Chẳng ai cản bạn, ngoài nỗi sợ “chưa đủ tốt” ở bên trong

trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 30/10/2025

Chẳng ai cản bạn, ngoài nỗi sợ “chưa đủ tốt” ở bên trong

Hãy thành thật một chút: trong máy tính của bạn, có một thư mục tên là “Dự án mơ ước”, “Kế hoạch X”, hay một cái tên nào đó tương tự, đã phủ bụi bao lâu rồi? Có lẽ đó là ý tưởng về một quán cà phê nhỏ, một kênh YouTube chia sẻ đam mê, một thương hiệu thời trang cá nhân, hay đơn giản là một cuốn sách bạn luôn muốn viết.

Tôi cá rằng bạn vẫn nhớ như in cái cảm giác rạo rực ban đầu. Những đêm không ngủ để phác thảo ý tưởng, những giờ liền say sưa nghiên cứu thị trường, những trang ghi chú chi chít kế hoạch chi tiết. Năng lượng lúc đó dường như vô tận. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, sự hào hứng ban đầu lắng xuống, nhường chỗ cho một sự im lặng đáng sợ. Thư mục ấy ngày càng ít được mở ra. Và mỗi lần nghĩ đến, một giọng nói quen thuộc lại thì thầm bên tai: “Chưa được đâu”, “Mình cần chuẩn bị thêm”, “Ý tưởng này chưa đủ độc đáo”, “Phải chờ thời điểm hoàn hảo đã”.

Giọng nói đó, quen thuộc đến đau lòng, chính là biểu hiện của nỗi sợ “chưa đủ tốt”. Nó là một nhà tù vô hình do chính chúng ta xây nên, giam cầm những hoài bão lớn lao nhất. Bài viết này không phải để dạy bạn cách làm giàu hay khởi nghiệp thành công. Nó dành cho những ai đang cảm thấy bị mắc kẹt bởi chính những tiêu chuẩn của mình, để cùng nhau soi chiếu và tìm cách tháo dỡ rào cản lớn nhất trên hành trình sự nghiệp: rào cản của bản thân.

Bức tường vô hình mang tên “Sự hoàn hảo”

Chúng ta thường nghĩ rằng để bắt đầu một điều gì đó quan trọng, mọi thứ phải được sắp đặt hoàn hảo. Một kế hoạch không một kẽ hở, một kỹ năng đã được mài giũa đến mức thượng thừa, một nguồn vốn dồi dào, và một thị trường rộng mở chào đón. Nhưng sự thật là, “ngày hoàn hảo” đó không bao giờ tồn tại. Việc theo đuổi nó thực chất là một cách để chúng ta trốn tránh đối mặt với rủi ro.

Tại sao chúng ta cứ mãi đợi một “ngày đẹp trời” không bao giờ đến?

Đằng sau sự chờ đợi này là những cơ chế tâm lý phức tạp mà bộ não dùng để bảo vệ chúng ta. Hai trong số những “thủ phạm” chính là Hội chứng kẻ mạo danh (Imposter Syndrome)Tâm lý né tránh rủi ro (Risk Aversion).

  • Hội chứng kẻ mạo danh thì thầm vào tai bạn rằng bạn không thực sự giỏi giang như người khác nghĩ. Mọi thành công trước đây chỉ là do may mắn, và nếu bạn bắt đầu dự án này, mọi người sẽ “phát hiện” ra bạn chỉ là một kẻ bất tài. Nỗi sợ bị phơi bày này tạo ra một áp lực khổng lồ: sản phẩm của bạn phải hoàn hảo, không một tì vết, để chứng minh bạn xứng đáng. Nhưng vì sự hoàn hảo là bất khả thi, bạn chọn cách không làm gì cả. Không làm, sẽ không có bằng chứng cho thấy bạn “thất bại”.

  • Tâm lý né tránh rủi ro là một cơ chế sinh tồn cổ xưa. Đối với bộ não, nỗi đau từ việc mất mát (ví dụ: thất bại, bị chê bai) thường lớn hơn cảm giác sung sướng từ việc đạt được thành công. Vì vậy, nó có xu hướng chọn con đường an toàn, quen thuộc – đó là không làm gì. Việc ở yên trong vùng an toàn, dù có nhàm chán và tù túng, vẫn “dễ chịu” hơn là đối mặt với khả năng thất bại. Nỗi sợ thất bại trở thành một cái bóng khổng lồ, che lấp cả khát khao được sống với đam mê.

Khi “chuẩn bị kỹ lưỡng” chỉ là một chiếc áo khoác đẹp cho sự trì hoãn

Đừng hiểu lầm, sự chuẩn bị là cần thiết. Nhưng có một ranh giới mong manh giữa việc chuẩn bị để hành động và chuẩn bị để… không bao giờ phải hành động. Đây là một hình thức sự trì hoãn tinh vi, bởi nó cho chúng ta cảm giác mình vẫn đang “làm việc” và “tiến bộ”.

