Ngồi yên không làm nỗi buồn tan biến. Đây là cách đứng dậy khi bạn chẳng còn chút sức lực.

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 30/10/2025

Ngồi yên không làm nỗi buồn tan biến. Đây là cách đứng dậy khi bạn chẳng còn chút sức lực.

Vạch đích đã ở ngay trước mắt. Sau nhiều tháng, thậm chí cả năm trời chạy nước rút, dự án cuối cùng cũng đóng lại. Buổi tiệc ăn mừng đã tàn. Những lời chúc tụng đã dứt. Bạn trở về căn phòng của mình, nằm xuống và nghĩ rằng mình xứng đáng có một giấc ngủ thật sâu. Nhưng thay vì cảm giác tự hào và nhẹ nhõm, một sự trống rỗng kỳ lạ lại ập đến.

Cái khoảng lặng sau một nỗ lực lớn thật đáng sợ. Nó không ồn ào, không dữ dội, mà là một sự tĩnh lặng đến chết người. Mọi mục tiêu từng là kim chỉ nam, mọi áp lực từng là động lực, giờ đây đều tan biến. Chỉ còn lại bạn và câu hỏi lơ lửng trong đầu: “Rồi sao nữa?”. Bạn cảm thấy mình giống như một chiếc điện thoại đã cạn kiệt pin, màn hình tối đen và không có dấu hiệu phản hồi dù bạn cố gắng cắm sạc. Cảm giác trống rỗng và kiệt quệ này, còn được biết đến với tên gọi burn out, là một trải nghiệm mà rất nhiều người trẻ đang phải đối mặt.

Bạn tự nhủ rằng mình chỉ cần “nghỉ ngơi”. Bạn cho phép mình nằm yên, lướt điện thoại vô định, bỏ qua những bữa ăn. Nhưng ngày qua ngày, nỗi buồn không tan biến. Trái lại, nó dường như đặc quánh lại, biến thành một lớp sương mù dày đặc bao phủ lấy tâm trí bạn. Bạn biết mình cần phải đứng dậy, nhưng hai chân như đeo chì. Ngồi yên, hóa ra, lại chính là cái bẫy đang dìm bạn xuống sâu hơn.

Cái bẫy ngọt ngào của sự bất động

Khi đối mặt với câu hỏi làm gì khi chán nản, mất phương hướng, phản xạ tự nhiên của chúng ta thường là dừng lại. “Nghỉ ngơi một chút rồi sẽ ổn thôi.” Nhưng đôi khi, sự “nghỉ ngơi” thụ động này lại vô tình trở thành một nhà tù giam giữ chính chúng ta.

Vòng xoáy đi xuống: Cảm xúc tồi tệ nuôi dưỡng sự trì trệ

Hãy hình dung một vòng lặp thế này: Bạn cảm thấy mệt mỏi và chán nản → Bạn không có năng lượng để làm bất cứ việc gì → Việc không làm gì cả khiến bạn cảm thấy tội lỗi, vô dụng và càng thêm chán ghét bản thân → Cảm xúc tiêu cực này lại càng rút cạn năng lượng của bạn, khiến bạn càng không muốn hành động. Và vòng lặp cứ thế tiếp diễn.

Nó bắt đầu từ những việc rất nhỏ. Bạn bỏ qua việc tắm gội, vì “có ra ngoài đâu mà cần sạch sẽ”. Chồng bát đĩa trong bồn rửa cao dần lên, vì “lúc nào rửa mà chẳng được”. Căn phòng trở nên bừa bộn hơn, vì “dọn dẹp bây giờ mệt lắm”. Mỗi một hành động bị trì hoãn đó, dù nhỏ, đều là một lời khẳng định ngầm với bộ não rằng: “Mình thật tệ. Mình chẳng kiểm soát được gì cả.” Cảm giác bất lực cứ thế lớn dần, và bạn càng lún sâu vào vũng lầy của sự trì trệ.

Khi bộ não “học” cách bất lực

Trong tâm lý học, có một khái niệm gọi là “sự bất lực tập nhiễm” (learned helplessness). Đây là trạng thái xảy ra khi chúng ta trải qua một tình huống tiêu cực lặp đi lặp lại mà không thể kiểm soát. Dần dần, bộ não “học” được rằng mọi nỗ lực đều là vô ích, và nó quyết định bỏ cuộc, ngay cả khi sau này có cơ hội để thoát ra.

