Hôm nay có thể tối, nhưng đừng để tâm trí mình tắt đèn
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 15/11/2025
Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác đó chưa? Cái cảm giác khi bạn dồn hết tâm huyết, thời gian và cả một chút tiền tiết kiệm ít ỏi vào một thứ gì đó nhỏ bé, chỉ dành riêng cho mình. Nó không phải là một dự án lớn lao để thay đổi thế giới, mà là một góc nhỏ để thay đổi thế giới của riêng bạn. Rồi bỗng một ngày, tất cả sụp đổ. Không phải vì một biến cố kinh thiên động địa, mà bởi một sự cố lãng xẹt, từ trên trời rơi xuống theo đúng nghĩa đen.
Cái cảm giác hẫng một nhịp, ruột gan như bị ai đó bóp nghẹt. Năng lượng của cả một ngày, thậm chí cả một tuần, bỗng chốc bị rút cạn. Thế giới xung quanh vẫn vận hành, nhưng trong lòng bạn, một chiếc công tắc đã bị gạt xuống. Đèn đã tắt. Đó không phải là nỗi buồn của một thất bại vĩ đại, mà là sự mệt mỏi rã rời trước sự vô lý của cuộc đời. Một ngày tồi tệ không cần bắt đầu bằng một tin sét đánh, đôi khi, nó chỉ cần một vũng nước bẩn làm hỏng chậu hoa bạn yêu nhất.
Tại sao một 'chuyện không đâu' lại có sức nặng ngàn cân?
Chúng ta thường được dạy phải cứng rắn trước những thử thách lớn, nhưng lại không ai dạy chúng ta cách đối phó với những cú đấm bất ngờ từ những chuyện nhỏ nhặt. Thực tế, chính những "chuyện không đâu" này đôi khi lại có sức tàn phá ghê gớm đến tinh thần, khiến chúng ta cảm thấy kiệt sức và mất phương hướng. Tại sao lại như vậy?
Cú ngã đau điếng từ đỉnh cao của sự kỳ vọng
Khi ta dồn tâm sức vào một điều gì đó, dù nhỏ bé, ta không chỉ đang vun trồng một chậu cây hay sắp xếp một góc phòng. Ta đang vun trồng hy vọng, đang vẽ nên một bức tranh về bình yên nội tại. Ta mường tượng ra cảnh mình ngồi ở đó sau một ngày làm việc mệt nhoài, nhấp một ngụm trà, và cảm thấy thế giới thật dịu dàng. Kỳ vọng đó càng chi tiết, càng đẹp đẽ, thì cú ngã khi nó vỡ tan lại càng đau điếng.
Nó không chỉ là mất mát về vật chất, mà là sự sụp đổ của một viễn cảnh hạnh phúc mà ta đã tự tay xây dựng. Sự tương phản giữa thực tế phũ phàng và hình dung tươi đẹp tạo ra một khoảng trống cảm xúc sâu hoắm, khiến ta cảm thấy bị phản bội bởi chính nỗ lực của mình. Cảm giác bất lực khi nhận ra có những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, dù chúng ta đã cố gắng đến thế nào, chính là nguồn cơn của sự mệt mỏi sâu sắc.
Hiệu ứng domino cảm xúc: từ chiếc lá rơi đến cả khu rừng bão tố
Tâm trí của chúng ta có một xu hướng kỳ lạ: liên kết mọi thứ với nhau. Một sự cố nhỏ ở ban công không chỉ là một sự cố. Nó nhanh chóng trở thành một bằng chứng cho thấy "mọi thứ đều chống lại mình".
