Tick xong "checklist" cuộc đời, sao lòng vẫn trống rỗng?

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 01/12/2025

Tick xong "checklist" cuộc đời, sao lòng vẫn trống rỗng?

Màn hình máy tính hắt thứ ánh sáng xanh quen thuộc lên gương mặt bạn. Giữa hàng tá email chưa đọc, một dòng tiêu đề nổi bật: "Congratulations on your promotion!". Tim bạn đập nhanh hơn một nhịp. Một cảm giác lâng lâng, tự hào len lỏi khắp cơ thể. Bao nhiêu đêm thức trắng, bao nhiêu cuối tuần hy sinh, bao nhiêu nỗ lực thầm lặng cuối cùng cũng được đền đáp. Bạn đã làm được. Bạn đã tick thêm một ô vuông quan trọng trong "checklist" cuộc đời.

Nhưng rồi, chỉ vài giờ, hoặc vài ngày sau đó, cảm giác chiến thắng ấy tan đi nhanh như một cơn mưa rào mùa hạ. Thay vào đó là một khoảng lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ. Ngồi trong chiếc ghế mới, với một chức danh mới, bạn bỗng tự hỏi một câu thầm lặng: "Vậy là xong rồi sao? Rồi sao nữa?". Sự trống rỗng ập đến, không báo trước, không có lý do rõ ràng. Chào mừng bạn, đây không phải là một thất bại, mà là một trải nghiệm chung của rất nhiều người trẻ tham vọng – một cảm giác vừa chạm đến vạch đích đã thấy mình lạc lõng giữa hư không.

"Checklist cuộc đời": Tấm bản đồ hạnh phúc hay chiếc lồng vô hình?

Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta đã được trao cho một "tấm bản đồ" mặc định dẫn đến thành công: vào một trường đại học danh tiếng, kiếm một công việc tốt, thăng tiến trong sự nghiệp, mua nhà, lập gia đình... Mỗi gạch đầu dòng là một trạm dừng, một cột mốc đảm bảo cho một cuộc sống hạnh phúc và trọn vẹn. Chúng ta coi đó là kim chỉ nam, là thước đo giá trị bản thân và nỗ lực không ngừng để "tick" vào từng ô vuông một.

Tại sao chúng ta lại ám ảnh với việc "tick" vào các ô vuông thành tựu?

Sự hấp dẫn của "checklist" này nằm ở tính rõ ràng của nó. Trong một thế giới đầy biến động và bất định, những mục tiêu cụ thể như "được thăng chức" hay "mua được căn hộ đầu tiên" mang lại cho chúng ta cảm giác kiểm soát. Chúng là những ngọn hải đăng hữu hình, giúp ta định hướng và đo lường sự tiến bộ. Mỗi lần gạch đi một mục, não bộ tiết ra một liều dopamine, tạo ra cảm giác thỏa mãn tức thời, củng cố niềm tin rằng chúng ta đang đi đúng hướng. Áp lực từ xã hội, sự kỳ vọng của gia đình và việc so sánh bản thân với bạn bè trên mạng xã hội càng khiến chúng ta tin rằng, con đường duy nhất để có được sự công nhận và hạnh phúc đích thực là phải hoàn thành bản checklist này càng nhanh càng tốt.

Giới thiệu "Arrival Fallacy": Lời hứa dối trá rằng "tôi sẽ hạnh phúc khi..."

Vấn đề nằm ở chỗ, tấm bản đồ này đi kèm một lời hứa hẹn đầy cám dỗ nhưng cũng vô cùng sai lầm: "Tôi sẽ thực sự hạnh phúc KHI tôi đạt được [điền mục tiêu vào đây]". Nhà tâm lý học tích cực Tal Ben-Shahar từ Đại học Harvard gọi đây là "Arrival Fallacy" – hay "ảo tưởng khi đến đích". Đây là niềm tin sai lầm rằng một khi chúng ta đạt được một mục tiêu giá trị nào đó, chúng ta sẽ bước vào một trạng thái hạnh phúc vĩnh viễn.

Sự thật là, niềm vui từ thành tựu thường rất ngắn ngủi. Nó giống như khi bạn leo một ngọn núi ròng rã nhiều ngày, cảm giác chinh phục trên đỉnh chỉ kéo dài vài phút trước khi bạn nhận ra mình phải tìm một ngọn núi khác cao hơn để leo. Hiện tượng này được lý giải bởi một khái niệm tâm lý khác gọi là "Hedonic Treadmill" (Vòng lặp khoái lạc). Con người có xu hướng nhanh chóng quay trở lại mức độ hạnh phúc cơ bản sau những sự kiện tích cực (hoặc tiêu cực). Niềm vui của việc được tăng lương sẽ sớm bị lu mờ bởi những hóa đơn mới, và niềm tự hào về chức danh mới sẽ sớm bị thay thế bởi những áp lực và trách nhiệm mới. Chúng ta cứ mãi chạy trên một chiếc máy chạy bộ, nỗ lực không ngừng nhưng vẫn đứng yên tại chỗ về mặt cảm xúc.

