Giữa 8 tỷ người, làm sao để tin rằng mình không "nhạt nhòa"?
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 09/11/2025
Đêm. Ánh sáng xanh leo lét từ màn hình điện thoại là thứ duy nhất soi rõ căn phòng. Ngón tay cái lướt một cách vô định trên LinkedIn, rồi Instagram. Một người bạn cũ vừa cập nhật chức danh mới: “Head of Innovation”. Một người khác check-in ở một hội thảo quốc tế. Một người nữa chia sẻ về dự án khởi nghiệp vừa gọi vốn thành công. Tim bạn thắt lại một nhịp. Một cú đấm vô hình nhưng đau điếng.
Bạn tắt điện thoại, nhìn lên trần nhà tối đen. Một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu, dai dẳng và nặng trĩu: “Còn mình thì sao? Vẫn là những task lặp đi lặp lại mỗi ngày, vẫn là guồng quay công việc quen thuộc đến nhàm chán. Giữa thế giới ngoài kia ai cũng đang bứt phá, phải chăng mình quá tầm thường, quá… nhạt nhòa?” Nếu bạn đã từng có cảm giác này, bạn không hề đơn độc. Đây là một cuộc khủng hoảng thầm lặng của rất nhiều người trẻ trong thế hệ chúng ta, những người đang cố gắng đi tìm giá trị bản thân trong một thế giới ồn ào và ám ảnh bởi sự phi thường.
Chúng ta đang chạy đua trong một cuộc thi mà không ai biết vạch đích ở đâu
Cảm giác cảm thấy lạc lõng và nhỏ bé không phải tự nhiên sinh ra. Nó được vun trồng mỗi ngày bởi một môi trường số nơi mọi thứ đều được đóng gói và tô vẽ một cách hoàn hảo. Chúng ta đang vô tình tham gia vào một cuộc đua không hồi kết, nơi phần thưởng là sự công nhận, nhưng luật chơi thì vô cùng khắc nghiệt.
Mỗi trang cá nhân là một cuốn tiểu thuyết thành công - trừ của mình
Thử nghĩ mà xem, mạng xã hội đã biến mỗi chúng ta thành một người kể chuyện. Nhưng chúng ta không kể toàn bộ câu chuyện. Chúng ta chỉ kể phần hay nhất. Chúng ta là đạo diễn, là biên kịch, cẩn thận cắt gọt những cảnh quay xấu, những đoạn thoại vấp váp, những khoảnh khắc hoang mang, để dựng nên một “trailer” cuộc đời thật hào nhoáng. Đó là những chuyến đi, những bữa ăn sang trọng, những cột mốc thăng tiến, những mối quan hệ đẹp như mơ.
Và rồi, chúng ta cầm cuốn “trailer” của mình đi so sánh bản thân với “trailer” của người khác. Chúng ta quên mất rằng, đằng sau những thước phim lung linh ấy là vô số những cảnh quay hỏng, những giờ làm việc mệt mỏi, những cuộc cãi vã, những giọt nước mắt, những lúc nghi ngờ chính mình. Áp lực phải có một “câu chuyện thành công” để kể khiến chúng ta nhìn vào cuộc sống đời thực của mình – với đầy đủ những mảng màu sáng tối, những nốt thăng trầm – và cảm thấy nó thật kém cỏi. Chúng ta bắt đầu tin rằng mình là kẻ duy nhất đang chật vật, trong khi mọi người xung quanh đều đang bay cao.
Thước đo vô hình: Khi "like" và "share" định giá con người
Thế giới số vận hành bằng những thuật toán được thiết kế để gây chú ý. Những gì càng kịch tính, càng phi thường, càng “truyền cảm hứng” thì càng được lan tỏa. Dần dần, chúng ta bị tiêm nhiễm một niềm tin độc hại rằng giá trị của một người được đo bằng những chỉ số ảo: lượng người theo dõi, số lượt thích, mức độ lan truyền của một bài đăng. Một ý tưởng hay không đủ, nó phải “viral”. Một công việc tốt không đủ, nó phải có chức danh “kêu”.
