Sống lại sự diệu kỳ: Cách tìm thấy cổ tích trong những điều vụn vặt nhất
Vũ Thu Phương trong Sống ++ - Cập nhật lần cuối: 28/11/2025
9 giờ tối. Bạn nằm dài trên sofa, ngón tay cái lướt vô định trên màn hình điện thoại. Bảng tin hiện lên những bức ảnh hoàng hôn rực rỡ ở một resort ven biển, một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, một chuyến đi châu Âu "đổi gió" của ai đó. Cuộc sống của họ trông như một thước phim, một câu chuyện cổ tích được tô vẽ hoàn hảo. Bạn thả một "like" đầy thiện chí, nhưng trong lồng ngực lại dấy lên một câu hỏi khe khẽ, quen thuộc đến nao lòng: "Phép màu trong cuộc đời mình đâu mất rồi?"
Cảm giác đó, có lẽ chúng ta ai cũng từng trải qua. Cái cảm giác trống rỗng khi nhìn lại một ngày chỉ có emails, deadline và những bữa ăn vội vã. Cái cảm giác hoài nghi về ý nghĩa cuộc sống khi mọi thứ lặp lại theo một vòng tuần hoàn đến mức nhàm chán. Chúng ta, những người trưởng thành, dường như đã đánh rơi khả năng nhìn thấy điều kỳ diệu ở đâu đó trên con đường mưu sinh. Bài viết này không hứa hẹn sẽ trao cho bạn một cây đũa thần, nhưng hy vọng sẽ là một người bạn đồng hành, cùng bạn đi tìm lại cặp kính màu nhiệm mà chúng ta đã vô tình cất vào ngăn tủ quá lâu.
Tại sao phép màu lại "bỏ quên" người lớn chúng ta?
Có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao một đứa trẻ có thể sung sướng cả buổi chiều chỉ với một vũng nước mưa, trong khi chúng ta lại thờ ơ trước một cơn mưa rào tuyệt đẹp sau bao ngày oi ả? Không phải vì thế giới đã hết đi những điều diệu kỳ, mà bởi vì lăng kính của chúng ta đã thay đổi. Có hai "kẻ trộm" vô hình đã đánh cắp đi sự nhạy cảm của chúng ta với những phép màu đời thường.
Khi "phải-là" trở thành gánh nặng vô hình
Khi lớn lên, chúng ta được trao cho một danh sách dài những điều "phải-là". Phải có công việc ổn định. Phải mua được nhà, được xe. Phải thành công trước tuổi 30. Phải là một người con hiếu thảo, một nhân viên mẫn cán, một người bạn đáng tin cậy. Những áp lực này, cả từ xã hội lẫn chính bản thân, đã biến cuộc sống từ một cuộc phiêu lưu khám phá thành một chuỗi nhiệm vụ cần hoàn thành.
Bộ não của chúng ta chuyển sang chế độ "giải quyết vấn đề". Mỗi ngày trôi qua là một danh sách cần-làm (to-do list). Chúng ta tập trung vào hiệu suất, vào kết quả, vào những gì "hữu hình". Trong guồng quay đó, một đám mây có hình thù kỳ lạ, một vệt nắng xuyên qua kẽ lá, hay tiếng rao đêm thân thuộc... trở nên vô hình. Chúng không giúp ta tăng lương, không giúp ta hoàn thành KPI. Dần dần, chúng ta tự "lập trình" cho bộ não mình bỏ qua những tín hiệu không phục vụ cho mục tiêu "phải-là". Và đó là lúc chúng ta bắt đầu vượt qua cảm giác trống rỗng một cách vô thức bằng việc bận rộn hơn, thay vì dừng lại và cảm nhận.
