Thay vì sợ ngã, mình đã học cách "tiếp đất" như thế nào?

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 01/12/2025

Thay vì sợ ngã, mình đã học cách "tiếp đất" như thế nào?

Có những khoảnh khắc mà thời gian dường như ngưng lại. Đó là lúc bạn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, con số doanh thu của dự án tâm huyết vẫn là một số không tròn trĩnh. Là khi bạn vừa kết thúc một bài thuyết trình, và đáp lại bạn chỉ là sự im lặng ngột ngạt thay vì những tràng pháo tay. Hay đơn giản là khi người bạn tin tưởng nhất nói rằng, "Ý tưởng này của cậu không ổn đâu."

Cảm giác tim thắt lại. Cổ họng khô khốc. Một giọng nói nhỏ bé nhưng đầy sức nặng vang lên trong đầu: "Mày là kẻ thất bại rồi."

Chúng ta, những người trẻ đang căng buồm ra khơi trên hành trình sự nghiệp và phát triển bản thân, đều ít nhất một lần nếm trải cảm giác này. Nỗi sợ hãi khi vấp ngã, cảm giác xấu hổ khi sai lầm, và áp lực phải luôn "ổn" đã trở thành một chiếc bóng vô hình, kìm hãm chúng ta dám thử, dám sai. Chúng ta được dạy cách chạy thật nhanh, nhảy thật cao, nhưng không ai dạy chúng ta kỹ năng đối mặt với thất bại – hay nói đúng hơn, là kỹ năng "tiếp đất" an toàn sau mỗi cú ngã.

Bài viết này không phải là một liều thuốc tiên giúp bạn miễn nhiễm với thất bại. Nó là một lời chia sẻ chân thành, một tấm bản đồ tinh thần được đúc kết từ những lần "tiếp đất" đau điếng của chính tôi và những người xung quanh. Để bạn nhận ra rằng, "ngã" không phải là dấu chấm hết, mà là một phần thiết yếu của hành trình. Và học cách chấp nhận thất bại chính là học cách đứng dậy mạnh mẽ, khôn ngoan và kiên cường hơn bao giờ hết.

Tại sao nỗi sợ "ngã" lại bám rễ sâu trong chúng ta?

Từ nhỏ, chúng ta đã được lập trình để hướng tới thành công. Bảng điểm toàn A, những tấm giấy khen, những lời tán dương của gia đình. Xã hội dựng lên một sân khấu lớn, nơi mỗi người trong chúng ta đều là một diễn viên, và thước đo cho sự tồn tại là những tràng pháo tay của khán giả. Áp lực từ "con nhà người ta", từ những hình mẫu thành công trên mạng xã hội, và từ chính kỳ vọng của bản thân tạo thành một chiếc lồng vô hình.

Trong chiếc lồng đó, thất bại bị dán nhãn là một điều đáng xấu hổ. Nó không chỉ là một kết quả không mong muốn, mà còn là một sự phán xét về giá trị con người. "Dự án thất bại" nhanh chóng bị đồng hóa thành "tôi là một người thất bại". Nỗi sợ thất bại thực chất không phải là sợ kết quả tồi tệ, mà là sợ cảm giác bị phán xét, bị chối bỏ, bị xem là kém cỏi trong mắt người khác và trong chính mắt mình.

Chính nỗi sợ này đã ngăn cản chúng ta. Ta sợ bắt đầu một dự án mới vì sợ nó không thành công. Ta sợ nói lên ý kiến của mình vì sợ bị cho là ngớ ngẩn. Ta sợ theo đuổi đam mê vì sợ không kiếm đủ tiền. Chúng ta dành quá nhiều năng lượng để tránh "ngã", đến mức quên mất rằng mục đích của hành trình là để đi về phía trước, chứ không phải để đứng yên một chỗ.

Từ bi kịch "ngã" đến kỹ năng "tiếp đất": một thay đổi trong góc nhìn

Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thay đổi góc nhìn? Thay vì xem vấp ngã là một bi kịch, một cú rơi tự do không đáy, hãy xem nó là một kỹ năng có thể học hỏi và rèn luyện – kỹ năng "tiếp đất". Giống như một vận động viên học cách ngã đúng tư thế để giảm thiểu chấn thương, chúng ta cũng có thể học cách "tiếp đất" về mặt tinh thần để bảo vệ bản thân và rút ra bài học từ thất bại. Đó không phải là một quá trình dễ dàng, nhưng nó là một lộ trình khả thi.

Cho phép bản thân được vỡ vụn, dù chỉ trong chốc lát

Phản ứng đầu tiên khi thất bại thường là chối bỏ hoặc cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. "Tôi ổn", "Chuyện nhỏ thôi mà". Nhưng sâu bên trong, một cơn bão cảm xúc đang gào thét: thất vọng, tức giận, buồn bã, tự trách. Việc phớt lờ những cảm xúc này giống như nén một chiếc lò xo, nó sẽ bật lại mạnh hơn vào lúc bạn không ngờ tới.

