Thay vì hỏi "Mình sống được bao lâu?", hãy hỏi "Cuộc đời mình đã chạm đến ai?"
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 16/11/2025
7 giờ tối thứ Sáu. Dòng xe tan tầm vẫn đặc quánh như một ly cà phê pha vội. Bạn rời văn phòng, tháo chiếc thẻ nhân viên đã đeo suốt 8 tiếng, hòa mình vào ánh đèn neon rực rỡ của thành phố. Phía trước, những tòa nhà cao tầng lấp lánh như những lời hứa hẹn về một tương lai xán lạn. Nhưng trong lồng ngực, một khoảng trống hoác, lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Bạn mở điện thoại, lướt qua những dòng trạng thái ăn mừng cuối tuần của bạn bè, những tấm hình check-in ở một nhà hàng sang trọng, một chuyến đi xa, một chứng chỉ vừa đạt được. Ai cũng có vẻ đang tiến về phía trước, đang gặt hái thành công. Bạn tắt màn hình, tiếng thở dài hòa lẫn vào tiếng còi xe. Một câu hỏi day dứt cứ xoáy sâu vào tâm trí: "Mình đang nỗ lực vì điều gì? Rốt cuộc, ý nghĩa cuộc sống của mình là gì?".
Chiếc bẫy vô hình của "thành công": Khi sống dài không đồng nghĩa với sống đủ
Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta đã được lập trình để theo đuổi một "lộ trình thành công" gần như mặc định: học trường danh tiếng, kiếm công việc lương cao, mua nhà, mua xe, thăng tiến. Cuộc đời dần biến thành một danh sách các gạch đầu dòng cần hoàn thành. Chúng ta bị cuốn vào vòng xoáy của việc phải có thật nhiều, sống thật lâu để tận hưởng những thứ mình làm ra.
Đây chính là chiếc bẫy tinh vi mang tên "Sống dài". Chúng ta đo lường giá trị bản thân bằng số năm kinh nghiệm, bằng con số trong tài khoản ngân hàng, bằng chức danh trên danh thiếp. Thước đo cuộc đời không phải là chiều sâu của trải nghiệm, mà là chiều dài của danh sách thành tựu. Và khi mải miết chạy theo những con số, chúng ta vô tình bỏ quên một câu hỏi cốt lõi: "Mình có thực sự hạnh phúc không?".
Cái cảm giác trống rỗng mà bạn đang đối mặt không phải là dấu hiệu của sự thất bại. Nó là một tín hiệu báo động từ sâu thẳm tâm hồn, rằng bạn đang đo lường cuộc đời mình bằng một chiếc thước sai. Bạn có một công việc ổn định, một cuộc sống "an toàn" trong mắt người khác, nhưng lại thiếu đi sự kết nối, thiếu đi cảm giác mình thuộc về một điều gì đó lớn lao hơn những KPI và deadline hàng ngày. Bạn khao khát một mục đích sống thực sự, một lý do để mỉm cười khi thức dậy mỗi sáng, thay vì chỉ tồn tại cho qua ngày.
Định nghĩa lại giá trị cuộc đời: "Sống sâu" qua những lần "chạm" chân thành
Nếu "sống dài" là tích lũy cho bản thân, thì "sống sâu" chính là cho đi và kết nối. Giá trị đích thực của một đời người không nằm ở việc bạn xây được tòa nhà bao nhiêu tầng, mà ở việc bạn đã che chở cho bao nhiêu người qua cơn mưa. Nó không nằm ở việc bạn có bao nhiêu người theo dõi trên mạng xã hội, mà ở việc có bao nhiêu người thực sự cảm thấy được lắng nghe khi ở bên bạn. Đó là triết lý của việc sống cống hiến, sống cho đi.
Thay đổi thế giới của một người, chứ không phải cả thế giới
Áp lực phải "tạo ra ảnh hưởng" hay "thay đổi thế giới" đôi khi khiến chúng ta tê liệt. Chúng ta nghĩ rằng phải làm điều gì đó thật vĩ đại, thật to tát thì cuộc đời mới có ý nghĩa. Nhưng sự thật là, bạn không cần phải là Bill Gates hay Mẹ Teresa để tạo ra sự khác biệt. Đôi khi, tất cả những gì cần làm là thay đổi thế giới của một người duy nhất, ngay trong khoảnh khắc này.
Thế giới của một người đồng nghiệp đang kiệt sức có thể thay đổi chỉ bằng một ly cà phê bạn mua cho họ và câu nói: "Trông cậu mệt mỏi quá, có chuyện gì không?". Thế giới của một cụ già neo đơn có thể bừng sáng chỉ bằng 30 phút bạn ngồi xuống hỏi thăm sức khỏe. Thế giới của một đứa trẻ có thể rộng mở hơn nhờ cuốn sách cũ bạn tặng. Những lần "chạm" vi mô ấy lại có sức ảnh hưởng vĩ mô đến tâm hồn con người, bao gồm cả chính bạn.