Từ "cái ban công hỏng rồi", suy nghĩ bắt đầu trượt dốc không phanh: "Mình thật xui xẻo" -> "Mình làm gì cũng không xong" -> "Công việc dạo này cũng tệ" -> "Các mối quan hệ cũng chẳng ra đâu vào đâu" -> "Cuộc đời mình thật bế tắc". Một viên domino nhỏ đổ xuống, kéo theo cả một hàng dài những lo âu và tự ti khác. Đây là lúc một ngày tồi tệ biến thành một tuần tồi tệ, thậm chí một tháng tồi tệ. Vấn đề không còn nằm ở sự việc ban đầu, mà ở cách chúng ta cho phép cảm xúc tiêu cực đó lan rộng và nhuộm đen toàn bộ bức tranh cuộc sống. Việc vượt qua khó khăn lúc này không chỉ là dọn dẹp một mớ hỗn độn, mà là ngăn chặn một cơn bão trong tâm trí.
Khi góc "chữa lành" bỗng thành đống tro tàn và câu chuyện bật công tắc
Minh, một cô bạn của tôi, là một nhân viên văn phòng điển hình ở Sài Gòn. Áp lực công việc, deadline, những cuộc họp triền miên và không gian sống chật chội khiến cô luôn khao khát một góc nhỏ để "thở". Cô quyết định biến cái ban công 4 mét vuông của mình thành một khu vườn mini, một "trạm sạc" năng lượng, một nơi để chữa lành tâm hồn.
Cô dành ra hai tháng cuối tuần, đi khắp các khu bán cây cảnh, tự tay trộn đất, chọn từng cái chậu gốm xinh xắn, lắp từng thanh kệ gỗ. Toàn bộ số tiền tiết kiệm từ khoản thưởng quý được đầu tư vào đó. Góc ban công từ một nơi phơi đồ nhàm chán đã biến thành một ốc đảo xanh mướt với hương thảo, oải hương và những chậu sen đá mọng nước. Đó là niềm tự hào, là thành quả, là nơi Minh tìm thấy chính mình sau những giờ làm việc căng thẳng.
"Mình đã làm sai điều gì?" - Cảm giác trống rỗng khi tâm huyết bỗng hóa thành không
Và rồi một buổi chiều thứ Bảy mưa tầm tã, thợ sửa điều hòa của nhà hàng xóm tầng trên đã vô ý làm đổ cả một xô nước xi măng đặc quánh xuống ban công của Minh. Khi cô về nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cô chết lặng. Toàn bộ khu vườn nhỏ bị bao phủ bởi một lớp xi măng xám xịt. Chậu vỡ, cây gãy nát, đất và xi măng hòa vào nhau thành một đống bùn lầy nhầy nhụa. Công sức hai tháng trời, niềm vui và cả niềm tự hào, tất cả đã trở thành một đống đổ nát theo đúng nghĩa đen.
Cảm xúc đầu tiên ập đến là sự sững sờ, rồi đến tức giận và uất nghẹn. Nhưng cảm giác tồi tệ nhất theo sau đó là sự trống rỗng và một câu hỏi cứ vang vọng trong đầu: "Tại sao lại là mình? Mình đã làm sai điều gì?". Cô đã không làm gì sai cả. Nhưng sự vô lý của tình huống khiến cô cảm thấy như thể chính vũ trụ đang trêu ngươi nỗ lực nhỏ nhoi của mình để có được một chút hạnh phúc. Đêm đó, Minh không dọn dẹp. Cô chỉ ngồi đó, nhìn đống đổ nát, và cảm thấy ánh đèn trong tâm trí mình đã thực sự tắt.
Khoảnh khắc quyết định: từ "Tại sao là tôi?" đến "Vậy, bây giờ thì sao?"
Sáng hôm sau, Minh vẫn ngồi ở đó, giữa đống lộn xộn. Nỗi buồn vẫn còn, nhưng cơn giận đã nguôi đi, chỉ còn lại sự mệt mỏi. Cô nhìn những mảnh chậu gốm vỡ, những chiếc lá dập nát dính đầy xi măng. Câu hỏi "Tại sao là tôi?" vẫn lởn vởn, nhưng nó không còn sức nặng như hôm qua. Nó giống như một câu hỏi vô nghĩa, không có lời đáp.
Và rồi, một câu hỏi khác, nhỏ bé và thực tế hơn, bắt đầu nhen nhóm trong đầu cô: "Vậy, bây giờ thì sao?".
