Thế giới trong đầu bạn không phải là viển vông, đó là một bản nháp

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 17/11/2025

Thế giới trong đầu bạn không phải là viển vông, đó là một bản nháp

9 giờ sáng, ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên khuôn mặt bạn. Những con số trên bảng tính Excel nhảy múa, các email nối đuôi nhau đòi hỏi sự chú ý. Công việc vẫn ở đó, ổn định, an toàn, và có phần lặp lại. Nhưng tâm trí bạn thì không. Nó đang lang thang ở một nơi rất khác. Có thể là một xưởng gốm nhỏ ven sông, nơi mùi đất sét ẩm và mùi men nung hòa quyện vào nhau. Có thể là một quán cà phê sách yên tĩnh, nơi bạn đang tỉ mẩn viết những dòng đầu tiên cho cuốn tiểu thuyết của mình. Hoặc cũng có thể, bạn đang ở trên một cung đường phượt ngoằn ngoèo, gió lùa qua tóc và cảm giác tự do tuyệt đối lấp đầy lồng ngực.

Và rồi, một tiếng "ping" từ ứng dụng chat công việc kéo bạn về thực tại. Khoảng cách giữa hai thế giới - một thế giới của deadline, KPI, và một thế giới của đam mê, của "giá như" - chưa bao giờ rõ rệt đến thế. Bạn thở dài, tự nhủ rằng đó chỉ là những mơ mộng viển vông, một cách trốn chạy khỏi áp lực. Nhưng có thật là vậy không? Hay thế giới rực rỡ trong đầu bạn chính là một tín hiệu, một lời thì thầm về con người mà bạn thực sự muốn trở thành? Bài viết này không dành để khuyên bạn từ bỏ tất cả. Nó ở đây để cùng bạn nhìn nhận lại giá trị của những "mộng mơ" đó, và khám phá ra rằng: thế giới trong đầu bạn không phải là viển vông, đó là một bản nháp vô cùng quý giá cho cuộc đời.

Tại sao những "mơ mộng" ban ngày lại là tín hiệu quan trọng nhất bạn nhận được?

Chúng ta thường được dạy phải "thực tế", phải tập trung vào những gì đang có. Trí tưởng tượng bị coi là thứ gì đó xa xỉ, thậm chí là lãng phí thời gian. Nhưng nếu khoa học và tâm lý học hiện đại chỉ ra điều ngược lại thì sao? Nếu những hình ảnh bạn vẽ ra trong tâm trí thực chất lại là công cụ mạnh mẽ nhất để bạn phát triển bản thân và định hình tương lai?

Khi bạn tưởng tượng, não bộ đang "diễn tập" cho tương lai

Bạn có biết rằng các vận động viên Olympic hàng đầu thường dành hàng giờ để "hình dung tưởng tượng" (visualization) về phần thi của mình không? Họ không chỉ nghĩ về việc chiến thắng, mà còn mường tượng chi tiết từng cử động, từng hơi thở, từng cảm giác cơ bắp căng ra. Tại sao ư? Vì một sự thật đáng kinh ngạc: não bộ của chúng ta không thực sự phân biệt rõ ràng giữa một trải nghiệm có thật và một trải nghiệm được tưởng tượng một cách sống động.

Khi bạn nhắm mắt và tưởng tượng mình đang chuốt một khối đất sét trên bàn xoay, cảm nhận sự mềm mại, mát lạnh của nó qua từng kẽ tay, não bộ sẽ kích hoạt những vùng thần kinh gần như tương tự như khi bạn đang làm điều đó thật. Hiện tượng này dựa trên nguyên lý về "tính mềm dẻo thần kinh" (neuroplasticity). Mỗi lần bạn "diễn tập" một hành động trong tâm trí, bạn đang tạo ra và củng cố các đường mòn thần kinh, khiến cho việc thực hiện nó ngoài đời thực trở nên quen thuộc và dễ dàng hơn. Giống như việc đi mãi một lối mòn trên cỏ, con đường đó sẽ ngày càng rõ nét.

