Đừng đếm tuổi bằng những con số, hãy đếm bằng những người bạn còn ở lại
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 02/12/2025
Đêm cuối tuần, thành phố đã yên tĩnh hơn một chút. Bạn nằm dài trên sofa, ngón tay lướt vô định trên màn hình điện thoại. Bảng tin quen thuộc hiện ra: một người bạn cấp ba vừa khoe chìa khóa căn chung cư đầu tiên, một đồng nghiệp cũ check-in ở sân bay đi châu Âu, một người bạn đại học khác vừa được thăng chức trưởng phòng. Nụ cười của họ rạng rỡ, thành tựu của họ lấp lánh qua từng pixel.
Và rồi, một cảm giác quen thuộc đến khó chịu len lỏi vào tâm trí. Một chút chạnh lòng. Một chút tự vấn. Một chút hoang mang. Câu hỏi vô thanh vang lên trong đầu, ngày một lớn hơn: “Mình đã làm gì suốt những năm qua? Tại sao mình lại ‘chậm’ hơn người khác thế này?” Nếu bạn đã từng có những khoảnh khắc như vậy, bài viết này dành cho bạn. Đây không phải là một bài giảng đạo lý, mà là một lời thủ thỉ, một cái ôm nhẹ nhàng cho những tâm hồn đang cảm thấy lạc lõng giữa những áp lực vô hình.
Chúng ta đang đo lường cuộc sống bằng một chiếc thước gãy?
Từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được dạy cách đo lường mọi thứ bằng những con số. Điểm số ở trường, chiều cao, cân nặng. Lớn lên một chút, chiếc thước đo ấy biến tướng thành những con số phức tạp hơn: mức lương, cấp bậc, số lượng bạn bè trên mạng xã hội, và tàn nhẫn nhất, là số tuổi gắn liền với những "cột mốc" phải đạt được. Chiếc thước đo này dường như rất công bằng, rất rõ ràng, nhưng nó lại là một chiếc thước gãy, đang đo sai giá trị thực sự của một cuộc đời.
Cơn nghiện những con số: Tuổi tác, lương tháng và 'bạn' trên mạng xã hội
Tại sao chúng ta lại ám ảnh với những con số đến vậy? Bởi vì chúng đơn giản, dễ so sánh. Thật dễ để đặt mức lương 50 triệu/tháng bên cạnh mức lương 20 triệu/tháng và kết luận ai “thành công” hơn. Thật dễ để nhìn vào một người 28 tuổi đã có nhà và một người 32 tuổi vẫn đang ở trọ và buông một lời nhận xét. Xã hội đã vô tình gán cho chúng ta một “hạn sử dụng” cho mỗi mục tiêu: trước 30 tuổi phải ổn định sự nghiệp, trước 35 tuổi phải có nhà có xe. Vô hình trung, chúng ta tự biến mình thành những sản phẩm chạy đua với thời gian, và nỗi sợ “hết hạn” trở thành động lực tiêu cực thúc đẩy chúng ta. Đây chính là nguồn cơn của áp lực đồng trang lứa, một căn bệnh âm ỉ tàn phá sức khỏe tinh thần của rất nhiều người trẻ.
Những con số này tạo ra một ảo ảnh về sự kiểm soát. Chúng ta nghĩ rằng nếu đạt được những con số đó, chúng ta sẽ hạnh phúc. Nhưng sự thật là, niềm vui khi đạt được một con số thường rất ngắn ngủi. Bạn được tăng lương, bạn vui một tuần, rồi bạn lại nhìn sang mức lương của người khác. Bạn mua được chiếc xe, bạn vui một tháng, rồi bạn lại mơ về một chiếc xe đắt tiền hơn. Cuộc đua không bao giờ kết thúc, và bạn mãi mãi là người chạy theo trong mệt mỏi.
Lý thuyết "So sánh xã hội": Khi hạnh phúc của người khác trở thành nỗi bất an của bạn
Vào những năm 1950, nhà tâm lý học xã hội Leon Festinger đã đưa ra Lý thuyết So sánh xã hội (Social Comparison Theory). Lý thuyết này cho rằng con người có xu hướng tự nhiên là tự đánh giá bản thân bằng cách so sánh mình với những người xung quanh. Đây là một bản năng nguyên thủy giúp chúng ta xác định vị trí của mình trong bộ lạc. Tuy nhiên, trong thời đại số, bản năng này đã trở thành một liều thuốc độc ngọt ngào.
