Thôi đừng gồng nữa, được là chính mình cũng là một loại thành công

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 14/11/2025

Thôi đừng gồng nữa, được là chính mình cũng là một loại thành công

Mỗi buổi sáng, có khi nào bạn soi mình trong gương và tự hỏi: người trong đó là ai? Phải, đó là khuôn mặt bạn, mái tóc bạn, nhưng có thật sự là bạn không? Hay đó là một phiên bản được cắt gọt cẩn thận cho vừa vặn với những kỳ vọng của gia đình, của sếp, của xã hội? Một phiên bản biết cười đúng lúc, gật đầu đúng chỗ, và giấu nhẹm đi những cơn bão lòng sau một vẻ ngoài ổn định. Nếu câu trả lời là "có", thì bài viết này là một lời vỗ về dành cho bạn, trong những ngày bạn cảm thấy mệt nhoài vì phải gồng mình trong một vai diễn không phải mình.

Chúng ta đang sống trong một thời đại tôn vinh thành tựu. Mạng xã hội tràn ngập những câu chuyện thành công, những cột mốc đáng ngưỡng mộ: mua nhà trước 30, thăng chức quản lý, khởi nghiệp triệu đô. Những thước đo ấy vô hình trung trở thành một chiếc áo vừa chật vừa ngứa, nhưng ai cũng cố mặc cho vừa. Áp lực phải thành công, phải "ổn", phải không thua kém bạn bè khiến nhiều người trẻ chúng ta, dù có một sự nghiệp mà người khác ao ước, vẫn cảm thấy một sự trống rỗng khó tả. Đó là cảm giác của một người đi lạc ngay trong chính cuộc đời mình. Hành trình tìm lại chính mình không phải là vứt bỏ tất cả để lên núi ở ẩn, mà đôi khi, nó bắt đầu từ việc thừa nhận: "Mình mệt rồi."

Gánh nặng vô hình mang tên 'cuộc đời hoàn hảo'

Cảm giác mệt mỏi vì phải “sống cho người khác xem” không phải là một sự yếu đuối. Nó là một tín hiệu trung thực mà tâm hồn bạn đang gửi đi, một lời kêu cứu từ phiên bản chân thật nhất đang bị chôn vùi. Chúng ta dành một phần ba cuộc đời ở nơi làm việc, cố gắng trở thành một nhân viên mẫn cán. Chúng ta về nhà và cố gắng làm một người con hiếu thảo, một người bạn đời hoàn hảo. Chúng ta lên mạng và lại khoác lên mình một bộ mặt khác – thành công, vui vẻ, không một góc chết. Mỗi vai diễn đều đòi hỏi một chiếc mặt nạ, và dần dần, chúng ta quên mất khuôn mặt thật của mình trông như thế nào.

Tại sao chúng ta lại đeo lên mình chiếc mặt nạ?

Câu trả lời nằm sâu trong nỗi sợ: sợ bị phán xét, sợ không được chấp nhận, sợ làm người khác thất vọng. Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy phải “ngoan”, phải “giỏi”, phải đi theo một con đường được vạch sẵn. Những mong muốn “khác người”, những sở thích “vô bổ”, hay những cảm xúc bị cho là “tiêu cực” dần bị chúng ta giấu đi. Chúng ta học cách đè nén sự nổi loạn, sự lười biếng, nỗi buồn, hay cơn giận của mình, vì tin rằng những thứ đó làm nên một con người “không hoàn hảo”. Sự đè nén này tạo ra một gánh nặng tâm lý khổng lồ, rút cạn năng lượng của chúng ta mỗi ngày và dẫn đến áp lực cuộc sống ngày một lớn dần.

“Cái bóng” của bạn đang nói gì?

Nhà tâm lý học vĩ đại Carl Jung đã gọi những phần bị chối bỏ này là “Cái bóng” (The Shadow). "Cái bóng" chứa đựng tất cả những gì chúng ta không muốn thừa nhận ở bản thân mình: sự ích kỷ, sự ghen tị, sự yếu đuối, những đam mê thầm kín mà ta cho là kỳ quặc. Chúng ta càng cố gắng phớt lờ hay chôn vùi "cái bóng", nó lại càng có sức ảnh hưởng mạnh mẽ lên chúng ta một cách vô thức. Nó có thể biểu hiện qua những cơn giận dữ vô cớ, những nỗi buồn không tên, hay cảm giác trống rỗng tột độ ngay cả khi đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp.

