Khi lương 20 triệu vẫn thấy rỗng túi: Phải chăng ta đang "mua" sai loại hạnh phúc?
Nguyễn Minh An trong Tài chính cá nhân - Cập nhật lần cuối: 31/10/2025
10 giờ tối Chủ Nhật. An ngồi một mình trong căn hộ đi thuê ở quận 4. Ánh sáng duy nhất trong phòng hắt ra từ màn hình điện thoại, nơi cô đang lướt lại những bức ảnh của chính mình từ hai ngày cuối tuần. Kia là ly cà phê trứng nghệ thuật chụp ở một quán mới toanh trên Instagram, giá 95.000 VNĐ. Kia là đĩa mì Ý tôm hùm tại một nhà hàng "sang chảnh", nơi cô và hội bạn "check-in" vào tối thứ Bảy. Và đây, cả album về chuyến đi "chữa lành" ngẫu hứng lên Đà Lạt cuối tuần trước, với những bộ váy maxi bay bổng trên đồi chè.
Bề ngoài, đó là một cuộc sống đáng mơ ước của một nhân viên marketing 28 tuổi tại TP.HCM, với mức lương 25 triệu đồng mỗi tháng. Nhưng trong căn phòng tĩnh lặng này, đằng sau những nụ cười được canh góc cẩn thận, là một cảm giác trống rỗng đến lạ. An liếc nhìn thông báo từ ứng dụng ngân hàng. Con số còn lại trong tài khoản khiến tim cô thắt lại. Tiền nhà, tiền điện, và khoản trả góp thẻ tín dụng cho chiếc điện thoại mới đang chờ ở phía trước. Nỗi lo lắng quen thuộc lại ập đến, nặng trĩu.
Câu chuyện của An không phải là cá biệt. Rất nhiều người trẻ chúng ta, những Gen Z và Millennials đang vật lộn ở các thành phố lớn, cũng đang ở trong tình huống tương tự. Chúng ta có một công việc ổn định, một mức thu nhập không tệ, nhưng tài khoản tiết kiệm thì gần như là con số không. Chúng ta dùng tiền để mua những trải nghiệm, để giải tỏa căng thẳng, để theo kịp bạn bè. Nhưng cuối cùng, thứ còn lại chỉ là những hóa đơn dài và một nỗi bất an mơ hồ về tương lai. Phải chăng chúng ta đang trả một cái giá quá đắt cho những ký ức chỉ để 'check-in'?
Vòng lặp vô hình: Càng mệt mỏi, càng vung tiền, càng bất an
Cảm giác của An là triệu chứng của một vòng lặp tâm lý nguy hiểm mà nhiều người trẻ thành thị đang mắc phải. Đó là một chuỗi phản ứng bắt đầu từ áp lực, dẫn đến chi tiêu, và kết thúc bằng sự lo lắng còn lớn hơn ban đầu. Để thoát ra, trước hết chúng ta cần hiểu rõ cơ chế vận hành của nó.
Khi "sống ảo" trở thành áp lực "sống thật"
Mỗi ngày, chúng ta tiếp xúc với hàng trăm "ký ức" được cắt ghép hoàn hảo của người khác trên mạng xã hội. Những chuyến du lịch châu Âu, những bữa tiệc trên du thuyền, những món đồ hiệu mới nhất. Dù biết đó chỉ là "bề nổi của tảng băng chìm", nhưng bộ não chúng ta vẫn vô thức ghi nhận chúng như một tiêu chuẩn. Đây chính là áp lực đồng trang lứa (peer pressure) phiên bản kỹ thuật số. Nó không còn đến từ đám bạn cùng lớp, mà từ hàng ngàn người lạ trên mạng.
An thừa nhận, nhiều lần cô đặt một chuyến đi hay đến một nhà hàng đắt đỏ không hoàn toàn vì cô thực sự muốn, mà vì "thấy mọi người đi nhiều quá". Việc đăng một bức ảnh đẹp và nhận được nhiều lượt "thích" mang lại một cảm giác được công nhận, được thuộc về. Dần dần, những trải nghiệm của người khác trở thành mục tiêu của chính mình. Chúng ta bắt đầu chi tiêu không phải để làm hài lòng bản thân, mà để xây dựng một hình ảnh mà chúng ta nghĩ người khác muốn thấy. Bi kịch là, cái giá phải trả cho hình ảnh đó lại là sự an toàn tài chính trong đời thực.
