Tìm lại "ánh sao" của chính mình giữa bộn bề thành phố

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 13/11/2025

Tìm lại "ánh sao" của chính mình giữa bộn bề thành phố

Mười giờ tối. Tiếng "tít" khô khốc của chiếc thẻ từ vang lên, cánh cửa văn phòng lặng lẽ đóng lại sau lưng. Bạn bước ra, hòa vào dòng không khí đặc quánh của thành phố về đêm. Vỉa hè quen thuộc, hàng cây quen thuộc, nhưng có điều gì đó thật xa lạ. Ánh đèn đường, đèn xe, đèn từ những ô cửa sổ cao tầng hắt xuống, rực rỡ và lộng lẫy, nhưng chúng không chiếu rọi bạn. Trái lại, chúng dường như khiến cái bóng của bạn thêm dài, thêm mờ nhạt. Bạn có cảm giác mình như một người vô hình, đang trôi đi giữa một dòng sông ánh sáng mà không ai nhận ra.

Giữa guồng quay không ngừng của công việc, những deadline nối tiếp và áp lực phải chứng tỏ bản thân, có bao giờ bạn dừng lại và nhận ra mình đang dần mất phương hướng? Cảm giác lạc lõng ngay trong chính thành phố mình đang sống, cảm giác nhỏ bé và trống rỗng giữa triệu triệu người. Đó không phải là lỗi của bạn. Đó là một tín hiệu, một lời thì thầm từ sâu thẳm bên trong, rằng đã đến lúc bạn cần tìm lại "ánh sao" của riêng mình, thứ ánh sáng tưởng chừng đã bị sự hào nhoáng của phố thị che lấp.

Khi thành phố quen thuộc bỗng trở nên xa lạ: Tại sao ta lại cảm thấy "vô hình"?

Cảm giác này không đến một cách ngẫu nhiên. Nó là kết quả của một quá trình tích tụ thầm lặng, một sự bào mòn mà đôi khi chính chúng ta cũng không nhận ra, cho đến khi cảm thấy kiệt sức. Để bắt đầu hành trình tìm lại chính mình, trước hết, chúng ta cần hiểu những gốc rễ sâu xa của cảm giác trống rỗng này.

Áp lực vô hình phải "tỏa sáng" theo một khuôn mẫu chung

Mạng xã hội tràn ngập những câu chuyện thành công, những chuyến đi sang chảnh, những cột mốc sự nghiệp đáng ngưỡng mộ. Chúng ta bị bao vây bởi một định nghĩa duy nhất về "tỏa sáng": phải thành công, phải nổi bật, phải luôn bận rộn và hiệu suất. Áp lực này len lỏi vào từng ngóc ngách cuộc sống, khiến chúng ta tự đặt lên vai gánh nặng phải chạy theo một hình mẫu không phải của mình.

Bạn bắt đầu so sánh con đường của mình với người khác. Một thành tựu nhỏ của bản thân bỗng trở nên vô nghĩa khi đặt cạnh "highlight" của bạn bè. Bạn tự hỏi liệu mình đã đủ tốt chưa, liệu con đường mình đi có đúng không. Sự so sánh liên tục này tạo ra một khoảng cách giữa con người thật của bạn và hình mẫu bạn đang cố gắng vươn tới, gieo mầm cho cảm giác tự ti và mất kết nối với giá trị bản thân.

Vòng lặp tan sở và sự bào mòn cảm xúc thầm lặng

Sáng vội vã đến công ty, tối mệt nhoài trở về nhà. Cuộc sống của nhiều người trẻ thành thị gói gọn trong vòng lặp ấy. Thời gian và năng lượng dành cho công việc chiếm gần hết quỹ ngày của bạn, chỉ còn lại chút ít để ăn tối, lướt điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ. Những sở thích từng khiến bạn say mê, những mối quan hệ cần được vun đắp, những khoảng lặng để lắng nghe chính mình... tất cả đều bị gạt sang một bên.

Tình trạng burnout (kiệt sức) không chỉ thể hiện ở sự mệt mỏi thể chất, mà còn là sự chai sạn về cảm xúc. Bạn mất dần khả năng cảm nhận niềm vui từ những điều nhỏ nhặt, mất đi sự tò mò với thế giới xung quanh. Tâm hồn bạn, giống như một mảnh đất không được tưới tắm, dần trở nên khô cằn. Đây chính là lúc cảm giác trống rỗng xuất hiện, khi bạn nhận ra mình đang sống một cuộc đời máy móc, thiếu đi sự sống động và ý nghĩa.

