Đích đến có thật sự là hết? Khi bạn nhận ra mình chỉ muốn "là mình" và "trở thành mình"

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 28/11/2025

Đích đến có thật sự là hết? Khi bạn nhận ra mình chỉ muốn "là mình" và "trở thành mình"

Mùi sơn mới vẫn còn vương trong không khí. Hà đứng giữa phòng khách trống trơn, tay siết chặt chiếc chìa khóa vẫn còn lạnh. Đây rồi, thành quả của gần 7 năm trời làm việc quên ngày tháng, của những bữa trưa vội vàng, những đêm thức trắng chạy deadline. Căn hộ đầu tiên. Đích đến mà cô hằng mơ ước. Bạn bè chúc mừng, bố mẹ tự hào, đồng nghiệp ngưỡng mộ. Lẽ ra cô phải đang nhảy cẫng lên vì hạnh phúc. Nhưng không.

Thay vào đó, một sự trống rỗng kỳ lạ và mênh mông như chính không gian chưa đồ đạc này đang bao trùm lấy cô. Một câu hỏi sắc lẹm vang lên trong đầu: "Rồi sao nữa?". Sau căn nhà sẽ là chiếc xe? Sau vị trí trưởng phòng sẽ là giám đốc? Cứ thế, cứ thế mãi? Phải chăng hạnh phúc mà chúng ta miệt mài theo đuổi chỉ là một ảo ảnh ở vạch đích, một điểm sáng lóe lên rồi vụt tắt, để lại sau lưng một khoảng không hoang hoải hơn cả lúc bắt đầu?

Cái bẫy ngọt ngào của vạch đích: Vì sao thành tựu không mang lại hạnh phúc dài lâu?

Cảm giác của Hà không hề đơn độc. Rất nhiều người trong chúng ta, những người trẻ ở độ tuổi 25-35, sau khi đã gặt hái được những thành công ban đầu trong sự nghiệp và cuộc sống, lại rơi vào một cuộc khủng hoảng hiện sinh thầm lặng. Chúng ta đã làm mọi thứ "đúng" theo công thức xã hội, đã chạm tay vào những mục tiêu mình đặt ra. Vậy tại sao niềm vui lại ngắn ngủi đến thế, và sự trống rỗng lại kéo dài dai dẳng đến vậy?

Vòng lặp khoái lạc: Khi niềm vui tan biến nhanh hơn ta tưởng

Trong tâm lý học tích cực, có một khái niệm gọi là "Hedonic Treadmill", hay "Vòng lặp khoái lạc". Hãy tưởng tượng bạn đang chạy trên một chiếc máy chạy bộ. Bạn nỗ lực chạy nhanh hơn, nhưng rồi chiếc máy cũng tăng tốc độ, và cuối cùng bạn vẫn dậm chân tại chỗ. Hạnh phúc từ những thành tựu bên ngoài cũng hoạt động tương tự.

Khi bạn được tăng lương, mua được một món đồ mới, hay đạt được một mục tiêu lớn như Hà, não bộ sẽ tiết ra dopamine, mang lại cảm giác hưng phấn và thỏa mãn. Nhưng cảm giác này không kéo dài. Rất nhanh chóng, bộ não sẽ thích nghi với trạng thái "bình thường mới" này. Mức lương mới trở thành thu nhập tiêu chuẩn. Căn nhà mới trở thành nơi ở quen thuộc. Và để có lại cảm giác hưng phấn đó, bạn cần một liều "dopamine" lớn hơn – một mục tiêu cao hơn, một thành tựu vĩ đại hơn. Chúng ta cứ mải miết chạy, nhưng vạch đích của sự thỏa mãn dường như cứ lùi xa mãi mãi. Đó chính là lý do tại sao niềm vui khi đạt được mục tiêu lại chóng vánh, còn cảm giác "chưa đủ" thì cứ âm ỉ theo sau.

Áp lực vô hình mang tên "Mục tiêu tiếp theo là gì?"