Trạng thái kiệt sức sau một giai đoạn căng thẳng cũng tương tự. Bạn đã dốc toàn bộ sức lực, và giờ đây khi đối mặt với sự trống rỗng, bộ não có xu hướng tin rằng nó không còn khả năng tạo ra thay đổi nữa. Nó quen với việc nằm yên. Nó quen với việc không làm gì cả. Nó tin rằng đây là “trạng thái bình thường mới”. Đây chính là lý do tại sao việc chờ đợi “cảm hứng” hay “động lực” quay trở lại thường không hiệu quả. Bạn đang chờ một thứ mà chính bộ não của bạn đã được lập trình để tin rằng nó không tồn tại.

Bạn không cần động lực để bắt đầu, bạn cần bắt đầu để có động lực

Đây là một trong những sự thật trái ngược nhưng đầy sức mạnh về tâm lý con người. Chúng ta thường nghĩ: “Khi nào có hứng thì mình sẽ làm”. Nhưng thực tế, đặc biệt là khi đang trong trạng thái kiệt sức, công thức đúng phải là: “Hãy cứ làm đi, rồi hứng thú và động lực sẽ theo sau.”

"Kích hoạt hành vi": Một cú hích nhỏ cho cỗ máy cảm xúc

Liệu pháp Nhận thức Hành vi (CBT) có một nhánh trị liệu rất hiệu quả gọi là “Kích hoạt Hành vi” (Behavioral Activation). Nguyên tắc cốt lõi của nó vô cùng đơn giản: hành động của chúng ta có sức mạnh thay đổi cảm xúc và suy nghĩ. Thay vì cố gắng “suy nghĩ tích cực” một cách gượng ép, liệu pháp này khuyến khích chúng ta thực hiện những hành động nhỏ, có ý nghĩa, bất kể chúng ta có cảm thấy muốn làm hay không.

Khi bạn hành động, dù là việc nhỏ nhất, bạn đang gửi một tín hiệu mạnh mẽ đến bộ não: “Này, tôi vẫn còn kiểm soát được mọi thứ. Tôi vẫn có thể tạo ra kết quả.” Một hành động nhỏ sẽ dẫn đến một cảm giác thành tựu nhỏ. Cảm giác thành tựu nhỏ đó sẽ tạo ra một chút năng lượng. Chút năng lượng đó sẽ giúp bạn thực hiện một hành động nhỏ khác. Đó là cách bạn phá vỡ vòng lặp tiêu cực và bắt đầu xây dựng một vòng lặp tích cực mới, từng viên gạch một.

Sức mạnh của những việc "không cần não"

Tại sao những lời khuyên như đi dọn dẹp, đi bộ, hay tưới cây lại hiệu quả một cách đáng ngạc nhiên trong việc vực dậy tinh thần? Bởi vì chúng là những hoạt động “không cần não”.

  • Chúng phá vỡ dòng suy nghĩ tiêu cực: Khi bạn tập trung vào việc lau một cái bàn hay cảm nhận bước chân trên mặt đất, bạn đang tạm thời ngắt kết nối với những dòng suy nghĩ luẩn quẩn, tự trách trong đầu.
  • Chúng tạo ra kết quả hữu hình: Bạn có thể ngay lập tức nhìn thấy một góc bàn sạch sẽ, một chậu cây được tưới nước. Kết quả rõ ràng này mang lại cảm giác thỏa mãn tức thì, một thứ mà những suy nghĩ trừu tượng không thể có được.
  • Chúng không đòi hỏi năng lượng tinh thần: Khi kiệt sức, khả năng ra quyết định của bạn gần như bằng không. Những việc đơn giản này không yêu cầu bạn phải suy tính phức tạp. Bạn chỉ cần làm thôi.

Đây không phải là những hành động để “giải quyết vấn đề lớn” trong cuộc đời bạn. Đây là những hành động để bạn giành lại quyền kiểm soát cơ thể và môi trường xung quanh mình. Và quyền kiểm soát, dù nhỏ bé đến đâu, cũng chính là liều thuốc giải cho cảm giác bất lực.

