Mông lung như một trò đùa: Cái giá phải trả khi không biết mình đang làm gì

trong Tài chính cá nhân - Cập nhật lần cuối: 29/10/2025

Mông lung như một trò đùa: Cái giá phải trả khi không biết mình đang làm gì

8 giờ sáng. Tiếng lách cách đều đặn của bàn phím vang lên trong văn phòng yên tĩnh. Màn hình máy tính hiện lên một danh sách dài những việc cần làm, nhưng trong đầu bạn lại là một khoảng trống mênh mông. Bạn lơ đãng mở Facebook, lướt qua những bức ảnh rạng rỡ của bạn bè: một người vừa nhận quyết định thăng chức, người khác khoe ảnh du lịch châu Âu, một cặp đôi vừa kỷ niệm 5 năm ngày cưới. Một cảm giác quen thuộc, nặng trĩu ập đến. Bạn vội vàng tắt tab mạng xã hội, nhìn chằm chằm vào file Excel trước mặt, và câu hỏi khắc khoải lại vang lên trong tâm trí: “Mình đang làm gì với cuộc đời mình vậy?”

Nếu bạn từng trải qua buổi sáng như thế, bạn không hề đơn độc. Cảm giác mất phương hướng, cảm giác không biết mình muốn gì không phải là một thất bại cá nhân, mà là một trải nghiệm gần như phổ biến của những người trẻ trong độ tuổi 25-35. Nó len lỏi vào những khoảnh khắc tĩnh lặng, biến sự nghiệp mà bạn từng tự hào trở nên vô vị, và khiến tương lai trông như một màn sương mờ mịt. Chúng ta gọi nó là "mông lung", một từ nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sức nặng của nó có thể nghiền nát sự tự tin và niềm vui sống của bất kỳ ai.

Đằng sau sự mông lung: Những nỗi sợ vô hình đang ghìm chân bạn

Tại sao cảm giác “không biết mình đang làm gì” lại đáng sợ đến vậy? Nó không chỉ là sự thiếu định hướng đơn thuần. Sâu bên dưới vẻ ngoài bình thản, đó là một cơn bão của những nỗi sợ hãi vô hình, âm thầm bào mòn chúng ta mỗi ngày.

Nỗi sợ lãng phí "những năm tháng vàng son"

Xã hội luôn nói với chúng ta rằng độ tuổi 20-30 là giai đoạn "vàng" để xây dựng sự nghiệp, để bứt phá và tạo dựng nền tảng. Áp lực phải tận dụng từng giây, từng phút để "leo lên" khiến bất kỳ khoảng dừng nào cũng trở thành một sự lãng phí tội lỗi. Khi bạn mất phương hướng, mỗi ngày trôi qua không có mục tiêu rõ ràng đều cảm giác như bạn đang tự tay vứt bỏ cơ hội quý giá nhất của đời mình. Nỗi sợ này tạo ra một vòng luẩn quẩn: bạn càng sợ lãng phí thời gian, bạn càng không dám dừng lại để thực sự tìm hiểu mình muốn gì, và kết quả là bạn tiếp tục đi trên con đường không thuộc về mình, lãng phí thời gian một cách triệt để hơn.

Áp lực đồng trang lứa và chiếc gương mạng xã hội

Chưa bao giờ áp lực đồng trang lứa lại hiện hữu rõ ràng như trong thời đại kỹ thuật số. Chỉ cần một cú lướt nhẹ trên mạng xã hội, bạn đã có thể thấy một phiên bản hoàn hảo của cuộc đời người khác: thành công, hạnh phúc, viên mãn. Chúng ta vô thức so sánh "hậu trường" đầy rối ren của mình với "sân khấu" được trau chuốt kỹ lưỡng của họ. Câu hỏi "Tại sao mọi người đều có vẻ ổn, trừ mình?" cứa vào lòng tự trọng. Áp lực này khiến cảm giác mông lung không chỉ là vấn đề cá nhân, mà còn là một sự "thua kém" trong cuộc đua vô hình mà chính chúng ta tự đặt ra. Bạn cảm thấy mình đang bị bỏ lại phía sau, đơn độc và lạc lõng.