Bạn dành hàng tháng trời để đọc thêm 10 cuốn sách, tham gia thêm 5 khóa học, chỉnh sửa kế hoạch kinh doanh đến lần thứ 20. Bạn tự nhủ rằng mình đang làm việc rất chăm chỉ. Nhưng thực chất, bạn đang dùng chính sự bận rộn đó để né tránh bước đi đáng sợ nhất: bước đầu tiên. Bước đi công khai sản phẩm, chia sẻ ý tưởng, gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho khách hàng. Bởi vì một khi đã hành động, bạn sẽ phải đối mặt với kết quả, với những lời phán xét, và với khả năng không được như ý. Việc “chuẩn bị” mãi mãi sẽ giữ bạn an toàn trong thế giới của lý thuyết.

Câu chuyện của An và tiệm nến thơm chỉ tồn tại trên giấy

An, một nhân viên văn phòng 28 tuổi, có một tình yêu mãnh liệt với các loại mùi hương. Cô có thể phân biệt hàng chục loại tinh dầu khác nhau và luôn mơ ước về một thương hiệu nến thơm thủ công của riêng mình, mang đậm dấu ấn cá nhân. Giấc mơ đó không hề viển vông. An đã có một kế hoạch kinh doanh chi tiết, một cái tên thương hiệu rất kêu, và thậm chí đã phác thảo vài mẫu mã sản phẩm.

Dự án đó đã nằm trên máy tính của An suốt 2 năm.

Hai năm, một giấc mơ, và cái giá của sự chờ đợi

Năm đầu tiên, An nói cô cần tìm được nguồn cung cấp sáp nến “hoàn hảo” – phải là sáp cọ hữu cơ, có chứng nhận bền vững, và giá cả phải chăng. Cô dành hàng tháng trời liên hệ với hàng chục nhà cung cấp, so sánh từng thông số nhỏ nhất, nhưng không một ai đáp ứng được 100% tiêu chí của cô. "Chất lượng là quan trọng nhất," cô tự nhủ.

Năm thứ hai, lý do chuyển sang thiết kế. An cảm thấy logo mình tự phác thảo “chưa đủ chuyên nghiệp”. Cô muốn một bộ nhận diện thương hiệu thật sự “độc đáo và có chiều sâu”. Cô xem hàng trăm portfolio của các nhà thiết kế, nhưng vẫn chần chừ không dám chọn ai vì sợ họ không lột tả được “linh hồn” của thương hiệu. Song song đó, cô lại cho rằng mình cần học thêm một khóa học chuyên sâu về marketing online để đảm bảo khi ra mắt, sản phẩm sẽ “viral” ngay lập tức.

Mỗi một lý do “chưa đủ tốt” lại mọc lên ngay khi lý do trước đó được giải quyết. Cái cớ “hoàn hảo” trở thành một vòng lặp vô tận của sự trì hoãn.

Cho đến một buổi chiều cuối tuần, khi lướt mạng xã hội, An sững người. Một thương hiệu nến thơm mới toanh vừa ra mắt, với câu chuyện và định hướng rất giống với những gì cô ấp ủ. Logo của họ không quá đặc sắc, hình ảnh sản phẩm trông còn khá “cây nhà lá vườn”. Nhưng họ đã làm được một điều mà An không làm được: họ đã ra mắt. Họ đã bán những hũ nến đầu tiên. Họ đã nhận được những phản hồi đầu tiên từ khách hàng. Họ đã tồn tại.

Cảm giác của An lúc đó không phải là tức giận, mà là một sự tiếc nuối đến cay đắng. Cô nhận ra, trong hai năm qua, thị trường không hề chờ đợi cô. Giấc mơ không hề chờ đợi sự hoàn hảo của cô. Người duy nhất cản đường cô, không ai khác, chính là bản thân mình.

Bài học cay đắng: Kẻ thù lớn nhất nằm ngay trong tâm trí

Câu chuyện của An cho thấy một sự thật phũ phàng: kẻ thù của “tốt” không phải là “tệ”, mà là “hoàn hảo”. Việc chờ đợi để có một sản phẩm 10/10 đã khiến An không có gì cả. Trong khi đó, người khác đã bắt đầu với một sản phẩm 6/10 hoặc 7/10 và đang dần cải thiện nó dựa trên phản hồi thực tế. Họ đang học hỏi, đang phát triển, đang tiến về phía trước. Còn An, với kế hoạch hoàn hảo của mình, vẫn đứng yên tại vạch xuất phát.

Đây chính là lúc chúng ta cần thấm thía triết lý “hoàn thành hơn hoàn hảo”. Một dự án được hoàn thành ở mức “đủ tốt” sẽ luôn có giá trị hơn vạn lần một ý tưởng hoàn hảo mãi mãi nằm trên giấy. Việc vượt qua chính mình không phải là làm một điều gì đó vĩ đại, mà là dám chấp nhận sự không hoàn hảo của bản thân và của sản phẩm ở giai đoạn đầu.