Học cách "tiếp đất" bắt đầu bằng việc cho phép mình được đau. Hãy tìm một không gian an toàn – một mình trong phòng, đi dạo trong công viên, hay tâm sự với một người bạn thân – và thừa nhận rằng: "Mình đang rất buồn. Mình đang rất thất vọng." Việc thừa nhận này không phải là yếu đuối, đó là sự dũng cảm đối diện với sự thật.

Tiến sĩ Kristin Neff, một nhà nghiên cứu hàng đầu về "tự trắc ẩn" (self-compassion), đã chỉ ra rằng việc đối xử với bản thân bằng sự tử tế khi gặp khó khăn, thay vì tự chỉ trích, là yếu tố cốt lõi để chữa lành sau thất bại. Hãy cho phép mình được tĩnh lặng, được cảm nhận nỗi đau mà không phán xét. Đây là bước đầu tiên để giải tỏa năng lượng tiêu cực và tạo không gian cho sự phục hồi.

Bạn không phải là sản phẩm thất bại của mình

Đây là sai lầm tâm lý lớn nhất mà chúng ta thường mắc phải: đồng nhất bản thân với kết quả công việc. "Ứng dụng của tôi không ai dùng" biến thành "Tôi là một lập trình viên vô dụng". "Bài viết của tôi không ai đọc" trở thành "Tôi là một người viết tồi".

Để "tiếp đất" an toàn, bạn cần phải tháo gỡ "cái tôi" ra khỏi thất bại. Hãy thực hành một bài tập đơn giản: viết ra giấy câu "Tôi không phải là [dự án/công việc/kết quả thất bại]". Lặp lại điều đó. Dự án của bạn có thể thất bại, nhưng con người bạn thì không. Bạn lớn hơn, phức tạp hơn và giá trị hơn một kết quả duy nhất.

Thất bại chỉ là một sự kiện, một điểm dữ liệu trên hành trình dài của bạn. Nó không định nghĩa bạn là ai. Việc tách bạch được bản thân ra khỏi thất bại sẽ giúp bạn nhìn nhận vấn đề một cách khách quan hơn, giảm bớt cảm giác tội lỗi và xấu hổ, và mở ra cánh cửa để phân tích và học hỏi.

Mở "hộp đen" dữ liệu: cú ngã này đã dạy bạn điều gì?

Mỗi chiếc máy bay đều có một "hộp đen" ghi lại toàn bộ dữ liệu của chuyến bay, đặc biệt quan trọng khi có sự cố. Thất bại của bạn cũng chính là một chiếc hộp đen như vậy. Sau khi cảm xúc đã lắng xuống, đây là lúc để trở thành một nhà điều tra, không phải một vị quan tòa. Mục tiêu không phải để tìm ra "ai có lỗi", mà là để tìm ra "chuyện gì đã xảy ra và tại sao".

Đây chính là cốt lõi của "tư duy phát triển" (growth mindset) mà nhà tâm lý học Carol Dweck đã nghiên cứu. Người có tư duy phát triển tin rằng khả năng có thể được cải thiện thông qua nỗ lực và học hỏi. Với họ, thất bại không phải là bằng chứng của sự bất tài, mà là một cơ hội để phát triển. Ý nghĩa của thất bại nằm ở những dữ liệu quý giá mà nó mang lại.

Hãy tự hỏi mình những câu hỏi mang tính xây dựng:

  • Giả định nào của mình đã sai? (Về thị trường, về khách hàng, về bản thân?)
  • Kỹ năng nào mình còn thiếu và cần trau dồi thêm?
  • Mình đã có thể làm gì khác đi ở giai đoạn nào?
  • Trong cả quá trình này, có điều gì mình đã làm tốt không?
  • Cú ngã này đã cho mình biết điều gì về bản thân, về con đường mình đang đi?

Quá trình "mở hộp đen" này biến nỗi đau thành tri thức, biến sự kiện tiêu cực thành một tài sản vô giá cho tương lai. Bạn không chỉ vượt qua thất bại, bạn còn trưởng thành từ nó.

Minh, ứng dụng không ai tải, và cú "tiếp đất" định nghĩa lại thành công

Minh, một lập trình viên 28 tuổi, luôn mơ ước xây dựng một sản phẩm của riêng mình. Cậu nhận thấy bạn bè xung quanh thường gặp khó khăn trong việc quản lý tài chính cá nhân. Với tất cả sự nhiệt huyết và số tiền tiết kiệm ít ỏi, Minh lao vào xây dựng một ứng dụng di động với những tính năng mà cậu cho là "đỉnh cao": giao diện tối giản, biểu đồ phân tích chi tiêu thông minh, nhắc nhở tiết kiệm tự động.

Sáu tháng trời, cuộc sống của Minh chỉ xoay quanh màn hình code. Cậu từ chối những cuộc hẹn, làm việc đến 2 giờ sáng, và tin rằng sản phẩm của mình sẽ tạo ra một cuộc cách mạng. Ngày ra mắt, Minh hồi hộp bấm nút "publish" trên App Store, lòng tràn ngập hy vọng.