Những khoản chi "chữa lành" đang âm thầm rút cạn ví bạn
Sau những tuần làm việc căng thẳng, deadline dí sát nút, chúng ta thường có xu hướng tự thưởng cho mình. "Mình đã vất vả rồi, mình xứng đáng có một bữa ăn ngon", "Stress quá, phải đi mua sắm gì đó thôi". Đây được gọi là chi tiêu cảm xúc. Đặc biệt, sau đại dịch, một hiện tượng mới nổi lên là "chi tiêu trả thù" (revenge spending) - vung tiền cho những trải nghiệm bị bỏ lỡ.
Những chuyến đi "chữa lành" ngẫu hứng của An là một ví dụ điển hình. Cô cảm thấy kiệt sức và tin rằng một không gian mới sẽ giúp cô hồi phục. Và đúng là nó có tác dụng, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Việc mua một món đồ mới, ăn một bữa ăn ngon sẽ kích thích não bộ tiết ra dopamine, một chất dẫn truyền thần kinh tạo cảm giác hưng phấn và thỏa mãn. Tuy nhiên, cảm giác này rất ngắn ngủi. Khi dopamine giảm xuống, cảm giác trống rỗng quay trở lại, thậm chí còn tệ hơn khi đi kèm với nỗi lo về tài chính. Về bản chất, chúng ta không "chữa lành" tận gốc vấn đề (sự căng thẳng, áp lực công việc), mà chỉ đang "chữa cháy" triệu chứng bằng một liều thuốc giảm đau đắt đỏ và tạm thời.
Cái bẫy ngọt ngào mang tên "lạm phát lối sống"
Bạn có nhận thấy điều này không? Khi lương của bạn là 10 triệu, bạn cảm thấy nếu có 15 triệu mình sẽ sống thoải mái hơn. Nhưng khi đạt được 15 triệu, bạn lại thấy phải có 20 triệu mới đủ. Và khi An đạt mức 25 triệu, cô vẫn cảm thấy thiếu thốn. Đó chính là hiện tượng lạm phát lối sống (lifestyle inflation).
Khi thu nhập tăng lên, chúng ta có xu hướng nâng cấp tiêu chuẩn sống của mình một cách vô thức. Thay vì đi xe bus, ta chuyển sang Grab. Thay vì ăn cơm văn phòng, ta chọn các nhà hàng sang trọng hơn. Căn hộ thuê cũng phải ở một khu vực tốt hơn. Về lý thuyết, thu nhập tăng thì khoản tiết kiệm cũng phải tăng. Nhưng trên thực tế, chi tiêu của chúng ta lại phình to ra để lấp đầy khoản thu nhập tăng thêm đó. Kết quả là dù kiếm được nhiều tiền hơn, cảm giác an toàn tài chính không hề tăng lên, thậm chí còn giảm đi vì chúng ta đã quen với một mức sống cao hơn và sợ hãi việc phải từ bỏ nó.
Đầu tư vào hạnh phúc, thay vì chỉ mua lấy niềm vui
Vấn đề không nằm ở việc bạn kiếm được bao nhiêu tiền, mà là cách bạn sử dụng nó. Tiền bạc không thể mua được hạnh phúc, nhưng nó có thể là một công cụ mạnh mẽ để "đầu tư" vào những thứ tạo ra hạnh phúc bền vững. Chìa khóa nằm ở việc tái định nghĩa lại khái niệm hạnh phúc và học cách chi tiêu thông minh dựa trên giá trị cốt lõi của bản thân.
"Vui" nhất thời và "Hạnh phúc" dài lâu: Bạn đang chọn gì?
Trong tâm lý học, có hai loại hạnh phúc chính:
- Hedonic Happiness (Hạnh phúc từ khoái lạc): Đây là cảm giác vui vẻ, thỏa mãn tức thời đến từ những trải nghiệm giác quan. Ví dụ: ăn một món ngon, mua một bộ quần áo mới, xem một bộ phim hài. Nó rất tuyệt vời nhưng cũng rất chóng phai. Vòng lặp chi tiêu cảm xúc của An chủ yếu là để theo đuổi loại hạnh phúc này.