Song hành cùng "Vòng lặp khoái lạc" là một áp lực vô hình nhưng cực kỳ nặng nề: áp lực phải luôn tiến về phía trước. Trong một xã hội tôn sùng sự năng suất và thành tích, việc "đứng yên" đồng nghĩa với "tụt hậu". Ngay khi bạn vừa cán đích, câu hỏi đầu tiên bạn nhận được (từ người khác và từ chính mình) thường là: "Kế hoạch tiếp theo là gì?".

Áp lực đồng trang lứa trên mạng xã hội càng đổ thêm dầu vào lửa. Chúng ta thấy bạn bè mua xe, thăng chức, khởi nghiệp thành công, và một giọng nói thôi thúc bên trong lại vang lên: "Mình cũng phải làm gì đó đi chứ!". Chúng ta sợ hãi cảm giác không có mục tiêu, bởi nó đồng nghĩa với việc mất phương hướng, vô dụng. Vì thế, chúng ta vội vàng đặt ra một mục tiêu mới, một ngọn núi cao hơn để chinh phục, không phải vì thực sự khao khát nó, mà chỉ để lấp đầy khoảng trống đáng sợ sau khi đích đến cũ đã ở lại phía sau. Vô tình, chúng ta biến cuộc đời mình thành một chuỗi những nhiệm vụ cần hoàn thành, thay vì một hành trình để sống và cảm nhận.

Cuộc đối thoại bên trong: Hòa giải giữa khao khát "trở thành" và bình yên "là mình"

Khi nhận ra cái bẫy của việc chạy theo đích đến, chúng ta bắt đầu một cuộc đối thoại nội tâm đầy trăn trở. Một bên là khát khao không ngừng nghỉ để trở thành một phiên bản tốt hơn. Một bên là một tiếng nói mệt mỏi, khao khát được bình yên, được là chính mình ngay tại đây, ngay lúc này. Liệu hai điều này có mâu thuẫn? Liệu việc chấp nhận bản thân có phải là từ bỏ nỗ lực phát triển bản thân? Câu trả lời là không. Chúng không phải hai thái cực đối lập, mà là hai mặt của cùng một hành trình sống trọn vẹn.

"Là mình" đâu phải là dừng lại, mà là trọn vẹn chấp nhận

Nhiều người lầm tưởng rằng "sống là chính mình" hay "chấp nhận bản thân" có nghĩa là buông xuôi, an phận, và ngừng cố gắng. Nhưng sự thật hoàn toàn khác. "Là mình" là một hành động dũng cảm để thừa nhận và ôm lấy con người toàn vẹn của bạn ở thời điểm hiện tại.

Đó là việc cho phép mình được mệt mỏi sau một ngày dài thay vì gồng mình tỏ ra năng lượng. Đó là việc chấp nhận rằng có những ngày mình chẳng muốn làm gì cả và điều đó hoàn toàn ổn. Đó là việc công nhận những thành tựu đã đạt được, thay vì lập tức gạt phăng chúng đi để nhìn vào những gì chưa có. Chấp nhận bản thân không phải là bức tường chặn đứng sự phát triển, mà chính là mảnh đất màu mỡ, là nền móng vững chắc để từ đó, sự phát triển bền vững có thể nảy mầm. Bạn không thể xây một tòa nhà chọc trời trên một nền đất yếu và sụt lún. Tương tự, bạn không thể trở thành một phiên bản tốt hơn nếu bạn căm ghét và chối bỏ con người hiện tại của mình.

"Trở thành mình" không phải cuộc đua, mà là hành trình vun bồi từ gốc rễ

Khi đã có nền tảng của sự chấp nhận, hành trình phát triển bản thân sẽ mang một ý nghĩa hoàn toàn mới. Nó không còn là cuộc đua theo đuổi những danh hiệu, những con số, những chuẩn mực do xã hội áp đặt. Thay vào đó, "trở thành mình" là một quá trình vun bồi từ từ, bắt nguồn từ chính những giá trị, sở thích và khao khát sâu thẳm bên trong bạn.