Những món quà không tên làm nên một cuộc đời đáng sống
Trong cuộc đua tìm kiếm những giá trị hữu hình, chúng ta thường quên mất sức mạnh của những món quà vô hình. Đó là những thứ không thể mua bằng tiền, không thể định lượng bằng con số, nhưng lại là chất liệu nuôi dưỡng tâm hồn và tạo nên ý nghĩa thực sự.
- Một lời lắng nghe chân thành: Trong một thế giới ai cũng muốn nói, người sẵn sàng im lặng để lắng nghe trở nên vô giá. Khi bạn thực sự lắng nghe ai đó mà không phán xét, không chen ngang, bạn đang trao cho họ một món quà của sự hiện diện và thấu cảm.
- Một sự giúp đỡ đúng lúc: Không cần phải là những khoản tiền lớn. Đó có thể là việc giúp một người mẹ trẻ bế con lên bậc thang, chỉ đường cho một người lạ, hay san sẻ chút đồ ăn trưa với người đồng nghiệp quên mang cơm.
- Một nụ cười và lời cảm ơn: Nụ cười với chú bảo vệ, lời cảm ơn chị lao công, một cái gật đầu với người bán hàng rong... Những tương tác nhỏ bé này dệt nên tấm vải kết nối xã hội, nhắc nhở chúng ta rằng mình là một phần của cộng đồng, chứ không phải một cá thể đơn độc.
Câu chuyện của Linh: Từ màn hình máy tính đến những nụ cười tuổi xế chiều
Linh, 29 tuổi, là một nhân viên marketing tại một công ty lớn ở Sài Gòn. Công việc tốt, thu nhập ổn định, cuối tuần tụ tập bạn bè. Nhìn bề ngoài, cuộc sống của cô là niềm mơ ước của nhiều người. Nhưng sâu bên trong, Linh cảm thấy một sự vô nghĩa đang gặm nhấm mình từng ngày. Mỗi sáng, tiếng chuông báo thức như một bản án. Cả ngày cô dán mắt vào màn hình, chạy theo những con số, những bản báo cáo, những chiến dịch mà cô không thực sự cảm thấy kết nối.
Cô thường tự hỏi, ngoài việc làm ra tiền để trả các hóa đơn, giá trị bản thân mình nằm ở đâu? Cô có đang tạo ra bất cứ điều gì tốt đẹp cho cuộc đời này không? Cảm giác trống rỗng lên đến đỉnh điểm vào những buổi tối cuối tuần, khi sự bận rộn qua đi, chỉ còn lại mình cô đối diện với bốn bức tường và câu hỏi lơ lửng về mục đích sống.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào một buổi chiều thứ Bảy. Khi đang đi đổ rác, Linh thấy bác Tâm hàng xóm, một cán bộ về hưu, đang loay hoay với chiếc điện thoại thông minh. Bác muốn gọi video cho đứa cháu ở xa nhưng không biết làm thế nào. Linh đã kiên nhẫn ngồi xuống, chỉ cho bác từng bước một cách sử dụng Zalo. Khi hình ảnh đứa cháu hiện lên màn hình, khuôn mặt bác Tâm rạng rỡ một niềm vui thuần khiết, lấp lánh. Bác nắm lấy tay Linh, rối rít cảm ơn: "Quý hóa quá cháu ạ, bác mày mò cả tuần không ra".
Khoảnh khắc ấy, một điều gì đó trong Linh chợt bừng tỉnh. Niềm vui trong ánh mắt của bác Tâm còn thật hơn bất kỳ lời khen nào của sếp, bất kỳ con số nào trên bảng báo cáo. Một ý nghĩ lóe lên: "Ngoài kia, chắc còn nhiều người lớn tuổi cũng đang 'lạc lõng' với công nghệ như vậy. Họ cũng khao khát được kết nối với con cháu, với thế giới".
Và một dự án nhỏ bé, không KPI, không lợi nhuận đã ra đời. Linh dán một tờ giấy A4 ở bảng tin khu phố: "Lớp học sử dụng điện thoại miễn phí cho các cô chú, ông bà. Thời gian: 9 giờ sáng Chủ Nhật hàng tuần tại nhà văn hóa". Buổi đầu tiên, chỉ có 5 "học viên". Linh có chút lo lắng, nhưng cô vẫn bắt đầu. Cô dạy họ cách lưu danh bạ, cách chụp ảnh, cách vào Youtube nghe một bản nhạc xưa, và tất nhiên, cách gọi video cho người thân.