Đây chính là khoảnh khắc "bật công tắc". Trong liệu pháp Nhận thức Hành vi (CBT), các chuyên gia gọi đây là "Tái định hình nhận thức" (Cognitive Reframing). Đó không phải là tự lừa dối mình rằng mọi chuyện đều ổn. Mà là chủ động thay đổi góc nhìn, chuyển sự tập trung từ một vấn đề không thể giải quyết (quá khứ, sự đã rồi) sang một hành động có thể thực hiện (hiện tại, tương lai gần). Câu hỏi "Tại sao?" kéo chúng ta vào vòng xoáy của sự dằn vặt và bất lực. Còn câu hỏi "Bây giờ thì sao?" lại mở ra một con đường, dù nhỏ, để bước tiếp. Nó là sự thừa nhận thực tại và tìm kiếm quyền kiểm soát, dù là nhỏ nhất, trong tình huống. Đây chính là biểu hiện của sức mạnh của tư duy.
Vẻ đẹp bất ngờ từ những mảnh vỡ: bài học về sự chấp nhận
Thay vì vứt bỏ mọi thứ, Minh bắt đầu dọn dẹp. Cô nhặt nhạnh từng mảnh gốm vỡ, rửa sạch chúng. Cô cứu những cây còn có thể cứu. Trong quá trình đó, cô nhận ra một điều. Vẻ đẹp của góc ban công không chỉ nằm ở thành quả cuối cùng – một khu vườn hoàn hảo. Nó còn nằm trong chính quá trình cô đã tạo ra nó: niềm vui khi chọn từng cái cây, cảm giác bình yên khi vun đất, sự háo hức khi thấy mầm non nhú lên.
Và giờ đây, vẻ đẹp lại nảy sinh từ chính đống đổ nát. Minh dùng những mảnh gốm vỡ để trang trí lại một vài chậu cây mới, tạo thành những hoa văn mosaic độc đáo. Cô trồng lại những loại cây mạnh mẽ hơn, dễ chăm sóc hơn. Góc ban công mới không hoàn hảo như cũ, nó mang trên mình những vết sẹo, những dấu tích của một "tai nạn". Nhưng chính vì thế, nó lại trở nên đặc biệt và kiên cường hơn. Nó trở thành một biểu tượng cho sự chấp nhận.
Trong thực hành chánh niệm (mindfulness), "Chấp nhận" (Acceptance) không có nghĩa là buông xuôi hay từ bỏ. Nó có nghĩa là thừa nhận thực tại như nó vốn là, không phán xét, không kháng cự. Khi Minh chấp nhận rằng khu vườn cũ đã mất, cô mới có thể nhìn thấy tiềm năng trong những gì còn lại. Cô đã biến một trải nghiệm tồi tệ thành một bài học sâu sắc về việc đối mặt với thử thách và tìm thấy vẻ đẹp trong sự không hoàn hảo.
3 cách thực tế để tìm thấy công tắc điện trong chính tâm trí bạn
Câu chuyện của Minh không phải là một phép màu. Đó là một quá trình chuyển đổi nhận thức mà bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể thực hành. Khi cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức và bóng tối như đang bao trùm, hãy thử 3 cách sau để tự mình "bật đèn" và tìm lại động lực.
Dành 15 phút để nỗi buồn được lên tiếng, một cách trọn vẹn
Phản ứng đầu tiên của chúng ta khi gặp chuyện không vui thường là cố gắng kìm nén nó hoặc giả vờ rằng mình ổn. Nhưng cảm xúc giống như nước, bạn càng cố chặn nó lại, nó sẽ càng tìm cách phá vỡ con đê một cách mạnh mẽ hơn. Thay vào đó, hãy cho phép mình được buồn. Một cách có chủ đích.