Một tuần trôi qua. Lượt tải: 17 – chủ yếu là từ bạn bè và người thân. Tuần thứ hai, con số nhích lên... 20. Doanh thu: 0. Minh dán mắt vào các chỉ số, cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình. Sự hào hứng ban đầu nhường chỗ cho cảm giác trống rỗng, rồi đến tự trách. "Code của mình quá tệ?", "Giao diện xấu sao?", "Hay ý tưởng của mình chỉ là một mớ rác rưởi?". Cậu rơi vào trạng thái kiệt quệ, mất phương hướng và bắt đầu tin rằng mình không có tố chất để khởi nghiệp.

Đó là một cú ngã đau điếng. Minh đã cho phép mình được "vỡ vụn" trong vài ngày. Cậu tắt máy tính, không đọc tin tức công nghệ, chỉ nằm nghe nhạc và thừa nhận với bản thân rằng mình đang thực sự suy sụp.

Sau đó, cậu tìm đến một người anh trong ngành để tâm sự. Người anh không an ủi Minh một cách sáo rỗng. Anh chỉ hỏi một câu: "Em đã bao giờ nói chuyện trực tiếp với 10 người dùng tiềm năng trước khi viết dòng code đầu tiên chưa?". Minh sững người. Cậu đã xây dựng ứng dụng dựa trên những gì *cậu nghĩ* người khác cần, chứ không phải những gì họ *thực sự* cần. Cậu đã yêu giải pháp của mình hơn là yêu vấn đề của người dùng. Khoảnh khắc đó, Minh bắt đầu tách được bản thân ra khỏi sản phẩm. Ứng dụng thất bại, chứ không phải Minh thất bại.

Minh quyết định "mở hộp đen". Cậu gửi email cho 20 người đã tải app, xin họ một cuộc gọi 15 phút. Cậu không hỏi "Anh/chị có thích app không?" mà hỏi "Anh/chị đang quản lý tài chính như thế nào? Điều gì khiến anh/chị mệt mỏi nhất?". Những câu trả lời đã cho cậu một kho dữ liệu quý giá. Người ta không cần một công cụ phức tạp, họ chỉ cần một cách ghi chép thật nhanh, thật đơn giản. Họ không quan tâm đến biểu đồ, họ chỉ muốn biết cuối tháng còn lại bao nhiêu tiền.

Minh quyết định dừng phát triển ứng dụng đó. Việc dừng lại không phải là dấu chấm hết, mà là một cú "tiếp đất" có chủ đích. Cậu nhận ra mình đã học được nhiều hơn sáu tháng đi làm ở bất kỳ công ty nào: cách quản lý dự án, cách làm marketing (dù thất bại), và quan trọng nhất – bài học về việc phải thấu hiểu người dùng. Những kiến thức này đã giúp cậu tự tin hơn khi đi phỏng vấn và nhận được một công việc tốt hơn. Giờ đây, cậu vẫn đang ấp ủ một dự án mới, nhưng lần này, cậu bắt đầu bằng những cuộc trò chuyện, chứ không phải bằng những dòng code. Cú ngã đầu tiên đã dạy cậu cách làm lại từ đầu một cách khôn ngoan hơn.

Hành trang để "tiếp đất" an toàn cho những lần sau

Hành trình của chúng ta sẽ không bao giờ là một đường thẳng. Sẽ còn nhiều lần vấp ngã, nhiều dự án không thành, nhiều kỳ vọng không đạt được. Thay vì sợ hãi, hãy chuẩn bị cho mình một bộ hành trang tinh thần để mỗi lần ngã là một lần bạn học được cách "tiếp đất" an toàn và hiệu quả hơn. Hãy nhớ rằng:

  • Cho phép bản thân được yếu đuối là một dạng sức mạnh. Đừng cố gồng mình "ổn". Hãy thừa nhận cảm xúc của mình, đối diện với nó bằng sự tử tế. Đó là bước đầu tiên để chữa lành.
  • Thất bại là dữ liệu, không phải là định danh. Bạn không phải là công việc của bạn, không phải là dự án của bạn. Một kết quả tồi tệ chỉ là một phản hồi từ thế giới bên ngoài, một thông tin quý giá để bạn hiệu chỉnh lại hướng đi.
  • Kỹ năng "tiếp đất" quan trọng hơn tốc độ "đứng dậy". Đừng vội vàng lao vào một thứ khác để quên đi thất bại. Hãy dành thời gian để chiêm nghiệm, phân tích "hộp đen", và rút ra bài học. Một cú "tiếp đất" chất lượng sẽ giúp bạn bật cao hơn trong lần cất cánh tiếp theo.

Hôm nay, hãy thử nhìn lại một lần vấp ngã nhỏ trong quá khứ của bạn, một sai lầm mà bạn từng cố gắng quên đi. Và thử tìm ra một "dữ liệu" bạn đã bỏ quên trong chiếc hộp đen đó. Bạn sẽ ngạc nhiên với những gì mình khám phá được đấy.

Ý kiến của bạn