Không có áp lực, không có deadline. Chỉ có những tiếng cười giòn tan khi một bác tự tay gửi được tấm hình đầu tiên cho con. Chỉ có những ánh mắt chăm chú, háo hức khám phá một thế giới mới. Linh nhận ra, khi cô đang giảng bài, cô không còn nghĩ đến công việc, đến những lo toan. Cô hoàn toàn đắm chìm vào khoảnh khắc đó. Các nhà tâm lý học gọi đây là trạng thái "Flow" (dòng chảy) – một trạng thái tập trung cao độ và tận hưởng trọn vẹn việc mình đang làm, khiến thời gian như ngưng lại.
Lớp học của Linh dần đông hơn. Niềm vui của cô không còn đến từ việc hoàn thành một chiến dịch marketing, mà đến từ việc thấy bác An có thể tự tin đọc báo mạng, thấy cô Bình khoe tấm hình tự làm vườn trên nhóm Zalo gia đình. Việc sống cho đi, dù chỉ là kiến thức tin học cơ bản, đã mang lại cho cô một mục đích sống rõ ràng và mạnh mẽ. Khoa học trong ngành tâm lý học tích cực đã chứng minh, những hành động vị tha, giúp đỡ người khác sẽ kích hoạt sản sinh "hormone hạnh phúc" như serotonin và oxytocin, giúp giảm căng thẳng và cải thiện sức khỏe tinh thần một cách đáng kể. Linh không cần phải từ bỏ công việc, cô chỉ cần thêm vào cuộc sống của mình những lần "chạm" ý nghĩa. Và chính những điều đó đã lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cô.
Làm sao để bắt đầu "chạm" vào cuộc đời của người khác?
Bạn không cần phải mở một lớp học như Linh. Làm sao để sống có ý nghĩa không phải là một câu hỏi quá to tát. Nó bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất, xuất phát từ chính những gì bạn có và ngay tại nơi bạn đang đứng. Hãy thử bắt đầu với:
- Lắng nghe trọn vẹn, không cầm điện thoại: Lần tới khi một người bạn hay người thân tâm sự, hãy đặt điện thoại xuống, nhìn vào mắt họ và thực sự lắng nghe. Đừng vội đưa ra giải pháp, chỉ cần ở đó và lắng nghe.
- Chia sẻ kỹ năng bạn có: Bạn giỏi nấu ăn? Hướng dẫn cho người bạn vừa ra ở riêng một món đơn giản. Bạn giỏi ngoại ngữ? Giúp một em nhỏ trong xóm làm bài tập. Bạn rành về phát triển bản thân? Chia sẻ một cuốn sách hay. Kỹ năng của bạn, dù nhỏ, cũng có thể là kho báu với người khác.
- Viết một lời động viên bất ngờ: Gửi một tin nhắn cho người đồng nghiệp cũ bạn biết họ đang tìm việc. Viết một lời bình luận khích lệ trên bài đăng của một người bạn đang gặp khó khăn. Chỉ mất 30 giây nhưng có thể vực dậy tinh thần của ai đó cả một ngày.
- Tình nguyện cho một hoạt động bạn quan tâm: Dành một buổi cuối tuần để tham gia dọn dẹp khu phố, phát cơm từ thiện, hay đến thăm một mái ấm. Việc ở trong một môi trường sống cống hiến sẽ giúp bạn tìm thấy những người cùng chí hướng và cảm nhận rõ hơn giá trị của sự cho đi.
Vậy, cuộc đời bạn đã, đang và sẽ chạm đến ai?
Có lẽ đã đến lúc chúng ta ngừng ám ảnh với câu hỏi "Mình sẽ sống được bao lâu?". Thời gian là một đại lượng hữu hạn mà ta không thể kiểm soát. Thay vào đó, hãy tập trung vào điều ta có thể làm chủ: chiều sâu và ý nghĩa của từng ngày ta sống. Thước đo cuộc đời đích thực không phải là số năm ta tồn tại, mà là số cuộc đời ta đã chạm vào bằng sự tử tế và chân thành của mình.
Hãy nhớ rằng, ý nghĩa cuộc sống không phải là một kho báu được chôn giấu ở một nơi xa xôi mà bạn phải đi tìm. Nó ở ngay đây, trong từng khoảnh khắc nhỏ bé khi bạn kết nối với một tâm hồn khác. Nó nằm trong nụ cười của người bạn vừa giúp đỡ, trong lời cảm ơn của một người lạ, trong cảm giác ấm áp khi biết rằng sự hiện diện của mình, dù nhỏ bé, cũng đã làm cho thế giới của ai đó trở nên tốt đẹp hơn, dù chỉ một chút.
Hôm nay, bạn sẽ dành một "chạm" của mình cho ai?
Ý kiến của bạn