Góc ban công cứu rỗi và câu chuyện vực dậy từ những điều nhỏ nhất

An, một nhân viên marketing 28 tuổi, vừa kết thúc một chiến dịch kéo dài 6 tháng. Cô đã đổ mồ hôi, nước mắt, và vô số đêm không ngủ cho nó. Khi chiến dịch thành công vang dội, mọi người đều chúc mừng cô. Nhưng An chỉ cảm thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ. Cô xin nghỉ phép một tuần, nhưng cả tuần đó cô chỉ nằm trên giường, lướt mạng xã hội trong vô thức và cảm thấy một nỗi buồn vô cớ gặm nhấm mình.

Từ giường của mình, An có thể nhìn ra góc ban công nhỏ. Nó đã bị lãng quên từ lâu. Mấy chậu cây cảnh khô héo, đất đóng thành tảng, sàn nhà bám một lớp bụi dày. An nhìn nó mỗi ngày với một sự thờ ơ. Nó bừa bộn và thiếu sức sống, giống hệt như cô lúc này.

Một buổi chiều, không vì lý do gì cả, An lê bước ra ban công. Cô không có ý định dọn dẹp. Cô chỉ đứng đó. Rồi mắt cô dừng lại ở một chiếc lá của cây trầu bà, phủ đầy bụi. Một ý nghĩ lóe lên, không phải là “mình phải lau nó”, mà chỉ là một sự thôi thúc mơ hồ. Cô lấy một chiếc khăn giấy, thấm chút nước và nhẹ nhàng lau chiếc lá đó.

Tấm khăn giấy từ trắng chuyển sang màu xám xịt. Chiếc lá xanh mướt, bóng loáng hiện ra dưới ánh nắng. An đứng nhìn nó một lúc lâu. Không có pháo hoa, không có cảm giác sung sướng vỡ òa. Chỉ có một cảm giác rất nhẹ, rất khẽ len lỏi trong lồng ngực. Một cảm giác “à, ra thế”. Một cảm giác rằng cô vừa làm được một việc, một việc hoàn chỉnh từ đầu đến cuối, và nó tạo ra một kết quả có thể nhìn thấy được.

Ngày hôm sau, cô lại ra ban công và lau thêm vài chiếc lá nữa. Rồi cô nhổ vài cọng cỏ khô trong một chậu cây. Ngày tiếp theo, cô xới lại đất cho một chậu. Cô không đặt mục tiêu phải dọn sạch cả ban công. Mỗi ngày, cô chỉ làm một việc siêu nhỏ, việc mà cô cảm thấy mình có đủ năng lượng để làm trong đúng 5 phút.

Dần dần, góc ban công thay đổi. An mua thêm vài chậu cây nhỏ. Cô sắp xếp lại vị trí của chúng. Cô bắt đầu có thói quen ra đó tưới cây mỗi sáng. Góc ban công từ một nơi bị lãng quên đã trở thành một không gian xanh mát, một nơi trú ẩn nhỏ bé của riêng cô. Và cùng với sự thay đổi của góc ban công, một thứ gì đó bên trong An cũng đang hồi sinh. Cô bắt đầu ngủ ngon hơn. Cô thấy thèm một món ăn nào đó. Cô gọi điện cho một người bạn. Không có động lực làm việc ư? Nó vẫn chưa quay lại hoàn toàn, nhưng cảm giác muốn “sống” đã bắt đầu nhen nhóm. Tất cả bắt đầu từ việc lau một chiếc lá.

Câu chuyện của An là minh chứng cho triết lý Kaizen của người Nhật – cải tiến liên tục từ những bước nhỏ nhất. Việc thay đổi bản thân không cần đến một cuộc cách mạng. Nó chỉ cần một hành động nhỏ được lặp lại mà thôi.

Một lộ trình siêu nhỏ để bạn tìm lại chính mình

Nếu bạn đang cảm thấy như An, nếu năng lượng của bạn đang ở mức 0, đừng cố gắng ép mình phải “tích cực lên” hay “nghĩ lớn”. Hãy thử lộ trình tí hon này, một lộ trình được thiết kế để bạn có thể bắt đầu ngay cả khi không còn chút sức lực nào.

Chọn một "chiến thắng" mà bạn không thể thất bại

Hãy nghĩ về một hành động nhỏ đến mức nực cười. Một hành động mà bạn gần như không thể thất bại. Mục tiêu ở đây không phải là năng suất, mà là “hành động”.

