Tái bút từ một lần vấp ngã: Giá trị của bạn lớn hơn một lần thất bại

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 16/11/2025

Tái bút từ một lần vấp ngã: Giá trị của bạn lớn hơn một lần thất bại

Chiều hôm ấy, quán cà phê sách của Hà không có tiếng nhạc du dương, không có mùi cà phê mới xay quen thuộc. Chỉ có mùi gỗ cũ, mùi giấy ẩm và một sự tĩnh lặng đến nao lòng. Hà, ở tuổi 29, đang lau dọn lần cuối cùng cái nơi cô đã gọi là "giấc mơ". Cô miết tay lên từng chồng sách còn thơm mùi mực mới, những cuốn sách chưa một lần được mở đọc. Cô nhìn những chiếc ghế trống trơn, nơi đã từng có những người bạn ngồi lại, nhưng rồi cứ thưa dần. Không có một buổi tiệc chia tay, không một lời thông báo ồn ào trên mạng xã hội. Giấc mơ của Hà kết thúc trong im lặng, giống như cách nó đã bắt đầu, chỉ khác là giờ đây, nó mang theo sức nặng của hai từ: thất bại.

Cảm giác đó, có lẽ bạn cũng đã từng nếm trải. Không nhất thiết phải là một quán cà phê đóng cửa. Đó có thể là một dự án bạn dồn hết tâm huyết nhưng không được công nhận, một mối quan hệ bạn vun đắp nhưng lại tan vỡ, hay một con đường sự nghiệp bạn tin tưởng nhưng lại dẫn vào ngõ cụt. Cảm giác trống rỗng, xấu hổ, và câu hỏi cứa vào tim: "Mình đã sai ở đâu?". Bài viết này không phải để đưa ra một công thức thần kỳ giúp bạn "thành công trở lại". Nó là một lời tâm sự, một cái vỗ về, và một lời khẳng định: Giá trị của bạn lớn hơn một lần thất bại. Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua cơn bão cảm xúc này, không phải để trốn tránh nó, mà để tìm thấy sức mạnh từ chính nơi mình vấp ngã.

Khi thành công là thước đo duy nhất, thất bại trở thành một bản án

Tại sao một lần vấp ngã lại có sức tàn phá khủng khiếp đến vậy? Tại sao nó không chỉ là một sự kiện, mà lại trở thành một thứ định nghĩa toàn bộ con người chúng ta? Cơn đau của thất bại không chỉ đến từ việc mất đi tiền bạc hay cơ hội. Nó đâm sâu hơn, vào chính cốt lõi của giá trị bản thân mà chúng ta đã vô tình gán chặt vào những thành tựu bên ngoài.

Chúng ta lớn lên trong một xã hội mà thành công thường được đo đếm bằng những cột mốc hữu hình: một công việc lương cao, một vị trí đáng ngưỡng mộ, một căn nhà, một chiếc xe. Áp lực "bằng bạn bằng bè" vô hình nhưng lại đè nặng lên đôi vai của những người trẻ. Facebook, Instagram mỗi ngày đều phô bày những phiên bản rực rỡ nhất của người khác. Giữa bản giao hưởng của thành công ấy, nốt trầm của sự thất bại bỗng trở nên lạc lõng và đáng xấu hổ. Ta không chỉ buồn vì giấc mơ không thành, ta còn xấu hổ vì mình không "giỏi" như người khác.

Tệ hơn nữa, chúng ta bắt đầu đồng nhất hóa bản thân với thất bại đó. "Dự án của tôi thất bại" dần biến thành "Tôi là một kẻ thất bại". "Quán cà phê của tôi đóng cửa" trở thành "Tôi không có năng lực". Sự đồng nhất này là một cái bẫy tâm lý nguy hiểm. Nó tước đi của chúng ta khả năng nhìn nhận khách quan, rằng thất bại chỉ là một sự kiện, một kết quả của một chuỗi hành động và hoàn cảnh, chứ không phải là bản chất con người mình. Khi rơi vào cái bẫy này, chúng ta sẽ trải qua cảm giác thất bạimất phương hướng tột độ, không biết phải đi đâu, về đâu, và liệu mình có còn đủ tốt để làm lại từ đầu hay không.