Câu chuyện của Tùng và chiếc ghế Tech Lead trống rỗng

Tùng, 30 tuổi, là một lập trình viên tài năng. Suốt 5 năm, mục tiêu duy nhất anh theo đuổi là chiếc ghế Tech Lead tại công ty công nghệ hàng đầu anh đang làm việc. Đó không chỉ là một chức danh, đó là sự công nhận, là bằng chứng cho năng lực và sự cống hiến của anh.

Hành trình chinh phục mục tiêu: Những đêm không ngủ, những hy sinh

Cuộc sống của Tùng trong những năm đó là một chuỗi những dòng code, những ly cà phê đặc quánh và những đêm dài bên máy tính. Anh từ chối những buổi tụ tập bạn bè để hoàn thành nốt một feature khó. Anh hy sinh những kỳ nghỉ để học thêm về kiến trúc hệ thống. Mỗi dự án thành công, mỗi lời khen từ cấp trên đều là một bước đệm, một liều doping giúp anh tiến gần hơn đến mục tiêu. Anh tìm thấy niềm vui trong việc giải quyết những bài toán phức tạp, trong sự căng thẳng trước mỗi lần ra mắt sản phẩm. Áp lực thành công không làm anh chùn bước, ngược lại, nó còn là động lực để anh cố gắng hơn nữa. Anh yêu cái cảm giác được "săn đuổi".

Khoảnh khắc trên đỉnh cao: Sự hụt hẫng không lời giải đáp

Và rồi ngày đó cũng đến. Email thông báo thăng chức hiện lên, Tùng chính thức trở thành Tech Lead. Anh ăn mừng cùng đồng nghiệp, nhận lời chúc mừng từ gia đình. Nhưng chỉ một tuần sau, khi sự phấn khích ban đầu lắng xuống, một cảm giác lạ lẫm bắt đầu xâm chiếm. Ngồi trong những cuộc họp chiến lược, thay vì cảm thấy quyền lực, anh lại thấy xa cách. Nhìn vào những dòng code của đội nhóm, thay vì cảm thấy tự hào, anh lại thấy một sự mệt mỏi vô hình. Mục tiêu lớn nhất của anh đã hoàn thành. Ngọn núi anh khao khát chinh phục đã ở dưới chân. Nhưng trên đỉnh cao này, anh chỉ thấy sương mù và một sự trống rỗng đến lạnh người. Anh nhận ra mình đã bị burnout sau khi đạt mục tiêu, một tình trạng mà anh chưa từng nghĩ tới.

Bài học nhận ra: Anh đã yêu việc "săn đuổi" hơn là "chiến tích"

Sau nhiều tuần vật lộn với cảm giác mất phương hướng, Tùng dần nhận ra một sự thật quan trọng về chính mình. Niềm vui thực sự của anh không nằm ở chức danh "Tech Lead". Nó nằm trong quá trình. Nó nằm ở những đêm cùng đồng đội vá lỗi hệ thống, ở cảm giác vỡ òa khi tìm ra một giải pháp thanh lịch cho một vấn đề hóc búa, ở sự trưởng thành qua từng dự án. Anh nhận ra mình đã quá tập trung vào việc "đến đích" mà quên mất rằng chính cuộc sống là hành trình. Anh đã yêu việc săn đuổi, việc giải quyết vấn đề, việc học hỏi không ngừng. Và khi cuộc săn đuổi kết thúc, anh không biết phải làm gì tiếp theo. Anh đã tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong sự nỗ lực, chứ không phải ở phần thưởng cuối cùng.

"Reset" lại định nghĩa về "tiến bộ": Biến hành trình thành điểm đến

Câu chuyện của Tùng không phải là cá biệt. Đó là lời cảnh tỉnh cho những ai đang đặt cược toàn bộ hạnh phúc của mình vào một vạch đích trong tương lai. Vậy làm thế nào để thoát khỏi chiếc bẫy "Arrival Fallacy" và tìm lại niềm vui? Câu trả lời nằm ở việc định nghĩa lại khái niệm "tiến bộ" và học cách yêu chính hành trình mình đang đi.

