Ngày tồi tệ nhất không định nghĩa bạn là ai, cách bạn đứng dậy mới quan trọng
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 29/11/2025
Căn phòng im lặng đến đáng sợ. Ngoài kia, thành phố vẫn hối hả, nhưng trong không gian nhỏ bé này, dường như chỉ còn lại tiếng vọng của những lời nói nặng nề bạn vừa trút lên người thương. Cảm giác tội lỗi cuộn lên, bóp nghẹt lồng ngực. Bạn tua đi tua lại khoảnh khắc ấy trong đầu, tự hỏi tại sao mình lại có thể nói ra những lời cay đắng như vậy chỉ vì một chuyện không đâu. Bạn không nhận ra nổi con người trong gương – một phiên bản cáu kỉnh, mất kiểm soát và đầy tổn thương. Và rồi câu hỏi lớn nhất hiện ra, gặm nhấm tâm trí: "Mình có phải là một người tồi tệ không?"
Nếu bạn đã từng trải qua một buổi tối như thế, bạn không hề đơn độc. Chúng ta, những người trẻ và trưởng thành đang vật lộn để cân bằng mọi thứ, thường đặt lên vai mình một áp lực vô hình phải luôn mạnh mẽ, luôn ổn định. Nhưng sự thật là, ai trong chúng ta cũng có những ngày tồi tệ. Những ngày mà mọi thứ dường như chống lại mình, và chỉ một giọt nước nhỏ cũng đủ làm tràn ly. Bài viết này không phải để nói với bạn rằng "hãy tích cực lên". Nó ở đây để cùng bạn nhìn sâu vào những khoảnh khắc không hoàn hảo đó, để hiểu rằng phản ứng tiêu cực trong lúc kiệt sức không định nghĩa giá trị bản thân bạn, và quan trọng hơn cả, là cách chúng ta học cách đứng dậy, chữa lành và trở nên tử tế hơn với chính mình.
Hiệu ứng domino của một ngày tồi tệ: Khi một que diêm làm cháy cả khu rừng
Đã bao giờ bạn tự hỏi tại sao chỉ một ngày không suôn sẻ lại có sức mạnh biến một người điềm tĩnh thành một người hoàn toàn khác? Câu trả lời không nằm ở bản chất con người bạn, mà nằm ở cách bộ não và năng lượng tinh thần của chúng ta vận hành. Đó là một chuỗi domino vô hình, bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất.
"Bình chứa ý chí" đã cạn kiệt và cái giá phải trả
Trong tâm lý học, có một khái niệm gọi là “Ego Depletion” (Sự cạn kiệt ý chí). Hãy tưởng tượng ý chí và khả năng làm chủ cảm xúc của bạn giống như một thanh pin điện thoại. Mỗi khi bạn phải đưa ra quyết định, chống lại một cám dỗ, cố gắng tập trung, hay kìm nén một cảm xúc khó chịu, bạn đang tiêu hao một phần năng lượng từ thanh pin đó.
Một ngày tồi tệ điển hình chính là một chuỗi các hoạt động rút cạn năng lượng này. Bạn phải kiên nhẫn khi kẹt xe, phải giữ bình tĩnh khi đồng nghiệp làm sai, phải tập trung cao độ cho một dự án gấp, phải nuốt vào lòng lời khiển trách của sếp. Đến cuối ngày, thanh pin ý chí của bạn chỉ còn vạch đỏ. Lúc này, khả năng điều tiết cảm xúc (Emotional Regulation) của bạn ở mức thấp nhất. Bạn không còn đủ năng lượng để xử lý thêm bất kỳ một sự khó chịu nào, dù là nhỏ nhất. Đó là lý do tại sao một câu hỏi vô thưởng vô phạt từ người thân lại có thể châm ngòi cho một cơn thịnh nộ.
Áp lực phải "luôn ổn" - Gánh nặng vô hình của người trưởng thành
Xã hội hiện đại tôn vinh hình ảnh con người thành công, luôn tràn đầy năng lượng và kiểm soát được mọi thứ. Chúng ta thấy điều đó trên mạng xã hội, trong phim ảnh, và đôi khi là từ chính kỳ vọng của gia đình. Áp lực phải "luôn ổn", phải che giấu sự mệt mỏi và tổn thương của mình tạo ra một gánh nặng khổng lồ cho sức khỏe tinh thần.
Khi một ngày tồi tệ ập đến và chúng ta bộc lộ ra những cảm xúc tiêu cực, phản ứng đầu tiên thường là tự trách: "Tại sao mình không thể giữ bình tĩnh?", "Tại sao mình lại yếu đuối như vậy?". Chúng ta không cho phép bản thân được mệt mỏi, được sai lầm. Chính sự phán xét khắc nghiệt này mới là thứ gây tổn thương sâu sắc nhất, chứ không phải bản thân cơn giận. Nó khiến chúng ta tin rằng mình đã thất bại, rằng mình là một người không tốt, và gieo vào lòng nỗi sợ hãi về sự không hoàn hảo của chính mình.