Áp lực đồng trang lứa không còn chỉ đến từ những người bạn gặp hàng ngày, nó đến từ hàng ngàn “người bạn” trên mạng mà bạn chưa từng trò chuyện. Chúng ta bị cuốn vào vòng xoáy chứng tỏ bản thân, không phải vì chúng ta thực sự muốn, mà vì chúng ta sợ bị bỏ lại phía sau, sợ trở nên vô hình. Chúng ta quên mất rằng, cuộc sống đích thực không diễn ra trên newsfeed, mà ở chính những khoảnh khắc đời thường mà chúng ta đang vội vã lướt qua.
"Mình không tạo ra kiệt tác, mình chỉ tạo ra sự hài lòng"
Hà, một người bạn của tôi, là một chuyên viên thiết kế đồ họa. Cô ấy không làm việc cho các agency lớn, cũng không có những dự án đoạt giải thưởng quốc tế để khoe trên Behance. Công việc của Hà là ở một công ty tầm trung, chủ yếu thiết kế các ấn phẩm marketing: brochure, banner, standee... những thứ mà trong ngành hay gọi vui là “hàng chợ”.
Hà và nỗi chán chường của một "người thợ lành nghề"
Suốt một thời gian dài, Hà cảm thấy mình chỉ là một cỗ máy. Mỗi ngày, cô nhận brief, thực thi, chỉnh sửa theo feedback, và gửi file. Lặp đi lặp lại. Cô thấy mình giống một người thợ hơn là một nghệ sĩ. Cô giỏi tay nghề, sử dụng thành thạo các công cụ, nhưng cô không cảm thấy có “chất” riêng. Cô nhìn bạn bè cùng ngành làm branding cho những thương hiệu lớn, tham gia những chiến dịch sáng tạo đột phá, và cảm giác “nhạt nhòa” cứ xâm chiếm lấy cô.
“Tớ cảm giác như mình chẳng tạo ra được giá trị gì đặc biệt cả,” Hà từng tâm sự. “Tớ chỉ đang biến ý tưởng của người khác thành hình ảnh. Bất kỳ ai cũng có thể làm được việc này. Tớ không có một ‘câu chuyện’ nào để kể, không có một sản phẩm ‘để đời’ nào để tự hào.” Đó là đỉnh điểm của sự hoang mang, khi cô bắt đầu nghi ngờ con đường mình đã chọn và chính giá trị bản thân mình.
Khoảnh khắc email cũ thay đổi tất cả
Mọi thứ thay đổi vào một buổi chiều thứ Ba. Hà nhận được email từ một khách hàng cũ, một chị chủ spa nhỏ đã làm việc với cô từ hai năm trước. Hợp đồng đã kết thúc từ lâu. Chị ấy viết: “Chào em, dạo này em có khỏe không? Bên chị sắp ra mắt một liệu trình mới, chị muốn nhờ em thiết kế giúp một bộ ấn phẩm. Chị đã thử làm việc với một vài bạn khác để tiết kiệm chi phí, nhưng thực sự không ai làm chị hài lòng cả. Họ không hiểu được cái ‘hồn’ mà chị muốn. Chỉ có Hà mới hiểu ý chị.”
Email đó không có một lời khen nào về thẩm mỹ đột phá hay ý tưởng táo bạo. Nó chỉ có một sự công nhận đơn giản: “Chỉ có Hà mới hiểu ý chị.” Hà ngồi lặng đi rất lâu. Cô nhớ lại quá trình làm việc với chị khách hàng đó. Cô không chỉ nhận brief rồi làm. Cô đã dành thời gian ngồi nói chuyện với chị, lắng nghe câu chuyện về việc tại sao chị lại mở spa này, chị mong muốn khách hàng của mình cảm thấy gì khi bước vào không gian của chị. Cô đã tỉ mỉ chọn từng font chữ, từng màu sắc không phải để nó “trendy”, mà để nó toát lên được sự dịu dàng, thư thái mà chị mong muốn.
Cô nhận ra, cái mà chị khách hàng cần không phải là một kiệt tác thiết kế để đời. Cái chị cần là một người có thể lắng nghe, thấu hiểu và biến tầm nhìn của chị thành hiện thực một cách chân thành nhất. Và Hà đã làm được điều đó.