Nó không phải là việc ép mình đọc 50 cuốn sách một năm theo trào lưu, mà là tìm thấy niềm vui trong một cuốn sách thực sự chạm đến tâm hồn bạn. Nó không phải là việc phải có một thân hình "chuẩn fitness", mà là tìm thấy một môn thể thao khiến bạn cảm thấy khỏe mạnh và vui vẻ. "Trở thành mình" là hành trình khám phá bản thân, gọt giũa những thế mạnh sẵn có và học hỏi những điều mới mẻ vì sự tò mò và yêu thích thuần túy, không phải vì áp lực phải chứng tỏ. Đó là sự trưởng thành hữu cơ, giống như một cái cây vươn mình về phía ánh sáng, không phải vì nó muốn cao hơn cái cây bên cạnh, mà đơn giản vì đó là bản chất của nó.

Câu chuyện về chiếc chìa khóa và căn hộ trống: Khi Hà tìm thấy mình trong những điều nhỏ nhất

Quay trở lại với Hà và căn hộ trống của cô. Những tuần đầu tiên, cô bị tê liệt bởi câu hỏi "Rồi sao nữa?". Cô lướt Pinterest, xem các tạp chí nội thất, cố gắng tìm một phong cách "thời thượng" nhất để lấp đầy không gian. Tối giản? Scandinavian? Industrial? Mọi thứ đều đẹp, nhưng không có gì cho cô cảm giác "là nhà". Cô cảm thấy mình lại đang lao vào một "dự án" mới, một "mục tiêu" mới cần hoàn thành cho thật hoàn hảo.

Sự thay đổi đến vào một buổi chiều Chủ nhật mưa. Chán nản vì không chọn được bộ sofa màu ghi xám đang là "trend", Hà chợt nhớ về chiếc ghế bành màu xanh rêu cũ kỹ ở nhà bà ngoại, nơi cô có thể cuộn tròn đọc sách hàng giờ. Một cảm giác ấm áp và bình yên chợt ùa về. Khoảnh khắc đó, cô nhận ra mình đã sai. Cô không cần một căn nhà hoàn hảo theo chuẩn mực của ai đó. Cô cần một tổ ấm phản chiếu chính con người mình.

Hà dừng việc tìm kiếm những món đồ "phải có". Cô bắt đầu hành trình lấp đầy căn hộ bằng chính những cảm xúc của mình. Thay vì bộ sofa màu ghi, cô đặt làm một chiếc ghế bành màu xanh rêu. Thay vì những bức tranh trừu tượng đắt tiền, cô đóng khung những tấm bưu thiếp mình sưu tầm được từ những chuyến đi. Cô dành cả một cuối tuần để tự tay sơn một mảng tường thành màu vàng của nắng, dù bạn bè nói nó "không hợp". Cô lấp đầy ban công bằng những chậu cây hương thảo, oải hương, vì cô yêu mùi hương của chúng mỗi sớm mai.

Căn hộ dần được lấp đầy, không phải bằng đồ đạc, mà bằng chính "Hà". Mỗi một góc nhỏ đều kể một câu chuyện, đều là một lựa chọn xuất phát từ tình yêu thương và sự thấu hiểu bản thân. Cô nhận ra rằng, hành trình "trở thành" một người có một tổ ấm đích thực lại nằm ngay trong chính những hành động nhỏ bé để được "là mình" mỗi ngày. Hạnh phúc không phải là khoảnh khắc cô nhận chìa khóa, mà là quá trình cô biến bốn bức tường vô tri thành một không gian mang đậm dấu ấn và năng lượng của riêng cô. Đó là hạnh phúc tự thân, một niềm vui bền bỉ không phụ thuộc vào bất kỳ vạch đích nào.

Làm thế nào để tận hưởng hành trình kép? 3 la bàn cho nội tâm của bạn

Câu chuyện của Hà cho chúng ta thấy việc dung hòa giữa "là mình" và "trở thành mình" là hoàn toàn có thể. Đó không phải là lý thuyết suông, mà là một cách sống có thể thực hành mỗi ngày. Dưới đây là 3 chiếc la bàn nhỏ giúp bạn điều hướng trên hành trình kép đầy ý nghĩa này.

