Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn "dám thử" một lần, dù chỉ là chuyện nhỏ?
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 07/11/2025
Đã bao giờ bạn lướt điện thoại, lưu lại hàng tá video "người ta" làm gốm, vẽ một bức tranh màu nước, học một ngôn ngữ mới, hay đơn giản là tự tay nướng một chiếc bánh mì... rồi tự nhủ "giá như", và rồi... không làm gì cả? Chiếc video đó nằm yên trong bộ sưu tập "đã lưu", cùng với hàng trăm dự định khác, phủ một lớp bụi kỹ thuật số dày đặc.
Nếu câu trả lời là có, bạn không hề đơn độc. Ở độ tuổi 25-35, chúng ta bị cuốn vào một guồng quay quen thuộc: công việc, trách nhiệm, và những kỳ vọng vô hình. Giữa guồng quay ấy, những ước mơ, dù là nhỏ bé nhất, cũng dần trở thành những bản nhạc nền xa xỉ mà ta chỉ dám nghe lén chứ không dám ngân nga theo. Chúng ta nhìn người khác thoát khỏi vùng an toàn và ngưỡng mộ, nhưng lại tự đóng băng chính mình. Tại sao lại thế? Điều gì ngăn cản chúng ta thực hiện cú "nhấp chuột" đầu tiên vào đam mê của chính mình?
Bài viết này không phải là một liều thuốc thần kỳ hứa hẹn thay đổi cuộc sống của bạn sau một đêm. Nó là một lời thủ thỉ, một sự đồng cảm, và một "phép thử" nhỏ mà chúng ta có thể cùng nhau thực hiện. Hãy cùng nhau khám phá xem điều gì sẽ thực sự xảy ra nếu bạn cho phép mình dám thử một lần, dù đó chỉ là một hành động nhỏ đến mức gần như vô nghĩa.
Bức tường vô hình mang tên "nếu… thì…": lý do thật sự khiến chúng ta không dám bắt đầu
Trước khi có thể hành động, chúng ta cần thành thật gọi tên những "bóng ma" đang kìm hãm mình. Đó không phải là thiếu thời gian hay thiếu nguồn lực như ta vẫn tưởng. Đó là những bức tường tâm lý vô hình, được xây nên từ những viên gạch "nếu... thì..." đầy lo lắng.
Ám ảnh về sự hoàn hảo: "Lần đầu phải thật 'ra trò'!"
Chúng ta sống trong một thời đại mà mọi thứ đều được "trưng bày". Một bức tranh đầu tay phải trông như tác phẩm của hoạ sĩ, một đoạn code đầu tiên phải chạy mượt mà, một chiếc bánh nướng lần đầu phải nở phồng hoàn hảo để còn chụp ảnh đăng lên mạng. Áp lực phải làm tốt ngay từ lần đầu tiên này là một gánh nặng khổng lồ. Nó biến một trải nghiệm vui vẻ thành một bài kiểm tra năng lực.
Chúng ta sợ rằng "sản phẩm" đầu tay của mình sẽ xấu xí, vụng về, và sẽ bị phán xét. Nỗi sợ không hoàn hảo này lớn đến mức chúng ta thà không làm gì cả còn hơn là làm ra một thứ không hoàn hảo. Chúng ta quên mất một sự thật hiển nhiên: không một chuyên gia nào không bắt đầu từ một người mới tập tễnh, không một kiệt tác nào không ra đời từ những bản nháp nguệch ngoạc. Việc bắt đầu lại từ đầu không phải là thất bại, nó là bước đi tiên quyết.
Cái bẫy ngọt ngào của việc "lên kế hoạch": Khi nghiên cứu là một hình thức trì hoãn
Bạn muốn học guitar? Bạn sẽ dành hàng tuần liền để xem review về các loại đàn, đọc so sánh giữa guitar classic và acoustic, xem 100 video "hướng dẫn cho người mới bắt đầu", và mua về những cuốn giáo trình dày cộp. Bạn cảm thấy mình rất bận rộn và hiệu quả. Nhưng cuối cùng, cây đàn vẫn nằm trong góc nhà, còn bạn thì vẫn chưa đánh nổi một hợp âm nào.