Việc là chính mình không phải là trở nên hoàn hảo, mà là hành trình dũng cảm đối diện và ôm lấy cả "cái bóng" của mình. Đó là việc thừa nhận rằng bạn có cả ánh sáng và bóng tối, và cả hai đều là một phần không thể thiếu tạo nên con người bạn. Sống thật không có nghĩa là bạn phơi bày mọi góc khuất cho cả thế giới thấy, mà là bạn không còn phải nói dối chính mình nữa. Đây chính là bước đầu tiên để tìm thấy hạnh phúc tự thân, một thứ hạnh phúc không phụ thuộc vào sự công nhận từ bên ngoài.

Hành trình của Minh: Bỏ mục tiêu mua nhà để đổi lấy một bình minh trên đỉnh đèo

Minh, 29 tuổi, là hình mẫu “con nhà người ta” điển hình. Tốt nghiệp đại học danh tiếng, có một công việc ổn định ở công ty nước ngoài, lương thưởng đều đặn và con đường thăng tiến rộng mở. Trong mắt gia đình và bạn bè, Minh là một niềm tự hào. Mục tiêu lớn nhất của anh là mua được một căn chung cư ở Sài Gòn trước tuổi 30, một cột mốc “thành công” mà mọi người xung quanh đều hướng tới.

Thế nhưng, ngày nhận được email thông báo thăng chức lên vị trí quản lý, Minh không cảm thấy vui. Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, và tất cả những gì anh cảm nhận được là một sự trống rỗng đến đáng sợ. Bữa tiệc chúc mừng hôm đó, giữa những tiếng cười nói và lời tán dương, Minh thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết. Anh nhận ra mình đã leo lên một chiếc thang được dựng sẵn bởi xã hội, nhưng lại quên hỏi xem nó có được dựa vào đúng bức tường mà anh muốn đến hay không. Cái giá trị bản thân của anh dường như được đong đếm bằng chức danh và số dư tài khoản.

Đêm đó, thay vì lướt xem các dự án bất động sản, Minh đã làm một việc “điên rồ”. Anh mở bản đồ, tìm đến Hà Giang và đặt một vé xe khách cho cuối tuần. Anh không nói với ai, chỉ lặng lẽ chuẩn bị một chiếc ba lô nhỏ. Bố mẹ anh nếu biết sẽ nói con trai mình “dở hơi”, “tốn tiền vô bổ”, thay vì tập trung làm ăn lại đi phượt một mình. Nhưng lần đầu tiên trong đời, Minh mặc kệ. Anh cần một lối thoát.

Chuyến đi đó không hề lãng mạn như phim ảnh. Anh đối mặt với sự cô đơn, với những cung đường hiểm trở và cả những lúc tự hỏi mình đang làm cái quái gì ở đây. Nhưng trong sự tĩnh lặng của núi rừng, không có KPI, không có deadline, không có những kỳ vọng phải gồng gánh, Minh bắt đầu nghe thấy giọng nói của chính mình. Anh nhận ra mình yêu cảm giác tự do khi chạy xe giữa thiên nhiên hơn là cảm giác an toàn trong một văn phòng máy lạnh. Anh nhận ra mình thích những cuộc trò chuyện ngẫu hứng với người lạ hơn là những cuộc xã giao gượng gạo.

Khoảnh khắc đáng nhớ nhất là khi anh một mình đón bình minh trên đỉnh Mã Pí Lèng. Mặt trời từ từ nhô lên khỏi biển mây, nhuộm cả không gian bằng một màu vàng cam rực rỡ. Không có ai ở đó để anh phải “check-in” khoe khoang. Chỉ có anh và sự hùng vĩ của thiên nhiên. Ngay lúc ấy, Minh bật khóc. Anh khóc không phải vì buồn, mà vì một cảm giác giải thoát. Anh nhận ra rằng buông bỏ mục tiêu mua nhà không phải là thất bại. Buông bỏ áp lực phải giống người khác mới chính là thành công lớn nhất anh có được. Hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là cảm giác trọn vẹn trong từng khoảnh khắc được sống thật với chính mình.

Minh trở về Sài Gòn, vẫn đi làm, vẫn là một nhân viên chăm chỉ. Nhưng có một điều đã thay đổi mãi mãi. Anh không còn nhìn vào mục tiêu mua nhà như một thước đo sinh tồn. Thay vào đó, anh dành tiền cho những trải nghiệm, những chuyến đi, những khóa học mà anh thực sự tò mò. Anh học cách nói “không” với những dự án ngoài giờ khiến anh kiệt sức. Anh bắt đầu viết lách, một sở thích bị chôn vùi từ lâu. Cuộc sống của Minh trong mắt người khác có thể “chững lại”, nhưng với anh, đó mới là lúc nó thực sự bắt đầu.