Mạng xã hội chính là chất xúc tác cực mạnh cho cơ chế so sánh này. Nó giống như một sân khấu khổng lồ, nơi mọi người chỉ trình diễn những thước phim đẹp nhất, những "highlight reel" của cuộc đời họ. Chúng ta, những khán giả, lại đang so sánh toàn bộ cuộc sống của mình – bao gồm cả những cảnh hậu trường lộn xộn, những thất bại, những giọt nước mắt – với những thước phim được cắt ghép và chỉnh sửa kỹ lưỡng đó. Sự so sánh này không chỉ khập khiễng, mà còn độc hại. Nó bào mòn giá trị bản thân, khiến chúng ta cảm thấy mình thật kém cỏi, và gieo vào lòng sự ghen tị và bất an không cần thiết. Bạn không hề thua kém, bạn chỉ đang so sánh bản nháp của mình với bản chiếu rạp của người khác mà thôi.
Đếm những người ở lại: Thước đo thật sự của một cuộc đời trọn vẹn
Nếu chiếc thước đo bằng con số đã gãy, vậy chúng ta nên dùng gì để đo lường cuộc sống của mình? Nhà văn người Mỹ John C. Maxwell đã nói một câu rất hay: "Count your age by friends, not years. Count your life by smiles, not tears." (Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè, không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng những nụ cười, không phải những giọt nước mắt). Đây chính là lúc chúng ta cần một cuộc cách mạng trong cách nhìn nhận về ý nghĩa cuộc sống. Hãy bắt đầu bằng việc “đếm” lại những mối quan hệ của mình.
Phân loại "kho báu" của bạn: Ai là "bạn", ai chỉ là "bè"?
Mở danh bạ điện thoại hay danh sách bạn bè trên Facebook, bạn có thể có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cái tên. Nhưng hãy thành thật với chính mình, có bao nhiêu người trong số đó bạn có thể gọi lúc 3 giờ sáng khi gặp khủng hoảng? Có bao nhiêu người sẽ thực sự lắng nghe bạn mà không phán xét? Có bao nhiêu người sẽ vui thật lòng khi bạn thành công và ở bên cạnh khi bạn thất bại? Đó mới là "bạn". Phần còn lại, có thể chỉ là "bè".
Phân biệt được điều này là bước đầu tiên để xây dựng một cuộc sống giàu có về mặt tinh thần. Một tình bạn chân thành không được xây dựng trên lợi ích hay những buổi tiệc tùng xã giao. Nó được xây dựng từ sự tin tưởng, thấu hiểu và chấp nhận vô điều kiện. Hãy thử làm một bài tập nhỏ:
- Mối quan hệ nuôi dưỡng (Bạn): Là những người khiến bạn cảm thấy được là chính mình, được tiếp thêm năng lượng sau mỗi cuộc trò chuyện. Họ lắng nghe, chia sẻ, và thành thật một cách tử tế. Họ ăn mừng chiến thắng của bạn và cùng bạn vượt qua giông bão.
- Mối quan hệ độc hại (Bè): Là những người khiến bạn cạn kiệt năng lượng. Họ có thể hay phán xét, ghen tị ngầm, chỉ tìm đến bạn khi cần, hoặc luôn biến mọi câu chuyện thành về họ. Ở bên cạnh họ, bạn cảm thấy phải "diễn", phải đeo một chiếc mặt nạ.
Việc nhận ra và dành nhiều thời gian hơn cho những mối quan hệ nuôi dưỡng, đồng thời can đảm bước ra khỏi những mối quan hệ độc hại, chính là một hành động chữa lành tâm hồn mạnh mẽ. Năm người bạn chân thành còn quý giá hơn năm trăm người bạn hời hợt.
Sự xa xỉ của việc "hiện diện": Giá trị của một cuộc trò chuyện không nhìn vào màn hình
Trong một thế giới mà ai cũng bận rộn, sự hiện diện trọn vẹn đã trở thành một món quà xa xỉ. Chúng ta có thể ngồi cạnh nhau trong quán cà phê nhưng tâm trí lại đang ở trên mạng xã hội. Chúng ta "thả tim" cho nhau mỗi ngày nhưng đã rất lâu không nghe giọng nói của nhau. Sức mạnh của một mối quan hệ thực sự nằm ở những khoảnh khắc hiện diện đó.
