Khoảnh khắc nhận ra điều quý giá nhất là những thứ ta coi là "nhỏ nhặt"
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 23/11/2025
Mùi sơn mới hăng hắc vẫn còn phảng phất trong không khí. Ánh đèn vàng vọt từ chiếc bóng đèn trần duy nhất hắt xuống sàn nhà trống trơn, loang lổ vết băng dính và bụi bặm sau một ngày dài chuyển đồ. Tôi đứng giữa căn hộ đầu tiên của mình, thành quả của bao năm cày cuốc, nhưng thay vì cảm giác vỡ òa sung sướng, trong lồng ngực lại là một nỗi sốt ruột mơ hồ và một chút thất vọng. Bức tường trắng lạnh lẽo. Những thùng carton xếp chồng lên nhau như một lời nhắc nhở về những việc chưa hoàn thành. Không có chiếc sofa êm ái, không có tấm rèm vải lanh thơ mộng, không có chậu cây xanh mướt như những tấm hình tôi đã lưu đầy ắp trên Pinterest.
Trong đầu tôi, một danh sách dài dằng dặc đang chạy: phải mua bàn ăn, phải lắp kệ sách, phải tìm một tấm thảm thật "chill". Căn nhà này, cột mốc mà tôi hằng mong đợi, giờ đây lại giống như một bài kiểm tra khổng lồ. Và tôi cảm thấy mình đang thất bại, ngay từ khi chưa bắt đầu. Tôi đã bị cuốn vào cái bẫy vô hình của việc "phải có tất cả", một áp lực khiến niềm vui sở hữu thành tựu lớn lao bỗng chốc trở nên nhỏ bé trước những gì còn thiếu sót.
Tại sao chúng ta luôn mải miết đuổi theo những cột mốc lớn?
Trong guồng quay của cuộc sống hiện đại, chúng ta, đặc biệt là những người trẻ đang ở độ tuổi 25-40, thường được lập trình để theo đuổi những "cột mốc lớn": một công việc lương cao, một chức danh ấn tượng, một căn nhà, một chiếc xe. Xã hội tung hô thành tựu, và mạng xã hội khuếch đại nó lên gấp bội. Mỗi ngày, chúng ta lướt qua hàng trăm hình ảnh về cuộc sống hoàn hảo của người khác, và một hiệu ứng so sánh ngầm len lỏi vào tâm trí. Ta bắt đầu tin rằng hạnh phúc là một điểm đến, một phần thưởng chỉ được trao khi ta chinh phục đủ các nấc thang thành công.
Các nhà tâm lý học gọi đây là "cái bẫy của việc trì hoãn hạnh phúc". Chúng ta tự nhủ: "Khi nào được thăng chức, tôi sẽ cho phép mình nghỉ ngơi", "Khi nào mua được nhà, tôi sẽ thực sự cảm thấy bình yên", "Khi nào có đủ tiền, tôi sẽ bắt đầu sống cho bản thân". Chúng ta đặt điều kiện cho niềm vui của chính mình, biến hiện tại thành một phòng chờ mệt mỏi cho một tương lai chưa chắc đã tới. Và chính cái tư duy "khi nào... thì mới..." này đã tước đi của chúng ta khả năng trân trọng khoảnh khắc hiện tại, khiến ta bỏ qua vô vàn niềm vui giản dị đang hiện hữu ngay trước mắt.
Bộ não con người có một cơ chế gọi là "thích ứng khoái lạc" (hedonic adaptation). Khi đạt được một mục tiêu lớn, niềm vui sướng sẽ tăng vọt, nhưng rồi nhanh chóng quay trở về mức ban đầu. Chúng ta lại tiếp tục đặt ra mục tiêu lớn hơn, và vòng lặp cứ thế tiếp diễn. Điều này giải thích tại sao nhiều người dù đã đạt được những thành tựu mà bao người mơ ước vẫn cảm thấy trống rỗng. Bởi lẽ, họ đã quen với việc đi săn, mà quên mất cách thưởng thức thành quả. Họ đi tìm ý nghĩa cuộc sống ở những đỉnh núi xa xôi, mà không nhận ra nó có thể đang ẩn mình trong một thung lũng bình yên ngay dưới chân mình.
Gói mì tôm bên cửa sổ không rèm, và bài học về sự bình yên
Câu chuyện về buổi tối trong căn hộ trống trơn của tôi chính là một minh chứng cho điều đó. Nó không phải là một câu chuyện kịch tính, mà là một trải nghiệm rất đỗi đời thường, nhưng đã thay đổi hoàn toàn cách tôi nhìn nhận về hạnh phúc.
Giấc mơ về một "tổ ấm" hoàn hảo trên Pinterest
Trước khi dọn vào, tôi đã dành hàng tháng trời để lên kế hoạch cho căn nhà trong mơ. Tôi hình dung ra một không gian tối giản theo phong cách Nhật Bản, với đồ nội thất gỗ sồi sáng màu, một chiếc ghế bành để đọc sách bên cửa sổ, và những chậu cây cảnh lọc không khí. Tôi muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, không chỉ để sống, mà còn để "chứng tỏ". Chứng tỏ rằng tôi đã thành công, rằng tôi có gu thẩm mỹ, rằng tôi đang sống một cuộc đời đáng ngưỡng mộ. Căn nhà không chỉ là nơi để ở, nó còn là một phần danh tính, một lời khẳng định về giá trị bản thân mà tôi muốn thể hiện ra với thế giới.