Bộ não lười biếng và cái bẫy của sự quen thuộc
Bộ não con người là một cỗ máy tối ưu hóa năng lượng đáng kinh ngạc. Để tiết kiệm "pin", nó có xu hướng tự động hóa những hành động lặp đi lặp lại. Con đường bạn đi làm mỗi ngày, quán cà phê bạn hay ghé, cách bạn đánh răng... tất cả đều được thực hiện trong vô thức. Bạn không cần phải suy nghĩ, không cần phải chú tâm. Điều này giúp chúng ta sống sót và hoạt động hiệu quả, nhưng nó cũng là một cái bẫy tinh vi.
Sự quen thuộc giết chết sự chú ý. Khi mọi thứ trở nên quen thuộc, chúng ta không còn "nhìn" nữa, chúng ta chỉ "ghi nhận". Chúng ta ghi nhận rằng đèn đã chuyển xanh, ghi nhận rằng đã đến giờ ăn trưa, nhưng không thực sự nhìn thấy màu xanh của tín hiệu giao thông hay cảm nhận hương vị của món ăn. Chúng ta sống trong một "bộ phim" mà mình đã xem đi xem lại hàng trăm lần. Và dĩ nhiên, chẳng ai có thể tìm thấy điều kỳ diệu trong một bộ phim mà mình đã thuộc lòng từng chi tiết.
Cổ tích không ở cuối con đường, mà nằm trong cách bạn nhìn
Nhiều người trong chúng ta lầm tưởng rằng để tìm lại niềm vui trong cuộc sống, chúng ta cần những thay đổi lớn lao: một chuyến đi xa, một công việc mới, một mối quan hệ mới. Nhưng sự thật là, bạn không cần thay đổi cả cuộc đời. Đôi khi, bạn chỉ cần thay đổi góc nhìn. Cổ tích không phải là một vương quốc xa xôi bạn phải tìm đến, nó là một cặp kính mới mà bạn có thể chọn đeo mỗi ngày.
Thay đổi lăng kính, thay vì thay đổi cuộc đời
Trong tâm lý học tích cực và Thiền tông, có một khái niệm gọi là “Beginner’s Mind” (Tâm trí của người mới bắt đầu). Đó là khả năng tiếp cận mọi thứ như thể bạn đang nhìn thấy nó lần đầu tiên – với sự tò mò, không phán xét, không có định kiến. Một đứa trẻ nhìn vũng nước mưa với tâm trí của người mới bắt đầu, vì vậy chúng thấy cả một thế giới phản chiếu trong đó. Người lớn chúng ta nhìn vũng nước và chỉ thấy... một vũng nước bẩn cần tránh.
Thực hành "Beginner's Mind" không có nghĩa là bạn phải ngây ngô. Nó đơn giản là cho phép bản thân tạm gác lại những gì mình "đã biết" để thực sự quan sát. Hãy thử uống ly cà phê sáng mai như thể đây là lần đầu tiên bạn nếm thử. Vị đắng lan tỏa thế nào? Mùi thơm ra sao? Hơi nóng phả vào mặt có cảm giác gì? Chỉ một thay đổi nhỏ trong sự chú tâm cũng có thể biến một thói quen vô thức thành một trải nghiệm sống động. Đó chính là bước đầu tiên trên hành trình chữa lành tâm hồn từ những điều nhỏ nhất.
Cuốn nhật ký mùa mưa và lời thì thầm từ quá khứ
Linh, 30 tuổi, là một nhân viên marketing tại một công ty truyền thông ở Hà Nội. Cuộc sống của cô là một đường thẳng hoàn hảo nối liền văn phòng ở quận Cầu Giấy và căn hộ đi thuê ở quận Đống Đa. Sáng đi, tối về, cuối tuần thỉnh thoảng cà phê với bạn bè. Mọi thứ đều "ổn", nhưng Linh luôn cảm thấy một sự trống rỗng mơ hồ, như thể cô đang sống cuộc đời của một người khác.