Ghi nhận những chiến thắng thầm lặng, không chỉ chờ đợi pháo hoa ở đích đến

Thay vì chỉ tập trung vào những mục tiêu lớn lao, hãy học cách nhìn thấy và ăn mừng những thành tựu nhỏ bé mỗi ngày. Đó có thể là việc bạn hoàn thành một công việc khó, dám nói "không" với một yêu cầu vô lý, dành 30 phút để đọc sách, hay nấu một bữa ăn ngon cho bản thân. Những chiến thắng nhỏ này chính là những viên gạch xây nên sự tự tin và lòng tự trọng. Chúng nhắc nhở bạn rằng bạn đang nỗ lực và tiến bộ mỗi ngày, ngay cả khi đích đến lớn vẫn còn ở xa. Hãy có một cuốn sổ tay "ghi nhận" hoặc đơn giản là dành vài phút cuối ngày để điểm lại những điều bạn đã làm tốt.

Thay câu hỏi "Mình muốn đạt được gì?" bằng "Mình muốn cảm thấy thế nào?"

Đây là một sự thay đổi tư duy vô cùng mạnh mẽ. Các mục tiêu bên ngoài ("mua nhà", "thăng chức") thường do xã hội định hình. Nhưng những cảm xúc bên trong ("cảm thấy bình yên", "cảm thấy sáng tạo", "cảm thấy được kết nối") mới thực sự là thứ chúng ta tìm kiếm. Khi bạn đặt mục tiêu dựa trên cảm xúc mong muốn, bạn sẽ có vô số con đường để đạt được nó.

Ví dụ, thay vì mục tiêu "trở thành giám đốc", hãy hỏi "Mình muốn cảm thấy thế nào ở vị trí đó?". Nếu câu trả lời là "cảm thấy có tầm ảnh hưởng và dẫn dắt người khác", bạn sẽ nhận ra mình có thể tìm thấy cảm giác đó ngay bây giờ bằng cách làm một người mentor tốt, dẫn dắt một dự án nhỏ, hoặc chia sẻ kiến thức của mình. Điều này giúp bạn tìm thấy ý nghĩa cuộc sống và sự thỏa mãn ngay trong hiện tại, thay vì phải chờ đợi một chức danh.

Yêu lấy "quá trình", bởi đó mới chính là cuộc sống

Đích đến chỉ là một khoảnh khắc, còn quá trình mới là nơi cuộc sống thực sự diễn ra. Hãy thực hành Self-compassion (lòng trắc ẩn với bản thân). Chấp nhận rằng trên hành trình sẽ có những vấp ngã, những lúc chán nản, những sai lầm. Thay vì tự dằn vặt, hãy đối xử với bản thân bằng sự tử tế như cách bạn an ủi một người bạn thân. Tìm thấy niềm vui trong việc học hỏi, thử nghiệm, và cả trong những thất bại – vì chúng đều là một phần của sự trưởng thành. Khi bạn yêu được cả quá trình gập ghềnh, bạn sẽ không còn bị ám ảnh bởi một vạch đích hoàn hảo nữa. Bởi vì mỗi bước đi, dù thành công hay thất bại, đều đã là một phần của chiến thắng.

Hạnh phúc không phải là một trạm dừng chân cuối cùng, mà là trạng thái tâm trí bạn vun trồng trên suốt chặng đường. Việc chấp nhận bản thân không hề cản trở, mà chính là bệ phóng cho sự phát triển bản thân một cách bền vững và chân thật nhất. Cuộc sống thực sự không nằm ở những đích đến mà chúng ta gạch đầu dòng trong sổ kế hoạch. Nó nằm trong khoảnh khắc Hà chọn màu sơn tường, trong buổi sáng bạn pha một tách cà phê ngon, trong cuộc trò chuyện sâu sắc với một người bạn, trong sự kiên trì bạn dành cho một kỹ năng mới.

Tối nay, thay vì vội vã lên kế hoạch cho ngày mai, hãy thử dành 5 phút yên lặng. Không phán xét, không đòi hỏi. Chỉ để cảm ơn con người bạn của ngày hôm nay – vì đã nỗ lực, đã mệt mỏi, đã vấp ngã, và đã không ngừng bước đi trên hành trình độc nhất của riêng mình.

Ý kiến của bạn