Vì vậy, cái sức mạnh của trí tưởng tượng không phải là phép màu. Đó là một quá trình rèn luyện thần kinh. Thế giới trong đầu bạn không phải là một bộ phim bạn xem cho vui, mà là một phòng tập mô phỏng, nơi bạn có thể thử nghiệm, thất bại và học hỏi mà không tốn một xu chi phí nào.

Giấc mơ không chỉ là "cái gì", mà là "cảm giác" bạn đang tìm kiếm

Những "mộng mơ" không chỉ đơn thuần là hình ảnh về một công việc hay một lối sống khác. Chúng là chiếc la bàn cảm xúc, chỉ cho bạn biết điều gì thực sự quan trọng và khiến bạn cảm thấy được sống. Có thể bạn mơ về việc mở một tiệm bánh nhỏ. Nhưng hãy đào sâu hơn. Cái bạn thực sự khao khát có phải là việc nhào bột không? Hay đó là cảm giác bình yên khi được làm việc với đôi tay, là niềm vui khi nhìn thấy nụ cười của khách hàng, là sự tự do khi được làm chủ thời gian của mình?

Trí tưởng tượng giúp chúng ta kết nối với những giá trị cốt lõi đó. Nó lột bỏ những lớp vỏ "nên" và "phải" của xã hội để chạm đến cái "muốn" sâu thẳm bên trong. Khi bạn cảm thấy trống rỗng với công việc hiện tại dù nó mang lại thu nhập tốt, đó là vì nó không còn nuôi dưỡng được những cảm giác mà tâm hồn bạn đang tìm kiếm. Những hình ảnh về một cuộc sống khác xuất hiện chính là lời nhắc nhở, là kim chỉ nam giúp bạn tìm lại chính mình và định hướng lại con đường để có một sống cuộc đời ý nghĩa hơn.

Chuyển thể "bản nháp" trong tâm trí thành những bước đi đầu tiên

Thừa nhận giá trị của "bản nháp" trong đầu là một bước đột phá. Nhưng làm thế nào để nó không mãi chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ? Làm sao để biến ước mơ thành hiện thực mà không cần một cú nhảy liều lĩnh và đầy rủi ro? Câu trả lời nằm ở việc bắt đầu xây dựng từ những viên gạch nhỏ nhất, biến những ý tưởng trừu tượng thành một kế hoạch vi mô, khả thi và an toàn.

Giải mã bản thiết kế: Bạn thực sự khao khát điều gì?

Trước khi bắt tay vào hành động, hãy dành thời gian để làm một "kiến trúc sư" cho giấc mơ của mình. Lấy một tờ giấy, hoặc mở một file note mới, và trả lời những câu hỏi này một cách thật lòng:

  • Hình ảnh cụ thể: Khi bạn mơ mộng, bạn thấy mình đang ở đâu, làm gì, với ai? Hãy mô tả nó càng chi tiết càng tốt. Ví dụ: "Tôi ở trong một căn bếp ngập nắng, mùi cà phê và sách mới thoang thoảng. Tôi đang đọc bản thảo của mình, cảm thấy tự hào và tĩnh tại."
  • Cảm giác cốt lõi: Đằng sau hình ảnh đó là cảm giác gì? Tự do? Sáng tạo? Kết nối? Bình yên? Thử thách? Hãy liệt kê 3 cảm giác quan trọng nhất mà "bản nháp" đó mang lại cho bạn.
  • Yếu tố không thể thiếu: Điều gì trong viễn cảnh đó là thứ bạn không thể từ bỏ? Có phải là việc được tự chủ, được làm việc với đôi tay, hay được giúp đỡ người khác?

Bước này vô cùng quan trọng vì nó giúp bạn tách bạch giữa "phương tiện" và "đích đến". Có thể bạn không cần phải mở một xưởng gốm ngay lập tức để có được cảm giác "sáng tạo" và "bình yên". Có rất nhiều con đường khác để nuôi dưỡng những cảm giác đó ngay trong cuộc sống hiện tại.

Tìm viên gạch nhỏ nhất để bắt đầu xây dựng

Sai lầm lớn nhất khi hiện thực hóa ước mơ là nghĩ rằng chúng ta cần một kế hoạch hoàn hảo và một bước nhảy vọt. Điều này gây ra sự choáng ngợp và trì hoãn. Thay vào đó, hãy tự hỏi: Hành động nhỏ nhất, ít rủi ro nhất mà mình có thể làm trong 24 giờ tới để tiến gần hơn một chút đến cảm giác đó là gì?