Đừng chỉ ngước mắt lên trời, "những vì sao" của bạn ở ngay dưới chân

Chúng ta thường nghĩ rằng để tìm thấy điều gì đó lớn lao, ta phải đi đâu đó thật xa, phải làm điều gì đó thật vĩ đại. Nhưng sự thật là, những điều kỳ diệu nhất, những tia sáng có sức mạnh chữa lành tâm hồn mạnh mẽ nhất, thường ẩn mình ở những nơi ta ít ngờ tới nhất. Chúng không ở trên bầu trời cao xa, chúng ở ngay đây, quanh ta, trong những khoảnh khắc đời thường nhất.

Học cách trân trọng vẻ đẹp từ những điều không hoàn hảo

Thành phố có thể ồn ào và xô bồ, nhưng cũng chứa đầy những vẻ đẹp thầm lặng. Một mầm cây nhỏ kiên cường vươn lên từ kẽ nứt trên vỉa hè. Vệt nắng xiên qua tán lá, vẽ những hình thù kỳ lạ trên mặt đất. Âm thanh của cơn mưa rào gõ nhịp trên mái tôn. Vẻ đẹp không nhất thiết phải hoàn hảo, lộng lẫy. Đôi khi, nó nằm ở chính sự không hoàn hảo, sự mộc mạc và chân thật của cuộc sống.

Khi bạn cho phép mình nhìn thấy vẻ đẹp trong những điều bình dị, bạn đang thực hành một cách sống chậm lại. Bạn đang nói với bản thân rằng, niềm vui và ý nghĩa cuộc sống không chỉ đến từ những thành tựu to lớn, mà còn từ khả năng cảm nhận và trân trọng những gì đang hiện hữu ngay trước mắt.

Sức mạnh của 5 phút dừng lại, chỉ để "nhìn" cho thật kỹ

Bạn không cần tham gia một khóa thiền đắt đỏ hay đi đến một nơi hẻo lánh để tìm lại sự bình yên. Sức mạnh tái kết nối đôi khi chỉ nằm trong 5 phút. 5 phút dừng lại hoàn toàn. Không điện thoại, không suy nghĩ về công việc. Chỉ để "nhìn". Nhìn thật kỹ một chiếc lá, để ý từng đường gân của nó. Lắng nghe thật kỹ tiếng chim hót, phân biệt từng âm sắc. Cảm nhận thật kỹ hơi ấm của ly cà phê trong lòng bàn tay.

Hành động đơn giản này, trong tâm lý học tích cực, được gọi là thực hành "chánh niệm" (mindfulness). Nó kéo tâm trí bạn trở về với hiện tại, thoát khỏi những lo lắng về tương lai hay nuối tiếc về quá khứ. Chỉ 5 phút mỗi ngày cũng có thể tạo ra sự khác biệt lớn, giúp bạn giảm căng thẳng và bắt đầu cảm nhận lại sự kết nối với thế giới và với chính mình.

Câu chuyện của An: Tìm thấy dải ngân hà trong một vũng nước mưa Sài Gòn

An, một designer 28 tuổi ở Sài Gòn, đã từng ở đúng vị trí đó. Cô yêu công việc của mình, nhưng áp lực từ khách hàng và những đêm thức trắng chạy deadline đã dần rút cạn sự sáng tạo và nhiệt huyết của cô. Cô cảm thấy mình như một cỗ máy, chỉ biết tạo ra sản phẩm theo yêu cầu mà quên mất lý do mình bắt đầu.

Giữa guồng quay sáng tạo: Cảm giác trống rỗng đến kiệt cùng

Mỗi ngày của An là một cuộc chiến với màn hình máy tính. Những ý tưởng từng tuôn trào giờ đây trở nên xa xỉ. Cô lướt Pinterest, Behance hàng giờ liền, nhưng chỉ thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ. "Mình hết thời rồi sao?" - câu hỏi đó cứ xoáy sâu vào tâm trí cô. Cô cảm thấy mình là một kẻ thất bại, một ngôi sao đã tắt lịm giữa thành phố đầy những tài năng sáng chói. Sự burnout khiến cô mất niềm tin vào chính giá trị bản thân của mình.

Một khoảnh khắc "bừng tỉnh" không hề báo trước

Một tối thứ sáu, sau khi hoàn thành một dự án vắt kiệt sức lực, An lê bước về nhà trong cơn mưa lất phất. Cô cúi gằm mặt, chỉ muốn mau chóng về đến căn phòng trọ của mình. Khi chuẩn bị bước qua một vũng nước đọng trên vỉa hè, cô bỗng khựng lại.

Trong một khoảnh khắc vô định, cô nhìn xuống vũng nước. Và cô sững người. Vũng nước mưa ấy, trên nền xi măng cũ kỹ, lại phản chiếu toàn bộ ánh đèn neon từ các tòa nhà đối diện, ánh đèn vàng từ cột đèn đường, và cả một khoảng trời đêm đen thẳm. Chúng hòa quyện vào nhau, lấp lánh và chuyển động, trông như một dải ngân hà thu nhỏ đang cuộn mình ngay dưới chân cô. Nó đẹp một cách bất ngờ, một vẻ đẹp không hoàn hảo nhưng đầy mê hoặc.