Nỗi sợ đưa ra một lựa chọn sai lầm

Khi đứng trước nhiều ngã rẽ mà không biết đâu là lối đi đúng, nỗi sợ chọn sai trở nên tê liệt. Bạn sợ rằng nếu mình dấn thân vào một con đường mới, nó có thể là một ngõ cụt. Bạn sợ rằng việc từ bỏ công việc hiện tại, dù nhàm chán, sẽ là một quyết định ngu ngốc mà bạn sẽ hối hận. Nỗi sợ này khiến chúng ta mắc kẹt trong vùng an toàn khó chịu. Thà chịu đựng sự mông lung quen thuộc còn hơn đối mặt với rủi ro của một lựa chọn sai lầm. Sự tê liệt vì phân tích (analysis paralysis) này ngăn cản mọi hành động, khiến chúng ta dậm chân tại chỗ trong khi khao khát bên trong vẫn gào thét đòi thay đổi.

Khi ta cố lờ đi tiếng nói bên trong: Cái giá của sự im lặng

Nhiều người trong chúng ta chọn cách phớt lờ cảm giác mông lung. Chúng ta tự nhủ "ai cũng thế thôi", "cứ làm việc chăm chỉ rồi mọi chuyện sẽ ổn". Nhưng việc cố tình im lặng trước tiếng nói bên trong sẽ dẫn đến những hậu quả nặng nề hơn bạn tưởng. Đây không phải là một giai đoạn sẽ tự động qua đi nếu bạn vờ như nó không tồn tại.

Kiệt sức và Burnout: Khi tâm hồn cạn kiệt năng lượng

Làm một công việc không còn mang lại ý nghĩa giống như lái một chiếc xe không có xăng. Bạn có thể cố đẩy nó đi một đoạn, nhưng chẳng bao lâu, bạn sẽ kiệt sức. Tình trạng burn out không chỉ là mệt mỏi về thể chất. Nó là sự cạn kiệt về cảm xúc, sự hoài nghi về giá trị bản thân và công việc mình làm. Mỗi buổi sáng thức dậy là một cuộc đấu tranh. Động lực biến mất, thay vào đó là cảm giác trống rỗng và thờ ơ. Khi bạn phớt lờ sự mất phương hướng, bạn đang ép tâm hồn mình làm việc quá sức, dẫn đến một sự sụp đổ không thể tránh khỏi.

Những quyết định vội vàng để lấp đầy khoảng trống

Để thoát khỏi cảm giác khó chịu của sự mông lung, chúng ta có xu hướng đưa ra những quyết định bốc đồng. Bạn có thể vội vàng nhận một công việc mới chỉ vì lương cao hơn một chút, mà không xem xét liệu nó có phù hợp với giá trị của bạn hay không. Bạn có thể lao vào một mối quan hệ mới chỉ để không cảm thấy cô đơn. Những quyết định "chữa cháy" này thường chỉ là giải pháp tạm thời. Chúng có thể giúp bạn lấp đầy khoảng trống trong ngắn hạn, nhưng về lâu dài, chúng chỉ dẫn bạn đến một ngã rẽ sai lầm khác, khiến hành trình tìm lại chính mình càng thêm gian nan.

Đánh mất bản sắc: Bạn là ai khi không có những danh xưng?

Cái giá đắt nhất của việc phớt lờ sự mông lung là đánh mất kết nối với bản thể sâu sắc nhất của mình. Bạn dần đồng hóa bản thân với công việc, với những kỳ vọng của xã hội, với những gì người khác nghĩ về bạn. Bạn là "Trưởng phòng Marketing", là "con ngoan trò giỏi", là "một người có cuộc sống ổn định". Nhưng khi tước bỏ hết những danh xưng đó, bạn là ai? Khi bạn không còn lắng nghe tiếng nói bên trong, bạn sẽ quên mất mình thực sự yêu thích điều gì, điều gì khiến trái tim bạn rung động, và giá trị cốt lõi nào dẫn lối cho cuộc đời bạn. Bạn tồn tại, nhưng không thực sự sống.