Giá trị của bạn không phải thứ bạn nói, mà là thứ người khác cảm nhận
Khoảnh khắc đó đã giúp Hà định nghĩa lại sự “đặc biệt” của mình. Nó không nằm ở việc tạo ra những thứ to tát, đoạt giải. Nó nằm ở cái “cách” cô làm việc. Dấu ấn của Hà không phải là một phong cách thiết kế độc nhất vô nhị, mà là khả năng đồng cảm và sự tận tâm đến từng chi tiết nhỏ. Sự đặc biệt của cô không phải là thứ cô hét lên cho cả thế giới biết, mà là thứ người khác cảm nhận được một cách âm thầm khi làm việc cùng cô.
Bài học của Hà là một lời nhắc nhở mạnh mẽ: Giá trị bản thân không phải lúc nào cũng hiển hiện qua những thành tựu có thể cân đo đong đếm. Đôi khi, nó nằm ở những phẩm chất vô hình, những tác động thầm lặng mà ta tạo ra cho những người xung quanh. Đó là việc là chính mình một cách trọn vẹn nhất trong công việc và cuộc sống.
Vậy ‘dấu vân tay’ của bạn được giấu ở đâu trong những điều bình thường?
Câu chuyện của Hà cho thấy chúng ta thường tìm kiếm sự đặc biệt ở những nơi xa xôi, trong khi nó lại ẩn mình ngay trong những điều gần gũi nhất. Hành trình tìm lại chính mình không phải là một cuộc lột xác để trở thành một người khác phi thường hơn, mà là một cuộc khám phá để nhận ra những giá trị độc đáo đã luôn ở đó. Bạn có thể bắt đầu bằng cách nhìn vào những góc rất nhỏ của cuộc sống.
Lắng nghe những lời cảm ơn không ai đăng lên Facebook
Chúng ta thường bỏ qua những lời khen nhỏ nhặt vì cho rằng chúng không “đủ lớn”. Nhưng đó mới chính là những manh mối quan trọng nhất về “dấu vân tay” của bạn.
- Đã bao giờ có ai đó nói: “Cảm ơn nhé, bạn pha cafe ngon thật!”? Đó không chỉ là một lời khen về kỹ năng pha chế. Nó nói lên rằng bạn là người biết quan tâm đến những chi tiết nhỏ để mang lại niềm vui cho người khác.
- Hay: “Cách cậu giải thích vấn đề này dễ hiểu ghê!”? Điều đó cho thấy bạn có khả năng đồng cảm, biết đặt mình vào vị trí của người khác để truyền đạt thông tin một cách hiệu quả.
- Hoặc: “Nói chuyện với bạn xong mình thấy nhẹ nhõm hẳn”? Bạn có một nguồn năng lượng bình yên, một khả năng lắng nghe chân thành mà không phải ai cũng có.
Đây chính là một góc nhìn giản dị hơn về khái niệm “Ikigai” (lẽ sống) của người Nhật. Ikigai không nhất thiết phải là một sự nghiệp vĩ đại. Nó có thể là niềm vui và ý nghĩa bạn tìm thấy trong những hành động nhỏ bé hàng ngày, những việc bạn làm tốt một cách tự nhiên và mang lại giá trị cho thế giới nhỏ bé xung quanh bạn. Hãy bắt đầu một cuốn sổ tay và ghi lại những lời cảm ơn vụn vặt này. Bạn sẽ ngạc nhiên về bức chân dung độc đáo của chính mình hiện ra qua những mảnh ghép tưởng chừng như vô nghĩa đó.
Những "nghi thức" nhỏ bé định hình con người bạn
Sự độc đáo của bạn còn thể hiện qua những thói quen, những “nghi thức” không tên mà chỉ bạn mới có. Chúng không phải là những thứ để trình diễn, nhưng chúng lại là một phần không thể tách rời của con người bạn.
- Cách bạn sắp xếp bàn làm việc: Nó tối giản hay đầy những món đồ trang trí nhỏ xinh? Điều đó nói lên tư duy thẩm mỹ và cách bạn tổ chức cuộc sống.