Đó là khi một người bạn dành cả buổi chiều chỉ để ngồi nghe bạn kể lể về những áp lực công việc, không đưa ra lời khuyên, chỉ đơn giản là lắng nghe. Đó là khi bạn nhận được một tin nhắn hỏi thăm bất chợt: "Dạo này cậu ổn không?" vào đúng lúc bạn cảm thấy tồi tệ nhất. Đó là một cuộc gọi video không vì mục đích gì, chỉ để nhìn thấy mặt nhau và cười. Những khoảnh khắc này không thể đo đếm bằng like, share hay comment, nhưng chúng lại là những viên gạch vững chắc nhất xây nên pháo đài tinh thần cho bạn.
Đếm những nụ cười: Tái định nghĩa thành công trong từng khoảnh khắc
Bên cạnh những người bạn, thước đo thứ hai cho một cuộc đời đáng sống chính là những nụ cười - những khoảnh khắc hạnh phúc chân thật. Nhưng hạnh phúc là gì? Có phải là cảm giác vỡ òa khi được thăng chức hay mua được món đồ mình ao ước? Tâm lý học Tích cực cho rằng, đó chỉ là niềm vui nhất thời (hedonic happiness). Thứ chúng ta cần tìm kiếm là hạnh phúc bền vững (sustainable happiness), một trạng thái an yên và hài lòng sâu sắc đến từ bên trong.
Hạnh phúc bền vững không đến từ đích đến, nó đến từ hành trình
Hạnh phúc bền vững không phải là một đích đến hào nhoáng. Nó không chờ bạn ở cuối con đường, sau khi bạn đã có nhà, có xe, có địa vị. Nó là những viên sỏi lấp lánh bạn nhặt được trên chính hành trình mình đang đi, ngay cả khi con đường đó gập ghềnh. Nó không đến từ thành tựu, mà đến từ trải nghiệm. Một chuyến đi du lịch 5 sao có thể mang lại niềm vui, nhưng niềm vui đó cũng có thể đến từ một buổi chiều cuối tuần cắm trại ở ngoại thành cùng bạn bè, cùng nhau nướng thịt và hát vu vơ.
Khi chúng ta ngừng coi hạnh phúc là một phần thưởng cho thành công, chúng ta sẽ bắt đầu thấy nó hiện diện ở khắp mọi nơi. Việc theo đuổi lối sống tối giản, bớt phụ thuộc vào vật chất và tập trung vào trải nghiệm, chính là một cách để nuôi dưỡng loại hạnh phúc này. Bạn sẽ nhận ra rằng, những ký ức quý giá nhất thường không phải là những thứ bạn đã mua, mà là những khoảnh khắc bạn đã sống.
Trở thành người "săn kho báu": Tìm kiếm niềm vui trong những điều bình dị nhất
Hãy thử chơi một trò chơi: mỗi ngày, hãy trở thành một người "săn tìm kho báu nụ cười". Nhiệm vụ của bạn là tìm ra ít nhất ba điều nhỏ nhặt trong ngày đã khiến bạn mỉm cười hoặc cảm thấy biết ơn. Đó có thể là:
- Hương thơm của ly cà phê buổi sáng.
- Một bản nhạc hay tình cờ nghe được trên radio.
- Bữa cơm nhà mẹ nấu sau một ngày làm việc mệt mỏi.
- Ánh nắng ấm áp của buổi chiều chiếu qua khung cửa sổ.
- Một lời cảm ơn từ người lạ khi bạn giữ cửa cho họ.
- Cuộc trò chuyện ngớ ngẩn với đứa bạn thân khiến cả hai cười không ngớt.
Ban đầu, bạn có thể thấy khó khăn. Nhưng dần dần, bộ não của bạn sẽ được "luyện tập" để chú ý đến những điều tích cực. Bạn sẽ nhận ra cuộc sống của mình, dù còn nhiều lo toan và thiếu sót, vẫn luôn đầy ắp những kho báu nhỏ bé. Đây là một cách thực hành sống chậm lại và tận hưởng hiện tại một cách trọn vẹn nhất.