Chấp nhận "không biết": Bước đầu tiên để tìm lại phương hướng thực sự

Vậy phải làm sao? Câu trả lời có thể khiến bạn ngạc nhiên: hãy bắt đầu bằng việc chấp nhận rằng "tôi không biết". Thay vì xem sự mông lung là một lời nguyền, hãy thử nhìn nó như một cơ hội. Một khoảng trống không phải là hư vô, nó là không gian để những điều mới mẻ được nảy mầm. Đây chính là bản chất của cái gọi là khủng hoảng 1/4 cuộc đời (Quarter-life Crisis) – một giai đoạn chuyển đổi cần thiết, một tín hiệu cho thấy con người cũ của bạn không còn phù hợp nữa và đã đến lúc bạn cần một phiên bản mới, chân thật hơn.

Chấp nhận "không biết" không có nghĩa là đầu hàng. Nó có nghĩa là bạn cho phép mình được dừng lại, được hít thở, được thành thật với chính mình. Đó là hành động dũng cảm nhất bạn có thể làm. Từ bỏ áp lực phải có mọi câu trả lời ngay lập tức chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa đầu tiên trên hành trình tìm lại chính mình. Sự không chắc chắn không phải là kẻ thù, nó là một người thầy, dạy chúng ta cách tin tưởng vào quá trình và lắng nghe trực giác của bản thân.

Câu chuyện của An: Từ bỏ việc phải biết mọi thứ để tìm thấy niềm vui

An, 28 tuổi, từng nghĩ rằng cô có mọi thứ trong tay. Một công việc ổn định tại một công ty truyền thông lớn, mức lương tốt, và một con đường sự nghiệp được vạch sẵn. Năm năm trôi qua, guồng quay công việc biến cô thành một cỗ máy hiệu quả. Nhưng bên trong, một cảm giác trống rỗng lớn dần. Những buổi tối Chủ nhật trở thành nỗi ám ảnh. Cô nhận ra mình đang sống một cuộc đời "đúng", nhưng không "thật".

Bước ngoặt xảy ra vào một buổi chiều thứ Ba, khi cô ngồi thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tính sau một cuộc họp căng thẳng. Cô chợt nhận ra mình không nhớ nổi lần cuối cùng mình thực sự cảm thấy vui vẻ hay hào hứng với công việc là khi nào. Cảm giác mất phương hướng ập đến như một cơn sóng dữ. Thay vì hoảng loạn tìm một công việc mới, An quyết định làm một điều khác biệt: cô cho phép mình không làm gì cả. Cô chấp nhận rằng mình đang lạc lối.

Hành trình của An không bắt đầu bằng một quyết định lớn lao, mà bằng những thử nghiệm nhỏ bé, những bước đi vụng về nhưng chân thật.

  • Lớp học gốm cuối tuần: Cô đăng ký một lớp học gốm, không phải để trở thành nghệ nhân, mà chỉ để làm một việc gì đó bằng tay, để cảm nhận sự kết nối với vật chất. Cảm giác se lạnh của đất sét, sự tập trung khi xoay bàn gốm, và cả những sản phẩm méo mó, không hoàn hảo đã mang lại cho cô một niềm vui thuần khiết. Đó là khoảnh khắc của sống chậm, nơi tâm trí cô hoàn toàn được giải phóng khỏi những áp lực công việc.
  • 10 phút viết nhật ký mỗi tối: An bắt đầu viết. Không phải để kể lể hay phân tích, mà chỉ để trút bỏ những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu ra trang giấy. Cô hỏi mình những câu đơn giản: "Hôm nay mình cảm thấy thế nào?", "Điều gì làm mình mỉm cười dù chỉ một chút?". Dần dần, những trang viết giúp cô nhận ra những khuôn mẫu cảm xúc của mình, những điều thực sự quan trọng với cô mà bấy lâu nay cô đã bỏ quên.
  • 15 phút tĩnh lặng mỗi sáng: Trước khi chạm vào điện thoại, An dành 15 phút ngồi yên lặng. Đôi khi cô chỉ tập trung vào hơi thở. Đôi khi cô để cho mọi suy nghĩ trôi qua mà không phán xét. Đây là lúc cô thực hành mindfulness (chánh niệm). Cô học cách quan sát cảm giác mông lung của mình như một đám mây trên bầu trời, nó ở đó, nhưng nó không phải là cô. Cô cũng học cách thực hành self-compassion (tự trắc ẩn), tự nói với mình rằng: "Không sao cả, lạc lối là một phần của hành trình. Mày đang làm tốt lắm rồi."