Những bước đi nhỏ để tháo bỏ chiếc áo giáp và sống thật với chính mình

Hành trình tìm lại chính mình không cần một cú sốc lớn như của Minh. Nó có thể bắt đầu từ những thay đổi nhỏ bé, những lựa chọn tử tế hơn với bản thân mỗi ngày. Dưới đây là một vài gợi ý bạn có thể thử để bắt đầu hành trình của riêng mình, thoát khỏi vòng xoáy của khủng hoảng hiện sinh.

Lắng nghe tiếng thì thầm từ bên trong

Giữa bộn bề cuộc sống, chúng ta thường bỏ qua những tín hiệu mà cơ thể và tâm trí gửi đến. Hãy thử dành ra 10-15 phút mỗi ngày trong không gian yên tĩnh. Bạn có thể viết nhật ký, thiền, hoặc đơn giản là ngồi yên và không làm gì cả. Hãy tự hỏi mình những câu hỏi đơn giản:

  • Hôm nay mình thực sự cảm thấy thế nào?
  • Điều gì đã lấy đi năng lượng của mình?
  • Điều gì, dù nhỏ bé, đã khiến mình mỉm cười?

Mục đích không phải là để tìm ra câu trả lời ngay lập tức, mà là để thực hành việc lắng nghe chính mình. Dần dần, bạn sẽ nhận ra những mong muốn và cảm xúc thật sự của bản thân, thay vì chỉ nghe theo tiếng nói của đám đông.

Thử nghiệm với những lựa chọn "sai trái" nho nhỏ

Bạn không cần phải nghỉ việc hay bỏ nhà đi phượt. Hãy bắt đầu bằng những hành động nhỏ mang tính biểu tượng, phá vỡ những quy tắc vô hình bạn tự đặt ra. Ví dụ:

  • Dành một buổi tối cuối tuần không làm gì cả, chỉ để đọc sách hoặc xem một bộ phim “vô bổ” thay vì đi networking hay học thêm một kỹ năng mới.
  • Từ chối một lời nhờ vả mà bạn không thực sự muốn làm, một cách lịch sự nhưng dứt khoát.
  • Mặc một bộ đồ bạn rất thích nhưng luôn sợ người khác đánh giá.

Những hành động này giúp bạn dần dần lấy lại quyền kiểm soát cuộc đời mình và khẳng định rằng ý muốn của bạn cũng quan trọng. Đó là cách để định vị bản thân dựa trên giá trị cốt lõi của bạn, chứ không phải kỳ vọng của người khác.

Kết nối lại với "cái bóng" của bạn

Thay vì trốn tránh những cảm xúc "tiêu cực", hãy thử đối diện với chúng. Khi bạn cảm thấy ghen tị, hãy thừa nhận: "Okay, mình đang cảm thấy ghen tị". Khi bạn lười biếng, hãy cho phép mình được nghỉ ngơi một chút mà không tự dằn vặt. Việc thừa nhận "cái bóng" không có nghĩa là bạn để nó điều khiển hành vi của mình một cách tiêu cực. Nó có nghĩa là bạn hiểu rằng những cảm xúc đó là một phần của con người, và chúng đang cố nói với bạn điều gì đó. Có lẽ sự ghen tị đang chỉ ra một khao khát sâu thẳm mà bạn chưa thực hiện. Có lẽ sự lười biếng là dấu hiệu bạn đã kiệt sức và cần được chăm sóc.

Hành trình được là chính mình là một con đường dài, và đôi khi bạn sẽ lại lạc lối. Điều đó hoàn toàn ổn. Hãy nhớ rằng, sự mệt mỏi mà bạn cảm thấy hôm nay không phải là dấu hiệu của sự thất bại, mà là lời mời gọi bạn quay về nhà, về với chính con người thật của mình. Sống thật không phải là một cuộc cách mạng lật đổ mọi thứ, mà là một chuỗi những lựa chọn nhỏ bé, dịu dàng và chân thành với bản thân mỗi ngày.

Hạnh phúc đích thực không đến từ việc bạn có được tất cả những gì xã hội cho là đáng giá. Nó đến từ sự hòa hợp bên trong, khi phiên bản bạn thể hiện ra bên ngoài và con người thật bên trong của bạn là một. Chấp nhận bản thân, cả những điểm mạnh và những góc khuất "không hoàn hảo", chính là loại thành công bền vững và ý nghĩa nhất.

Hôm nay, bạn có dám cho phép mình làm một việc ‘không giống ai’ không?

Ý kiến của bạn