năng của mình có hạn và cô không thể đáp ứng yêu cầu đó. Cú điện thoại ấy khiến cô run rẩy, nhưng sau đó là một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ. Trận chiến khó khăn hơn là với ba mẹ. Thay vì cãi vã, cô ngồi xuống, lần đầu tiên chia sẻ thật lòng về những áp lực cuộc sống mình đang gánh chịu, về sự kiệt sức của mình, và về mong muốn được sống cuộc đời của riêng mình. Không có sự tức giận, chỉ có những giọt nước mắt và sự im lặng thấu hiểu. Ba mẹ cô đã không hoàn toàn đồng ý, nhưng họ bắt đầu lắng nghe.

“Chiến thắng” của An không phải là một sự kiện ồn ào. Nó không mang lại cho cô một phần thưởng vật chất nào. Chiến thắng của cô là một buổi tối cô được tắt điện thoại sớm, đọc một cuốn sách mình thích mà không cảm thấy tội lỗi. Chiến thắng là khi cô có thể dành cuối tuần để đi dạo một mình, nạp lại năng lượng thay vì phải tham gia những cuộc gặp gỡ xã giao. An đã không thắng cả thế giới, nhưng cô đã thắng trong cuộc chiến giành lại sự bình yên cho tâm hồn mình. Cô đã học được cách cân bằng cuộc sống.

Hôm nay, hãy cho phép mình “thua” để tìm thấy an yên

Hành trình phát triển bản thân không phải là một đường thẳng tắp tiến về phía trước. Nó có những khúc quanh, những điểm dừng, và cả những lúc cần lùi lại. Nếu bạn đang cảm thấy mệt mỏi, hãy nhớ rằng điều đó không có nghĩa là bạn yếu đuối hay thất bại. Điều đó chỉ có nghĩa là bạn là một con người, và bạn đã chiến đấu rất kiên cường rồi.

Hãy nhớ ba điều này:

  1. “Chiến đấu” không đồng nghĩa với gồng mình. Sức mạnh thực sự đôi khi nằm ở việc dám buông bỏ, dám chấp nhận và dám sống thật với cảm xúc của mình.
  2. Lòng trắc ẩn với bản thân là vũ khí mạnh nhất. Bạn có thể đối xử tốt với tất cả mọi người, vậy tại sao không dành sự tử tế đó cho chính người đang kiệt sức trong gương?
  3. Bạn được phép mệt mỏi, và bạn xứng đáng được nghỉ ngơi. Việc nạp lại năng lượng không phải là sự ích kỷ, đó là trách nhiệm với sức khỏe tinh thần của chính bạn.

Hôm nay, hãy thử cho phép mình ‘thua’ một trận chiến nhỏ để thắng một cuộc chiến lớn hơn – cuộc chiến giành lại sự bình yên cho chính mình.

Ý kiến của bạn