Học cách trân trọng "quãng nghỉ": Vẻ đẹp của những khoảng lặng

Trong một xã hội tôn sùng sự bận rộn, chúng ta thường cảm thấy tội lỗi khi không làm gì cả. Chúng ta coi những khoảng lặng giữa các mục tiêu là sự lãng phí thời gian. Nhưng hãy thử nghĩ về một bản nhạc, chính những nốt lặng mới tạo ra giai điệu. Những "quãng nghỉ" này là cơ hội để bạn hồi phục năng lượng, để suy ngẫm về những gì đã học được, và để tự hỏi bản thân xem con đường mình đang đi có thực sự là điều mình mong muốn. Hãy cho phép mình được "chán", được nghỉ ngơi mà không cần cảm thấy áp lực phải lập tức tìm kiếm một mục tiêu cuộc đời mới.

Đặt mục tiêu "quá trình" thay vì mục tiêu "kết quả"

Đây là một sự thay đổi tinh vi nhưng cực kỳ mạnh mẽ trong tư duy. Thay vì đặt những mục tiêu chỉ tập trung vào kết quả cuối cùng (outcome-based goals), hãy chuyển sang những mục tiêu tập trung vào quá trình và sự học hỏi (process-based goals). Điều này giúp bạn lấy lại quyền kiểm soát và tìm thấy niềm vui trong những hành động hàng ngày.

  • Thay vì: "Được thăng chức lên vị trí Manager trong năm nay."
  • Hãy thử: "Học và áp dụng thành thạo 3 kỹ năng quản lý mới (như đưa phản hồi, ủy quyền công việc, lập kế hoạch) trong quý này."
  • Thay vì: "Mua được một căn nhà."
  • Hãy thử: "Dành dụm 15% thu nhập mỗi tháng và tìm hiểu về các kênh đầu tư an toàn."

Khi bạn tập trung vào quá trình, mỗi ngày đều có thể là một chiến thắng nhỏ. Bạn sẽ tìm thấy sự thỏa mãn trong việc mình giỏi hơn ngày hôm qua, chứ không phải chờ đợi một sự công nhận từ bên ngoài.

3 thực hành nhỏ để tìm lại niềm vui trên đường đi

Để việc sống cho hiện tại không chỉ là khẩu hiệu, bạn có thể bắt đầu với những hành động nhỏ, cụ thể ngay hôm nay. Đây là cách để bạn rèn luyện cơ bắp "tận hưởng hành trình" và phát triển bản thân một cách bền vững:

  • Ghi nhật ký tiến trình (Progress Journal): Mỗi cuối ngày, thay vì liệt kê những việc đã làm (to-do list), hãy viết xuống 1-2 điều bạn đã học được, một thử thách bạn đã vượt qua, hoặc một khoảnh khắc bạn cảm thấy tự hào về nỗ lực của mình. Điều này giúp bạn nhận ra sự trưởng thành diễn ra mỗi ngày, không chỉ ở các cột mốc lớn.
  • Thực hành lòng biết ơn cho những nỗ lực nhỏ: Hãy biết ơn chính bản thân vì đã nỗ lực, dù kết quả có ra sao. Biết ơn vì đã dám thử một điều mới, biết ơn vì đã không bỏ cuộc khi gặp khó khăn. Lòng biết ơn chuyển sự tập trung từ những gì bạn "chưa có" sang những gì bạn "đang làm".
  • "Lên lịch" cho những hoạt động vô vị lợi: Hãy dành thời gian cố định trong tuần cho những hoạt động bạn làm chỉ vì bạn thích, không nhằm mục đích phát triển sự nghiệp hay kiếm tiền. Đó có thể là chơi một bản nhạc sai nốt, vẽ một bức tranh nguệch ngoạc, đi dạo không mục đích. Những hoạt động này phá vỡ tư duy "mọi thứ đều phải hiệu quả" và nhắc nhở bạn rằng niềm vui có thể đến từ những điều đơn giản nhất.

Hạnh phúc không phải là một trạm dừng nơi bạn có thể đến và ở lại mãi mãi. Nó là dòng chảy, là cảm giác bạn trải nghiệm được khi đang di chuyển, đang học hỏi và đang trưởng thành. Giá trị thực sự không nằm ở những danh hiệu bạn đạt được, mà nằm trong con người bạn trở thành qua những thử thách và nỗ lực hàng ngày. Đôi khi, cho phép bản thân được tận hưởng cả những lúc "chẳng đi đến đâu cả" lại chính là con đường ngắn nhất dẫn bạn đến sự bình yên và tìm thấy ý nghĩa cuộc sống thực sự.

Tối nay, thay vì mở laptop lên kế hoạch cho những mục tiêu của ngày mai, hãy thử dành năm phút. Lấy một cuốn sổ, và viết xuống một điều, dù là nhỏ nhất, mà bạn tự hào về bản thân trong ngày hôm nay.

Ý kiến của bạn