Một ngày thứ Tư xám xịt và bài học đắt giá về sự tử tế
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày thứ Tư định mệnh đó. Nó không bắt đầu bằng một thảm họa lớn, mà bằng một chuỗi những xui xẻo nhỏ nhặt gặm nhấm sự kiên nhẫn của tôi từng chút một.
Khi mọi thứ sụp đổ từ chiếc xe buýt lỡ chuyến
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi thức dậy trễ 15 phút. Cơn hoảng loạn nhẹ dấy lên. Tôi vội vã trong mọi việc, từ đánh răng đến chọn quần áo. Kết quả là tôi làm đổ cà phê lên chiếc áo sơ mi trắng duy nhất đã ủi sẵn. Vừa bực bội thay đồ, tôi vừa lao ra khỏi nhà, chỉ để thấy chiếc xe buýt mình hay đi vừa lăn bánh khỏi trạm. Tôi đã phải chờ thêm 20 phút cho chuyến tiếp theo, trong lòng như lửa đốt vì biết chắc mình sẽ trễ cuộc họp quan trọng nhất tuần.
Giọt nước tràn ly tại văn phòng và cơn giận dữ không tên
Tôi đến công ty trễ gần nửa tiếng. Bước vào phòng họp, tôi đối mặt với gần chục ánh mắt và, tệ nhất, là cái nhìn thất vọng của sếp. Suốt buổi họp, tôi không thể tập trung, cảm giác tội lỗi và xấu hổ khiến đầu óc tôi trống rỗng. Sau đó, sếp gọi tôi vào phòng riêng và có một cuộc nói chuyện nghiêm khắc. Dù lời lẽ của anh ấy không quá nặng nề, nhưng với trạng thái của tôi lúc đó, mỗi từ như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng. Cả buổi chiều, tôi làm việc trong trạng thái căng như dây đàn, cố gắng gồng mình để sửa chữa sai lầm, để chứng tỏ mình không vô dụng. Tôi đã bỏ bữa trưa, đầu óc quay cuồng vì đói và căng thẳng.
Vết dao lời nói: Khoảnh khắc tôi trở thành người mình không hề muốn
Tôi về đến nhà lúc gần 9 giờ tối, kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Tất cả những gì tôi muốn là một không gian yên tĩnh. Người yêu tôi bước ra từ bếp, mỉm cười và hỏi một câu rất đỗi bình thường: "Hôm nay công việc của anh thế nào? Em có để dành phần cơm cho anh này."
BÙM. Không hiểu sao, câu nói đầy quan tâm ấy lại như một mồi lửa. Mọi sự dồn nén trong ngày bùng nổ. Tôi gắt lên: "Em không thấy anh đang mệt à? Lúc nào cũng hỏi! Anh không muốn ăn!". Giọng tôi lạnh lùng và đầy gai góc. Nụ cười trên môi cô ấy vụt tắt, thay bằng ánh mắt sững sờ, tổn thương. Cô ấy không nói gì, lẳng lặng quay vào bếp. Khoảnh khắc đó, căn phòng chìm vào im lặng. Và tôi, đứng đó, nhận ra mình vừa làm một điều kinh khủng. Cảm giác hối hận và tự ghê tởm bản thân ập đến còn mạnh mẽ hơn cả sự mệt mỏi. Tôi đã trút cơn giận vô lý của mình lên người tôi yêu thương nhất.
Nhìn lại cơn bão: Phản ứng tiêu cực không phải là bạn, đó là lời cầu cứu
Ngồi một mình trong bóng tối, tôi nhận ra cơn giận đó không thực sự nhắm vào cô ấy. Nó là tiếng hét bất lực của một con người đã bị rút cạn toàn bộ năng lượng. Nó là tín hiệu cầu cứu từ một phần sâu thẳm bên trong tôi, một phần đã quá mệt mỏi với việc phải tỏ ra mạnh mẽ. Phản ứng tiêu cực đó không phải là bản chất của tôi. Nó là một triệu chứng, một hệ quả của việc tôi đã phớt lờ nhu cầu của chính mình suốt cả ngày dài. Đó là bài học cay đắng nhưng quý giá nhất: Khi chúng ta kiệt sức, chúng ta dễ làm tổn thương người khác nhất.
Con đường trở về chính mình sau khi lỡ buông lời cay đắng
Cảm giác tội lỗi sau khi làm tổn thương người khác có thể rất nặng nề. Nhưng chìm đắm trong nó không giải quyết được gì. Điều quan trọng là cách bạn đối diện, chữa lành cho chính mình và hàn gắn lại mối quan hệ. Đây là những bước đã giúp tôi vượt qua buổi tối kinh hoàng đó và học được cách phát triển bản thân từ chính sai lầm của mình.
Dừng lại và gọi tên cơn bão lòng mình: "Tôi đang kiệt sức"
Việc đầu tiên và khó khăn nhất chính là dừng lại. Dừng việc tự trách móc, dừng việc tua lại lỗi lầm. Thay vào đó, hãy thực hành kỹ thuật "Tạm Dừng" (The Pause) trong chánh niệm. Hãy tìm một nơi yên tĩnh, hít thở thật sâu và hỏi chính mình: "Ngay bây giờ, mình đang cảm thấy gì?".
