Bỏ ngoài tai "người ta nói", đây là cách bạn tìm thấy con đường của riêng mình
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 27/11/2025
Bạn có quen thuộc với khoảnh khắc này không? Bữa cơm sum họp gia đình, không khí ấm cúng, tiếng cười nói rộn rã. Rồi ai đó cất lời: "Dạo này thằng Tùng con bác A làm trưởng phòng rồi đấy, mới mua được xe hơi", hay "Cái My con dì B sắp lấy chồng Việt kiều, sướng thật". Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bạn, kèm theo một câu hỏi bâng quơ nhưng đầy sức nặng: "Thế còn con, dạo này công việc thế nào rồi?".
Và bạn, chỉ biết nở một nụ cười thật méo mó, đáp lại vài câu chung chung cho qua chuyện. Trong lồng ngực là một cảm giác nặng trĩu, lạc lõng. Bạn nhìn con đường mình đang đi, rồi lại nhìn những "thành công" mà mọi người đang tung hô, và một câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí: "Liệu mình có đang đi sai đường không?". Cái cảm giác hoài nghi và áp lực quen thuộc đó, nó không phải là dấu chấm hết. Nó chính là điểm bắt đầu cho một hành trình quan trọng nhất: hành trình tìm lại chính mình.
Tiếng ồn bên ngoài và sự im lặng đáng sợ từ bên trong
Nếu bạn cảm thấy chiếc "la bàn" nội tâm của mình bỗng dưng im bặt, đừng vội hoảng sợ. Bạn không hề đơn độc. Rất nhiều người trong chúng ta ở độ tuổi 25-35 cũng đang trải qua một giai đoạn mất phương hướng tương tự. La bàn không hỏng, nó chỉ đang bị nhiễu sóng bởi quá nhiều tiếng ồn từ bên ngoài. Những tiếng ồn ấy đến từ đâu?
Bản đồ thành công có sẵn và nỗi sợ lạc đường
Xã hội đã vẽ sẵn cho chúng ta một tấm bản đồ "thành công" trông có vẻ rất an toàn: Học một trường danh tiếng, kiếm một công việc ổn định trong một công ty lớn, nỗ lực thăng tiến, mua nhà, mua xe, lập gia đình trước tuổi 30. Tấm bản đồ này được truyền tai nhau như một chân lý, một công thức đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc. Và chúng ta, vì sợ bị coi là kẻ thất bại, sợ lạc đường, cứ thế cắm cúi đi theo dù chẳng biết đích đến đó có phải nơi mình thực sự muốn đến hay không. Áp lực đồng trang lứa khiến chúng ta so sánh từng cột mốc của mình với người khác, và mỗi lần thấy mình "chậm" hơn, cảm giác bất an lại dâng lên.
Gánh nặng vô hình mang tên "kỳ vọng"
Một trong những tiếng ồn lớn nhất chính là tình yêu thương và kỳ vọng của gia đình. Cha mẹ đã hy sinh cả cuộc đời để chúng ta có được ngày hôm nay, và làm họ thất vọng là điều chúng ta sợ hãi nhất. "Con làm cái này cho bố mẹ vui", "Con đừng theo đuổi mấy thứ viển vông đó nữa"... Những lời nói xuất phát từ sự quan tâm ấy vô tình trở thành những sợi dây xích vô hình, trói buộc chúng ta vào những lựa chọn không thuộc về mình. Chúng ta sợ rằng việc sống cuộc đời của riêng bạn sẽ đồng nghĩa với việc trở thành một đứa con bất hiếu, ích kỷ.
Màn trình diễn hoàn hảo trên mạng xã hội
Mỗi ngày, chúng ta lướt qua hàng trăm "màn trình diễn" hoàn hảo trên Facebook, Instagram. Những chuyến du lịch sang chảnh, những buổi thăng chức hoành tráng, những màn cầu hôn lãng mạn. Chúng ta quên mất rằng đó chỉ là một lát cắt được chọn lọc kỹ càng. Sự so sánh độc hại này gặm nhấm sự tự tin của chúng ta, khiến cuộc sống đời thực đầy những mảng màu xám của mình trở nên thật tầm thường. Cơn khủng hoảng tuổi 20, 30 vì thế mà càng trở nên sâu sắc hơn, khi ta cảm thấy mọi người đều đang tiến về phía trước, còn mình thì vẫn loay hoay ở vạch xuất phát.
"Em từ chối sếp rồi" - Câu chuyện về một lựa chọn không ai hiểu
Minh, 28 tuổi, từng là hình mẫu "con nhà người ta" điển hình. Tốt nghiệp đại học top đầu, làm việc cho một tập đoàn đa quốc gia với mức lương nhiều người mơ ước. Con đường sự nghiệp của Minh bằng phẳng như một đường cao tốc, và chiếc email đề nghị thăng chức lên vị trí quản lý cấp trung nằm trong hòm thư của anh chính là cột mốc tiếp theo trên con đường đó.