Hành động nhỏ hôm nay giá trị hơn vạn lần kế hoạch lớn ngày mai

Vậy làm sao để bắt đầu khi nỗi sợ vẫn còn đó? Câu trả lời không nằm ở một kế hoạch vĩ mô, mà ở những hành động nhỏ bé, cụ thể, và ngay lập tức. Chúng ta cần phá vỡ xiềng xích của sự cầu toàn bằng cách hành động, dù là những bước đi vụng về nhất.

Định nghĩa lại “sẵn sàng” – Bắt đầu khi bạn chỉ có 80%, thậm chí 60%

Hãy từ bỏ ý nghĩ rằng bạn phải “sẵn sàng 100%” mới được phép bắt đầu. Trong thế giới thực, không ai bắt đầu với sự sẵn sàng tuyệt đối. Google ra mắt với một giao diện đơn giản đến khó tin. Facebook ban đầu chỉ là một mạng lưới nội bộ cho sinh viên Harvard. Họ đều bắt đầu với một “phiên bản đủ dùng” (Minimum Viable Product - MVP), sau đó liên tục cải tiến dựa trên phản hồi của người dùng.

Hãy tự hỏi: “Phiên bản 60% của dự án này trông như thế nào?”. Có thể đó là một blog với 3 bài viết đầu tiên thay vì một website hoàn chỉnh. Có thể đó là bán thử 10 hũ nến cho bạn bè và người thân thay vì sản xuất hàng loạt. Việc hạ thấp tiêu chuẩn ban đầu không có nghĩa là bạn dễ dãi, mà là bạn đang cho phép mình có cơ hội được bắt đầu, được học hỏi và được trưởng thành. Đó là một chiến lược thông minh để phát triển bản thân.

Sức mạnh của 5 giây: “5-4-3-2-1… Làm thôi!”

Bộ não của chúng ta rất giỏi trong việc tìm lý do để trì hoãn. Khi bạn có một ý định hành động, bạn chỉ có khoảng 5 giây trước khi não bộ bắt đầu “can thiệp” và kéo bạn lại. Quy tắc 5 giây của Mel Robbins là một công cụ đơn giản nhưng cực kỳ mạnh mẽ để chống lại điều này.

Mỗi khi bạn biết mình cần làm một việc gì đó để tiến gần hơn đến mục tiêu (dù là việc nhỏ nhất như gửi một email, viết một dòng code, phác thảo một ý tưởng) nhưng lại cảm thấy chần chừ, hãy đếm ngược: 5… 4… 3… 2… 1… và hành động NGAY LẬP TỨC. Đừng cho não bộ có thời gian để suy nghĩ, để phân tích, để sợ hãi. Việc đếm ngược sẽ chuyển sự tập trung của bạn từ việc lo lắng sang hành động. Hãy thử áp dụng nó cho một việc bạn đã trì hoãn: thay vì nghĩ về việc viết cả một chương sách, hãy dùng quy tắc 5 giây để mở file Word và viết một câu đầu tiên.

Tìm một “đồng minh”: Lời hứa biến ý định thành hành động

Nỗi sợ và sự trì hoãn thường phát triển mạnh mẽ nhất trong im lặng. Khi bạn giữ kín dự định của mình, việc từ bỏ nó cũng trở nên thật dễ dàng. Không ai biết, không ai phán xét.

Hãy phá vỡ sự im lặng đó. Chọn một người bạn thật sự tin tưởng, một người luôn ủng hộ bạn, và chia sẻ với họ về kế hoạch của mình. Không phải để khoe khoang, mà là để tạo ra một cơ chế cam kết. Hãy nói với họ: “Tuần này, tớ sẽ hoàn thành việc X”. Chỉ một lời nói đơn giản như vậy cũng đã biến một ý định mơ hồ trong đầu thành một lời hứa cụ thể. Áp lực tích cực từ việc không muốn làm người bạn đó thất vọng sẽ trở thành một động lực mạnh mẽ để bạn hành động, để bạn thực sự sống cho chính mình và theo đuổi điều mình tin tưởng.

Cuối cùng, hãy nhớ rằng con đường vượt qua chính mình không phải là một cuộc chạy nước rút, mà là một hành trình của vô số bước chân nhỏ. Mỗi hành động không hoàn hảo bạn thực hiện hôm nay đều là một viên gạch xây nên lâu đài ước mơ của bạn ngày mai.

Rào cản lớn nhất không phải là thị trường cạnh tranh, không phải là thiếu vốn, cũng không phải là thiếu kỹ năng. Rào cản lớn nhất chính là những tiêu chuẩn phi thực tế mà bạn tự đặt ra cho mình. Sự tiến bộ thực sự không đến từ việc lập một kế hoạch hoàn hảo, mà đến từ những hành động không hoàn hảo được thực hiện một cách kiên trì. Đừng để những ý tưởng tuyệt vời, những hoài bão rực rỡ của bạn chết dần trong im lặng chỉ vì nỗi sợ “chưa đủ tốt”.

Hôm nay, ngay sau khi đọc xong bài viết này, hãy thử làm một việc nhỏ nhất trong kế hoạch của bạn. Dù nó vụng về, dù nó đơn sơ, dù nó chưa hoàn hảo. Hãy làm nó đi.

Ý kiến của bạn