Hãy gọi tên cảm xúc đó ra một cách trung thực, không phán xét. Thay vì nói "Mình là một kẻ tồi tệ", hãy thử:
- "Tôi đang cảm thấy giận dữ."
- "Tôi đang cảm thấy bất lực và kiệt sức."
- "Tôi đang cảm thấy xấu hổ và hối hận."
Hành động đơn giản này tạo ra một khoảng cách giữa bạn và cảm xúc. Bạn không phải là cơn giận. Bạn là người đang trải qua cơn giận. Việc thừa nhận và gọi tên chính là bước đầu tiên để làm chủ cảm xúc, thay vì để nó nhấn chìm bạn.
Nếu bạn thân gặp chuyện này, bạn sẽ nói gì với họ?
Bây giờ, hãy thực hành lòng trắc ẩn với chính mình (Self-Compassion). Đây là chìa khóa để chữa lành cảm xúc. Hãy tưởng tượng người bạn thân nhất của bạn vừa trải qua một ngày y hệt và vừa có một hành động đáng tiếc tương tự. Bạn sẽ nói gì với họ? Chắc chắn bạn sẽ không mắng họ là "đồ tồi". Bạn sẽ nói những lời như:
"Cậu đã có một ngày thật kinh khủng. Ai ở trong hoàn cảnh của cậu cũng sẽ cảm thấy quá tải thôi. Phản ứng như vậy không có nghĩa cậu là người xấu, nó chỉ cho thấy cậu đã chịu đựng quá nhiều. Hãy nghỉ ngơi đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Vậy tại sao chúng ta không thể nói những lời tử tế đó với chính mình? Hãy cho phép bản thân được không hoàn hảo. Hãy thừa nhận rằng bạn chỉ là một con người, và con người thì có lúc mệt mỏi, có lúc phạm sai lầm. Sự tử tế với bản thân trong những lúc yếu lòng nhất chính là nguồn sức mạnh để bạn đứng dậy.
Sức mạnh hàn gắn của một lời xin lỗi không bao biện
Sau khi đã bình tĩnh và đối xử tử tế với bản thân, bước tiếp theo là hàn gắn tổn thương bạn đã gây ra. Một lời xin lỗi chân thành có sức mạnh vô cùng lớn. Nhưng một lời xin lỗi hiệu quả cần nhiều hơn là câu "Anh/em xin lỗi".
Một lời xin lỗi chân thành bao gồm:
- Thừa nhận cụ thể hành động sai trái: "Anh xin lỗi vì lúc nãy đã lớn tiếng và nói những lời khó nghe với em."
- Thể hiện sự thấu hiểu về cảm xúc của đối phương: "Anh biết những lời đó chắc chắn đã làm em rất buồn và tổn thương."
- Chịu trách nhiệm hoàn toàn, không bao biện: Hãy tránh nói "...vì anh đã có một ngày tồi tệ". Dù đó là nguyên nhân, nhưng nó nghe như một lời bào chữa. Hãy nói: "Không có lý do gì có thể biện minh cho việc anh trút giận lên em như vậy. Đó hoàn toàn là lỗi của anh."
- Đề nghị sửa chữa và cam kết thay đổi: "Anh có thể làm gì để em cảm thấy tốt hơn không? Từ lần sau, khi cảm thấy quá tải, anh sẽ nói với em để tìm một không gian riêng cho mình thay vì phản ứng tiêu cực."
Đêm đó, tôi đã làm chính xác như vậy. Lời xin lỗi của tôi không xóa đi được nỗi đau tôi đã gây ra, nhưng nó đã mở ra một cuộc đối thoại chân thành. Nó cho người thương của tôi thấy rằng tôi nhận ra sai lầm của mình và trân trọng cảm xúc của cô ấy. Đó là bước đầu tiên để xây dựng lại niềm tin.
Cuối cùng, hãy nhớ rằng giá trị bản thân của bạn không được quyết định bởi khoảnh khắc tồi tệ nhất của bạn. Bạn không phải là cơn giận dữ lúc 9 giờ tối sau một ngày dài kiệt quệ. Bạn là người đã ngồi lại, dũng cảm đối diện với sai lầm của mình. Bạn là người đã học được bài học về giới hạn của bản thân. Và quan trọng nhất, bạn là người đã chọn đứng dậy, nói lời xin lỗi và nỗ lực để trở thành một phiên bản tốt hơn.
Sự trưởng thành không được đo bằng việc không bao giờ vấp ngã, mà bằng khả năng nhận ra mình đã sai, sửa chữa lỗi lầm và học cách tha thứ cho chính mình. Lần tới khi một ngày tồi tệ ập đến, hãy cho phép mình được không hoàn hảo. Hãy hít một hơi thật sâu, đối xử với bản thân bằng lòng trắc ẩn, và nhớ rằng, cách bạn đứng dậy sau cơn bão mới thực sự định nghĩa bạn là ai.
Ý kiến của bạn