Bước lùi cần thiết: Cho phép nỗi buồn có một chỗ đứng

Lời khuyên phổ biến nhất khi ai đó gặp chuyện không may là "Cố lên!", "Mạnh mẽ lên!", "Tích cực lên!". Nhưng những lời khuyên này, dù có thiện chí, đôi khi lại phản tác dụng. Chúng gián tiếp nói rằng việc bạn buồn bã, đau khổ là sai. Nhưng sự thật là, cảm xúc của bạn hoàn toàn có thật và chúng xứng đáng được công nhận. Việc đầu tiên và quan trọng nhất trên hành trình chữa lành không phải là gồng mình đứng dậy, mà là cho phép mình được ngã xuống một cách an toàn.

Viết xuống để gọi tên cảm xúc

Khi mọi thứ hỗn loạn trong đầu, hãy thử trút chúng ra trang giấy. Không cần phải là một bài văn trau chuốt. Hãy viết tất cả: sự tức giận, nỗi thất vọng, cảm giác xấu hổ, sự hoang mang. Viết về những gì đã xảy ra, bạn đã cảm thấy thế nào, bạn sợ hãi điều gì. Hành động này giống như việc dọn dẹp một căn phòng bừa bộn. Bằng cách gọi tên và sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn, bạn đang dần lấy lại quyền kiểm soát. Bạn tách mình ra khỏi cảm xúc, nhìn nhận nó như một đối tượng bên ngoài, thay vì để nó nhấn chìm bạn. Đây là bước nhỏ đầu tiên để hiểu rõ bài học từ thất bại.

Tìm một đôi tai tin cậy, không phải một lời khuyên

Trong lúc yếu đuối, bạn không cần một chuyên gia phân tích đúng sai. Bạn cần một người bạn, một người thân có thể ngồi yên và lắng nghe. Một người sẽ không ngắt lời bạn bằng những câu như "Lẽ ra cậu nên...", "Tớ đã bảo rồi mà...". Hãy chia sẻ câu chuyện của mình với người mà bạn tin rằng họ sẽ chỉ ở đó, lắng nghe và xác nhận rằng: "Cậu buồn như vậy là hoàn toàn có thể hiểu được". Sự thấu cảm chân thành này là một liều thuốc vô giá, nó giúp bạn nhận ra rằng mình không đơn độc trong nỗi đau này.

Tạo một "không gian buồn" lành mạnh

Cho phép mình buồn không có nghĩa là đắm chìm trong tiêu cực 24/7. Hãy thử một phương pháp: dành ra một khoảng thời gian cụ thể trong ngày (ví dụ: 30 phút buổi tối) để được buồn. Trong khoảng thời gian đó, bạn có thể khóc, có thể nghe những bản nhạc não nề, có thể xem lại những hình ảnh cũ. Nhưng khi hết thời gian, hãy hít một hơi thật sâu, rửa mặt và làm một việc gì đó khác, dù là nhỏ nhặt như đọc vài trang sách hay đi dạo. Việc này giúp bạn kiểm soát nỗi buồn, cho nó một lối thoát hợp lý thay vì để nó lan tỏa và chiếm trọn cả ngày của bạn.

Nghệ thuật Kintsugi: Tìm thấy vẻ đẹp trong những vết nứt

Người Nhật có một nghệ thuật truyền thống tên là Kintsugi (金継ぎ), nghĩa là "hàn gắn bằng vàng". Khi một món đồ gốm sứ quý giá bị vỡ, thay vì vứt bỏ, các nghệ nhân sẽ dùng sơn mài trộn với bột vàng, bạc hoặc bạch kim để hàn gắn các mảnh vỡ lại. Họ không che giấu những đường nứt, mà ngược lại, làm nổi bật chúng lên, biến chúng thành một phần độc đáo và đẹp đẽ của món đồ. Triết lý đằng sau Kintsugi thật sâu sắc: một món đồ còn trở nên đẹp và giá trị hơn sau khi đã trải qua đổ vỡ và được chữa lành.