Bài học từ vũng nước: Vẻ đẹp và giá trị của bạn chưa bao giờ biến mất

Khoảnh khắc đó, An chợt nhận ra một điều. Vẻ đẹp, sự sáng tạo, và nguồn cảm hứng chưa bao giờ biến mất. Chúng vẫn luôn ở đó, xung quanh cô, trong những điều bình dị và bất ngờ nhất. Chỉ là vì quá mải mê chạy theo guồng quay của công việc và áp lực, cô đã quên mất cách "nhìn". Cô đã quên mất cách dừng lại và cảm nhận.

Vũng nước mưa kia không tự tạo ra ánh sáng. Nó chỉ phản chiếu ánh sáng sẵn có xung quanh. Cũng giống như cô, giá trị bản thân và "ánh sao" bên trong cô không hề mất đi. Nó chỉ tạm thời bị che lấp bởi mệt mỏi và hoài nghi. Tất cả những gì cô cần làm là học lại cách nhìn vào bên trong và nhận ra ánh sáng vốn có của mình, cũng như cách nhìn ra bên ngoài để đón nhận những vẻ đẹp giản đơn của cuộc sống.

Thực hành "ngắm sao" cho tâm hồn: Ba gợi ý nhỏ để bắt đầu tái kết nối

Câu chuyện của An không phải là một phép màu. Đó là một sự "bừng tỉnh" có thể xảy ra với bất kỳ ai trong chúng ta. Khoảnh khắc nhìn thấy dải ngân hà trong vũng nước chính là một "khoảnh khắc đáng kinh ngạc" (awe-inspiring moment), một khái niệm được nghiên cứu trong tâm lý học về khả năng mang lại cảm giác kết nối, giảm bớt cái tôi và gia tăng hạnh phúc. Bạn hoàn toàn có thể tự tạo ra những khoảnh khắc như vậy để từng bước tìm lại chính mình.

  • Chọn một "vũng nước" của riêng bạn. Đây không nhất thiết phải là một vũng nước theo nghĩa đen. Đó có thể là bất cứ điều gì nhỏ bé và thường bị bỏ qua. Hãy thử dành 5 phút mỗi ngày để quan sát nó bằng tất cả các giác quan. Ví dụ: hình ảnh ánh nắng xuyên qua kẽ lá, cảm giác làn gió mát lướt qua da, âm thanh của giọt cà phê đang nhỏ giọt. Việc thực hành chánh niệm đơn giản này giúp bạn neo giữ tâm trí vào hiện tại, tạo ra một ốc đảo bình yên giữa bộn bề lo toan.

  • Ghi lại những "khoảnh khắc đáng kinh ngạc" nhỏ bé. Hãy tạo một cuốn sổ tay hoặc một ghi chú trên điện thoại, đặt tên là "Ngân hà của tôi". Mỗi ngày, hãy cố gắng ghi lại một điều nhỏ nhặt đã khiến bạn ngạc nhiên hoặc cảm thấy một chút rung động: một đám mây có hình thù kỳ lạ, một câu nói hay từ người đồng nghiệp, một bài hát cũ vô tình nghe lại. Việc này giúp rèn luyện bộ não của bạn chú ý đến những điều tích cực và dần dần thay đổi góc nhìn của bạn về cuộc sống, giúp hành trình chữa lành tâm hồn trở nên bền vững hơn.

  • Cho phép mình không cần phải "tỏa sáng" mọi lúc. Hãy đối xử với bản thân bằng sự tử tế. Chấp nhận rằng có những ngày bạn mệt mỏi, không có cảm hứng, không muốn làm gì cả. Giá trị của bạn không được đo bằng năng suất hay thành tích. Bạn có giá trị đơn giản vì bạn tồn tại. Việc chấp nhận sự không hoàn hảo của bản thân và cho phép mình được nghỉ ngơi là bước quan trọng nhất để nạp lại năng lượng và tìm lại sự cân bằng cuộc sống.

Bạn không hề nhỏ bé hay vô hình. Bạn chỉ đang tạm quên mất vũ trụ rộng lớn nằm ngay bên trong mình và xung quanh mình. Vẻ đẹp và giá trị của bạn là bất biến, giống như những vì sao vẫn luôn ở đó ngay cả vào ban ngày, chỉ là chúng ta không nhìn thấy được vì bị ánh sáng mặt trời che khuất.

Tối nay, trên đường về, hãy thử một lần nhìn thật chậm vào một điều bình dị quanh mình. Một chiếc lá, một ánh đèn, hay một vũng nước mưa. Biết đâu, bạn cũng sẽ tìm thấy dải ngân hà của riêng mình.

Ý kiến của bạn