Sinh nhật tuổi 30 của An: Không bánh kem, không nến, chỉ có những cuộc gọi từ trái tim
An, một nhân viên văn phòng bình thường, cảm thấy một áp lực nặng trĩu đè lên vai khi sinh nhật tuổi 30 đang đến gần. Cơn khủng hoảng tuổi 30 của cô không phải là những gì to tát, nó đến từ những lần lướt mạng xã hội mỗi đêm. Bạn bè cô, người thì khoe ảnh siêu âm em bé, người thì check-in ở một resort sang trọng, người thì thông báo nhận học bổng thạc sĩ ở nước ngoài. Nhìn lại mình, An thấy trống rỗng. Lương đủ sống, công việc ổn định nhưng không có gì đột phá, tình yêu vẫn là một dấu hỏi lớn. Cô cảm thấy mình là một kẻ thất bại.
Ban đầu, An định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, mời thật nhiều người, để chứng tỏ rằng mình "vẫn ổn", rằng mình cũng có một cuộc sống sôi động. Nhưng càng chuẩn bị, cô càng cảm thấy giả tạo và mệt mỏi. Một buổi tối, cô quyết định hủy tất cả. Thay vào đó, cô lôi ra cuốn album ảnh cũ, bám đầy bụi thời gian. Trong đó là hình ảnh cô và những người bạn thân thời đại học, ngây ngô và trong sáng. Là những chuyến đi phượt bụi bặm nhưng đầy ắp tiếng cười. Là những khoảnh khắc họ ở bên cạnh nhau lúc khó khăn nhất.
Vào đúng ngày sinh nhật, An không nhận một lời chúc nào trên Facebook. Cô tắt điện thoại. Cô pha một ấm trà, ngồi bên cửa sổ và lập ra một danh sách gồm 5 cái tên. Đó không phải là những người bạn thành công nhất, mà là 5 người đã cùng cô đi qua những năm tháng thanh xuân, những người chưa bao giờ rời đi. Cô lần lượt gọi cho từng người.
Cuộc gọi đầu tiên là cho cậu bạn thân, người đã chở cô đi cấp cứu lúc nửa đêm vì đau dạ dày. Cuộc gọi thứ hai là cho cô bạn cùng phòng đại học, người đã chia cho cô từng gói mì tôm. Cuộc gọi thứ ba, thứ tư, thứ năm... Những cuộc trò chuyện không hề hỏi về lương tháng hay chức vụ. Họ chỉ hỏi nhau: "Dạo này có ổn không?", "Còn nhớ ngày xưa không?". Họ cười, họ ôn lại kỷ niệm, họ động viên nhau. Khi cuộc gọi cuối cùng kết thúc, An bật khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự giải thoát và bình yên. Cô nhận ra giá trị bản thân mình không nằm ở những gì cô "có", mà ở cách cô đã "sống" và "yêu thương". Cuộc sống của cô không hề trống rỗng, nó được lấp đầy bởi những mối quan hệ chân thành và những ký ức ấm áp, những thứ mà tiền bạc hay địa vị không bao giờ mua được.
Bắt đầu đếm lại từ hôm nay: Cuộc đời bạn, thước đo của bạn
Hành trình đi tìm hạnh phúc và ý nghĩa cuộc sống của mỗi người là độc nhất. Sẽ không có một công thức chung nào cho tất cả. Nhưng có một điều chắc chắn: khi bạn can đảm vứt bỏ chiếc thước đo sai lầm của xã hội và bắt đầu tạo ra thước đo của riêng mình, bạn sẽ tìm thấy sự tự do và bình yên thực sự.
Hãy nhớ rằng, bạn không hề "chậm chân". Bạn chỉ đang đi trên con đường của riêng mình, với tốc độ của riêng mình. Thay vì nhìn sang hai bên để so sánh, hãy tập trung vào con đường phía trước và trân trọng những người bạn đồng hành đang đi cùng bạn. Giá trị của một cuộc đời không nằm ở đích đến, mà ở những dấu chân bạn để lại, những nụ cười bạn trao đi và những bàn tay đã nắm lấy tay bạn lúc khó khăn.
Hôm nay, thay vì lướt newsfeed, hãy thử nhấc máy gọi cho một người bạn cũ. Chỉ để hỏi: "Dạo này cậu ổn không?". Bởi vì cuối cùng, khi mọi con số đều trở nên vô nghĩa, thứ duy nhất còn lại chính là tình người.
Ý kiến của bạn