Một buổi chiều thứ Bảy, Hà Nội đổ mưa tầm tã. Khu nhà Linh ở mất điện đột ngột. Không wifi, không laptop, điện thoại sắp hết pin. Bị buộc phải rời xa thế giới số, Linh lôi một thùng đồ cũ dưới gầm giường ra sắp xếp cho qua giờ. Và cô tìm thấy nó – một cuốn sổ nhật ký bìa xanh bạc màu, của cô năm lớp 11.
Ngồi bên cửa sổ, trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều mưa, Linh lật giở từng trang giấy đã ố vàng. Bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc, những hình vẽ ngô nghê. Cô đọc về ước mơ "ngớ ngẩn" muốn trở thành người viết truyện tranh, về những buổi chiều trốn học đi ăn chè, về mối tình đầu với cậu bạn lớp bên ngốc xít đến mức không dám nói một lời. Cô đọc thấy một con người hoàn toàn khác: một cô bé đầy mơ mộng, dễ dàng vui sướng vì một cơn mưa rào, và tin rằng mọi điều trên đời đều có thể xảy ra.
Linh bật cười, rồi mắt cô chợt cay xè. Không phải vì nuối tiếc. Mà vì cô nhận ra mình đã bỏ quên con người đó quá lâu. Cô gái văn phòng chỉn chu, luôn lo lắng về KPI và các mối quan hệ xã giao, đã quên mất bên trong mình từng tồn tại một cô bé có thể ngồi hàng giờ chỉ để ngắm mây bay.
Buổi chiều hôm đó không làm thay đổi cuộc đời Linh một cách thần kỳ. Điện có lại, cô vẫn quay về với công việc, với những deadline. Nhưng có một thứ gì đó đã khác đi. Sáng hôm sau, trên đường đi làm, thay vì cắm tai nghe, cô thử ngẩng lên nhìn hàng cây sấu ven đường, cảm nhận không khí trong lành sau cơn mưa. Cô mua một ly tào phớ ở gánh hàng rong mà hồi cấp 3 cô hay ăn. Vị ngọt thanh quen thuộc như một lời chào từ quá khứ.
Câu chuyện của Linh cho chúng ta thấy, đôi khi phép màu không phải là một sự kiện vĩ đại, mà chỉ đơn giản là khoảnh khắc bạn kết nối lại với chính mình – với đứa trẻ đầy mộng mơ và tò mò từng sống bên trong bạn. Đó là hành trình của hạnh phúc tự thân, tìm thấy sự đủ đầy từ bên trong thay vì trông chờ vào những yếu tố bên ngoài.
Bật lại chế độ diệu kỳ bằng ba thói quen giản đơn
Bạn không cần một cơn mưa và một lần mất điện để tìm lại "cuốn nhật ký" của mình. Có những "công tắc" nhỏ bạn có thể bật lên mỗi ngày để tái kích hoạt khả năng cảm nhận sự kỳ diệu của cuộc sống. Đây không phải là những bài tập phức tạp, mà là những gợi ý để bạn thực hành sống chậm lại và trân trọng hiện tại.
Công tắc #1: "Săn lùng" một bất ngờ nhỏ mỗi ngày
Hãy biến một ngày bình thường thành một cuộc đi săn nho nhỏ. Mục tiêu của bạn: tìm ra MỘT điều mới mẻ mà bạn chưa từng để ý trước đây. Điều này buộc bộ não phải thoát khỏi chế độ tự động và bật sang chế độ quan sát tích cực.
- Thay đổi một lộ trình quen thuộc: Hãy thử về nhà bằng một con đường khác. Có thể bạn sẽ phát hiện ra một quán phở ngon, một bức tường rêu phong đẹp lạ, hay một giàn hoa giấy rực rỡ mà bạn chưa từng thấy.
- Lắng nghe âm thanh của thành phố: Thay vì đeo tai nghe, hãy thử một lần lắng nghe. Tiếng chim hót trên dây điện, tiếng trẻ con nô đùa trong ngõ nhỏ, tiếng lanh canh của xe kem dạo... đó là bản giao hưởng của cuộc sống mà chúng ta thường bỏ lỡ.