An vẫn chưa có một kế hoạch 5 năm hoàn hảo. Cô vẫn làm công việc cũ, nhưng với một tâm thế khác. Sự mông lung vẫn còn đó, nhưng nó không còn là một con quái vật đáng sợ. Nó trở thành một không gian yên tĩnh, một lời nhắc nhở rằng cô đang trong quá trình phát triển bản thânchữa lành. Cô đã học được rằng, việc tìm lại chính mình không phải là tìm ra một câu trả lời cuối cùng, mà là học cách nhảy múa với những câu hỏi.

Những bước đi nhỏ bạn có thể bắt đầu ngay hôm nay

Câu chuyện của An cho thấy rằng, để vượt qua sự mông lung, bạn không cần một cuộc cách mạng. Bạn chỉ cần những hành động nhỏ, kiên trì và đầy lòng trắc ẩn với chính mình. Dưới đây là vài gợi ý bạn có thể thử ngay.

Lắng nghe thay vì tìm kiếm

Thay vì điên cuồng tìm kiếm câu trả lời từ bên ngoài – từ sách self-help, từ các bài diễn thuyết truyền cảm hứng, từ lời khuyên của người khác – hãy thử quay vào bên trong và lắng nghe. Chú ý đến cơ thể bạn: Khi nào bạn cảm thấy căng thẳng? Hoạt động nào khiến bạn cảm thấy tràn đầy năng lượng? Chú ý đến cảm xúc của bạn: Điều gì khiến bạn tò mò, hứng thú? Điều gì khiến bạn cảm thấy chán nản, mệt mỏi? Câu trả lời thường đã có sẵn bên trong, chỉ là chúng ta đã quá ồn ào để có thể nghe thấy nó.

Thử nghiệm những "dự án nhỏ" không áp lực

Hãy coi cuộc sống của bạn như một phòng thí nghiệm. Tạo ra những "dự án nhỏ" để thu thập dữ liệu về chính mình. Mục tiêu không phải là tìm ra một sự nghiệp mới, mà là để khám phá. Bạn có thể:

  • Tham gia một workshop cuối tuần về một kỹ năng bạn luôn tò mò (viết lách, nhiếp ảnh, pha chế...).
  • - Đi tình nguyện cho một tổ chức mà bạn quan tâm.

  • Dành một buổi chiều đọc sách trong một quán cà phê lạ.
  • Thử nấu một món ăn phức tạp chưa từng làm.

Mỗi trải nghiệm, dù thành công hay thất bại, đều là một mảnh dữ liệu quý giá giúp bạn hiểu hơn về bản thân.

Thực hành lòng tự trắc ẩn mỗi ngày

Đây có lẽ là bước quan trọng nhất. Khi bạn cảm thấy mình đang tụt hậu, khi bạn tự trách mình vì sự mông lung, hãy dừng lại. Hãy tự hỏi: "Nếu một người bạn thân của mình đang ở trong tình huống này, mình sẽ nói gì với họ?". Chắc chắn bạn sẽ không chì chiết họ. Bạn sẽ an ủi, động viên và nhắc nhở họ rằng họ rất tuyệt vời. Hãy đối xử với bản thân bằng sự tử tế đó. Thừa nhận rằng đây là một giai đoạn khó khăn và bạn xứng đáng nhận được sự cảm thông, trước hết là từ chính mình.

Cho phép mình mông lung: Món quà của sự kiên nhẫn

Hành trình vượt qua cảm giác không biết mình muốn gì không phải là một đường thẳng. Sẽ có những ngày bạn cảm thấy tràn đầy hy vọng, và cũng sẽ có những ngày bạn lại chìm trong hoang mang. Điều quan trọng không phải là tìm ra câu trả lời cuối cùng, mà là học cách chung sống với những câu hỏi một cách bình an.

Hãy nhớ ba điều then chốt: Chấp nhận rằng mông lung là một phần tự nhiên của sự trưởng thành. Thử nghiệm những điều nhỏ bé để tái kết nối với niềm vui và sự tò mò bên trong. Và quan trọng nhất, hãy Lắng nghe chính mình bằng tất cả sự kiên nhẫn và lòng trắc ẩn.

Hôm nay, hãy cho phép mình không cần câu trả lời cho mọi thứ.

Ý kiến của bạn