Thoát khỏi vòng lặp 'tồn tại': Hành trình tìm lại cảm giác sống thực sự giữa bộn bề
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 19/11/2025
6:00 sáng. Tiếng chuông báo thức quen thuộc đến ám ảnh vang lên. Bạn với tay tắt nó trong vô thức, bắt đầu một guồng quay đã được lập trình sẵn. Ly cà phê pha vội không kịp cảm nhận vị đắng. Con đường kẹt xe với những gương mặt mệt mỏi giống hệt mình. Màn hình máy tính bật sáng, và bạn chìm vào hàng tá email, deadline, cuộc họp… cho đến khi ánh đèn đường thay thế ánh mặt trời.
Ngày kết thúc. Bạn trở về nhà, lướt điện thoại, ăn tối, và chuẩn bị cho một ngày mai y hệt. Mọi thứ đều ổn. Công việc ổn, thu nhập ổn, các mối quan hệ cũng ổn. Nhưng sâu thẳm bên trong, có một câu hỏi cứ âm ỉ, day dứt: “Đã bao lâu rồi bạn không thực sự cảm nhận được ngày của mình trôi qua, thay vì chỉ gạch đầu dòng những việc đã hoàn thành?”
Nếu câu hỏi này chạm đến bạn, có lẽ bạn không chỉ đơn độc. Rất nhiều người trẻ chúng ta, giữa những nỗ lực xây dựng một cuộc sống "ổn định", đã vô tình rơi vào chế độ "tồn tại". Chúng ta đang thở, đang làm việc, đang di chuyển, nhưng lại đang bỏ lỡ phần quan trọng nhất: cảm giác được sống trọn vẹn.
Cỗ máy vận hành hoàn hảo: Khi cuộc sống chỉ còn là những gạch đầu dòng
Việc nhận ra mình chỉ đang "tồn tại" thường không phải là một cú sốc lớn, mà là một cảm giác gặm nhấm từ từ. Nó len lỏi vào cuộc sống qua những dấu hiệu tưởng chừng vô hại, nhưng lại đang bào mòn niềm vui và ý nghĩa của chúng ta mỗi ngày. Hãy xem bạn có nhận ra mình trong những bức tranh này không.
Checklist vô tận và sự mệt mỏi mang tên 'hiệu suất'
Cuộc sống của bạn vận hành như một dự án khổng lồ với vô số gạch đầu dòng cần hoàn thành. Thức dậy, tập thể dục, đi làm, hoàn thành KPI, gặp gỡ đối tác, học thêm một kỹ năng mới, đọc một cuốn sách self-help… Mọi thứ đều được lên kế hoạch để tối ưu hóa thời gian và năng suất. Bạn tự hào về khả năng quản lý của mình, nhưng đồng thời cảm thấy kiệt sức. Bạn không còn làm mọi việc vì niềm vui tự thân của nó, mà chỉ để đánh dấu "đã xong" trong một danh sách dài vô tận. Trạng thái burnout không còn là nguy cơ, mà đã trở thành người bạn đồng hành quen thuộc.
Nụ cười được 'lên lịch'
Niềm vui, thay vì là một cảm xúc tự nhiên, lại trở thành một hạng mục cần được sắp xếp. "Cuối tuần này mình phải đi cà phê với bạn bè để giải tỏa", "Tháng sau phải đi du lịch để 'sạc pin'". Chúng ta lên kế hoạch cho niềm vui như thể nó là một công việc. Những khoảnh khắc hạnh phúc bất chợt, những nụ cười vu vơ khi thấy một vạt nắng đẹp hay nghe một bản nhạc hay dường như đã biến mất. Chúng ta chờ đợi những sự kiện lớn lao để được phép vui, mà quên mất rằng niềm vui có thể được tìm thấy trong những điều nhỏ bé nhất của hiện tại.
Cái đích trống rỗng: 'Thành công rồi, sao mình không vui?'
Đây có lẽ là dấu hiệu đáng báo động nhất. Bạn đã đạt được mục tiêu mà mình dày công theo đuổi: một vị trí cao hơn, một dự án lớn thành công, mua được căn nhà đầu tiên. Mọi người chúc mừng, bạn cũng cố gắng mỉm cười và ăn mừng. Nhưng khi chỉ còn lại một mình, một cảm giác trống rỗng kỳ lạ xâm chiếm. Bạn tự hỏi: "Vậy là xong rồi sao? Tiếp theo là gì?". Sự thỏa mãn và hạnh phúc mà bạn kỳ vọng lại ngắn ngủi và nhạt nhòa đến khó tin. Cảm giác mất phương hướng xuất hiện ngay trên đỉnh vinh quang, khiến bạn nhận ra rằng có lẽ mình đã leo nhầm một chiếc thang.