- Eudaimonic Happiness (Hạnh phúc từ sự phát triển và ý nghĩa): Đây là cảm giác hài lòng sâu sắc đến từ việc phát triển bản thân, sống có mục đích, xây dựng các mối quan hệ có ý nghĩa và đóng góp cho điều gì đó lớn hơn chính mình. Ví dụ: hoàn thành một khóa học, học một kỹ năng mới, giúp đỡ người khác, có một cuộc trò chuyện sâu sắc với bạn bè. Loại hạnh phúc này có thể không bùng nổ tức thì, nhưng nó bền vững và mang lại cảm giác viên mãn lâu dài.
Thử thách của chúng ta là cân bằng cả hai. Việc tận hưởng những niềm vui tức thời không sai, nhưng nếu toàn bộ ngân sách và năng lượng của chúng ta chỉ đổ vào "hedonic happiness", chúng ta sẽ mãi mắc kẹt trong vòng lặp "mua sắm - thỏa mãn - trống rỗng". Chuyển dịch một phần chi tiêu sang việc vun đắp "eudaimonic happiness" chính là bước đầu tiên hướng tới tự do tài chính và sự bình an trong tâm hồn.
Công thức chi tiêu tạo ra ký ức bền vững
Các nghiên cứu về mối liên hệ giữa tiền bạc và hạnh phúc đã chỉ ra rằng, cách chúng ta tiêu tiền quan trọng hơn số tiền chúng ta có. Dưới đây là những "khoản đầu tư" được chứng minh là mang lại lợi tức hạnh phúc cao nhất:
- Đầu tư vào trải nghiệm, không phải vật chất: Một chuyến đi leo núi cùng bạn bè sẽ tạo ra ký ức và sự gắn kết bền chặt hơn nhiều so với một chiếc túi xách đắt tiền. Trải nghiệm giúp chúng ta trưởng thành, mở rộng thế giới quan và trở thành một phần của con người chúng ta.
- Đầu tư vào học hỏi và phát triển bản thân: Dùng tiền để tham gia một khóa học kỹ năng mềm, học một ngôn ngữ mới, hay mua sách. Việc làm chủ một kỹ năng mới không chỉ giúp ích cho sự nghiệp mà còn mang lại cảm giác tự tin và thỏa mãn sâu sắc.
- Đầu tư vào các mối quan hệ: Thay vì một bữa ăn 5 triệu ở nhà hàng sang trọng, hãy thử tổ chức một buổi dã ngoại tự chuẩn bị đồ ăn. Thay vì những món quà đắt tiền vô nghĩa, hãy dành thời gian và tâm sức để tạo ra một món quà thủ công hoặc đơn giản là có một buổi trò chuyện chất lượng. Tiền bạc có thể dùng để củng cố các mối quan hệ, và đây chính là nguồn hạnh phúc lớn nhất của con người.
Hành trình của An: Từ "check-in" trên mạng sang "check-in" với chính mình
Nhận ra mình đang chạy trên một chiếc bánh xe của chuột không có điểm dừng, An quyết định đã đến lúc phải thay đổi. Cô không bắt đầu bằng việc cắt giảm chi tiêu một cách hà khắc. Cô bắt đầu bằng một hành trình "dọn dẹp" lại tài chính và tâm hồn, một cuộc cách mạng trong quản lý tài chính cá nhân của riêng cô.
Cuộc "kiểm toán" cảm xúc: Lắng nghe điều trái tim thực sự muốn
Thay vì mở bảng tính Excel, An mở một cuốn sổ tay. Cô dành một buổi tối yên tĩnh để trả lời câu hỏi: "5 điều thực sự khiến mình cảm thấy vui và ý nghĩa trong cuộc sống là gì?". Kết quả khiến cô bất ngờ. Danh sách của cô không phải là những bữa brunch hay đồ hiệu, mà là:
- Đọc sách trong một quán cà phê yên tĩnh vào buổi sáng.