Nhưng thay vì vui mừng, Minh lại cảm thấy một cơn hoảng loạn nhẹ. Anh nhìn vào màn hình máy tính, nhìn vào những gạch đầu dòng mô tả công việc mới - nhiều trách nhiệm hơn, lương cao hơn, danh tiếng tốt hơn - và chỉ thấy một khoảng trống mênh mông. Anh nhận ra, suốt 5 năm qua, anh đã làm việc như một cỗ máy được lập trình sẵn. Mỗi sáng, anh mặc một bộ áo giáp mang tên "chuyên nghiệp", đến văn phòng, xử lý hàng trăm email, tham gia những cuộc họp vô tận, và trở về nhà khi thành phố đã lên đèn. Anh làm tốt, nhưng anh không thấy vui.
Niềm vui le lói duy nhất của anh trong tuần là tối thứ Bảy, khi anh đến một xưởng gốm nhỏ ở ngoại thành. Ở đó, anh có thể dành hàng giờ đồng hồ bên bàn xoay, cảm nhận sự mềm mại, mát lạnh của đất sét dưới tay mình. Anh không nghĩ về deadline, không nghĩ về KPI. Anh chỉ tập trung vào việc tạo ra một chiếc ly, một cái bát. Tâm trí anh hoàn toàn tĩnh lặng. Các nhà tâm lý học gọi đây là Trạng thái Dòng chảy (Flow State) - một trạng thái chìm đắm hoàn toàn vào một hoạt động, nơi thời gian dường như ngưng lại và bản ngã tan biến. Đó là khoảnh khắc Minh cảm thấy mình được sống, được là chính mình một cách trọn vẹn nhất.
Quyết định đến sau một đêm trằn trọc. Sáng hôm sau, Minh gõ cửa phòng sếp và nói một câu mà chính anh cũng không tin mình dám nói: "Em cảm ơn cơ hội của anh, nhưng em xin phép từ chối". Cả văn phòng sững sờ. Gia đình anh bàng hoàng. "Con điên rồi à? Bỏ một công việc tốt như vậy để đi... nặn đất sét?". Cuộc đối thoại với bố mẹ là phần khó khăn nhất. Minh không cố gắng giải thích về "đam mê" hay "hạnh phúc". Anh chỉ nói một cách chân thành: "Con biết bố mẹ lo, nhưng 5 năm qua con chưa từng thực sự thấy vui. Con chỉ muốn cho mình một cơ hội để thử làm điều khiến con cảm thấy mình đang sống, dù chỉ một lần."
Hành trình khởi nghiệp của Minh không hề trải hoa hồng. Anh dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi để thuê một không gian nhỏ, mua một lò nung cũ. Có những ngày anh làm hỏng cả một mẻ gốm, có những tuần không bán được một sản phẩm nào. Anh đối mặt với sự nghi ngờ từ chính bản thân và những lời xì xào từ xung quanh. Nhưng mỗi khi ngồi vào bàn xoay, mọi lo âu lại tan biến. Anh tìm thấy "nhà" trong chính công việc mình làm. Dần dần, những sản phẩm mộc mạc, mang đậm dấu ấn cá nhân của anh bắt đầu được chú ý. Một quán cà phê nhỏ đặt hàng, rồi một cửa hàng đồ trang trí, rồi những đơn hàng online từ những người yêu thích vẻ đẹp của sự không hoàn hảo. Minh không kiếm được nhiều tiền như trước, nhưng anh tìm thấy thứ còn quý giá hơn: sự bình yên và niềm vui từ việc sống đúng với Giá trị cốt lõi (Core Values) của mình - sự sáng tạo, tự do và kết nối chân thật.
Câu chuyện của Minh không phải là lời khuyên bạn hãy bỏ việc ngay lập tức. Nó là một minh chứng rằng hạnh phúc bền vững không đến từ việc đánh dấu vào các ô "thành công" của xã hội, mà đến từ việc lắng nghe bản thân và can đảm đi theo tiếng nói đó, dù con đường có chông gai đến đâu.
Hành trình "vặn lớn" tiếng nói bên trong bắt đầu từ đâu?
Bạn không cần một quyết định lớn lao như Minh để bắt đầu. Việc tin vào bản thân là một kỹ năng, và nó cần được rèn luyện qua những hành động nhỏ mỗi ngày. Dưới đây là ba gợi ý thực tế để bạn bắt đầu "vặn lớn" âm lượng của trái tim mình và "vặn nhỏ" những tiếng ồn xung quanh.
Cuộc "phỏng vấn" 15 phút với người quan trọng nhất
Hãy xem đây là một cuộc hẹn nghiêm túc. Mỗi ngày, hãy dành ra 15 phút ở một nơi yên tĩnh, không điện thoại, không máy tính. Lấy một cuốn sổ và một cây bút, và "phỏng vấn" chính mình. Đừng cố tìm câu trả lời hoàn hảo, chỉ cần viết ra bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu. Bạn có thể bắt đầu với những câu hỏi sâu sắc sau:
- Điều gì khiến bạn thực sự quên cả thời gian và không gian khi làm nó?
- Trong tuần vừa qua, khoảnh khắc nào bạn cảm thấy tràn đầy năng lượng và là chính mình nhất?