Cuộc đời của chúng ta cũng giống như một món đồ gốm sứ. Những lần vấp ngã, những thất bại chính là những vết nứt. Xã hội thường dạy chúng ta phải che giấu những vết sẹo này đi, phải tỏ ra mình hoàn hảo và chưa từng tổn thương. Nhưng triết lý Kintsugi lại gợi ý một cách tiếp cận khác: hãy trân trọng những vết nứt đó. Chúng là bằng chứng cho thấy bạn đã sống, đã nỗ lực, đã yêu thương, đã dũng cảm đối mặt với thử thách và đã kiên cường vượt qua. Những "vết sẹo" đó không phải là điểm yếu, chúng chính là nguồn sức mạnh độc nhất, là nơi chứa đựng những bài học từ thất bại quý giá nhất.

Thay vì cố gắng trở lại phiên bản "nguyên vẹn" trước đây, hãy nghĩ về việc trở thành một phiên bản mới, mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn, với những vệt vàng kinh nghiệm lấp lánh. Lần thất bại này không lấy đi giá trị của bạn, nó chỉ đang cho bạn cơ hội để tự tay "hàn gắn" lại chính mình bằng thứ vật liệu quý giá nhất: sự thấu hiểu bản thân.

"Khi quán cà phê không còn, tôi tìm thấy gì?" - Tái bút từ Hà

Những tuần đầu tiên sau khi đóng cửa quán, Hà sống như một cái bóng. Cô tắt thông báo mạng xã hội, tránh những cuộc gọi từ bạn bè tò mò. Mỗi sáng thức dậy, cảm giác đầu tiên ập đến là sự trống rỗng. Không còn lý do để dậy sớm, không còn những thùng sách cần sắp xếp, không còn những công thức pha chế cần thử nghiệm. "Giấc mơ tan vỡ" không chỉ là một cụm từ sáo rỗng, nó là một thực tại mà cô phải đối mặt mỗi ngày.

Cảm giác tội lỗi và xấu hổ gặm nhấm cô. Cô cảm thấy mình đã làm phụ lòng bố mẹ, những người đã ủng hộ cô một khoản vốn nhỏ. Cô thấy mình kém cỏi so với những người bạn đang thăng tiến trong công việc văn phòng ổn định. Cô đã đánh cược và thua. Đó là tất cả những gì cô nghĩ được về mình lúc đó.

Bước ngoặt đến vào một buổi chiều mưa, khi một người bạn thân không báo trước đã đến nhà cô. Người bạn đó không hỏi "Tại sao lại thất bại?". Anh chỉ mang đến một cuốn sách và nói: "Tớ nhớ cậu từng kể rất say sưa về cuốn này. Cậu kể lại cho tớ nghe được không?". Trong khoảnh khắc đó, khi Hà bắt đầu nói về những nhân vật, về những tầng ý nghĩa ẩn sau con chữ, cô thấy một nguồn năng lượng nhỏ nhoi nhen nhóm trở lại. Cô nhận ra, ngọn lửa trong cô chưa bao giờ tắt.

Từ buổi nói chuyện đó, Hà bắt đầu một hành trình tự vấn. Cô nhận ra sai lầm lớn nhất của mình không phải là quản lý tài chính kém hay marketing chưa đủ tốt. Sai lầm lớn nhất là cô đã nhầm lẫn giữa "phương tiện" và "mục đích". Cô nghĩ rằng mục đích của mình là "sở hữu một quán cà phê sách". Nhưng khi nhìn lại, cô thấy niềm vui lớn nhất của mình trong suốt một năm qua không phải là lúc đếm tiền cuối ngày, mà là những khoảnh khắc được giới thiệu một cuốn sách hay cho khách, là lúc tổ chức một buổi đọc thơ nhỏ và thấy những tâm hồn đồng điệu kết nối. Mục đích thực sự của cô là "kết nối những người yêu sách". Quán cà phê chỉ là một trong những phương tiện để thực hiện điều đó.