- Tự tay nấu một bữa ăn ngon và tốt cho sức khỏe.
- Đi dạo trong công viên, không dùng điện thoại.
- Trò chuyện thật lâu qua điện thoại với mẹ.
- Hoàn thành một bài viết nhỏ trên blog cá nhân.
Cô nhận ra rằng những nguồn vui đích thực của mình gần như không tốn kém. Vấn đề không phải là cô thiếu tiền, mà là cô đã dành tiền và thời gian cho những thứ không thực sự nuôi dưỡng tâm hồn mình.
Xây dựng "Quỹ Ký Ức Chất Lượng" cho chuyến đi để đời
An vẫn yêu thích du lịch. Nhưng thay vì những chuyến đi "chữa cháy" ngẫu hứng, cô quyết định lập kế hoạch tài chính cho một mục tiêu lớn hơn: một chuyến đi Nhật Bản vào mùa hoa anh đào năm sau, điều cô đã mơ ước từ lâu. Cô mở một tài khoản tiết kiệm riêng và đặt tên là "Quỹ Ký Ức Nhật Bản".
Mỗi lần từ chối một bữa ăn đắt đỏ hay một món đồ không cần thiết, cô lại chuyển số tiền đó vào quỹ. Việc nhìn con số trong quỹ lớn dần lên mỗi tuần mang lại cho cô một cảm giác thành tựu và hứng khởi mà không một cuộc mua sắm chớp nhoáng nào có thể sánh được. Cô đang không "thắt lưng buộc bụng", cô đang chủ động đầu tư vào một ký ức để đời.
Sức mạnh của lời từ chối và niềm vui từ những kết nối thật
Phần khó khăn nhất với An là học cách nói "Không". Khi bạn bè rủ rê đến một sky bar mới mở, thay vì đồng ý ngay lập tức, cô đã mạnh dạn đề xuất: "Tuần này tài chính của tớ hơi eo hẹp, hay là cuối tuần mình qua nhà tớ, cùng nấu ăn và xem phim thì sao?". Ban đầu có chút ngượng ngùng, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn thật sự sẽ trân trọng sự thẳng thắn của cô. Những buổi tối tại nhà, tuy không có view triệu đô, nhưng lại có những cuộc trò chuyện sâu sắc và tiếng cười chân thành hơn hẳn.
An học được rằng, niềm vui không đến từ hóa đơn, mà đến từ sự kết nối. Cô đã ngừng chi tiền để gây ấn tượng với người khác và bắt đầu dùng thời gian và năng lượng để vun đắp những mối quan hệ thực sự có ý nghĩa với mình.
Câu chuyện của An, và có lẽ của cả chúng ta, không phải là một lời kêu gọi sống khổ hạnh. Nó là một lời mời gọi để chúng ta sống một cách tỉnh thức và có chủ đích hơn. Hạnh phúc bạn thấy trên mạng xã hội không phải lúc nào cũng là bức tranh toàn cảnh. Đằng sau những nụ cười có thể là những đêm dài lo lắng về tài chính.
Tiền bạc là một công cụ, không phải là mục đích. Hãy học cách dùng nó để xây dựng cuộc sống mà bạn thực sự mong muốn, chứ không phải cuộc sống mà bạn nghĩ rằng người khác muốn thấy ở bạn. Sự giàu có thực sự không nằm ở số dư tài khoản, mà ở sự bình yên trong tâm trí và sự trọn vẹn trong tâm hồn.
Hãy bắt đầu từ việc nhỏ nhất ngay hôm nay. Dành 5 phút mỗi ngày để tự hỏi trước khi chi một khoản tiền: "Mình chi tiền cho điều này vì mình thực sự cần, nó mang lại giá trị lâu dài, hay chỉ vì mình đang cảm thấy trống rỗng và cần một liều thuốc giảm đau tạm thời?".
Và đây là một lời kêu gọi hành động nhỏ: Hãy thử "kiểm toán" lại 3 khoản chi lớn nhất tháng trước của bạn và tự hỏi chúng đã mang lại loại ký ức nào - một ký ức chóng phai để "check-in", hay một ký ức bền vững góp phần xây dựng con người bạn?
Ý kiến của bạn