- Playlist nhạc bạn nghe khi cần tập trung: Là Lofi chill, nhạc không lời hay Rock mạnh mẽ? Nó phản ánh cách bạn điều chỉnh cảm xúc và tìm kiếm nguồn năng lượng cho riêng mình.
- Cách bạn chào hỏi bác bảo vệ ở công ty mỗi sáng: Một cái gật đầu, một nụ cười hay một câu chào rõ ràng? Nó cho thấy sự tử tế và cách bạn kết nối với thế giới xung quanh.
Những điều này tưởng chừng như không liên quan đến “thành công”, nhưng chúng lại cấu thành nên con người không thể sao chép của bạn. Trong một thế giới mà ai cũng cố gắng giống một hình mẫu nào đó, việc trân trọng những thói quen bình dị này chính là một cách để thực hành sống tối giản về mặt tinh thần và yêu bản thân một cách chân thực nhất.
Bạn là một gợn sóng, dù bạn không nhìn thấy mặt hồ
Một trong những sai lầm lớn nhất của chúng ta là tin rằng nếu một hành động không tạo ra kết quả hữu hình, nó là vô nghĩa. Nhưng thực tế, tác động lớn nhất của chúng ta lên thế giới thường là những tác động thầm lặng. Tâm lý học tích cực gọi đây là việc phát huy những điểm mạnh cá nhân (character strengths) như lòng tốt, sự kiên trì, sự công tâm, lòng biết ơn...
Một lời động viên bạn nói với đồng nghiệp đang stress có thể giúp họ có thêm sức mạnh để hoàn thành một ngày làm việc khó khăn. Việc bạn luôn nộp báo cáo đúng giờ và chỉn chu giúp cho guồng quay của cả nhóm vận hành trơn tru hơn, dù không ai vỗ tay tán thưởng việc đó. Sự bình tĩnh của bạn trong một cuộc họp căng thẳng có thể làm dịu đi bầu không khí và giúp mọi người tìm ra giải pháp.
Bạn có thể không bao giờ biết được hết những tác động tích cực mình đã tạo ra. Giống như một gợn sóng lan tỏa, bạn không cần phải nhìn thấy toàn bộ mặt hồ để biết rằng mình đã tạo ra sự thay đổi. Việc nhận ra điều này sẽ giúp bạn dịch chuyển sự tập trung từ “mình đã đạt được gì?” sang “mình đã đóng góp được gì?”. Và đó là một nguồn cảm hứng và sự tự tin bền vững hơn rất nhiều.
Hành trình tìm lại mình: Từ "nhạt nhòa" đến "không thể thay thế"
Giữa 8 tỷ người, bạn không cần phải là người giỏi nhất, giàu nhất hay nổi tiếng nhất để cảm thấy mình có giá trị. Cuộc chiến chống lại cảm giác “nhạt nhòa” không phải là một cuộc chiến hướng ra bên ngoài để giành giật sự chú ý, mà là một hành trình quay vào bên trong để thấu hiểu và trân trọng con người thật của mình. Hãy nhớ rằng:
Thứ nhất, ngừng so sánh toàn bộ bộ phim cuộc đời mình với “trailer” của người khác. Ai cũng có những góc khuất, những cuộc vật lộn riêng. Hãy tử tế với hành trình của chính mình.
Thứ hai, sự đặc biệt của bạn không nằm ở “bạn làm được gì”, mà nằm ở “cách bạn là ai”. Đó là sự tử tế, sự chu đáo, sự hài hước, sự kiên nhẫn… những phẩm chất làm nên “dấu vân tay” không thể trộn lẫn của bạn trong các mối quan hệ.
Và cuối cùng, giá trị lớn nhất của bạn là trở thành phiên bản chân thật và không thể thay thế trong thế giới nhỏ của riêng bạn – với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Ở đó, bạn không hề nhạt nhòa. Bạn là một mảnh ghép quan trọng, một màu sắc không thể thiếu. Hôm nay, ngay sau khi đọc bài viết này, hãy thử làm một việc bình thường theo cách của riêng bạn, như pha một tách trà thật ngon, hay sắp xếp lại một góc nhỏ trên bàn làm việc, và thực sự cảm nhận nó. Bạn sẽ thấy, sự đặc biệt nằm ngay ở đó.
Ý kiến của bạn