Gặp Minh, 30 tuổi, và khoảng lặng sau một chiến thắng lớn
Minh là hình mẫu "con nhà người ta" điển hình. 30 tuổi, trưởng phòng marketing cho một công ty lớn, có một căn hộ trả góp xinh xắn ở quận 2, và một lịch trình làm việc bận rộn nhưng hiệu quả. Cuộc sống của Minh là một chuỗi những mục tiêu được chinh phục. Anh luôn tin rằng hạnh phúc là đích đến sau mỗi chặng đường nỗ lực.
Gánh nặng của sự 'ổn định'
Đối với bạn bè và gia đình, Minh là một người thành công và có cuộc sống đáng mơ ước. Nhưng chỉ mình anh biết, cái mác "ổn định" đó nặng trĩu. Mỗi ngày của anh là một cuộc chiến thầm lặng để duy trì hình ảnh đó. Anh thức dậy với danh sách công việc trong đầu, ăn trưa ngay tại bàn làm việc, và trở về nhà khi thành phố đã lên đèn. Những sở thích ngày xưa như chơi guitar, đọc truyện tranh đã bị xếp vào một góc phủ bụi, nhường chỗ cho những khóa học về lãnh đạo và quản lý tài chính. Anh tự nhủ đó là sự hy sinh cần thiết cho tương lai.
Tiếng 'ting' của email và sự im lặng trong tâm hồn
Dự án lớn nhất năm mà Minh phụ trách cuối cùng cũng đóng lại với thành công vang dội. Email chúc mừng từ sếp, những lời tán dương từ đồng nghiệp liên tục đổ về. Minh ngồi một mình trong văn phòng vắng lặng, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn qua ô cửa kính. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt 6 tháng. Anh nghĩ mình sẽ vỡ òa trong hạnh phúc. Nhưng không. Thay vào đó, anh chỉ cảm thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ. Không vui, không buồn, chỉ là một khoảng lặng mênh mông. Tiếng "ting" của những email chúc mừng dường như chỉ làm nổi bật thêm sự im lặng đến lạnh lẽo trong lòng anh. Đó là lúc anh nhận ra: Anh đã chạy một quãng đường rất dài, nhưng lại không biết mình đang chạy vì điều gì.
Hành trình vụng về tìm lại những niềm vui bị lãng quên
Cú sốc đó đã buộc Minh phải dừng lại. Anh không nghỉ việc, không đi du lịch vòng quanh thế giới. Anh bắt đầu một hành trình nhỏ hơn, vụng về hơn, nhưng lại sâu sắc hơn: hành trình tìm lại chính mình từ những điều bình dị nhất. Thay vì uống cà phê hòa tan, anh mua một bộ phin và tự tay pha một ly cà phê mỗi sáng. Anh tập trung vào tiếng nước sôi, mùi thơm của cà phê lan tỏa, cảm nhận vị đắng tan dần trên đầu lưỡi. Thay vì lái xe về nhà theo lối cũ, có những hôm anh gửi xe ở công ty và đi bộ một quãng, không mục đích, chỉ để ngắm nhìn dòng người và cảm nhận nhịp sống xung quanh. Anh bật lại những bản nhạc cũ, lôi cây đàn guitar ra lau chùi. Những hành động nhỏ bé, vô nghĩa xét về mặt "hiệu suất", lại dần dần lấp đầy khoảng trống trong anh. Minh nhận ra, sống có ý nghĩa không phải là chinh phục những đỉnh cao, mà là cảm nhận được vẻ đẹp trên từng bước chân của cuộc hành trình.
Bật 'công tắc sống': 5 gợi ý nhỏ để tìm lại kết nối
Câu chuyện của Minh cho chúng ta thấy rằng việc chuyển từ chế độ "tồn tại" sang "sống" không đòi hỏi những thay đổi vĩ mô. Nó bắt đầu từ những "công tắc" nhỏ mà bạn có thể bật lên ngay trong cuộc sống bận rộn của mình. Đây là một vài gợi ý thực tế, được đúc kết từ các thực hành về chánh niệm (Mindfulness) và tâm lý học tích cực, giúp bạn dần dần sống chậm lại và tìm thấy niềm vui.
Đánh thức những giác quan đang ngủ quên
Khi sống ở chế độ tự động, chúng ta nhìn nhưng không thấy, nghe nhưng không nghe, ăn nhưng không nếm. Thực hành chánh niệm cơ bản nhất chính là tái kết nối với 5 giác quan. Đây là cách đưa tâm trí của bạn trở về với giây phút hiện tại, nơi duy nhất sự sống thực sự diễn ra.
- Thị giác: Dành một phút để thực sự nhìn vào một vật thể quanh bạn - một chiếc lá, một tách trà, một đám mây. Chú ý đến màu sắc, hình dạng, những chi tiết nhỏ mà bạn chưa từng để ý.
- Thính giác: Nhắm mắt lại và lắng nghe tất cả những âm thanh xung quanh, từ tiếng chim hót xa xa đến tiếng quạt máy kêu rè rè. Đừng phán xét, chỉ ghi nhận.