Đây là cái bẫy của việc "lên kế hoạch quá mức". Việc nghiên cứu mang lại cho chúng ta cảm giác an toàn và cảm giác như đang tiến bộ, nhưng thực chất nó lại là một hình thức chống trì hoãn tinh vi. Chúng ta dùng việc thu thập thông tin để trì hoãn khoảnh khắc đáng sợ nhất: khoảnh khắc phải thực sự đặt tay vào làm. Chúng ta tự nhủ "mình cần chuẩn bị kỹ hơn", nhưng sự chuẩn bị đó kéo dài vô tận và không bao giờ là đủ. Đây chính là rào cản lớn nhất trên con đường phát triển bản thân.
"Ước mơ của mình thật bé nhỏ": Lăng kính so sánh méo mó
Mở mạng xã hội lên, bạn thấy người A vừa nghỉ việc để đi vòng quanh thế giới, người B vừa khởi nghiệp thành công, người C vừa xuất bản sách. Nhìn lại mình, bạn chỉ muốn học cách cắm một bình hoa cho đẹp, hay viết vài dòng tản văn cho riêng mình. Ước mơ của bạn bỗng trở nên thật nhỏ bé, tầm thường và không đáng để kể.
Sự so sánh này bóp nghẹt niềm vui và sự tò mò ban đầu. Chúng ta bắt đầu đánh giá giá trị của một hành động dựa trên mức độ "hoành tráng" của nó trong mắt người khác, thay vì dựa trên ý nghĩa cuộc sống mà nó mang lại cho chính chúng ta. Chúng ta quên rằng, mọi hành trình vĩ đại đều được tạo nên từ vô số những bước chân nhỏ bé. Không có ước mơ nào là tầm thường nếu nó thực sự thắp sáng tâm hồn bạn.
300 chữ đã thay đổi Minh, một nhân viên văn phòng, như thế nào?
Minh, 30 tuổi, là một nhân viên marketing. Công việc của cậu ổn định, thu nhập đủ sống, nhưng có một cảm giác trống rỗng cứ lớn dần lên mỗi ngày. Minh có một bí mật: cậu luôn mơ ước được viết lách. Không phải để trở thành nhà văn nổi tiếng, chỉ đơn giản là cậu yêu việc sắp xếp con chữ và kể những câu chuyện.
5 năm mắc kẹt trong "nhà tù của những ý tưởng"
Trong suốt 5 năm, chiếc máy tính của Minh có một thư mục mang tên "Ý Tưởng Truyện". Bên trong là hàng chục file Word trắng, vài file có dăm ba dòng gạch đầu dòng về cốt truyện, nhân vật. Cậu đã đọc không biết bao nhiêu sách về kỹ thuật viết, tham gia vài khóa học online, nhưng chưa bao giờ hoàn thành dù chỉ một mẩu truyện ngắn.
Mỗi lần mở file Word ra, một giọng nói trong đầu Minh lại vang lên: "Viết cái gì bây giờ? Ý tưởng này cũ quá rồi. Mình không đủ vốn từ. Viết xong ai đọc? Người ta cười cho thì sao?". Những câu hỏi đó giống như những song sắt của một nhà tù vô hình, giam cầm Minh cùng những ý tưởng của cậu. Giấc mơ tìm lại đam mê ngày càng trở nên xa vời, thay vào đó là cảm giác tội lỗi và bất lực.