Nhận thức này đã thay đổi mọi thứ. Đây chính là biểu hiện của một tư duy phát triển (Growth Mindset) – khái niệm được nhà tâm lý học Carol Dweck nghiên cứu. Thay vì xem thất bại là một điểm dừng, một minh chứng cho sự bất tài (tư duy cố định), Hà bắt đầu xem nó như một phản hồi, một dữ liệu quý giá. Thất bại của quán cà phê không nói rằng cô là người vô dụng, nó chỉ nói rằng mô hình kinh doanh đó không phù hợp. Vậy, có cách nào khác để "kết nối những người yêu sách" không?

Hà bắt đầu từ những việc rất nhỏ. Cô lập một nhóm đọc sách online. Sau đó, cô dùng chính phòng khách nhà mình để tổ chức những buổi workshop nhỏ cuối tuần, chia sẻ về cách đọc sách hiệu quả, về một tác giả mà cô yêu thích. Không có áp lực doanh thu, không có chi phí mặt bằng. Chỉ có niềm đam mê thuần khiết. Thật bất ngờ, những buổi workshop nhỏ đó lại được đón nhận nồng nhiệt. Mọi người đến không chỉ để nghe, mà còn để chia sẻ. Một cộng đồng nhỏ ấm cúng dần hình thành, chính xác là điều mà cô luôn khao khát. Hà nhận ra, cô không cần một không gian vật lý lớn lao để xây dựng giấc mơ của mình. Giấc mơ của cô nằm ở chính sự kết nối giữa người với người.

Giá trị của bạn không nằm ở nơi bạn vấp ngã, mà ở cách bạn đứng dậy

Câu chuyện của Hà, và có thể là của chính bạn, không phải là một câu chuyện cổ tích về việc "thất bại là mẹ thành công" một cách dễ dàng. Nó là một hành trình đi qua bóng tối của sự tự ti và hoài nghi để tìm lại ánh sáng bên trong. Nếu bạn đang ở trong giai đoạn tăm tối đó, hãy nhớ lấy ba điều này:

  • Cảm xúc của bạn là thật và chúng đáng được tôn trọng. Đừng ép mình phải "ổn" ngay lập tức. Hãy cho phép bản thân được yếu đuối, được buồn bã. Quá trình chữa lành cần thời gian và sự kiên nhẫn với chính mình.
  • Thất bại không định nghĩa con người bạn. Một sự kiện, dù tồi tệ đến đâu, cũng chỉ là một chương trong cuốn sách cuộc đời bạn, chứ không phải là cả cuốn sách. Bạn là tổng hòa của những trải nghiệm, những nỗ lực, những yêu thương và cả những lần vấp ngã.
  • Những "vết sẹo" sẽ trở thành nguồn sức mạnh độc nhất. Giống như nghệ thuật Kintsugi, những bài học bạn rút ra từ nơi tổn thương nhất sẽ là thứ "vàng" quý giá nhất để hàn gắn và làm bạn trở nên mạnh mẽ, sâu sắc và độc đáo hơn bao giờ hết.

Hành trình vượt qua thất bại không phải là một đường thẳng. Sẽ có những ngày bạn cảm thấy tràn đầy hy vọng, nhưng cũng có những ngày nỗi buồn cũ lại quay về. Điều đó hoàn toàn bình thường. Quan trọng là bạn không ngừng đối thoại với chính mình, không ngừng học hỏi từ những gì đã qua và tin rằng, giá trị bản thân bạn là một hằng số, không hề bị suy suyển bởi những biến số thành-bại bên ngoài.

Hôm nay, hãy thử lấy một cuốn sổ và viết xuống một điều bạn học được từ lần vấp ngã gần nhất. Dù nhỏ bé, đó chính là vệt vàng đầu tiên hàn gắn tâm hồn bạn.

Ý kiến của bạn