Hành động này nên nhỏ đến mức bạn không thể viện cớ để không làm.

  • Nếu bạn mơ về xưởng gốm: Tìm một video hướng dẫn làm gốm cho người mới bắt đầu trên YouTube và xem hết nó. Hoặc tìm mua một cục đất sét tự khô nhỏ trên mạng.
  • - Nếu bạn mơ về viết lách: Mở Google Docs và viết 300 từ về bất cứ điều gì bật ra trong đầu bạn. Hoặc tạo một tài khoản blog miễn phí.
    - Nếu bạn mơ về du lịch bụi: Dành 15 phút để nghiên cứu về một địa điểm gần thành phố mà bạn có thể đi vào cuối tuần.

"Viên gạch" đầu tiên này không phải để xây nên cả một tòa nhà. Nó ở đó để chứng minh cho chính bạn rằng: bạn có thể hành động. Nó phá vỡ sự ì và tạo ra một lực đẩy ban đầu, dù là rất nhỏ.

Tạo ra "phòng thí nghiệm" an toàn cho riêng mình

Để thay đổi cuộc sống một cách bền vững, bạn không cần phải lật đổ mọi thứ. Bạn chỉ cần tạo ra một không gian thử nghiệm an toàn, một "phòng thí nghiệm" nhỏ nơi bạn có thể sống với "bản nháp" của mình mà không có áp lực phải thành công, phải kiếm ra tiền hay phải chứng tỏ với bất kỳ ai.

Hãy cam kết dành ra một khoảng thời gian cố định mỗi tuần cho "phòng thí nghiệm" này. Có thể là 1 giờ vào tối thứ Tư, hoặc 3 tiếng vào sáng Chủ Nhật. Trong khoảng thời gian đó, bạn hoàn toàn thuộc về thế giới trong đầu mình. Bạn có thể nặn đất sét trong bếp, viết lách trong quán cà phê, hay học một khóa thiết kế online.

Mục đích của "phòng thí nghiệm" là để khám phá và tận hưởng quá trình, không phải để tạo ra kết quả. Nó giúp bạn nuôi dưỡng đam mê, phát triển kỹ năng và quan trọng nhất là kiểm chứng xem "bản nháp" đó có thực sự mang lại cho bạn cảm giác mà bạn tìm kiếm hay không. Đây là cách để bạn làm điều mình thích một cách thông minh, giảm thiểu rủi ro và xây dựng sự tự tin từ bên trong.

Từ bảng tính Excel đến bàn xoay gốm: Hành trình của một người dám "thi công" bản nháp

Minh, 32 tuổi, là một chuyên viên phân tích dữ liệu tại một công ty công nghệ lớn. Cuộc sống của anh là những con số, biểu đồ và các buổi họp căng thẳng. Anh giỏi công việc của mình, có một mức lương tốt, nhưng mỗi tối trở về nhà, anh lại cảm thấy một sự trống rỗng khó tả. Minh thường "sống hai cuộc đời" - một trên các bảng tính phức tạp, và một trong tâm trí, nơi anh là chủ một xưởng gốm nhỏ, mộc mạc.

Trong thế giới tưởng tượng đó, anh không gõ phím, mà dùng đôi tay để cảm nhận từng thớ đất. Anh không nhìn vào màn hình, mà nhìn vào sự biến đổi kỳ diệu của khối đất sét vô tri trở thành một chiếc cốc, một cái bát. Anh không nghe tiếng thông báo email, mà nghe tiếng bàn xoay đều đều và tiếng men nứt nhẹ trong lò nung. Đó là một thế giới của sự chậm rãi, hữu hình và tĩnh lặng.

Ban đầu, Minh gạt đi. "Thật vớ vẩn," anh nghĩ. "Mình còn chẳng biết nặn đất sét là gì." Nhưng hình ảnh đó cứ quay trở lại. Một ngày nọ, sau khi đọc được ý tưởng về "viên gạch nhỏ nhất", Minh quyết định hành động. Anh không tìm lớp học, không mua bàn xoay. Anh chỉ lên mạng đặt mua một tảng đất sét tự khô và một bộ dụng cụ nặn cơ bản. Tổng thiệt hại chưa đến 300 nghìn đồng.