- Trò chuyện với một người lạ: Có thể là hỏi thăm cô bán hàng tạp hóa về một ngày của cô, hoặc mỉm cười với chú bảo vệ. Một kết nối nhỏ bé cũng có thể mang lại một cảm giác ấm áp bất ngờ.
Công tắc #2: Tái hiện một mảnh ký ức ngọt ngào
Ký ức tuổi thơ là một kho báu chứa đầy những cảm xúc trong trẻo. Việc tái hiện một trải nghiệm cũ không chỉ là hoài niệm, mà còn là cách để bạn "nếm" lại cảm giác hạnh phúc đơn thuần. Đây chính là một cách thực hành "Savoring" (Tận hưởng khoảnh khắc), một kỹ thuật trong tâm lý học tích cực giúp chúng ta kéo dài và làm sâu sắc hơn những cảm xúc tích cực.
- Ăn lại một món quà vặt ngày bé: Tìm mua một que kem mút, một gói ô mai hay một chiếc bánh mì chấm sữa đặc. Nhắm mắt lại và để hương vị đưa bạn quay về sân trường cũ.
- Nghe lại một bài hát cũ: Mở lại playlist nhạc Làn Sóng Xanh hay những bản hit thời 8x, 9x. Âm nhạc có một sức mạnh phi thường trong việc gợi lại cảm xúc và ký ức một cách sống động.
- Chơi lại một trò chơi đơn giản: Thả một chiếc thuyền giấy xuống vũng nước, thổi bong bóng xà phòng, hay đơn giản là ngồi vẽ nguệch ngoạc những gì bạn thích. Cho phép "đứa trẻ bên trong" được vui chơi mà không cần lý do.
Công tắc #3: Dành 5 phút "tạm dừng" để thấy thế giới rõ hơn
Trong một thế giới luôn hối hả, "không-làm-gì-cả" có thể là hành động dũng cảm nhất. Đây không phải là lười biếng, mà là một hành động có chủ đích để nạp lại năng lượng cho tâm trí và các giác quan. Bạn không cần phải ngồi thiền theo một phương pháp phức tạp nào cả.
Chỉ cần tìm một góc yên tĩnh, có thể là ban công, bên cửa sổ, hay một chiếc ghế đá công viên. Đặt điện thoại ở chế độ im lặng. Trong 5 phút, bạn chỉ làm một việc duy nhất: quan sát. Nhìn những gợn mây trôi. Nghe tiếng gió luồn qua kẽ lá. Cảm nhận ánh nắng ấm áp trên da. Đừng cố gắng phân tích hay suy nghĩ, chỉ đơn giản là GHI NHẬN. 5 phút này giống như một nút "reset" cho bộ não, giúp bạn lau sạch tấm kính mờ ảo của sự quen thuộc và nhìn thấy vạn vật rõ ràng, sống động hơn.
Cổ tích của người lớn không có lâu đài nguy nga hay những hoàng tử, công chúa. Cổ tích của chúng ta nằm ở khả năng tìm lại niềm vui trong cuộc sống không hoàn hảo này. Nó là sự ấm áp của một tách trà nóng trong ngày mưa, là niềm vui khi thấy một mầm cây nhú lên từ chậu đất nhỏ, là sự bình yên khi được là chính mình sau một ngày dài mệt mỏi.
Phép màu không biến mất. Nó chỉ đang kiên nhẫn chờ đợi chúng ta, trong những điều vụn vặt nhất, để được khám phá lại. Nó không đòi hỏi bạn phải đi đâu xa, nó chỉ cần bạn nhìn kỹ hơn, lắng nghe sâu hơn, và cảm nhận chân thành hơn ngay tại nơi bạn đang đứng.
Hôm nay, hãy thử tìm lại một ký ức tuổi thơ bị lãng quên của bạn.
Ý kiến của bạn