Khoảnh khắc "thôi kệ": Khi hành động nhỏ chiến thắng sự do dự lớn
Một buổi tối thứ Bảy, sau một tuần làm việc mệt mỏi, Minh lại lướt mạng và thấy một bài đăng trong một group viết lách nhỏ trên Facebook. Một thành viên vừa chia sẻ một đoạn văn ngắn và nhận được vài lời động viên chân thành. Không hiểu sao, khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Minh không phải là sự ngưỡng mộ, mà là một cảm giác "nổi loạn" nhẹ nhàng: "Thôi kệ. Hay mình cũng viết đại một đoạn xem sao?".
Cậu không đặt mục tiêu viết một truyện ngắn hoàn chỉnh. Cậu cũng không nghĩ đến việc phải viết thật hay. Mục tiêu của cậu chỉ là: "Viết một đoạn văn khoảng 300 chữ mô tả khung cảnh quán cà phê mình đang ngồi. Chỉ vậy thôi." Cậu tắt hết mọi thông báo, mở một file Word mới và bắt đầu gõ. Không áp lực, không phán xét, chỉ có cậu và những con chữ.
Phép màu sau 300 chữ: Không phải thành công, mà là sự tự do
15 phút sau, Minh có một đoạn văn 312 chữ. Nó không hoàn hảo, có vài câu còn lủng củng. Nhưng lần đầu tiên sau 5 năm, cậu đã "hoàn thành" một cái gì đó. Cậu hít một hơi thật sâu, copy đoạn văn và đăng vào group nhỏ kia với một dòng chú thích run rẩy: "Mình tập viết, mọi người cho xin ít góp ý."
Điều gì đã xảy ra sau đó? Đoạn văn không gây bão. Minh không nhận được lời mời xuất bản nào cả. Cậu chỉ nhận được 5 lượt thích và 2 bình luận. Một người nói "cách miêu tả của bạn rất thật", một người khác góp ý "bạn có thể thử dùng một từ khác ở câu này".
Nhưng phép màu không nằm ở những con số đó. Phép màu nằm ở cảm giác của Minh lúc ấy. Bức tường vô hình sụp đổ. Giọng nói phán xét trong đầu cậu im bặt. Thay vào đó là một cảm giác nhẹ bẫng, một niềm vui tinh khôi của người vừa tạo ra một thứ gì đó từ con số không. Cậu nhận ra rằng, vượt qua nỗi sợ không cần đến lòng dũng cảm phi thường. Đôi khi, nó chỉ cần một khoảnh khắc "thôi kệ" và một hành động nhỏ bé.
300 chữ đó không giúp Minh trở thành nhà văn, nhưng nó đã giải phóng cậu khỏi "nhà tù ý tưởng". Nó trả lại cho cậu quyền được thử, được sai, và quan trọng nhất, được tận hưởng quá trình. Đó chính là bước đầu tiên trên hành trình phát triển bản thân thực sự.
Biến ước mơ thành "thí nghiệm": công thức bắt đầu mà không cần sự dũng cảm
Câu chuyện của Minh cho thấy sức mạnh của việc định nghĩa lại khái niệm "thử". Đừng xem nó là một cam kết lớn lao, hãy xem nó như một "thí nghiệm" nhỏ, một "phép thử" vui vẻ. Khi áp lực được gỡ bỏ, hành động sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Dưới đây là công thức để bạn bắt đầu "thí nghiệm" của riêng mình.
Khởi động với "quy tắc 15 phút" diệu kỳ
Bạn không cần dành ra 3 tiếng mỗi tối để theo đuổi đam mê. Hãy bắt đầu với chỉ 15 phút mỗi ngày. Muốn học vẽ? Dành 15 phút để vẽ những đường thẳng và hình tròn. Muốn học một ngôn ngữ mới? Dành 15 phút để học 5 từ vựng qua ứng dụng. Muốn viết lách? Dành 15 phút để viết tự do về bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu bạn.