Hiện thực ngổn ngang giữa những chiếc thùng carton
Thế nhưng, hiện thực lại là một cú tát phũ phàng. Sau cả ngày khuân vác, cơ thể tôi rã rời. Nhìn quanh căn phòng trống huơ trống hoác, ngổn ngang đồ đạc chưa kịp mở, tôi cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Giấc mơ về sự hoàn hảo tan biến, nhường chỗ cho cảm giác ngợp và mệt mỏi. "Bao giờ mới xong đây?", câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Thay vì tận hưởng cảm giác của một chủ nhà mới, tôi lại bị chính những kỳ vọng của mình đè nặng. Tôi thấy mình thật kém cỏi khi không thể biến không gian này trở nên lung linh ngay lập tức.
Khoảnh khắc bừng tỉnh: Khi hoàng hôn đẹp hơn mọi món đồ đắt giá
Bụng đói cồn cào, nhưng tôi chẳng còn sức để nấu nướng hay đi ăn ngoài. Tôi tìm thấy một gói mì tôm cuối cùng trong túi đồ, nấu vội bằng chiếc ấm siêu tốc. Không có bàn, không có ghế, tôi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh, cạnh ô cửa sổ lớn chưa có rèm che. Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Khi tôi đang định ăn vội cho xong bữa, một vệt nắng hoàng hôn màu cam rực rỡ xuyên qua ô cửa kính, chiếu thẳng vào căn phòng. Bụi trong không khí bỗng lấp lánh như bụi tiên. Ánh nắng nhuộm vàng những chiếc thùng carton, vẽ những vệt sáng dài trên sàn nhà. Cả không gian bỗng trở nên ấm áp và thơ mộng một cách lạ thường. Thế giới bên ngoài im bặt. Chỉ còn tôi, gói mì tôm nóng hổi, và cảnh hoàng hôn tráng lệ đang diễn ra ngay trước mắt.
Tôi chợt nhận ra, trong giây phút ấy, tôi không cần một chiếc sofa đắt tiền, một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ hay bất kỳ món đồ trang trí nào khác để cảm thấy bình yên. Cái cảm giác ấm áp, an toàn và trọn vẹn này đến từ những thứ vô cùng đơn giản: một bữa ăn nóng, một khoảnh khắc tĩnh lặng, và vẻ đẹp của tự nhiên. Gói mì tôm hôm đó có lẽ là bữa ăn ngon nhất cuộc đời tôi. Không phải vì nó được nấu theo công thức đặc biệt nào, mà vì lần đầu tiên, tôi đã thực sự có mặt ở đó để thưởng thức nó. Khoảnh khắc ấy, tôi đã tìm thấy hạnh phúc từ những điều nhỏ bé nhất. Đó là lúc tôi hiểu ra, sự bình yên không phải là thứ ta xây dựng bằng vật chất, mà là thứ ta cảm nhận bằng tâm hồn.
Làm thế nào để "nhìn thấy" hạnh phúc ẩn trong những điều bình dị?
Trải nghiệm đó đã dạy tôi rằng, tìm kiếm hạnh phúc không phải là một cuộc săn đuổi, mà là một nghệ thuật quan sát. Đó là kỹ năng gạt bỏ những áp lực về sự hoàn hảo để nhìn thấy giá trị trong những gì không hoàn hảo. Để tìm lại chính mình và vun trồng niềm vui nội tại, chúng ta có thể bắt đầu bằng những thay đổi nhỏ trong cách tư duy và thói quen hàng ngày.
Định nghĩa lại "hạnh phúc": Chuyển từ "phải có" sang "đang có"
Tâm lý học tích cực (Positive Psychology) nhấn mạnh rằng hạnh phúc không phụ thuộc quá nhiều vào những gì xảy ra với chúng ta, mà phụ thuộc vào cách chúng ta diễn giải những điều đó. Thay vì neo hạnh phúc vào những mục tiêu tương lai ("phải có"), hãy học cách tìm thấy nó trong những gì mình "đang có". Điều này không có nghĩa là chúng ta ngừng nỗ lực, mà là chúng ta ngừng coi sự nỗ lực là một sự hy sinh khổ hạnh. Hãy tận hưởng cả hành trình.
Sự thay đổi này bắt đầu từ việc thực hành lòng biết ơn. Không phải là những lời sáo rỗng, mà là sự ghi nhận chân thành. Biết ơn vì có một cơ thể khỏe mạnh để làm việc, biết ơn vì có một mái nhà để che mưa nắng (dù nó chưa hoàn hảo), biết ơn vì có một bữa ăn nóng. Chuyển lăng kính từ "thiếu thốn" sang "đủ đầy" là bước đầu tiên để tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống còn nhiều bộn bề.