  • Gấp đúng một chiếc áo trong đống quần áo bừa bộn.
  • Đặt một cuốn sách trên bàn về đúng vị trí trên kệ.
  • Uống một ngụm nước.
  • Vứt một món rác trên bàn làm việc vào sọt.
  • Đứng dậy và vươn vai trong 5 giây.

Hãy chọn một việc. Chỉ một thôi. Và làm nó ngay bây giờ. Đừng nghĩ về những việc tiếp theo. Chỉ tập trung hoàn thành một “chiến thắng” siêu nhỏ này.

Lắng nghe khoảnh khắc "a-ha" tí hon bên trong bạn

Sau khi hoàn thành, hãy dừng lại một giây. Đừng vội chuyển sang việc khác. Hãy để ý đến cảm giác của bạn. Nó có thể không phải là niềm vui. Nó có thể chỉ là một chút nhẹ nhõm. Một cảm giác “xong rồi”. Một chút giảm bớt căng thẳng. Hoặc đơn giản là không cảm thấy gì cả. Không sao hết. Chỉ cần ghi nhận nó một cách không phán xét. “Mình vừa gấp xong một cái áo. Cảm giác cũng được.” Việc ghi nhận này giúp bộ não của bạn củng cố mối liên hệ giữa hành động và kết quả, dù là nhỏ nhất.

Ngày mai, hãy cứ là "người của hôm qua"

Đây là bước quan trọng nhất để vượt qua sự trì trệ. Vào ngày mai, đừng tạo áp lực cho bản thân phải “làm nhiều hơn”. Đừng nghĩ rằng “hôm nay mình gấp 1 cái áo thì mai phải gấp 5 cái”. Không. Ngày mai, bạn chỉ cần lặp lại đúng hành động nhỏ bé của ngày hôm nay.

Sự nhất quán quan trọng hơn cường độ. Khi bạn lặp lại một hành động nhỏ mỗi ngày, bạn đang xây dựng một thói quen, một quán tính tích cực. Bạn đang dạy lại cho bộ não của mình rằng: “Mỗi ngày, mình đều có thể làm được một điều gì đó.” Khi quán tính này đủ lớn, bạn sẽ tự nhiên cảm thấy muốn làm thêm một chút. Nhưng hãy để nó đến một cách tự nhiên, đừng gượng ép.

Cuộc sống không phải là vạch đích, mà là những bước chân

Chúng ta thường bị ám ảnh bởi những mục tiêu lớn, những thành tựu vĩ đại, và quên mất rằng cuộc sống thực sự được dệt nên từ vô vàn những khoảnh khắc và hành động nhỏ bé. Trạng thái kiệt sức và trống rỗng sau một nỗ lực lớn chính là lời nhắc nhở rằng chúng ta cần quay về với những điều cơ bản nhất, những kỹ năng sống nền tảng nhất: chăm sóc cho không gian sống, cho cơ thể, và cho tâm hồn mình.

Hành trình đứng dậy khi không còn chút sức lực nào không phải là một cú nhảy vọt, mà là tập hợp của nhiều bước đi nhỏ. Hãy nhớ ba điều then chốt:

  1. Thừa nhận và tôn trọng sự mệt mỏi của bạn. Bạn không lười biếng, bạn chỉ đang kiệt sức. Hãy đối xử với bản thân bằng sự tử tế.
  2. Bắt đầu từ hành động nhỏ nhất, nhỏ đến mức không thể thất bại. Đừng chờ động lực, hãy tạo ra nó từ hành động.
  3. Động lực là kết quả, không phải điều kiện tiên quyết. Nó sẽ đến như một phần thưởng cho những nỗ lực nhỏ bé và bền bỉ của bạn.

Ngồi yên sẽ không làm nỗi buồn tan biến, nhưng một bước chân nhỏ thì có thể. Một chiếc lá được lau sạch, một chiếc áo được gấp gọn, một ngụm nước được uống... Đó không chỉ là những hành động. Đó là những lời khẳng định rằng bạn vẫn ở đây, bạn vẫn đang kiểm soát, và bạn đang trên đường quay trở lại.

Hôm nay, hãy thử chọn một việc nhỏ và làm nó chỉ cho riêng mình bạn thôi.

Ý kiến của bạn