Tối thứ Bảy tuần đó, thay vì xem Netflix, anh trải một tờ báo cũ ra sàn bếp và bắt đầu nhào nặn. Không có kỹ thuật, không có mục tiêu. Anh chỉ làm theo cảm tính. Chiếc cốc đầu tiên méo mó, dày cộp và xấu xí. Nhưng khi đôi tay anh lấm lem bùn đất, một cảm giác bình yên đến lạ lùng ùa về. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tâm trí anh hoàn toàn tập trung vào một việc, không lo lắng về tương lai, không hối tiếc về quá khứ. Anh chỉ ở đó, với khối đất sét.

Minh biến góc bếp của mình thành "phòng thí nghiệm" an toàn. Mỗi cuối tuần, anh dành vài tiếng để nặn gốm. Anh xem video trên YouTube, học cách làm từng chút một. Anh thất bại rất nhiều. Những sản phẩm đầu tiên nứt, vỡ, không dùng được. Nhưng anh không nản lòng, vì anh nhận ra một điều quan trọng: niềm vui không nằm ở "công trình hoàn thiện", mà nằm trong chính quá trình "thi công". Cảm giác được sáng tạo, được chạm vào vật chất, được nhìn thấy một thứ gì đó hình thành từ đôi tay mình đã đủ để lấp đầy khoảng trống trong anh.

Một năm sau, Minh vẫn là một chuyên viên phân tích dữ liệu. Anh chưa mở xưởng gốm. Nhưng cuộc sống của anh đã hoàn toàn khác. "Phòng thí nghiệm" gốm không chỉ cho anh một kỹ năng mới, nó còn mang lại sự cân bằng, sự kiên nhẫn và một niềm vui thuần khiết. Nó giúp anh tái tạo năng lượng để đối mặt với công việc phân tích đòi hỏi sự logic. Hành trình bắt đầu một khởi đầu mới của anh không phải là một sự đoạn tuyệt, mà là một sự bồi đắp. Anh đã không từ bỏ cuộc sống cũ, anh chỉ đang xây dựng thêm một phần mới cho nó, một phần được dựng nên từ chính bản nháp trong đầu mình.

Câu chuyện của Minh cho chúng ta thấy, thay đổi cuộc sống không nhất thiết phải là một cuộc cách mạng. Nó có thể là một sự tiến hóa nhẹ nhàng, bắt đầu từ việc trân trọng và hành động dựa trên những gì tâm trí đang mách bảo.

Cuối cùng, cuộc sống mà bạn mơ ước không phải là một đích đến ở phía xa, chờ bạn phải đánh đổi tất cả để có được. Nó là một quá trình "thi công" diễn ra mỗi ngày, được xây dựng từ những bản nháp trong tâm trí. Hãy nhớ rằng, những kiến trúc sư vĩ đại nhất cũng bắt đầu bằng những nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy. Thế giới trong đầu bạn chính là những nét vẽ đó. Đừng vội xé bỏ chúng. Thay vào đó, hãy cùng nhìn lại 3 điều cốt lõi: Hãy trân trọng trí tưởng tượng của bạn, bởi nó là la bàn chỉ lối đến con người thật của bạn. Hãy bắt đầu từ thứ nhỏ bé nhất, một hành động vi mô có thể phá vỡ sức ì và tạo ra động lực. Và cuối cùng, hãy cho phép mình được thử và sai trong một không gian an toàn, bởi niềm vui thực sự nằm trong hành trình khám phá, không phải ở kết quả hoàn hảo.

Tối nay, sau khi gấp lại máy tính, thay vì lướt điện thoại trong vô định, hãy thử dành 10 phút cho "bản nháp" của mình. Viết ra một đoạn văn. Vẽ lại một hình ảnh. Hoặc đơn giản là nhắm mắt và mường tượng về nó thật chi tiết. Viên gạch đầu tiên cho cuộc đời bạn muốn sống có thể được đặt xuống ngay từ hôm nay.

Ý kiến của bạn