Đây chính là tinh thần của triết lý Kaizen của người Nhật – cải tiến liên tục bằng những bước nhỏ. Sức mạnh của 15 phút không nằm ở kết quả bạn tạo ra trong một ngày, mà ở sự tích lũy và động lượng nó tạo ra theo thời gian. 15 phút là một khoảng thời gian đủ ngắn để bộ não không cảm thấy bị đe dọa, đủ dễ để bạn không thể viện cớ "không có thời gian". Nó giúp phá vỡ sự trì trệ và xây dựng một thói quen mới một cách nhẹ nhàng.
Hạ mục tiêu xuống mặt đất: Đích đến là "hoàn thành", không phải "hoàn hảo"
Hãy quên đi áp lực phải tạo ra một kiệt tác. Trong giai đoạn "thí nghiệm" này, mục tiêu duy nhất của bạn là "hoàn thành". Viết xong 300 chữ, dù nó dở tệ. Vẽ xong một quả táo, dù nó méo mó. Chạy được 1km, dù bạn phải đi bộ nửa quãng đường. Hoàn thành một hành động nhỏ sẽ tạo ra một liều dopamine tự nhiên, mang lại cảm giác thỏa mãn và khích lệ bạn tiếp tục vào ngày hôm sau. Đây là nguyên tắc "baby steps" (những bước đi nhỏ) trong tâm lý học hành vi.
Khi bạn tập trung vào việc "hoàn thành", bạn cho phép bản thân được là người mới bắt đầu, được mắc lỗi. Chính trong quá trình mắc lỗi và sửa sai đó, bạn mới thực sự học hỏi và tiến bộ. Hãy nhớ rằng, phiên bản "hoàn thành" luôn tốt hơn một triệu lần so với phiên bản "hoàn hảo" không bao giờ tồn tại.
Tìm một "sân khấu" an toàn cho lần thử đầu tiên
Nỗi sợ bị phán xét là có thật. Thay vì đăng "sản phẩm" đầu tay của mình lên trang cá nhân với hàng trăm, hàng nghìn bạn bè, hãy tìm một không gian an toàn hơn. Đó có thể là:
- Chia sẻ với một người bạn thân mà bạn tin tưởng.
- Đăng trong một hội nhóm nhỏ, kín, nơi mọi người đều là người mới và đang cùng nhau học hỏi (giống như Minh đã làm).
- Hoặc đơn giản là... không chia sẻ với ai cả. Hãy cứ giữ nó cho riêng mình.
Mục đích của "phép thử" đầu tiên không phải là để nhận được sự công nhận từ bên ngoài, mà là để chứng minh với chính bản thân rằng: "Mình có thể làm được". Khi bạn đã xây dựng được một chút tự tin từ những "thí nghiệm" nhỏ này, bạn sẽ dần cảm thấy sẵn sàng hơn để bước ra một sân khấu lớn hơn.
Cuối cùng, nỗi sợ mà bạn cảm thấy là hoàn toàn có thật và hợp lý. Không ai bắt đầu một điều mới mà không có chút lo lắng nào. Nhưng đừng để nỗi sợ đó định nghĩa con người bạn hay giam cầm những ước mơ của bạn. Thay vì cố gắng "dũng cảm" để đối đầu với một thử thách khổng lồ, hãy thử "ranh mãnh" một chút: chia nhỏ ước mơ đó thành một "phép thử" 15 phút mà bạn có thể làm ngay hôm nay.
Giá trị lớn nhất không nằm ở kết quả cuối cùng, mà nằm ở chính hành động "thử". Nó là khoảnh khắc bạn lấy lại quyền kiểm soát, là lúc bạn nói với bản thân rằng sự tò mò của mình quan trọng hơn nỗi sợ bị phán xét. Mỗi một "phép thử" nhỏ là một chiến thắng, một bước chân đưa bạn ra khỏi vùng an toàn và tiến gần hơn đến phiên bản chân thật nhất của chính mình.
Vậy, câu hỏi không còn là "giá như". Câu hỏi bây giờ là:
Hôm nay, bạn sẽ dành 15 phút để "thử" điều gì?
Ý kiến của bạn