Thực hành 5 phút mỗi ngày: "Quét" những niềm vui bị bỏ quên
Một trong những lý do chúng ta bỏ lỡ hạnh phúc nhỏ bé là vì bộ não luôn trong trạng thái "lái tự động". Chúng ta ăn mà không biết vị, đi mà không thấy cảnh. Thực hành Chánh niệm (Mindfulness) chính là giải pháp. Vậy mindfulness là gì? Hiểu đơn giản, đó là nghệ thuật chú tâm trọn vẹn vào khoảnh khắc hiện tại, không phán xét. Bạn không cần ngồi thiền hàng giờ. Hãy bắt đầu với bài tập "quét cảm xúc tích cực" chỉ 5 phút mỗi ngày:
- Khi pha một tách trà/cà phê buổi sáng: Thay vì vừa làm vừa lướt điện thoại, hãy chú tâm. Cảm nhận hơi ấm từ chiếc cốc lan tỏa vào lòng bàn tay. Ngửi hương thơm quen thuộc. Nhấp một ngụm nhỏ và thực sự cảm nhận vị của nó.
- Khi nghe một bản nhạc yêu thích: Hãy nhắm mắt lại và chỉ nghe. Để giai điệu và lời ca cuốn bạn đi, thay vì để nó làm nhạc nền cho một công việc khác. Hãy để ý xem bản nhạc đó gợi lên trong bạn cảm xúc gì.
- Khi gọi điện cho người thân: Hãy thực sự lắng nghe giọng nói của họ, thay vì vừa nói chuyện vừa trả lời email. Một cuộc trò chuyện chất lượng 5 phút còn giá trị hơn một cuộc gọi hời hợt 30 phút.
Bằng cách thực hành những bài tập nhỏ này, chúng ta đang huấn luyện cho bộ não của mình trở nên nhạy bén hơn với những tín hiệu tích cực. Dần dần, việc sống chậm lại và cảm nhận sẽ trở thành một thói quen tự nhiên.
Tạo "khoảng trống" để những niềm vui bất ngờ ghé thăm
Cuộc sống của chúng ta thường được lấp đầy bởi công việc, lịch hẹn, và các mục tiêu. Chúng ta sợ hãi sự trống rỗng, sợ cảm giác "không làm gì cả". Nhưng cũng giống như một căn phòng cần không gian trống để dễ thở, tâm trí của chúng ta cũng cần những "khoảng lặng" để những niềm vui bất ngờ có cơ hội nảy nở. Đây chính là tinh thần của nghệ thuật sống tối giản - không chỉ là tối giản đồ đạc, mà là tối giản cả những bận rộn không cần thiết.
Hãy thử dành ra 15-30 phút mỗi ngày không làm gì có mục đích cả. Không điện thoại, không TV, không sách vở. Bạn có thể chỉ ngồi yên bên cửa sổ, đi dạo quanh khu nhà, hoặc nằm trên sàn nhà và ngắm trần nhà. Chính trong những khoảnh khắc "nhàm chán" đó, những ý tưởng sáng tạo, những nhận thức sâu sắc, hay đơn giản là một cảm giác bình yên sâu thẳm sẽ tìm đến bạn. Việc tạo ra những khoảng trống này là một cách tuyệt vời để đạt được sự cân bằng cuộc sống công việc và chăm sóc cho sức khỏe tinh thần của mình.
Bình yên không phải đích đến, mà là một cách nhìn
Cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc đôi khi lại đưa chúng ta trở về đúng nơi ta đã bắt đầu, nhưng với một đôi mắt khác. Buổi tối hôm đó, trong căn hộ còn ngổn ngang, tôi đã học được những bài học quý giá nhất. Thứ nhất, hạnh phúc là một kỹ năng cảm nhận, không phải một đích đến để chinh phục. Nó là khả năng tìm thấy vẻ đẹp trong sự hỗn độn, tìm thấy sự đủ đầy trong những gì mình đang có. Thứ hai, sự hoàn hảo là kẻ thù của bình yên. Càng cố gắng kiểm soát mọi thứ để chúng trở nên hoàn hảo, chúng ta càng dễ dàng cảm thấy thất vọng và lo âu. Hãy cho phép bản thân và cuộc sống được "không hoàn hảo" một cách duyên dáng. Và cuối cùng, điều lớn lao nhất trong cuộc đời không phải là những thành tựu ta đạt được, mà chính là khả năng trân trọng những gì mình đang có, ngay bây giờ.
Tối nay, sau một ngày dài làm việc, hãy thử tắt điện thoại, tạm gác lại những danh sách việc cần làm. Hãy chỉ ngồi yên và ngắm nhìn một góc nhỏ trong căn phòng của bạn. Có thể đó là vệt nắng cuối ngày còn sót lại trên tường, là chậu cây nhỏ bạn đang chăm sóc, hay chỉ đơn giản là sự tĩnh lặng của không gian. Biết đâu, bạn cũng sẽ tìm thấy gói mì tôm ngon nhất cuộc đời mình ở đó.
Ý kiến của bạn