- Vị giác: Khi ăn, hãy ăn thật chậm trong 5 phút đầu tiên. Cảm nhận kết cấu, hương vị của từng miếng thức ăn.
- Khứu giác: Ngửi mùi hương của ly cà phê buổi sáng, của cuốn sách mới, của cơn mưa đầu mùa.
- Xúc giác: Cảm nhận làn nước ấm khi tắm, sự mềm mại của chiếc chăn, hay cảm giác của đôi chân trần trên sàn nhà.
Cho phép mình 'vô bổ' một cách có chủ đích
Chúng ta bị ám ảnh bởi việc mọi thứ phải mang lại "lợi ích": một kỹ năng mới, một mối quan hệ mới, một khoản thu nhập mới. Hãy thử tìm lại một "thú vui vô bổ" mà bạn đã từng yêu thích - vẽ nguệch ngoạc, chơi một bản nhạc cụ, lắp ráp mô hình, chăm sóc một chậu cây. Mục đích duy nhất của hoạt động này là niềm vui thuần túy mà nó mang lại. Các nhà tâm lý học gọi đây là "trạng thái dòng chảy" (Flow), một trạng thái nhập tâm hoàn toàn vào một hoạt động, quên đi thời gian và những lo âu. Đây chính là liều thuốc giải độc cho văn hóa "hiệu suất".
Món quà của 10 phút không-làm-gì
Trong một thế giới luôn thúc giục chúng ta "làm" nhiều hơn, việc "không làm gì cả" là một hành động dũng cảm. Hãy dành ra 10 phút mỗi ngày, ngồi yên ở một nơi bạn cảm thấy thoải mái, và không làm gì cả. Bạn không cần phải cố gắng "gạt bỏ suy nghĩ". Chỉ đơn giản là ngồi đó, quan sát những suy nghĩ đến và đi như những đám mây trên bầu trời. Mục đích của việc này không phải để trở nên trống rỗng, mà là để nhận ra rằng bạn không phải là những suy nghĩ của mình. Bạn là người quan sát chúng. Thực hành này giúp giảm bớt sự níu kéo của guồng quay tự động trong tâm trí.
Đi tìm 'vi chất' hạnh phúc mỗi ngày
Thay vì chờ đợi những hạnh phúc lớn lao, hãy tập luyện cho bộ não của bạn khả năng nhận diện những niềm vui nhỏ bé. Mỗi tối trước khi ngủ, hãy dành vài phút để viết ra hoặc nghĩ về MỘT điều nhỏ bé đã khiến bạn mỉm cười trong ngày. Đó có thể là một lời khen từ đồng nghiệp, một bài hát hay tình cờ nghe được, khoảnh khắc hoàng hôn rực rỡ, hay đơn giản là một món ăn ngon. Việc này, theo tâm lý học tích cực, giúp chúng ta xây dựng lòng biết ơn và dần dần thay đổi góc nhìn từ tiêu cực, thiếu thốn sang tích cực và đủ đầy.
Dũng cảm nói 'không' để nói 'có' với chính mình
Một phần của việc "tồn tại" là làm những điều chúng ta "nên" làm thay vì những điều chúng ta "muốn" làm. Chúng ta nhận lời tham gia những cuộc vui không thực sự hứng thú, gật đầu với những dự án không thắp lên trong ta ngọn lửa nào, chỉ vì sợ làm người khác thất vọng hoặc bỏ lỡ cơ hội. Để sống có ý nghĩa, bạn cần học cách nói "không". Mỗi lần bạn từ chối một điều không phù hợp với giá trị và năng lượng của mình, bạn đang tạo ra không gian để nói "có" với những điều thực sự quan trọng, với chính tâm hồn mình.
Hành trình thoát khỏi vòng lặp "tồn tại" không phải là một cuộc cách mạng ồn ào, mà là một cuộc đối thoại dịu dàng và kiên nhẫn với chính bản thân. Nó bắt đầu từ việc nhận ra guồng quay vô thức mình đang mắc kẹt, thấu cảm cho sự mệt mỏi của chính mình như câu chuyện của Minh, và rồi dũng cảm thực hiện những thay đổi nhỏ bé nhưng đầy chủ đích. Sống trọn vẹn không nằm ở một tương lai xa xôi sau khi bạn đã đạt được tất cả mọi thứ. Nó hiện diện ngay trong cách bạn cảm nhận từng khoảnh khắc của hiện tại.
Hôm nay, hãy thử làm một điều khác đi, dù là nhỏ nhất. Có thể là chọn một con đường khác để về nhà, thực sự nếm bữa trưa của mình, hoặc gọi điện cho một người bạn cũ thay vì nhắn tin. Hãy làm điều đó, và cảm nhận nó bằng cả trái tim.
Ý kiến của bạn