Hãy đặt đồng hồ hẹn giờ 15 phút. Trong 15 phút đó, bạn được phép chìm đắm hoàn toàn vào cảm xúc của mình: tức giận, thất vọng, buồn bã, khóc lóc. Hãy viết ra, nói ra, hoặc chỉ đơn giản là ngồi yên và cảm nhận nó. Đừng phán xét bản thân. Khi chuông reo, hãy hít một hơi thật sâu và tự nhủ: "Được rồi, thời gian cho nỗi buồn đã hết. Bây giờ là lúc làm một việc gì đó khác". Việc giới hạn thời gian giúp bạn thừa nhận cảm xúc của mình một cách an toàn mà không để nó nhấn chìm bạn cả ngày. Đây là một bước quan trọng trong việc chăm sóc sức khỏe tinh thần.
Tìm kiếm "mỏ neo": một hành động nhỏ bé bạn hoàn toàn kiểm soát
Cảm giác tồi tệ nhất khi đối mặt với thất bại là sự bất lực, cảm giác mất kiểm soát. Để chống lại nó, hãy tìm một hành động cực kỳ nhỏ bé mà bạn có toàn quyền quyết định và hoàn thành nó ngay lập tức. Đó chính là "mỏ neo" giúp bạn bám trụ lại với thực tại.
- Pha một tách trà thật ngon, tập trung vào từng công đoạn.
- Dọn dẹp đúng một góc bàn làm việc.
- Gấp lại chồng quần áo sạch.
- Trả lời một email mà bạn đã trì hoãn.
- Đi bộ 10 phút quanh khu nhà.
Hành động này không giải quyết được vấn đề lớn, nhưng nó gửi một thông điệp mạnh mẽ đến não bộ của bạn: "Tôi vẫn có thể kiểm soát được một điều gì đó. Tôi vẫn có thể tạo ra một sự thay đổi, dù là nhỏ nhất". Cảm giác hoàn thành một việc, dù nhỏ, sẽ giúp khôi phục lại cảm giác tự chủ và là bước đệm để bạn tìm lại động lực cho những việc lớn hơn.
Định nghĩa lại "ngày mai tươi sáng": không phải là hoàn hảo, mà là có-cố-gắng
Chúng ta thường bị ám ảnh bởi ý niệm về một "ngày mai tươi sáng" hoàn hảo, không có bất kỳ rắc rối nào. Kỳ vọng này vô tình tạo ra một áp lực khổng lồ. Khi một điều không hay xảy ra, ta lập tức coi cả ngày là một thất bại. Đây là một cái bẫy của tư duy "được ăn cả, ngã về không".
Hãy thử một định nghĩa mới, thực tế và nhân văn hơn: một ngày tốt đẹp không phải là một ngày không có khó khăn, mà là một ngày bạn đã có-sự-cố-gắng. Bạn đã cố gắng dậy sớm. Bạn đã cố gắng hoàn thành một phần công việc. Bạn đã cố gắng hít thở sâu khi cảm thấy căng thẳng. Bạn đã cố gắng dọn một mảnh vỡ trên ban công. Thay đổi lăng kính từ "kết quả hoàn hảo" sang "sự nỗ lực" sẽ giúp bạn cảm thấy tử tế hơn với chính mình. Nó biến mỗi ngày thành một cơ hội để ghi nhận sự kiên cường của bản thân, thay vì một bài kiểm tra mà bạn có thể trượt. Đây là cốt lõi của việc xây dựng một lối suy nghĩ tích cực bền vững.
Cuối cùng, hãy nhớ rằng, "bật đèn" không có nghĩa là xua tan hoàn toàn bóng tối. Cuộc sống sẽ luôn có những ngày mây mù, những sự cố bất ngờ và những nỗi buồn không tên. Ánh sáng thực sự không phải là sự vắng mặt của bóng tối, mà là khả năng tìm thấy một điểm sáng, một tia hy vọng, một bài học, hay đơn giản là một hành động nhỏ để bước tiếp ngay cả khi xung quanh vẫn còn tăm tối.
Hôm nay có thể tối, nhưng tâm trí bạn có một chiếc công tắc. Và quyền bật nó lên, nằm trong tay bạn.
Hôm nay, hãy thử tìm và bật một 'công tắc' nhỏ của riêng bạn xem sao?
Ý kiến của bạn