- Nếu tiền bạc và lời phán xét của người khác không tồn tại, bạn sẽ dành một ngày của mình để làm gì?
- Bạn ngưỡng mộ ai nhất? Những phẩm chất nào ở họ khiến bạn ngưỡng mộ?
- Khi còn là một đứa trẻ, bạn mơ ước trở thành người như thế nào? Điều gì trong ước mơ đó vẫn còn hấp dẫn bạn hôm nay?
Những câu trả lời này chính là những mảnh ghép hé lộ Giá trị cốt lõi của bạn. Có thể đó là sự tự do, sự sáng tạo, sự giúp đỡ người khác, hay sự ổn định. Nhận diện được những giá trị này là bước đầu tiên để bạn có một bộ lọc, giúp bạn đưa ra những quyết định phù hợp hơn với con người thật của mình.
Thử nghiệm nhỏ, rủi ro thấp: "Phòng thí nghiệm" của cuộc đời
Việc tìm ra con đường của riêng mình không phải là một cú nhảy vọt mà là một chuỗi các thử nghiệm nhỏ. Thay vì nghĩ đến việc "nghỉ việc đi làm gốm", hãy bắt đầu bằng việc "đăng ký một khóa học gốm cuối tuần". Hãy biến cuộc sống của bạn thành một "phòng thí nghiệm" để khám phá bản thân.
- Dự án phụ (Side Project): Dành 1-2 tiếng mỗi tối hoặc cuối tuần để làm một việc bạn tò mò: viết blog, học một ngôn ngữ lập trình, làm video YouTube, bán đồ handmade online...
- Tình nguyện: Tham gia một tổ chức có sứ mệnh mà bạn tin tưởng. Đây là cách tuyệt vời để khám phá xem việc giúp đỡ người khác có mang lại cho bạn sự thỏa mãn hay không.
- Học một kỹ năng mới: Đăng ký một khóa học online hoặc offline về một lĩnh vực bạn chưa từng biết đến, như nhiếp ảnh, pha chế, hay marketing kỹ thuật số.
Mục đích của những thử nghiệm này không phải là để thành công ngay lập tức, mà là để thu thập "dữ liệu" về chính bạn. Bạn thích gì? Bạn ghét gì? Bạn giỏi việc gì? Mỗi thử nghiệm, dù thành hay bại, đều giúp bạn hiểu rõ hơn về bản thân và dần dần định hướng bản thân một cách chắc chắn hơn.
Xây dựng "vòng tròn an toàn": Những người tin bạn trước cả khi bạn tin mình
Trên hành trình này, bạn không thể đi một mình. Những lời phán xét, nghi ngờ từ bên ngoài có sức công phá rất lớn. Đó là lý do bạn cần một "vòng tròn an toàn" - những người sẽ ở bên cạnh, lắng nghe và ủng hộ bạn vô điều kiện. Đó có thể là:
- Một người bạn thân: Người mà bạn có thể chia sẻ những ý tưởng điên rồ nhất mà không sợ bị cười chê.
- Một người cố vấn (mentor): Một người đi trước trong lĩnh vực bạn quan tâm, người có thể cho bạn những lời khuyên thực tế.
- Một cộng đồng: Một nhóm những người có cùng sở thích, cùng chí hướng. Đó có thể là câu lạc bộ sách, nhóm chạy bộ, hoặc một diễn đàn online.
Vòng tròn này không phải để cho bạn câu trả lời, mà để cho bạn một không gian an toàn để được bối rối, được sai lầm, được là chính mình. Họ chính là những người sẽ nhắc nhở bạn rằng làm sao để tự tin bắt đầu từ việc chấp nhận sự không hoàn hảo của bản thân.
Cuộc hành trình đi tìm con đường của riêng mình không phải là một cuộc cách mạng ồn ào, mà là một cuộc đối thoại thầm lặng và bền bỉ với chính bản thân. Sự hoang mang bạn đang cảm thấy không phải là một điểm kết, nó là một tín hiệu quý giá cho thấy con người bên trong bạn đang khao khát được lên tiếng. Việc tin vào bản thân không phải là một món quà trời cho, đó là một kỹ năng được mài giũa qua từng lựa chọn nhỏ, từng thử nghiệm dũng cảm.
Hãy nhớ rằng, hành trình của bạn là độc nhất và vô cùng đáng giá. Không có một thước đo chung nào cho một cuộc đời đáng sống. Nó được đo bằng những khoảnh khắc bạn cảm thấy mình đang thực sự sống, chứ không phải chỉ tồn tại.
Tối nay, trước khi chìm vào giấc ngủ, hãy thử dành 15 phút yên tĩnh, không lướt điện thoại. Chỉ ngồi yên và nhẹ nhàng hỏi mình một câu: "Bạn thực sự muốn gì?". Hãy cứ để câu trả lời tự tìm đến, dù nó có mơ hồ đến đâu. Đó chính là bước chân đầu tiên trên con đường trở về nhà, về với chính bạn.
Ý kiến của bạn